Chương 7-1

Edit: Hamano Michiyo(Momo)
Nguồn: Tử Vi Các
Nụ cười của hắn sáng lạn làm cho gương mặt tuấn tú càng thêm xuất sắc, gần như muốn mê hoặc nàng, nàng thật sự không hiểu. “Vì sao chàng trước sau lại như hai người khác nhau, thái độ cũng khác với bình thường như thế?”


“Vừa rồi nàng còn không phải nói đây đều là đang diễn trò sao?” Giang Nhược Viễn tự nhiên dùng lý do này đem vấn đề quăng trả lại nàng.


Mộc La Toa ngây ngốc suy nghĩ một chút, sau đó chợt nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có tia nhìn trêu tức mới biết được thì ra người này đang đùa cợt với mình. Hắn là người bị quỷ ám sao, nếu không vì cái gì mà biểu hiện thất thường như thế chứ?


Giang Nhược Viễn nhìn ra nghi hoặc của nàng. “Thay đổi của ta khiến nàng khó chấp nhận vậy sao?”
“Không phải khó chấp nhận mà căn bản là không thể tin, chàng có thể giải đáp cho thiếp được sao?” Mộc La Toa nghĩ như thế nào cũng không hiểu được.
Giang Nhược Viễn nhíu mày chống đỡ.


“Là loại người nào hoặc là nguyên nhân nào khiến chàng thay đổi thành như vậy? ”
Nàng lại truy vấn.
Hắn đạm cười không nói, ánh mắt cùng biểu tình đều hàm chứa ý nghĩa sâu sắc.
“Thiếp?!” Mộc La Toa mở to đôi mắt trong sáng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên.


Nhìn mặt của nàng tràn ngập vẻ khó tin, Giang Nhược Viễn cười càng thoải mái. “Chẳng lẽ nàng không tin vào sức quyến rũ của mình hay sao?”
Lấy lại tinh thần, Mộc La Toa nói: “Không, thiếp không phải không tin chính mình, mà là không dám hy vọng xa vời.”


available on google playdownload on app store


Lời thốt ra bình tĩnh lại ẩn hàm chút ủy khuất cùng bất đắc dĩ.
Giờ phút này vẻ mặt nàng điềm đạm đáng yêu khiến Giang Nhược Viễn sinh lòng thương tiếc, hắn biết mình cần phải thổ lộ tình yêu với nàng, nhưng hắn cũng biết chính mình hiện giờ vẫn còn làm không được.


Hắn nghĩ, biện pháp tốt nhất có lẽ vẫn nên dùng tứ chi thân thể để biểu đạt thôi.
Giang Nhược Viễn bỗng nhiên đứng lên, đem Mộc La Toa một phen ôm vào lòng, dưới cơn giật mình của nàng, môi hắn đã bá đạo gắt gao dính tới, đầu lưỡi linh hoạt ɭϊếʍƈ một vòng quanh cánh môi ửng hồng.


Đối với sự tiến công bất ngờ của hắn, nàng cảm thấy kinh ngạc không thôi, hai người không phải mới vừa rồi vẫn còn đang thảo luận về vấn đề thay đổi tính tình, như thế nào nàng đã rơi vào vòng tay của hắn rồi?


Mộc La Toa nhanh chóng thần phục dưới nụ hôn của hắn, bởi vì nàng cảm nhận được nụ hôn này khác hoàn toàn so với những lần khác, chậm rãi ôn nhu như rót vào mật ngọt, trong đó ẩn chứa bao nhu tình cùng mật ý khiến người ta không thể nào tin nổi.


Nàng dễ dàng say sưa ngây ngất trong vòng vây ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà hắn giăng ra…
Đầu lưỡi của Giang Nhược Viễn chui vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng, nhiệt tình như một ngọn lửa điên cuồng đoạt lấy mọi thứ.


“A…a… ” Mộc La Toa hô hấp càng lúc càng dồn dập, không ngừng thở dốc, thẳng đến khi chịu không nổi áp lực kia mới kêu lên.


Giang Nhược Viễn vẫn nóng như lửa, hấp thu mỗi một sự ngọt ngào của nàng, hai tay luồn vào trong thân thể linh lung mềm mại, dỡ xuống từng lớp quần áo vướng víu, một tay chiếm trụ một bên bộ ngực sữa mà âu yếm, vuốt ve.


“A…a……” Tay hắn giống như có ma lực đang không ngừng châm lên ngọn lửa tình trên ngực nàng, nhưng so ra vẫn còn kém làn môi, khi hắn chuyển qua ßú❤ ʍút̼ hai khỏa anh đào, nàng lập tức chấn động.


Hai bàn tay to rảnh rỗi liền tiến tới nơi nữ tính tư mật, bức ra mật nước cuồn cuộn chảy xuống không ngừng, cũng bức ra những tiếng kêu rên rỉ mất hồn như thiên âm…


“Nhược Viễn……” Nàng thở gấp khó khăn nói, cả người mệt mỏi tựa vào người hắn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi theo ngón tay đang không ngừng xâm nhập bên dưới mà phát ra những tiếng kêu kiều mị, hai tay nắm kéo quần áo của hắn, làn môi đỏ mọng chu lên kháng nghị.


“Ta…ta cũng muốn…muốn sờ chàng…”
Lời nói lớn mật của nàng rõ ràng mang đậm tính khiêu khích, Giang Nhược Viễn hứng thú nhướn đôi mày rậm, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác chưa từng thấy, bàn tay to đang tàn sát bừa bãi ở nhụy tâm khi nàng sắp lên cao trào liền đột ngột buông ra.


Loại cảm giác lơ lửng trống rỗng giữa không trung làm Mộc La Toa gần như muốn thất thanh kháng nghị, làm ầm lên, nhưng mọi lời muốn thốt ra đều biến mất khi nhìn thấy hắn cởi bỏ quần áo, từng tấc từng tấc da thịt cường tráng hiện ra chân thật trước mắt của nàng.


Trước đây, hắn luôn cuồng quyến mà khí phách xâm chiếm thân thể của nàng, nhiệt tình tựa như lửa thiêu đốt mọi thứ, vừa nhanh vừa vội, nàng không có quá nhiều cơ hội để được nhìn thấy thân hình nam tính của hắn.


Mộc La Toa trừng lớn hai mắt, tim đập nhanh hơn, ánh nhìn lộ ra vẻ tán thưởng, si ngốc ngắm nhìn thân thể đàn ông thon dài lại tinh tráng trước mặt.


Giang Nhược Viễn cởi hết quần áo xong liền thấy nàng đang dùng ánh mắt như muốn lao đến cắn nuốt ăn sạch mà nhìn mình, biểu tình khoa trương ấy thỏa mãn tự tôn nam tính của hắn, nhưng mà, dưới ánh nhìn quá mức chăm chú như thế, hắn không dám xác định mình liệu có thể nhẫn nhịn được bao lâu mà không lao tới ôm lấy nàng.


“Toa Toa, nàng muốn ở đó nhìn ngắm thân thể ta, hay là muốn lại đây tiếp tục nhiệt tình còn chưa hết khi nãy?” Thanh âm của hắn khàn khàn lại tà ác vang lên bên tai nàng.


Mộc La Toa dưới ánh nhìn chăm chú lại nồng đậm kích tình của hắn, cùng với sự dụ hoặc của thân thể gợi cảm kia, giống như kẻ trúng cổ* mà bước tới gần, kiễng chân cho hắn một nụ hôn thật sâu.


(*cổ: là một loại côn trùng được người ta kí sinh vào trong cơ thể người, có thể khiến kẻ đó ch.ết hoặc nghe theo sự điều khiển của người hạ cổ, hoặc người chứa cổ mẫu, tức trùng mẹ á)


“Bây giờ, ta và nàng đều giống nhau, đều trắng trợn như trẻ con mới sinh rồi.” Nụ hôn tràn ngập yêu thương của hắn in lên trán, lên mi mắt của nàng.
Đang lúc hoan ái, hắn thế nhưng còn dụ dỗ nói chuyện với nàng? Người đàn ông mới sinh này khiến Mộc La Toa cảm thấy bị mê hoặc, hấp dẫn thật sâu.


Giang Nhược Viễn đem cả người nàng ôm lấy, đặt xuống giường.
Mộc La Toa bị cử chỉ của hắn làm cho bất an, hơn nữa lúc này nhìn không rõ biểu tình của hắn nữa, nàng không khỏi mở miệng kêu tên thân mật của hắn.
“Nhược Viễn……”
“Hư! Toa Toa…… Nàng sẽ thích mà……”


Cả người hắn đè lên lưng của nàng, bờ môi từ phía sau gáy dời xuống tấm lưng trần như bạch ngọc không chút tỳ vết, một đường ấn hạ không biết bao nhiêu dấu vết của yêu thương.


Dưới những tiếng rên rỉ hết sức mê muội của người bên dưới, hắn thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà mở hai chân nàng ra, một cái động thân đã tiến nhập vào nơi sâu nhất, gắt gao kết hợp cùng nàng, không bao lâu sau liền ôm lấy nàng bắt đầu luật động.


“A!” Mộc La Toa thật không ngờ hắn nhanh như vậy đã tiến vào trong cơ thể của nàng, dưới những cử động không ngừng ra vào của hắn, nàng khó khăn hít thở từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ, miễn cho lại bị hắn đòi hỏi mà không thể hô hấp.


“Ừm……” Phối hợp với luật động trước sau của hắn, hai tay Mộc La Toa gắt gao chống xuống giường, vật tráng kiện to lớn đằng sau vẫn không ngừng thúc tới, cơ hồ muốn tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể khiến nàng không ngừng phát ra những tiếng ừ ừ a a yêu mị.


Hai tay Giang Nhược Viễn nắm lấy cái mông cong tròn trịa của nàng để có thể dễ dàng đùa nghịch nửa thân dưới, nàng nằm úp sấp trên giường, chỉ có cái mông ngọc là cao cao nhếch lên, hình ảnh phiến tình ấy càng khiến cho thứ đang chôn sâu trong cơ thể nàng của hắn kìm lòng không được.


“Nhược Viễn……” Nàng cao giọng hô to tên của hắn, không phải bởi vì chưa đủ, mà là hắn thế nhưng bứt ra, dùng đầu lưỡi nóng bỏng của mình chui vào bên trong nhụy tâm của nàng khiến mật ngọt tràn ra như nước chảy.


“A—“ Động tác lớn mật cuồng vọng của hắn khiến nàng rên rỉ càng lớn hơn, thân thể mềm mại theo sự khinh bạc này mà vặn vẹo, nàng nhẹ ɭϊếʍƈ đôi môi đã khô cong không chịu nổi, phiếm ra chút nước.


Bàn tay to của hắn vuốt ve lúc nhẹ nhàng lúc nặng nề hai phiến mông đẫy đà trắng noãn như cánh hoa, đầu lưỡi linh hoạt làm càn trong hoa tâm yếu ớt tạo cho nàng từng đợt khoái cảm không thể giải thích.


Nhưng chỉ bằng như thế, Mộc La Toa cũng không thể nhận được thỏa mãn thực sự, mà hắn thập phần hiểu được lòng nàng, bởi vậy, khi nàng kiềm chế không được càng nâng cao mông lên, hắn hợp thời lấy lửa nóng dục vọng của bản thân đến thỏa mãn hư không của nàng.


Nàng nhiệt tình chớp lên mông ngọc phối hợp với hắn cường lực tác cầu, hai người càng lúc càng cao, tốc độ tiến lên cũng càng lúc càng kịch liệt, thẳng đến khi mầm mống ấm áp của hắn khuếch tán vào bên trong mỗi góc của cơ thể nàng, hai người mới dùng lại trận mây mưa lửa nóng động lòng người này.


Giang Nhược Viễn ghé vào trên người nàng, một bàn tay say đắm lưu luyến trên bờ lưng trắng noãn, trên mặt hiện lên sự ái mộ và thỏa mãn trước nay chưa từng có.


Mộc La Toa vọng không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng động tác này lại khiến nàng ngạc hiện, trước đây, mỗi khi bọn họ hoan ái xong, hắn không phải lập tức rời đi thì chính là nghiêng người nằm ngủ, chưa từng giống thế này, coi nàng như trân bảo mà yêu thích không buông tay.


Nàng xoay người đối mặt với hắn, mái tóc dài tú lệ trong không trung vẽ nên một đường cong hoàn hảo. Giang Nhược Viễn liền ôm nàng vào trong lòng, hình ảnh ấm áp cùng sự đụng chạm thân mật của da thịt trần trụi một lần nữa chân thật nhắc nhở nàng, mọi điều tốt đẹp này đều là sự thật.


Đối với quan hệ của hai người có thể đi đến ngày hôm nay, Mộc La Toa quả thật cảm động đến rơi nước mắt.
“Như thế nào lại khóc rồi?” Giọng nói Giang Nhược Viễn vang lên có chút lo âu, ngón tay lau đi những giọt lệ trên khóe mắt nàng. “Ta làm đau nàng sao?”


Mộc La Toa nở nụ cười tươi như đóa hoa, lắc đầu nói. “Không có.” Đối diện với ngân mâu chuyên chú của hắn, nàng quyết định nói ra cảm thụ của chính mình. “Thiếp chỉ là không nghĩ tới, có một ngày chúng ta thật sự có thể ở cùng nhau ôn tồn tinh tế thưởng thức sự rung động cùng cảm động mà sự kết hợp sau cơn kích tình mang lại mà thôi, đấy luôn là điều lòng thiếp chờ đợi nhưng vẫn không dám mở miệng nói với chàng.”


Đôi mắt của nàng lấp lánh ánh sáng, nếu bây giờ hắn vẫn còn mở miệng hỏi tình cảm của nàng đối với mình như thế nào thì hắn thật sự chính là kẻ đại ngốc, bởi vì trong ánh mắt, biểu tình kia đều đã tràn đầy sự quan tâm, để ý, say đắm với hắn mất rồi.


“Đứa ngốc!” Giang Nhược Viễn chỉ có thể dùng những từ ngữ yêu thương ngọt ngào ra để trêu chọc, dỗ dành nàng.
“Thiếp vẫn thật sự không hiểu, cái gì đã làm chàng thay đổi lớn đến như thế……”


Hắn không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn nhu tình mềm mại như trước. “Ta sẽ không nói, nhưng ta nghĩ nàng có thể hiểu được.”
Lời nói của hắn làm cho Mộc La Toa nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. “Chẳng lẽ chàng chưa từng bao giờ nói với Minh Tuyết rằng mình yêu nàng ấy?!”


Lời nói thẳng thắn của nàng khiến một khoảng lớn trên mặt bắt đầu từ sau tai lan đến má của hắn đỏ bừng, gần như muốn cháy cả toàn thân, hắn thật sự không ngờ nàng lại thông minh như thế. Giang Nhược Viễn không được tự nhiên thanh thanh yết hầu. “Ta tuy rằng đối với nàng ấy có tình cảm yêu thương, nhưng ta biết đó cũng không phải là tình yêu nam nữ.”


Nhìn thẳng vào ánh mắt vô ưu của nàng, hắn quyết định nói thẳng ra đoạn tình cảm đã đi qua của mình. “Nhưng ta không thể không thừa nhận, sự yêu thích đối với Minh Tuyết đã bao trùm lên tất cả những nữ tử từng có ý đối với mình, thế nên ta mới quyết định cưới nàng ấy.”






Truyện liên quan