Chương 9
Bầu trời u ám đến lạ thường, qua điện thoại cô hẹn gặp hắn ở một quán cà phê nhỏ đối diện trường. Ninh Kiệt nghe ra giọng cô hơi buồn xen lẫn mệt mỏi. Hắn mẩm có lẽ là do áp lực thi cử nên quan tâm trấn an cô vài câu rồi như cũ nói một câu cô rất thích nghe:
" Bạn nhỏ, đợi một chút tôi sẽ tới đón em "
Nhưng, cô nói sẽ tự mình đến. Ninh Kiệt nhận thấy sự khác thường định mở miệng nói thêm mấy câu dỗ dành thì cô đã cúp máy ngay sau đó. Hắn chậm rãi nhìn màn hình điện thoại hiện cuộc gọi 0: 35 giây, cô và hắn chưa từng nói chuyện ngắn như vậy.
Rốt cuộc có chuyện gì?
Ninh Kiệt vơ lấy áo khoác rời khỏi phòng làm việc tỉ lệ nghịch với lúc hắn nhìn màn hình hiện thời lượng cuộc gọi với cô. Hắn thầm nghĩ hôm nay sẽ làm gì đó để cải thiện tâm trạng giúp cô, trước khi đến tiệm cà phê hắn đặt một bó cẩm tú cầu màu xanh da trời nhạt mà cô thích.
Kiều Tưởng Hy thất thần nhìn ra trời, đôi môi nhợt nhạt con ngươi mở to vô hồn. Trông cô yếu ớt như thể một chú chim non lạc mẹ. Sau cùng, cô vỗ nhẹ mặt tô lên một lớp son hòng làm gương mặt tươi tỉnh hơn một chút.
Hắn ôm bó hoa bước vào đặt lên bàn kéo ghế ngồi xuống, cười với cô:
" Em tới lâu chưa? "
Cô nhìn anh gắng gượng giấu đi giọng nói yếu ớt:
" Cũng vừa tới, anh uống gì? "
Ninh Kiệt nhìn sang ly cà phê trong tay cô:
" Sữa đi, gọi cho em còn tôi sẽ uống cà phê của em "
Sự chu đáo đó khiến kiên trì của cô lay động, cô phải lạnh lùng tự nhắc mình hàng vạn lần như thế. Kiều Tưởng Hy siết chặt váy đến nhàu nhĩ, không nói gì với hắn.
" Một ly sữa tươi "
" Vâng, xin chờ một chút "
Ninh Kiệt vươn người ra phía trước áp má cô, hắn tinh tế nhận ra cô nhóc của mình quả thật khác thường. Bình thường cô ríu rít như đứa trẻ nhưng hôm nay yên tĩnh đến lạ.
" Bạn nhỏ, có chuyện gì xảy ra với em vậy? "
Sự ấm áp từ tay hắn truyền lên má cô, Kiều Tưởng Hy gần như chống đỡ không nổi nếu không né tránh. Cô giương mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
" Chia tay đi. "
Ninh Kiệt sửng sốt:
" Em vừa nói gì? "
Cô cố hít thở đều đặn lặp lại lần nữa:
" Tôi nói là chia tay đi "
Nhân viên đem ly sữa ra. Hắn vẫn dịu dàng đổi sang cho cô, Kiều Tưởng Hy nghiến răng ngăn bản thân trở nên quá kích động. Ninh Kiệt nhìn lên:
" Không. Anh không muốn chia tay, càng không có lý do để chia tay. "
Kiều Tưởng Hy cứ ngỡ có thể chia tay hắn thật nhẹ nhàng, chỉ đơn giản nói chia tay và hắn đồng ý. Thế là mỗi người một lối đi, ít nhất sau này khi gặp lại cũng có thể là bạn. Nhưng cô đã nhầm, tình cảm Ninh Kiệt dành cho cô 13 năm không thể kết thúc bằng một câu đơn giản như chia tay được.
Chìm vào im lặng một chút, hắn âm trầm nhìn cô cất giọng ôn hòa:
" Bạn nhỏ, lý do em muốn chia tay là gì? "
Câu hỏi khó cô đột nhiên không nghĩ ra được lí do, hắn là người tốt lại đặc biệt tốt với cô. Thật chẳng có lí do gì chính đáng cả:
" Tôi.. Tôi"
Ninh Kiệt rút trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra là một chiếc nhẫn kéo tay cô lại. Kiều Tưởng Hy nhìn chằm chằm.. Vội vàng hất phăng chiếc nhẫn:
" Anh không nghe tôi nói gì sao? Tôi nói là chia tay đi, anh hỏi lí do à được tôi nói anh nghe anh có tiền không? Anh có công ty lớn không? Cứ cho như là giờ anh lập nghiệp đi thì sau này tôi vẫn phải nhìn sắc mặt người khác để sống.. Anh nghĩ anh có thể thành công trong bao lâu? Năm năm hay là mười năm, haha kẻ ngu ngốc cũng biết nhan sắc này tôi có thể chọn nơi tốt hơn nhiều lí do chia tay à LÀ VÌ ANH NGHÈO ĐÓ. "
Hắn không tin những lời này là do cô nói ra nhưng không thể tránh nổi sự đả kích mà sững người rất lâu.