Chương 7-2

Edit: Hamano Michiyo(Momo)
Nguồn: Tử Vi Các
Hắn chần chờ không biết có nên hay không nói cho nàng biết, lúc này chỉ có nàng mới có thể làm cho hắn cảm nhận được sự hoàn mỹ khi hai người cùng nhau kết hợp.


Minh Tuyết mặc dù thương hắn, cũng thực thích hắn đối với nàng tham hoan đòi hỏi. Nhưng từ sau khi nàng mang thai Tiểu Trúc, số lần hoan ái của hai người lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn chưa từng nghĩ đến, mình có thể ở trên người La Toa tìm được cảm giác tâm tư lay động mãnh liệt chưa từng có như thế này.


“Như vậy, chàng không thể phủ nhận, mỗi lần chúng ta da thịt thân cận với nhau đều có được cực hạn khoái cảm phải không? Ta tìn chàng có thể cảm nhận được điều đó.”


Lời nói khẳng định của nàng làm Giang Nhược Viễn không thể trốn tránh. “Ta không biết mình có thể tin tưởng cái loại ‘cảm giác’ này hay không?”


Cho dù hắn hiểu được cảm giác của mình đối với La Toa là một loại kỳ tích, nhưng hắn luôn luôn canh phòng nghiêm ngặt tâm tư bản thân, không thể dễ dàng cởi bỏ thế được.


Hơn nữa cho dù hắn hiểu được La Toa quả thật đã làm tâm tư hắn điên đảo thì thế nào? Hắn vẫn không thể xác nhận được từ “yêu” này sử dụng đến trên thân hai người sẽ cho hắn có cái gì ưu việt hết?


available on google playdownload on app store


Giang Nhược Viễn đã lựa chọn xem nhẹ sự rung động như làn nước ấm này, hắn chỉ biết mình nên gắt gao nắm giữ lấy nàng là tốt rồi.
Da thịt ôn nhuận, mạch đập rõ ràng, đây mới là thật sự, còn những từ ngữ hoa mĩ mờ ảo đó, cứ mặc kệ nó đi.


Mộc La Toa thấy ánh mắt hắn mơ hồ không rõ ràng liền hiểu rằng đoạn tình cảm này vẫn còn cần hắn chịu chân chính đối diện mới được.


Nhưng mà, mỗi lần tiến triển một chút, hắn lúc nào cũng luôn ở bên cạnh nàng như thế này mà không lãnh tình rời đi, để mình nàng lưu lại cô độc trên giường cũng đã được coi như là có tiến bộ rồi, không phải sao?


Nàng vươn tay ôm lấy Giang Nhược Viễn, không trả lời vấn đề của hắn, bởi vì chuyện này cần hắn tự mình lĩnh ngộ, sự thay đổi của hôm nay đã giúp nàng hiểu được hắn đối với mình không phải là vô tình, như vậy, tạm thời là đủ rồi.
∞∞∞Tử Vi Các∞∞∞


Lý Minh Ngọc trốn ở dưới tàng cây rậm rạp cao lớn mà nhìn trộm, đôi mắt tràn ngập phẫn hận cùng ghen tị, gương mặt tú lệ nháy mắt trở nên vặn vẹo thành bộ dáng đáng sợ, nếu như bị người nhìn thấy có lẽ sẽ bị biểu tình của ả lúc này dọa cho kinh sợ.


Bọn họ làm sao có thể?! Làm sao có thể không coi ai ra gì như vậy mà rúc vào cùng nhau? Trong lòng ả căm giận không thôi, dùng ánh mắt thối tha độc ác bắn về phía bọn họ.


Nàng đến chỗ này đã gần một tháng, đã không thể lợi dụng cái tiểu nha đầu kia để tiếp cận Giang Nhược Viễn thì chớ lại còn chỉ có thể nhìn hắn cùng Mộc La Toa thân mật dính cùng một chỗ làm cho nàng muốn chen vào giữa cùng khó có cơ hội.


Mà đáng giận nhất chính là, cái nữ nhân kia thế nhưng đã có mang hài tử của Nhược Viễn một tháng, nàng ta dám có con với hắn sao? Ả sẽ không để cho cô ta được vừa lòng đẹp ý đâu, cứ tưởng có con của hắn là có thể mẫu bằng tử quý, nhận hết sủng ái về mình à?!


Lý Minh Ngọc sớm đã yêu Giang Nhược Viễn đến tâm sinh vặn vẹo, tràn đầy oán hận, tình yêu của ả đối với Giang Nhược Viễn từ lúc hắn ở cùng Minh Tuyết một chỗ đã nảy sinh, nhưng hắn vĩnh viễn chỉ coi ả như một tiểu muội, đối với tình yêu và sự ngưỡng mộ này cũng làm như không thấy.


Ả không bao giờ quên đêm không lâu sau này tỷ tỷ của ả ch.ết đi, ả trần như nhộng nằm trên giường muốn an ủi hắn, lại bị hắn giận dữ mắng mỏ, thậm chí đem tình yêu ấp ủ bao lâu ném trở lại hướng ả, cảm giác đó đau đớn đến mức Lí Minh Ngọc không muốn tự mình thừa nhận!


Khi hắn dùng biểu tình ghét bỏ hèn mọn nói cho ả, hắn tình nguyện chạm vào một kỹ nữ cũng không nguyện chạm vào một sợi tóc gáy của ả, tình yêu mãnh liệt bao lâu nay của Lý Minh Ngọc đã chuyển hóa thành sự hận thù chồng chất.


Chính sự hận thù này đã thúc đẩy ả chống đỡ bảy năm, chờ đợi cơ hội đến, khi ấy, ả nhất định phải đem mọi nhục nhã ngày đó trả lại toàn bộ cho hắn.


Khi Lý Minh Ngọc nghe được tin tức hắn thành thân, ả liền quyết định mình phải hành động thôi, ả không tin hắn nhanh như vậy đã có thể thừa nhận một nữ nhân khác, nhưng theo như những gì mà ả quan sát được suốt một tháng nay, hắn xác thực đã tìm được hạnh phúc mới, vẫn không thèm quan tâm đến ả như trước.


Ả sẽ không để cho hắn được toại nguyện đâu, ả nhất định sẽ phá nát hạnh phúc của hắn, xóa sạch vẻ tươi cười khiến ả nhìn mà chướng mắt trên mặt bọn họ.


Nhưng mà mặc dù có bị cừu hận làm mất đi lý trí, Lý Minh Ngọc cũng không phải kẻ chậm chạp, đần độn, ả phát hiện Giang Nhược Viễn có vẻ đang cảnh giác với mình, ở Nhã Lâu phái không ít hộ vệ phòng thủ, mà ngoại trừ hắn cùng Mộc La Toa ra, ai vào đó cũng phải được hắn đồng ý, nếu không không thể tiến vào.


Ngay cả Tiểu Trúc cũng bị cấm tùy ý ra vào Nhã Lâu, trừ phi có Giang Nhược Viễn đi kèm, điều này khiến cho việc ả muốn đi theo nha đầu này cho tiện xuống tay không thể thực hiện được.


Mà nếu muốn xuống tay từ trên người Giang Nhược Viễn thì khó càng thêm khó, bởi vì hắn đã nói sẽ đối với ả như khách đường xa, cho dù không cẩn thận chạm mặt cũng xa cách như ngàn dặm, lạnh nhạt vô cùng.


Đối với Mộc La Toa, ả cũng còn có chút kiêng kị, nghe nói Mộc La Toa có một thân công phu không tồi, với võ công như ả không thể tùy tiện đi tìm cô ta tính sổ được, ả nghĩ, có lẽ nên như vậy, xuống tay từ hai con nha hoàn bên cạnh Mộc La Toa đi!


Lý Minh Ngọc nhìn hai người cảm tình ngọt ngào, đau khổ cân nhắc nên làm sao mới có thể thương tổn Giang Nhược Viễn, nhưng ả thế nào cũng không nghĩ tới đây chính là âm mưu của bọn họ, hai người đó muốn chính là xem nhẹ ả, hơn nữa còn chặt đứt mọi khả năng cùng đối tượng mà ả có thể lợi dụng.


Từ đó bức ả tức điên lên, khi đó ả nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, bí quá hóa liều, đấy mới chính là kết quả mà bọn họ muốn.
Nhìn hắn ôn nhu săn sóc nâng đỡ Mộc La Toa, Lý Minh Ngọc nổi cơn giận dữ.


Phẫn hận nắm chặt tay, toàn thân ả không nhịn được run rẩy, đang quay cuồng thì lại chợt nhìn thấy dấu hôn của Giang Nhược Viễn trên cổ Mộc La Toa, ả suýt chút nữa nổi điên lên, liều lĩnh lao tới tách bọn họ ra. Hắn cứ thế hôn một nữ nhân khác trước mặt ả, vậy mà đối với việc ả chủ động hiến thân lại không thèm để ý tới sao?


Việc này bảo người lúc nào cũng yêu hắn say đắm như ả có thể bình tĩnh như thế nào được?


Rốt cuộc bất chấp mọi thứ, ả nhổ phắt cái trâm cài đầu trên tóc, muốn xông lên phía trước, nhưng lúc này đột nhiên có một nguồn lực gắt gao bắt lấy ả. Lý Minh Ngọc đang trong cơn thịnh nộ, một lòng cần tiết hận lại bị ngăn cản, trong lòng khó chịu biểu lộ hết trên mặt. “Là ai dám can đảm ngăn cản ta?”


Lý Minh Ngọc quay đầu nhìn liền thấy một nữ nhân tư sắc bình thường, ả không khách khí trừng mắt nói: “Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà ngăn ta?”
“Ngươi ngốc đến độ muốn cứ thế xông lên định tách bọn họ ra sao?” Vẻ mặt Chu La Sát trào phúng nói.


Bị mắng là kẻ ngốc, Lý Minh Ngọc xưa nay luôn tự xưng là người thông minh tự nhiên liền mất hứng. “Quản ngươi cái rắm!”
“Ngươi nói cái gì?” Chu La Sát cũng không khách khí trả lại.
Lý Minh Ngọc liếc cũng không thèm liếc ả, “Nữ nhân không biết mặt biết mũi kia, mau thả ta ra!”


“Ngươi……” Chu La Sát lâm vào chán nản, ả là kẻ tâm cao khí ngạo luôn luôn chỉ biết sai khiến người khác nghe lời mình, hôm nay nữ nhân kia dám khinh thường ả khiến Chu La Sát cực kì khó chịu, vung tay định cho cô ta một cái tát.


“Dừng tay!” Một giọng nói mang theo sự uy nghiêm gọi Chu La Sát. “La sát, buông nàng ra, lui về một bên đi.”
“Nương—” Chu La Sát không phục.
Chỉ thấy một phụ nhân bộ dạng tú lệ đi ra, đáng tiếc vẻ mặt bà ta ngoan lệ, ánh mắt sắc bén khiến người ta sinh ra e ngại.


Chu Lan Tâm mắt lạnh trừng một cái, Chu La Sát đành phải ngoan ngoãn buông bàn tay đang bắt lấy Lý Minh Ngọc, thối lui về một bên.


“Bà là ai?” Lý Minh Ngọc nhìn bà già này có vẻ mặt ngoan độc liền không khỏi có chút sợ hãi, bất quá, ả há có thể để kẻ khác khinh thường mình? Tự nhiên thu lại vẻ sợ hãi, không khách khí chất vấn kẻ trước mặt.


“Lý cô nương, cô nương đừng đối chúng ta có địch ý, người mà cô nương nên đối phó bây giờ hẳn là bọn họ mới đúng chứ.” Ngón tay của Chu Lan Tâm chỉ về hướng Giang Nhược Viễn cùng Mộc La Toa.


Bà ta đã sớm cử người theo dõi mọi động tĩnh của Cửu Dương đảo, Giang Nhược Viễn này dám sai người đến đả thương mụ, còn cưới cả con gái của Mộc Đường Phong và Nguyễn Tinh Trúc làm vợ, chờ mụ gạt bỏ kẻ chắn đường Giang Nhược Viễn kia đi, để xem Nguyệt Mi đảo làm thế nào thoát khỏi tay mụ, còn kẻ phế nhân Mộc Đường Phong kia, mụ chưa từng để vào trong mắt.


Nhưng, Chu Lan Tâm không biết là Mộc Đường Phong đã cố ý che giấu tin tức vết thương ở chân ông khỏi hẳn, mục đích là để đợi bà ta lơi lỏng tâm tư phòng bị với Nguyệt Mi đảo, từ đó chịu khó chuẩn bị lực lượng đến phát huy hết khả năng mà lợi thế này tạo ra.


Chu Lan Tâm vẫn luôn nghĩ rằng Mộc Đường Phong là kẻ thành thật, còn Mộc Đường Phong chính là lợi dụng điểm yếu này để đối phó với bà ta.


“Ta muốn đối phó với ai thì liên quan gì đến các ngươi?” Lý Minh Ngọc cảnh giác nhìn hai người. Ả vốn không cùng họ quen biết, họ làm sao biết được chuyện của ả chứ?


Thái độ không chút khách khí như cũ của ả làm cho Chu La Sát thập phần bất mãn, muốn tiến lên dạy dỗ lại con nha đầu không biết trời cao đất rộng này một chút thì lại bị ánh mắt của Chu Lan Tâm ngăn lại.


“Lý cô nương, ta biết cô nương muốn đối phó với bọn họ nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Vừa vặn, ta có một biện pháp tốt có thể giúp cô nương trừ bỏ Mộc La Toa, sau đó, cô nương sẽ có cơ hội được ở bên Giang Nhược Viễn.”


Theo quan sát của mụ thì Lý Minh Ngọc đối với Giang Nhược Viễn là tình yêu sâu đậm, đồng thời cũng hận thù không nguôi, loại cảm giác này mụ sao có thể nhận sai được, bởi vì chính mụ cũng là kẻ đã từng như vậy.
“Thật chứ?” Lý Minh Ngọc hồ nghi liếc mắt nhìn Chu Lan Tâm.


Thấy Lý Minh Ngọc có tâm muốn nghe chuyện của mình, khóe miệng Chu Lan Tâm gợi lên một chút cười lạnh lùng giảo hoạt, tiến đến nói thầm vào tai Lý Minh Ngọc toàn bộ mưu kế đã được mụ vạch sẵn.
Kế hoạch này khiến hai mắt Lý Minh Ngọc sáng ngời. Thật sự là thiên y vô phùng* a!


(*Thiên y vô phùng: Nguyên ý là chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào. Xuất phát từ một điển tích xưa, xem thêm tại đây)
Bất quá……


“Bà vì sao lại giúp ta chứ?” Vẻ hồ nghi lại một lần nữa xuất hiện trên mặt ả.


“Bởi vì ta cùng cha mẹ Mộc La Toa có cừu oán, thù này ta nhất định phải báo, chỉ cần cô nương có thể giúp ta bắt được Mộc La Toa, Giang Nhược Viễn sẽ là của một mình cô nương rồi, như thế nào? Có muốn hợp tác cùng ta không?”


Lý do của bà ta hợp tình hợp lý, cũng làm cho kẻ tìm không thấy đường như Lý Minh Ngọc có được lối ra, ả gật đầu nói: “Được, chúng ta hợp tác, ta sẽ hành động theo kế hoạch của bà.”


Mẹ con Chu Lan Tâm nghe được lời đáp ứng của ả, trao đổi một nụ cười gian khi mục đích đạt được rồi nói. “Vậy chúng ta chờ tin tức tốt từ cô nương, chúng ta đi trước.”
“Nhưng mà, nếu xảy ra chuyện, ta liên lạc với hai người như thế nào?”


“Chúng ta sẽ ở một cái động huyệt trên Cửu Dương Đảo chờ cô nương đắc thủ xong, khi đó, chúng ta sẽ gặp lại.” Chu Lan Tâm nói.


Nói xong, hai mẹ con liền vô thanh vô tức rời đi, lưu lại một mình Lý Minh Ngọc vẫn đang có chút nghi ngờ, vì vậy ả quyết định vụng trộm đi theo phía sau bọn họ để xem hai người này đang diễn trò xiếc gì, ả cũng không thể quá mạo hiểm được.


Hai mẹ con rời khỏi hiện trường, nghĩ rằng Lý Minh Ngọc không hiểu võ công sẽ không thắc mắc nghi ngờ điều gì hết, không nghĩ tới ả đi theo sau mình, vì thế khi tiến đến ngoại ô, mọi bất mãn của Chu La Sát liền phát tiết hết ra.


“Nương, vì sao người lại khách khí đối với nữ nhân kêu Lý Minh Ngọc kia vậy? Ả ta trói gà không chặt, chúng ta chỉ cần cho ả một chút giáo huấn, còn sợ ả không ngoan ngoãn nghe lời sao?” Chu La Sát nghĩ đến Lý Minh Ngọc liền tức giận không chịu nổi.


“Ngươi cho là nương thật sự sẽ khách khí đối với cái nữ nhân kia sao? Ả nguyện ý cùng chúng ta hợp tác là do ả thông minh, không cần chúng ta phải lo lắng đi thuyết phục ả.” Nói đến đây, trên mặt Chu Lan Tâm hiện ra một chút âm ngoan lệ khí. “Chỉ cần ả ta hoàn thành xong chuyện này, chúng ta sẽ đem chuyện Mộc La Toa bị ả bắt đi nói ra ngoài, để xem khi ấy Giang Nhược Viễn sẽ xử lí nha đầu cuồng vọng này ra sao!”


Hai mẹ con cười đến kiêu ngạo, hướng ven bờ hải đảo đi đến.


Lý Minh Ngọc tránh ở một bên đem mọi điều trong lời nói của hai người nghe được nhất thanh nhị sở, biểu tình của ả trong nháy mắt trở nên thập phần khó coi, nguyên lai hai nữ nhân này muốn lợi dụng ả xong sẽ mượn đao giết người đem mình giải quyết.


Đừng tưởng rằng Lý Minh Ngọc ả không võ công liền có thể khi dễ, ả tuy rằng không biết dùng võ, nhưng mà phía sau vẫn còn một ngọn núi lớn làm chỗ dựa, đến khi đó ai trừ bỏ ai còn không biết đâu!


Ánh mắt của ả hiện lên hào quang độc ác, khóe miệng nổi lên một chút tươi cười đầy quỷ quyệt.






Truyện liên quan