Chương 79
Đả kích lớn hơn còn ở phía sau.
Vào ngày 17 tháng 7, sinh nhật Diêm Thu Trì, Thẩm Kim Đài gọi về trước, nói tổ phim đang rất bận rộn không thể về được.
Thành thật mà nói, một khi một diễn viên đã tham gia đóng phim, quay phim chính là chuyện lớn bằng trời. Nếu cứ phải quay về một chuyến vào ngày sinh nhật của người nhà và bạn bè, vậy sẽ biến thành hôm nay bạn xin nghỉ, ngày mai tôi xin nghỉ, đoàn làm phim sẽ không thể quay được.
Cậu dự định chờ đến đến ngày mừng sinh nhật lần thứ 50 Diêm Thiết Phong, cậu sẽ về một chuyến sau.
Đầu tiên cậu gọi mẹ Diêm, sau đó lại gọi cho Diêm Thu Trì.
Diêm Thu Trì có tâm trạng như thế nào, Mẹ Diêm không biết, chỉ biết năm nay Diêm Thu Trì không tổ chức sinh nhật. Vào ngày sinh nhật của mình, hắn đang đi công tác nước ngoài. Mẹ Diêm chỉ yêu cầu hắn ăn một bát mì trường thọ.
Diêm Thu Trì nói “Ừm”, rồi lại bận rộn rời đi.
Mẹ Diêm thực sự cảm thấy con trai mình đáng đời.
Từ góc độ của bà, khi người ta thích mình thì mình phớt lờ, không để ý, thiếu kiên nhẫn, tới lúc người ta chặt đứt tơ tình mình lại nhớ nhung, tên đàn ông khốn kiếp, đáng đời!
Nhưng bà có thể hiểu được sự thay đổi này của Diêm Thu Trì, bởi vì sự thay đổi của Thẩm Kim Đài cũng thực sự rất lớn, hoàn toàn giống hai người khác biệt.
Vả lại dẫu sao cũng là con trai của mình, vẫn sẽ có chút thiên vị và không nỡ.
Một người đàn ông hai mươi lăm tuổi, đã đến lúc phải yêu đương rồi. Con trai bà vừa nhìn đã biết là dạng chậm nhiệt, không dễ thích một ai đó. “Mối tình đầu” đã gặp phải trắc trở như vậy, ngay cả người đàn ông cứng rắn đến bao nhiêu đi chăng nữa, cũng sẽ tổn thương ít nhiều trong lòng.
Hơn nữa cái tổn thương này còn kéo dài 3 đến 5 năm, chẳng qua biết phải làm thế nào đây.
Gần đây, ngày nào Diêm Thu Trì cũng làm thêm giờ, hắn thậm chí còn cuồng làm việc hơn trước. Ngay cả Diêm Thiết Phong thỉnh thoảng cũng yêu cầu hắn nghỉ ngơi.
Mẹ Diêm nói: “Con rút bớt thời gian cho bản thân nghỉ ngơi đi. Vừa hay mẹ phải đi thăm Tiểu Kim. Con đi chung với mẹ đi.”
Diêm Thu Trì ban đầu muốn từ chối, hắn cảm thấy điều đầu tiên mình phải làm trước chính là nguội xuống. Nếu gặp mặt lại lần nữa chỉ sợ bản thân sẽ vùi sâu hơn, tự tăng thêm phiền não cho bản thân cũng như gây thêm rắc rối cho Thẩm Kim Đài.
Kết quả mẹ Diêm nói tiếp, “Mẹ nghe nói hai ngày trước thằng đế quay cảnh phá sập, hình như bị thương.”
Diêm Thu Trì vốn không định đi, nhưng khi nghe lời này, trong lòng bỗng treo lên.
Thật ra chỉ cần nghĩ cũng biết là không phải vết thương quá nặng, nếu không thì đã sớm xuất hiện tin tức rồi. Nhưng ngay cả khi đó chỉ là một vết thương nhỏ, hắn cũng …
Cũng không phải tỏ tình bị từ chối. Mọi thứ vẫn như trước đây, nhìn một chút, thật ra cũng chẳng có gì gì.
Hắn “ừm” một tiếng, nói: “Con bảo trợ lý sắp xếp thời gian một chút.”
Ruột chính là ruột, trước kia Mẹ Diêm dùng mọi cách để “chê” đứa con trai này, nhưng bây giờ càng nhìn càng cảm thấy thương hắn.
Bà cảm thấy bản thân vẫn không thể nản lòng, có thể ghép đôi thì vẫn phải ghép đôi, chẳng qua thủ đoạn ghép đôi không thể rõ ràng như thế.
Thẩm Kim Đài chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng kể từ khi tiến tổ, nhưng độ nổi tiếng vẫn không hề giảm đi.
Đông cung tiến hành phát sóng trong độ hot như lửa. Trong đó có rất nhiều mỹ nam, có nhiều CP. Rất phù hợp để làm tài liệu thực tế cho bản biên tập, CP nóng nhất vẫn là Kim Đài Quỳnh Anh, ngoài ra còn có Kim Đài Mỹ Cảnh đang lặng lẽ gặm đường. Người hot nhất, dĩ nhiên là Thẩm Kim Đài.
Trong số các bản edit cổ trang, có một bài tên là “Lệ cố nhân”. Video sau khi được edit luôn rất nổi, dựa vào lời ca miêu tả vẻ đẹp của Thẩm Kim Đài theo 360 độ.
Đoạn video không dài, chỉ có ba mươi giây. Câu hát đầu tiên chính là “miệng anh đào, lông mày lá liễu”, kèm theo chính là cảnh quay Lý Tự nhướn mày kinh điển. “Ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, trái tim tôi say đắm”, chính là pha quay chậm của Lý Tự trong lễ hội đèn lồng vào lễ Nguyên Tiêu, khuôn mặt sáng sủa sạch sẽ, làn môi đỏ mọng, nụ cười được thể hiện bằng chuyển động chậm, vừa dịu dàng vừa ngọt ngào.
Đến khi hát tới câu “Lệ cố nhân, rơi cho ai.”, Lý Tự mặc áo trắng, tóc buông xõa, mắt đỏ lên, từ từ rơi lệ về phía ống kính. Khi cuối cùng hát đến ” kiếp này không có duyên phận, một mình trống rỗng bi thương, kiếp sau lại theo đuổi”, cậu trong video, nghiêng đầu nhìn vào camera, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cuối cùng không còn thấy được nữa. Trong pha slow motion, cậu từ từ quay đầu lại, dây cột tóc lung lay, giống như một vị thần tiên, bóng người dần biến mất, biến thành một nhúm hoa tường vi vo tròn.
Bài hát dễ nghe, video được cắt ghép càng hay hơn. Nhanh chóng trở nên phổ biến trên Internet. Sau khi nhấp vào mới phát hiện, chủ viết là một kim fan u mê, Đông cung do cổ chỉnh sửa, người nào cũng phải vỗ tay khen tuyệt vời.
Nhóm Kim fan tới tấp tràn vào, cầu đại thần làm một phiên bản hiện đại nữa.
“Thẩm Kim Đài trông thụ như vậy trong Đông Cung, trong thực tế nhìn thật sự giống công á.”
“Đúng đúng, đó là lý do tôi thành fan của cậu ta, tôi cảm thấy cậu ấy trên màn ảnh và dưới màn ảnh hoàn toàn là hai người, có người còn nói cậu ấy không hợp diễn phi công, haha, chờ vả mặt!”
“Cậu ta như vậy thật sự tốt vô cùng, không giống một số diễn viên nam, sau khi diễn vai thụ, một cái nhăn mày, một tiếng cười cũng vô cùng gái tính. “
“Khi nào “Phi công” mới phát hành tạo hình, tôi thực sự muốn thấy cám dỗ đồng phục!”
—
“Weibo chính thức sẽ đăng tạo hình vào ngày mai.” Lý Mỹ Lan nói với Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài nằm trên ghế sofa, lờ đờ “ừm” một tiếng.
Bộ phim “Phi công” là một bộ phim bom tấn thương mại. Có nhiều cảnh hành động, ít cảnh nghệ thuật, không ngược tâm nhưng ngược thân. Bây giờ ngày nào cậu cũng quay tiết mục tuyển chọn phi công, ngày nào cũng nôn mửa trên thang xoắn ốc.
Đau nhức toàn thân là chuyện bình thường, đoàn đội con đặc biệt thuê một nhân viên mát xa cho cậu.
Trời nóng, lúc cậu mát xa, nửa thân trên gần như không mặc quần áo. Cậu nằm trên chiếc RV, để người nhân viên ấn cho cậu. Lý Mỹ Lan thấy trên vai lưng trắng nõn của cậu tràn đầy vết thương.
Quay phim này thực sự không dễ dàng.
Nhưng thành thật mà nói, dáng người của Thẩm Kim Đài rất tốt, cảm giác thương hại của cô đã thay đổi khi cô nhìn thấy vòng eo lõm xuống và đường cong nhấp nhô, thương tiếc biến thành hứng thú.
Cái mông này … nằm như vậy cũng thật xuất sắc.
“Khi nào dì Phương đến?” Cậu nằm đó hỏi Lý Mỹ Lan.
“… Khoảng hơn 11 giờ sáng.” Lý Mỹ Lan hồi phục.
“Vậy em chắc vẫn còn quay phim. Chị giúp em tiếp đãi một chút, để bà ấy đợi em ở trong xe.”
Lý Mỹ Lan gật đầu: “Em đừng lo, cứ giao cho bọn chị … không biết giám đốc Diêm có đến hay không.”
Thẩm Kim Đài chỉ cười: “Không phải là chị thích hắn đấy chứ. Gần đây chị toàn nói tới hắn, chị, chị là phụ nữ đã có chồng!”
Lý Mỹ Lan hàng ngày không ở lại trường quay, nhưng chỉ cần cô tới, dù thế nào thỉnh thoảng cũng phải nói về Diêm Thu Trì một chút. Toàn nói những chuyện không đau không ngứa, chẳng liên quan gì. Lúc đầu, Thẩm Kim Đài cảm thấy cô đang thử thăm dò xem liệu cậu có vấn vương tình xưa với Diêm Thu Trì hay không, nhưng sau đó cậu cảm thấy Lý Mỹ Lan hình như đang quan tâm đến chuyện trung thân đại sự của Diêm Thu Trì.
Làm cậu có một dạo tưởng Diêm Thu Trì đang yêu đương.
Miễn là không phải yêu với Bạch Thanh Tuyền, còn lại mặc kệ hắn.
Lý Mỹ Lan cười một tiếng, nói: “Chị vừa ý hắn cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn cũng không coi trọng chị.”
Thẩm Kim Đài cười một tiếng, quay đầu lại hỏi, “Có phải truyền thông Ánh Dương được đưa ra thị trường không?”
Thấy Lý Mỹ Lan gật đầu, cậu bèn cảm khái nói: “Hắn thật là lợi hại. Tuổi còn trẻ mà đã có thể đưa công ty ra thị trường.”
Không hổ là nam chính, lúc không yêu đương thì sự nghiệp cũng bùng nổ.
Đàn ông nên là như thế này.
Bộ phim “Phi công” này được quay ở Tây Bắc. Vừa xuống xe đã cảm thấy vừa khô vừa nóng. Mẹ Diêm ngồi trong xe đi đến trường quay. Dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một đống đất vàng. Còn chưa xuống xe, bà xịt rất nhiều sương chống nắng lên mặt và cổ.
Dọc theo đường đi đều không thể gặp được người nào. Có rất ít người ở đây. Khi đến địa điểm chụp, có rất nhiều xe lớn đỗ, dựng rất nhiều lều. Mẹ Diêm đeo kính râm, đè nón che nắng. Một cơn gió cuốn đất vàng thổi qua, bà nhanh chóng quay lưng lại.
Điều kiện quay chụp quá khó khăn!
Lý Mỹ Lan và Tiểu Đường đích thân đến nghênh đón bọn họ, Lý Mỹ Lan nhìn thấy Diêm Thu Trì trong nháy mắt.
Hắn ăn mặc gọn gàng, vóc người anh tuấn. Dưới ánh mặt trời đất vàng chói chang, trông hắn lại càng mát ruợi sạch sẽ.
Tiểu Đường vội vàng nói: “Mọi người đến nghỉ ngơi trong RV trước, bên ngoài nóng quá.”
Đâu chỉ nóng, còn bận.
Mẹ Diêm đè mũ và hỏi, “Tiểu Kim đâu rồi?”
“Anh ấy vẫn đang quay, sẽ quay xong sớm thôi.”
“Chúng ta đi xe một chút đi.” Mẹ Diêm nói.
“Không phải ở đây, còn cách chỗ này một khoảng nhỏ. Anh ấy sẽ trở lại sau khi anh ấy quay xong.”
Mẹ Diêm vào RV trước. Diêm Thu Trì không đi lên. Hắn đeo kính râm đứng bên ngoài RV, thấy một chiếc xe van đang lái đến trong đất vàng, dừng lại cách đó không xa.
“Có phải Tiểu Kim quay lại không?” Mẹ Diêm lập tức mở cửa bước xuống.
Cánh cửa xe van mở ra, một vài người đàn ông bước xuống từ trên đó, không biết đang nói gì, mỉm cười cởi mở. Một trong số họ mặc bộ đồ bay, gầy nhom cao gầy, trong tay xách mũ sắt, sải bước nhanh chóng đi về phía họ. Trong một nhóm đàn ông thô lỗ, cậu thậm chí còn anh khí đẹp trai hơn.
Là Thẩm Kim Đài.
Diêm Thu Trì chỉ cảm thấy run rẩy trong tim. Mọi cử động của Thẩm Kim Đài dường như được slow motion. Trên mặt cậu bẩn thỉu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của cậu, hoàn cảnh gian khổ như vậy cũng không khiến cậu đen hơn. Lúc cười lên lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề. Lúc nhìn thấy hắn, hàng lông mi dài đen nhánh khẽ nhíu một cái, đôi mắt trong veo, vẫy vẫy tay với hắn, chạy tới.
Diêm Thu Trì chỉ cảm thấy trái tim đã ch.ết một nửa của mình trong hơn một tháng đột nhiên lại vui sướng nhảy loạn lên.
Đành vậy thôi, dáng vẻ Thẩm Kim Đài chạy về phía hắn khiến trái tim hắn tan chảy. Hóa ra trong hơn một tháng qua, tình ý của hắn không phai mờ, là giấu đi, bây giờ tất cả đều tuôn ra, giống như mặt trời chói chang trên đỉnh đầu đang thiêu đốt hắn.