Chương 1-2: Bồ đề tương gia (trung)
“Thiếu gia, mau xuống đây!”
Yến A Chiếu nhìn trái phải nhìn bốn phía, mở hai cánh tay ra, gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi. “Chậm tí nữa là có người phát hiện mất.”
“Hối cái gì mà hối hả?” Tằng Dịch Xuyên tựa vào tường rào, thoáng nhìn phía dưới, nhất thời chân như mềm ra, làm thế nào cũng không điều khiển lực đạo được.
“Có ta tiếp đây, thiếu gia yên tâm nhảy đi.”
Tằng Dịch Xuyên cắn răng một cái, nhắm mắt buông lỏng tay ra, cảm giác cả người mình rơi xuống rất nhanh. Đang lúc xác định sẽ ngã đến đầu nở hoa, lại được Yến A Chiếu vững vàng kéo vào một cái ôm rắn chắc. Bởi vì lực xông đến quá lớn, còn lăn lăn trên mặt đất, may mà không có té bị thương.
Kỳ thật, lúc Tằng Dịch Xuyên còn nhỏ, vụng trộm trốn ra phủ như vậy là chuyện thường xảy ra, vì thế, Yến A Chiếu còn bị đánh không ít lần. Tằng lão gia Tằng phu nhân khó khăn lắm mới cho y ra ngoài tản bộ, hơn nữa mỗi lần ra ngoài còn phải ngồi ở trong kiệu, cũng không được phơi nắng, khiến y chẳng khác gì tiểu thư khuê các, thật sự buồn bực cực kỳ.
Hồi Tằng Dịch Xuyên tấm bé, bộ dáng Yến A Chiếu lại vừa cao vừa to, tất nhiên không tốn chút sức lực nào để đỡ được y. Hiện tại thì sao, tuy nói Yến A Chiếu vẫn cao lớn như trước, Tằng Dịch Xuyên lại tương đối suy yếu so với nam tử bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng là thiếu niên đương tuổi trưởng thành, chắc chắn không thể so sánh với hồi nhỏ. Lần này, Tằng Dịch Xuyên đã cảm thấy váng đầu hoa mắt, huống chi là Yến A Chiếu còn làm đệm thịt lót người cho y.
“A Chiếu, ngươi không sao chứ?”
Nếu hắn muốn về phủ nghỉ, mình ra ngoài chơi đùa một mình cũng được.
Lưng của Yến A Chiếu vốn dĩ vô cùng đau đớn, cũng không biết có bị trầy rách da hay không, nhưng được Tằng Dịch Xuyên hỏi qua như thế, đau đớn gì đó đều biến mất vô tung. “Thiếu gia, A Chiếu không có việc gì. Đi thôi, nếu không không kịp lễ hội đèn lồng đâu.”
Nói đến hội đèn lồng, tinh thần Tằng Dịch Xuyên cuối cùng tỉnh táo lại, đứng thẳng dậy, sửa sang lại y phục của mình. “Vậy còn không nhanh chân lên?”
“Ôi.” Yến A Chiếu khập khiễng theo sát bên thiếu gia nhà mình.
Thiếu gia thật sự lớn rồi, vừa rồi hắn suýt nữa không đỡ được.
Theo như bối phận mà nói, Yến A Chiếu còn phải gọi Tằng Dịch Xuyên là “tiểu biểu thúc,” nhưng hai người cũng đã kết thân, xưng hô như thế quả hơi thái quá. Thế là đổi thành gọi thiếu gia. Chuyện kết thân này, thời điểm Tằng Dịch Xuyên mười tuổi mới biết được chân tướng. Lúc ấy trong phủ đại náo một trận, y nhốt mình trong phòng ngủ không ăn không uống không đi ra. Tằng lão gia tức giận, chất vấn là ai nói cho thiếu gia. Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, đều nói không nên lời. Kỳ thật, Tằng phủ lớn như vậy, nhiều người nhiều miệng, Tằng Dịch Xuyên không có khả năng vĩnh viễn không biết, dù là người quý phủ không nói, bên ngoài chắc chắn sẽ có người nói.
Lão gia phu nhân cưng chiều y hết lần này đến lần khác, cũng tìm không ra ngọn nguồn, tội danh kia liền rơi vào người Yến A Chiếu. Tằng lão gia phạt hắn quỳ trước cửa phòng thiếu gia, lúc nào thiếu gia ra ngoài, hắn mới khỏi cần quỳ tiếp. Thiếu gia không ăn một bữa, hắn cũng không được động một hạt gạo, cũng chẳng chạm được một giọt nước.
Quỳ hai ngày như vậy, Yến A Chiếu có phần không duy trì được. May mắn một cơn mưa dông nổi lên vào cuối ngày thứ hai, Tằng Dịch Xuyên sợ sấm sét, đành phải gọi Yến A Chiếu vào phòng cùng hắn nằm ngủ. Vốn dĩ, y làm cái gì cũng có Yến A Chiếu đi cùng, đột nhiên tách hắn ra, cũng có chút không quen. Chỉ là Yến A Chiếu lại lâm vào bệnh nặng, bắt đầu từ đêm hôm đó, thân thể ngày càng suy nhược. Tằng Dịch Xuyên ngược lại từ từ rắn chắc khoẻ mạnh.
Trưởng bối Tằng gia nhìn vào mắt lại minh bạch trong lòng, thầy bói năm đó quả nhiên nói không sai. Hôm nay chỉ mong Tằng Dịch Xuyên thuận lợi trưởng thành, đến lúc đó lại đuổi Yến A Chiếu đi, rồi để Tằng Dịch Xuyên chính thức cưới vợ, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bọn họ.
***
“Đó là công tử nhà ai, trông đẹp mắt như vậy?”
“Đúng vậy nha, tỷ nhìn một cái, trong veo như nước lại giống thần tiên, đèn hoa đăng rọi lên gương mặt trắng muốt như ngọc. Khiến tỷ muội chúng ta so ra thấp kém…”
“Thôi đi, ta xem muội muội là động xuân tâm rồi.”
“Tỷ thôi luôn đi!”
…
Những cô nương kia xì xào bàn tán lại để cho Tằng Dịch Xuyên nghe đến phấn khởi, quay đầu nhìn Yến A Chiếu. “A chiếu, các nàng nói đúng không?”
Yến A Chiếu thật giống như bị thứ gì đó chặn nghẹn ở yếu hầu, ngơ ngác nhìn Tằng Dịch Xuyên. “À… à…” Mà nói mãi không ra lời.
“Xui xẻo.” Tằng Dịch Xuyên gõ gõ cái ót hắn. “Ngươi không thể thông minh lanh lợi hơn một chút hả?”
Yến A Chiếu chỉ sờ mó cái trán, ngu ngơ mà nở nụ cười.
***
Màn phù dung êm ái, đêm xuân ý mặn nồng.
Nến đêm đỏ lửa múa nhảy lách tách, chiếu lên hai bóng người quấn quít trong màn gấm, bên dưới chân giường là một chiếc đèn hoa sen tinh khiết. Bỗng dưng, tiếng thở dốc rên rỉ ngừng lại, một nam tử trần truồng nhào ra khỏi màn.
“Ngươi không có lỗ tai sao?” Phía trong là Tằng Dịch Xuyên có vẻ giận dữ. “Ta nói ngươi làm ta đau, chẳng lẽ ngươi không nghe được?”
“Thiếu gia, ta…” Mà nam tử ngã trên mặt đất kia chính là Yến A Chiếu, chưa đợi hắn nói xong, ngực lại bị đánh vài cước trùng trùng điệp điệp.
“Đèn hoa sen…!” Tằng Dịch Xuyên nhặt chiếc đèn bị Yến A Chiếu đè hư, hổn hển nói. “Ngươi, ngươi không làm bổn thiếu gia tức ch.ết thì không được hả? Cút ngay, đi ra ngoài, trông thấy gương mặt này của ngươi lại thêm phiền lòng.”
Yến A Chiếu gian nan đứng lên, không mặc y phục, cúi đầu trả lời. “Vâng,” sau đó liền lui ra khỏi cửa phòng.
Là hắn quá lỗ mãng, làm thiếu gia bị thương nên mới như thế. Gieo gió gặt bão mà thôi.
Tằng Dịch Xuyên là khối thịt trong lòng Yến A Chiếu, chỗ đó vốn cũng không phải là nơi có thể thừa nhận hoan ái, Yến A Chiếu ngày thường hầu hạ đều cực kỳ cận trọng. Nhưng đến ngày hôm nay, lúc ở hội đèn lồng thấy thiếu gia cùng tiểu thư kia tặng đèn hoa sen cho nhau ở bên hồ, nhất thời ghen tỵ, mới có phần mất khống chế.
Yến A Chiếu sớm dự liệu được sẽ có một ngày hôm nay, lại không nghĩ rằng nó lại đến quá nhanh như thế.
Có lẽ, vào lúc Tằng Dịch Xuyên khóc lóc với hắn bảo mình bị ướt quần, kết quả thời điểm hắn nhất thời hồ đồ muốn có được Tằng Dịch Xuyên, cũng đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Đáng bị thiên lôi đánh trúng.