Chương 1-3: Bồ đề tương gia (hạ)
Đã ba ngày Tằng Dịch Xuyên không nhìn thấy bóng dáng Yến A Chiếu rồi. Ngày ấy tại hội đèn lồng, y kết bạn với con gái của một vị chưởng quỹ tiệm bạc, hai ngày không gặp liền tưởng niệm không thôi, muốn tìm lúc nào đó để A Trứ mang mình chuồn khỏi phủ đến gặp vị tiểu thư kia. Kết quả lại phát hiện, A Chiếu hai ngày nay không biết đang làm cái gì, cả bóng người cũng không nhìn thấy một lần.
Chẳng lẽ, người thành thật này cũng có thời điểm tức giận, Tằng Dịch Xuyên đêm đó đạp hắn hai cái, đùa bỡn như vậy khiến hắn bộc tính rồi?
Khi đó trên giường, Tằng Dịch Xuyên bị làm cho động tình, nghĩ đến dung nhan ngọt ngào của cô nương ở hội đèn lồng, tâm trí sung sướng không thôi. Yến A Chiếu lại không biết nặng nhẹ, thoáng cái đẩy vào, Tằng Dịch Xuyên bị đau không chịu được mới đá hắn xuống giường, lại thấy hắn đè hư đèn hoa sen, càng thêm phẫn hận. Người lúc nổi nóng, nói chuyện tất nhiên phải cay nghiệt rồi. Ngày thường Yến A Chiếu cũng không phải không bị y mắng qua, hôm nay vì sao chút chuyện nhỏ ấy đã không chịu nổi rồi?
Có điều, đêm đó cởi quần áo ra, Tằng Dịch Xuyên trong lúc vô tình phát hiện phía sau lưng Yến A Chiếu có vết thương. Chắc là thời điểm hắn đỡ y nhảy từ trên cao xuống bị ngã, trầy xước ra vết thương rồi.
Vốn không có ý định để ý tới người nọ, nhưng Tằng Dịch Xuyên nghĩ tới nghĩ lui cũng mềm lòng xuống, tìm chút ít dược quý vụng trộm chạy tới kho củi tìm Yến A Chiếu. Mở cửa, Tằng Dịch Xuyên ngửi được mùi nấm mốc ẩm ướt hôi hám, xộc vào yết hầu khiến cả dạ dày khó chịu quặn lên. Loại địa phương này, không biết A Chiều làm sao mà ở được. Bên trong lại mờ tối, Tằng Dịch Xuyên căn bản thấy không rõ lắm.
“A Chiếu? A Chiếu?”
“Thiếu gia…” Yến A Chiếu mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy Tằng Dịch Xuyên đang gọi hắn, còn tưởng là chính mình đang mơ.
Tằng Dịch Xuyên đi theo hướng âm thanh truyền ra, lập tức sợ hãi.
Yến A Chiếu yếu ớt nằm trên đống cỏ khô, vẫn là bộ y phục từ ba ngày trước, cũng không có mặc chỉnh tề, chỉ choàng lung tung trên người, ngoài ra không có bất cứ vật gì giữ ấm. Từ trong vạt áo rộng mở, Tằng Dịch Xuyên có thể trông thấy một mảng tím xanh lớn trên ngực A Chiếu.
“Sao lại như thế…” Ngón tay Tằng Dịch Xuyên run run rẩy rẩy mà phủ lên. “Ta, rõ ràng ta không dùng bao nhiêu lực…”
“Thiếu gia?” Cảm giác được ngực đau đớn, Yến A Chiếu mới biết mình không nằm mơ. “Sao ngươi lại đến nơi này? Kho củi nhỏ hẹp, rất dơ bẩn, nhanh ra ngoài đi.”
Tằng Dịch Xuyên ngắt lời hắn. “Ta hỏi ngươi, vết thương trên người ngươi sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy?”
Yến A Chiếu cúi đầu nhìn thoáng qua, tựa hồ cũng không thể tưởng tượng nổi. “Ta cũng không rõ ràng lắm… Tỉnh dậy, lại biến thành như thế. Thật ra thân thể này của ta, vốn đã không còn cường tráng như lúc trước…”
“Tỉnh dậy?” Tằng Dịch Xuyên giận vô cùng, còn giận hơn khi Yến A Chiếu làm hư đèn hoa sen. “Ngươi có biết ngươi ngủ bao lâu không? Là ba ngày!”
“Ba ngày?” Yến A Chiếu cũng ngây ngẩn cả người.
“Nhanh, cởi áo quần ra, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Yến A Chiếu được ưu ái mà kinh sợ, nhưng cố hết sức cũng không cởi nổi quần áo, cuối cùng vẫn là Tăng Dịch Xuyên giúp hắn cởi ra. Bôi thuốc lên người Yến A Chiếu, Tằng Dịch Xuyên cảm thấy kỳ quái, từ lúc nào hắn đã gầy như vậy?
“Thiếu, thiếu gia.”
“Làm gì hả?”
Bàn tay thô ráp của Yến A Chiếu nhẹ vuốt ve hai gò má của y. “Đừng khóc, ta không sao đâu, hai ngày nữa là tốt rồi.”
“Tốt cái rắm.” Tằng Dịch Xuyên thực hận người này đến lúc ch.ết mới biết được gì là tốt.
“Thiếu gia…”
“Lại có chuyện gì?”
“A Chiếu muốn hôn thiếu gia.”
Tằng Dịch Xuyên cúi đầu.
Trên người Yến A Chiếu toàn là cơ bắp, cái gì cũng đều thô thiển, duy chỉ có bờ môi này, mềm mại làm cho người ta kinh ngạc.
“CHOANG!”
Bờ môi hai người nhanh chóng tách ra, Tằng Dịch Xuyên vội vàng chạy ra ngoài, chỉ nhìn thấy một bát cơm bể nát thành từng mảnh.
Canh ba ngày hôm đó, Yến A Chiếu bị người bỏ vào bao tải, ném xuống giếng cạn ở trong hậu viện.
***
“Thiếu gia hỏi A Chiếu hả, tối hôm qua đã về quê đi. Nói là tế bái người nhà.”
Tằng Dịch Xuyên cười nhạo. “Hắn theo ta mười tám năm, chưa từng thấy hắn về quê tế bái, sao hôm qua lại đột nhiên trở về quê hả?”
“Cái này…” Lão quản gia sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán. “Tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm.”
Tằng Dịch Xuyên cơ hồ nghe ngóng từ tất cả mọi người trong phủ, nhận được đáp án liên miên bất tận. Không phải nói Yến A Chiếu về quê, thì cũng bảo là “không rõ ràng lắm.” Con người này như thể chưa bao giờ xuất hiện trong mắt Tằng Dịch Xuyên, cứ vậy mà biến mất sạch sẽ.
Một ngày nào đó hắn sẽ trở về, Tằng Dịch Xuyên nghĩ như thế.
Nhưng Tằng Dịch Xuyên đợi hai năm, một mực đợi đến lúc y cưới con gái của vị chưởng quỹ kia, cũng không đợi đến lúc Yến A Chiếu thật sự trở về. Mà trong đoạn thời gian này, Tằng phủ lại đã xảy ra một chuyện lạ: trong cái giếng đã khô cạn hơn mười năm, bỗng nhiên mọc lên một gốc cây bồ đề. Tằng lão gia đã từng phái người chặt cái cây này đi, cho dù là dùng cưa hay búa, đều không mảy mảy thương tổn được cái cây đó.
Tằng lão gia trước khi ch.ết, còn nhắc nhở rằng, Tằng Dịch Xuyên nhất định phải chặt cái cây bồ đề ấy đi.
Nhưng Tằng Dịch Xuyên cũng không nghe theo, hắn cảm thấy, cái cây này nhìn giống như Yến A Chiếu.
Phu nhân của Tằng thiếu gia một mực không có hài tử, hạ nhân trong phủ bắt đầu truyền lời ong tiếng ve. Lão gia không sinh ra nhi tử, đến đời thiếu gia cũng không sinh được, nói không chừng phải chờ tới bảy tám mươi tuổi mới có thể có đời sau.
Lão gia qua đời, tất cả công việc lớn nhỏ trong phủ đều giao do Tằng Dịch Xuyên toàn quyền xử lý. Với tính tình của y, hai ba ngày đầu đã đắc tội người khác, không biết làm ăn thế nào, đến cuối cùng lại khiến gia nghiệp thua lỗ, tan đàn xẻ nghé, người trong Tằng phủ càng ngày càng… ít ỏi, Tằng thiếu phu nhân cũng tức giận trở về nhà mẹ đẻ. Phủ trạch to lớn, cuối cùng chỉ còn lại một mình Tằng Dịch Xuyên.
Y không muốn tiếp tục làm ăn, suốt ngày mang theo cái ghế dựa, lười biếng ngồi dưới tàng cây bồ đề ở hậu viện. Rồi sau đó, phủ Tằng gia không còn ai đến hỏi thăm, cũng không có người nào nhìn thấy y một lần nữa.
Có lời đồn bảo, Tằng Dịch Xuyên cuối cùng ch.ết bên gốc cây bồ đề, tuổi tác vẫn chưa tới ba mươi, hình dạng lại như lão già tám mươi tuổi. Sự thật như thế nào, không ai biết được.