Chương 8-1
Edit: Hamano Michiyo(Momo)
Nguồn: Tử Vi Các
“Nhược Viễn, chàng không cần đỡ thiếp, chỉ là mang thai mà thôi, chàng có thể không cần quá khẩn trương như vậy được không?” Mộc La Toa khẽ vỗ vào tay hắn, có chút bất đắc dĩ nói.
Giang Nhược Viễn mặc kệ bàn tay nhỏ bé đang đẩy mình kia, vẫn cứ kiên trì đỡ nàng ngồi yên trên ghế mới chịu buông ra.
Mộc La Toa nhìn vẻ chuyên quyền độc đoán của hắn, căn bản mặc kệ mọi kháng nghị của nàng, hơn nữa lại còn có bộ dáng cẩn thận hết mức khiến nàng buồn cười vô cùng.
Không nghĩ tới, từ lúc biết nàng mang thai, hắn dường như đã hoàn toàn thay đổi, thỉnh thoảng dìu nàng đi, thậm chí đem nàng trở thành đồ dễ vỡ mà che chở, bảo hộ.
Hắn biểu hiện như vậy khiến Mộc La Toa cảm thấy vui vẻ nhưng cũng có chút chua sót, bởi vì hy vọng của nàng vào sự trân trọng của hắn không phải vì nàng có đứa nhỏ mà là từ tình yêu hắn dành cho mình.
Giang Nhược Viễn ngồi xuống bên cạnh người nàng, hơi nhíu mi tỏ vẻ không đồng ý với cách nói của nàng.
Nhìn thấy biểu tình bất mãn của hắn, nàng tò mò hỏi: “Chẳng lẽ lúc vợ trước của anh mang thai Tiểu Trúc, anh cũng là bộ dáng như thế này sao?”
Vẻ mặt Giang Nhược Viễn có chút khác thường, trầm mặc trong chốc lát, hắn mới chậm rãi mở miệng. “Không có.” Nàng hỏi như thế khiến hắn không khỏi nghĩ lại chuyện xưa, kinh hãi phát hiện lúc ấy vì công việc trên đảo bộn bề, mặc dù hắn rất vui khi biết Minh Tuyết mang thai nhưng lại không hề nghĩ đến sẽ bớt thời gian ở bên cạnh nàng.
Lời của hắn làm cho Mộc La Toa sửng sốt, nàng nghĩ rằng hắn thực yêu Minh Tuyết, vì sao khi đó hắn không làm như vậy?
Nghi hoặc rõ ràng hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại thiên chân của nàng, hắn có chút không tự nhiên lắc lắc thân mình, thanh thanh yết hầu nói với nàng: “Lúc ấy ta không nghĩ được nhiều như vậy.”
Vậy bây giờ nàng đang mang thai, hắn có nghĩ nhiều lắm không? Nàng không tin liếc nhìn hắn.
Mộc La Toa chính là không hề phát giác rằng, trong ngôn ngữ cùng hành động của Giang Nhược Viễn đã sớm biểu hiện ra tình yêu đối với nàng, thế nên nàng vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ đến khi nào mới có thể được hắn yêu thương.
Giang Nhược Viễn mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của nàng, cũng cho rằng chính mình không cần phải giải thích với nàng nhiều như vậy, hiện tại mọi tâm tư của hắn đều đặt trên người Mộc La Toa, đến nỗi hơn cả người vợ đã qua đời Minh Tuyết, điều này không cần phải thắc mắc thêm nữa.
Bỗng nhiên hắn đứng lên, cầm lấy bát tổ yến đang đặt trên bàn trong lương đình, múc một muỗng đưa tới miệng nàng. “Nào, ăn chút tổ yến đi, đối với thân thể sẽ tốt hơn.”
Mộc La Toa cảm thấy một cỗ lo lắng ở trong cơ thể len lỏi vào, tuy rằng giọng điệu của hắn không được tự nhiên nhưng cảm tình tiết lộ đi ra lại làm cho nàng cảm nhận được, mặc kệ là vì nàng hay vì con, nàng cũng thấy đã rất mỹ mãn rồi.
Bất quá, hành động giờ phút này của hắn hình như quá mức thân mật rồi thì phải, nàng giơ tay lên chống cự nói. “Thiếp tự mình ăn là được rồi.”
“Không quan hệ, ta bón cho nàng,” Lần đầu tiên trong cuộc đời bón cho nữ nhân ăn, bất quá, hắn cũng rất hưởng thụ loại cảm giác này.
“Không tốt! Nếu như bị người ta nhìn thấy sẽ rất ngại a!” Hai mắt Mộc La Toa quét hướng bốn phía lưu lại một vòng, mặt đỏ hồng nói.
“Chúng ta là vợ chồng, có cái gì ngượng ngùng?” Hắn kiên trì đem một ngụm tổ yến đưa đến bên cạnh miệng của nàng.
Không lay chuyển được kiên trì của hắn, Mộc La Toa há mồm nuốt vào, tổ yến ngọt tan trong miệng, đồng thời cũng ngọt tận trong lòng, nàng nở nụ cười nói với hắn. “Chàng cũng ăn một ngụm đi.”
Giang Nhược Viễn nhìn thoáng qua tổ yến, hắn luôn luôn không thích ăn đồ ngột, bất quá, “Được! Nhưng mà….” Hắn đem thìa đưa cho nàng, “Nàng bón cho ta.”
Yêu cầu này làm cho Mộc La Toa trừng lớn hai mắt, nhưng mà khó có được cơ hội nhìn thấy bộ dáng làm nũng hiếm thấy của chồng, nàng nghịch ngợm giễu cợt hắn nói.
“’Được! Nhìn chàng đáng yêu như thế, thiếp liền bón cho chàng vậy!”
Nhìn thấy hắn lúc nghe được nàng khen là đáng yêu thì bộ dáng trở nên nghẹn họng trân trối, nàng bật cười ha hả.
Giang Nhược Viễn vốn đang lo lắng cho nàng không vui vẻ, giờ xem nàng cười sung sướng đến thế, hắn không khỏi mỉm cười, bất đắc dĩ. “Ta thật cao hứng vì mình có thể trở thành đối tượng trêu đùa của nàng.”
Bỗng nhiên ngẩng đầu thấy ý cười dưới đáy mắt hắn, nàng hiểu hắn không hề tức giận, nhưng mà, Mộc La Toa vẫn thu lại nụ cười, cầm thìa, múc một muỗng tổ yến từ bát trong tay hắn, đưa đến bên miệng chồng. “A–”
Giang Nhược Viễn làm theo lời nàng, há mồm nuốt vào. “Không nghĩ tới nàng cũng có một mặt nghịch ngợm như vậy.”
Mộc La Toa nghe vậy khẽ thè lưỡi trêu chọc, ở cùng hắn một chỗ, không ngờ mình có thể thoải mái tự tại được đến thế, thậm chí còn đem hắn làm kẻ đùa giỡn nữa chứ.
Đối với hành vi trẻ con của nàng, Giang Nhược Viễn buồn cười lắc đầu, lại cầm lấy thìa trong tay nàng, một ngụm rồi một ngụm bón nàng ăn hết tổ yến, đem bát không đặt ở trên bàn.
Thấy nàng đứng lên, hắn hỏi. “Nàng đứng lên làm cái gì chứ?”
“Ngọ thiện mới dùng chưa lâu, chàng lại bắt ta ăn điểm tâm ngọt như thế này, ta đương nhiên muốn đứng lên đi lại, vận động một chút, bằng không sẽ khó mà chống đỡ được, rất khó đó nha!” Mộc La Toa không hề phát hiện trong lời nói của mình có chút làm nũng với hắn.
Mà hắn cũng không tự giác muốn yêu chiều nàng, từ một khắc kia biết mình đã yêu thương người con gái trước mắt, hắn vẫn luôn hy vọng có thể từ hành động của tay chân giúp nàng hiểu tình yêu của hắn đối với nàng.
Thế là, hắn cũng đứng lên theo, đi đến bên người cẩn thận dìu nàng.
“Nhược Viễn, thiếp không cần phải bị chăm sóc như thế quá được không?” Nàng không thể không kháng nghị, “Thiếp hiện tại chỉ vừa mới mang thai thôi mà! Sau này có chín tháng dài dằng dặng nữa, chàng cứ như vậy sẽ làm ta khẩn trương lắm.” Sự quan tâm của hắn rất là ngọt ngào, chỉ sợ nếu quá lâu dài, nàng sẽ bị bộ dáng cẩn thận từng li từng tí này của hắn làm cho thần kinh điên loạn mất.
Giang Nhược Viễn ủy khuất nói: “Ta chỉ là quan tâm nàng thôi.”
Hắn cứ như vậy thì bảo nàng làm sao có thể tiếp tục kháng nghị được nữa chứ?!
Nàng than nhẹ một tiếng, “Chàng cứ như vậy sẽ làm thiếp cho rằng chàng đang yêu mình mất.” Trong giọng điêu của nàng mang một tia chờ đợi, lại không dám hy vọng xa vời.
Mộc La Toa ngửa đầu nhìn hắn, lại phát hiện trên gương mặt tuấn mỹ kia nổi lên một chút đỏ ửng khả nghi, vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, ngân mâu còn mơ hồ không dám nhìn thẳng vào nàng.
Nàng trong lòng dâng lên hy vọng, ánh mắt chớp cũng không thèm chớp nhìn hắn chăm chú. “Thật vậy chăng? Chàng thật sự yêu ta?”
Truy vấn của nàng thật sự là thấu đến tận tâm hắn, Giang Nhược Viễn không được tự nhiên đem ánh mắt dời đi nơi khác, đông ngó tây ngắm, chính là không chịu nhìn thẳng vào nàng.
Biểu hiện như vậy có nghĩa là thừa nhận, Mộc La Toa vui sướng vô cùng, một cái nhún người đã ôm chặt lấy hắn, cả người dính chặt không buông, hai tay vòng qua cổ hắn reo lên. “Chàng không nói cũng không sao cả, chỉ cần chàng không phủ nhận, ta liền cho rằng chàng yêu ta.”
Giang Nhược Viễn thấy nàng kích động như thế liền nắm chặt bờ vai mảnh khảnh của nàng, để nàng không thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngân mâu chuyên chú nhìn nàng, phảng phất như có trăm ngàn ngôi sao đang lóe ra không ngừng trong ánh mắt hắn, mị hoặc lòng của nàng.
“Nhược Viễn……”
Giang Nhược Viễn không có trả lời nàng, vẫn dùng tác phong nhất quán của hắn, lấy hành động đến tỏ vẻ tâm tư cùng tình cảm của mình, cúi đầu cho nàng một nụ hôn nóng bỏng.
Hơi thở thuộc về hắn hòa lẫn trong hô hấp của nàng, Mộc La Toa vui vẻ đón nhận nụ hôn ấy, hai người gắn bó như môi với răng, hai lưỡi dây dưa, lửa nóng tràn đầy.
Hắn chủ động chấm dứt nụ hôn này mà Mộc La Toa thì thở hổn hển xụi lơ trong ngực hắn. “Nhược Viễn……” Hắn còn chưa có trả lời câu hỏi của nàng đâu nha!
Giang Nhược Viễn nâng nàng dậy. “Ta cùng nàng đi tản bộ.”
Nàng nghiêng đầu nhìn phía hắn, thấy hắn nói sang chuyện khác, tựa hồ không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, nàng đành phải gật gật đầu, “Vâng”.
Kỳ thật, hắn không hề phủ nhận lời của nàng, còn có cả thái độ đối đãi thay đổi gần đây đã khiến cho qua hệ giữa hai người càng gần đến với ý tưởng “hạnh phúc không còn xa xôi” hơn rồi.
Cho nên trong lòng nàng hết sức ngọt ngào, quyết định không tiếp tục truy cứu thêm nữa.
“Nhược Viễn, chàng đang nhìn cái gì vậy?” Đột nhiên phát hiện hắn cứ nhìn về hàng cây rậm rạp phía bên kia, nàng tò mò hỏi.
Giang Nhược Viễn lắc đầu, “Không có gì, chúng ta tới đó đi.”
Nhìn bóng cây lay động như có người vừa mới rời đi, ngân mâu của hắn liền hiện lên chút suy nghĩ sâu xa. Xem ra Lý Minh Ngọc đã thiếu kiên nhẫn, muốn bắt đầu hành động rồi.
Làm hắn bất ngờ là hai mẹ con Chu Lan Tâm cũng thò vào một tay, có vẻ sự tình càng lúc càng trở nên phức tạp, nhưng mà, không có cách nào khác, nếu mẹ con bọn họ chịu chưa đủ giáo huấn, muốn tự mình tìm ch.ết, lần này hắn sẽ không tiếp tục thủ hạ lưu tình*.
(*thủ hạ lưu tình: Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết. Xem thêm tại đây)
Nhưng mà hắn hiện tại vẫn còn băn khoăn không ít, Toa Toa có võ công nhưng giờ nàng mang thai, thân thể không nên lao lực quá độ để tránh bị thương thai nhi trong cơ thể, xem ra việc này hắn cần nhanh chóng phối hợp với Thụy Phúc giải quyết mau lẹ mới được.
Mộc La Toa thỉnh thoảng nghiêng đầu ngắm hắn, vẫn cảm thấy bộ dáng hắn suy nghĩ sâu xa giống như đang phiền não điều gì đó.
“Nhược Viễn, mẹ con Chu Lan Tâm sẽ không khinh địch như vậy mà chịu bỏ qua Nguyệt Mi đảo với cha ta, hơn nữa chàng còn nhúng tay vào chuyện này, chàng nghĩ bọn họ có tìm tới chàng gây phiền toái hay không?”
Mộc La Toa đột nhiên dưới vẻ đăm chiêu của hắn mà nghĩ đến việc này. Điều khiến hắn phiền não có lẽ chỉ còn điều đó thôi chứ nhỉ?
Đối với sự sắc sảo của nàng, Giang Nhược Viễn chỉ giơ giơ lông mi, không có tỏ vẻ quá mức kinh ngạc, “Ta nghĩ, bọn họ chưa có can đảm lớn như vậy để đến đây khiêu khích, nàng đã quên lần trước Chu La Sát đột kích tấn công chúng ta, cuối cùng chả phải vẫn mất hứng mà về đó sao?”
“Tuy rằng chàng nói như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng, mẹ con bọn họ cũng không phải là kẻ dễ dàng từ bỏ ý định đâu.” Mười mấy năm qua lúc nào cũng đến quấy rầy cuộc sống của cư dân trên đảo, mấy kẻ này nếu không đạt được mục đích tuyệt sẽ không buông tha cho ai, nàng lo lắng sẽ liên lụy đến Nhược Viễn, đây là điều nàng không muốn gặp nhất.
“Toa Toa, những chuyện thế này nàng không cần phải lo lắng, ta chẳng phải đã từng nói cho nàng, chỉ cần nàng gả cho ta, việc này ta đều sẽ xử lí ổn thỏa sao?” Hắn thật sự không nghĩ tới nàng nhạy cảm như thế, ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng có thể nhận ra.
“Nhưng mà……” Mộc La Toa không thể an tâm, nàng luôn cảm thấy giống như có chuyện gì đó không tốt sắp phát sinh, thay hắn cảm thấy lo lắng.
Giang Nhược Viễn dừng lại, nghiêm túc nói: “Toa Toa, chẳng lẽ nàng không tin ta sao?”
“Ta đương nhiên tin tưởng chàng.”
Nàng không chút do dự đáp lại làm cho hắn cảm thấy thập phần vừa lòng.
“Nhưng mà……” Nàng vẫn thấy lo lắng nha! “Lúc nào ta cũng cảm giác như sắp có chuyện gì đấy phát sinh vậy….”
“Được rồi! Nếu đã tin tưởng ta thì sẽ không cần thắc mắc nhiều như vậy, nàng chỉ cần chịu khó chăm sóc sức khỏe, điều dưỡng thân thể, bảo trì cho cơ thể và tinh thần đều khoái trá, như vậy đối với nàng và cục cưng đều tốt, hiểu chưa?” Nhìn nàng nhăn mày, hắn trấn an nói.
Mộc La Toa thấy hắn từ trước đến giờ luôn luôn trầm mặc ít lời giờ đang mở miệng an ủi nàng, hắn thật sự đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, không phải sao?
Nàng gật đầu xem như đồng ý lời của hắn, nhưng trong lòng vẫn giấu không được từng đợt cảm xúc bất an cứ ùn ùn đánh tới.