Chương 97: Lằn ranh sinh tử
"Trợ lý Ninh... Cô ấy ở G gặp nạn..." Cố Minh Vũ nói lại lần nữa.
Ninh Tiểu Thuần ngồi trên thuyền của đội thám hiểm gì đấy do mấy bạn học cùng lớp tổ chức, đi đến chỗ chưa biết. Lúc hướng dẫn viên quay lại, mới biết họ chạy đến bên kia con đê, thì giận cùng cực. Vì thời gian qua đã lâu, vẫn không thấy đội thám hiểm trở về, hướng dẫn viên lo lắng, sợ họ xảy ra chuyện, anh ta không gánh nổi trách nhiệm. Thế là nhanh chóng gọi điện thoại cho họ, không ngờ không ai nhận máy, hướng dẫn viên bắt đầu luống cuống, đoán chắc đã xảy ra sự cố, liền nhanh chóng đi tìm, còn báo cảnh sát, sẵn đó báo cho người nhà những người bị mất tích.
Cung Triệt nghe xong, ngực chợt đau thắt, tim đập lỡ một nhịp, không thể tin được. Cố Minh Vũ thấy sắc mặt Cung Triệt thay đổi đột ngột, mắt tràn ngập lo lắng, anh nhẹ gọi: "Tổng giám đốc?"
Cung Triệt bất giác nắm chặt tay, huyệt Thái dương nảy thình thịch, đáy mắt hiện đầy hoang mang, bình tĩnh ổn định ngày thường đã biến mất khỏi mặt anh, anh kéo cravat, không cách nào duy trì nổi bình tĩnh. Trong đầu luôn có ý nghĩ, nếu cô xảy ra chuyện thì làm sao đây, làm sao đây...
"Vũ, chuyện công ty giao cho cậu." Cung Triệt bỗng dưng nắm chìa khoá xe trên bàn đi ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy?" Cố Minh Vũ hỏi với theo anh.
"Sân bay." Cung Triệt đáp rồi sải bước rời văn phòng.
Cố Minh Vũ nhìn hình dáng cao lớn của Cung Triệt dần dần khuất ngoài cửa văn phòng, mắt hiện rõ vẻ bừng hiểu, anh ấy, yêu rồi sao. Nhưng anh ngoài mặt thì vui, trong lòng lại lo lắng vô cùng. Ninh Tiểu Thuần sẽ không sao đâu, con đường tương lai của họ sẽ ra sao đây?
Lặng người một hồi, Cố Minh Vũ lắc đầu, cười khổ. Đây có vẻ không phải chuyện anh có thể lo được, cũng không phải chuyện anh có thể nắm chắc. Anh chỉ ở cạnh tiếp thêm sức mạnh cho họ mà thôi, còn lại phải xem họ thế nào. Anh chợt rất nhớ rất nhớ cô gái thuộc về mình. Khoé miệng anh mỉm cười, cầm văn kiện rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Còn Cung Triệt vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, vào thang máy, anh đứng trong thang máy, nhìn con số màu đỏ thong thả đếm ngược, trong lòng bực mình, bình thường sao không cảm thấy tốc độ thang máy không đủ nhanh như này, xem ra sau này phải sửa lại.
Như đã trôi qua cả vạn năm, thang máy cũng xuống đến tầng hầm đậu xa. Anh lái xa chạy vội đến sân bay, lúc mua vé lên máy bay, bất an nóng nảy trong lòng vẫn không hết. Anh nhìn mây trắng ngoài cửa sổ máy bay, nghĩ đến hành động của mình, chợt mím chặt môi, đôi mắt hiện lên cảm xúc khó hiểu.
Anh hít sâu một hơi, xoa nhẹ ấn đường, giữa lông mày thanh tú lộ ra vẻ mờ mịt. Trong lòng anh bắt đầu dấy lên cảm xúc xa lạ, tựa như có một bí mật khó phát hiện ẩn sâu trong lòng bây giờ lại trồi lên, làm anh tâm thần không yên, đứng ngồi không yên.
Đôi mắt đen như mực của anh chậm rãi bị đám sương bịt kín, dường như tự hỏi gì đó. Anh buộc bản thân phải tỉnh táo, dần dần nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình, không khỏi cười khổ, chuyện này hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo so với bản thân ngày thường. Ninh Tiểu Thuần, em thật có bản lĩnh, lại làm anh không khống chế được đến nông nổi này...
Lúm đồng tiền như hoa của cô hiện trong trí nhớ anh, sau đó bắt đầu mơ hồ dần, anh cố nhớ đến hình dáng của cô, hàng lông mày, đôi mắt, cô nhăn mày, cô cười, dường như đều khắc vào tim, giờ phút này hình dáng cô lại hiện thật rõ ràng. Cung Triệt nhắm mắt, chậm rãi sắp xếp suy nghĩ của mình.
Khoảng cách từ nơi này đến G là 1000km, con đường gian nan 1000km, anh không cần gì khác, chỉ mong thấy lại lúm đồng tiền của cô, cảm nhận độ ấm của cô, thế đã đủ lắm rồi.
Không hề báo trước, hình ảnh năm xưa lướt qua, ai lơ đãng mỉm cười, đã lấp đầy trái tim của ai.
Lúc máy bay hạ cánh, Cung Triệt liên lạc được với nhân viên cứu nạn, lúc đến đập chứa nước đã là bốn giờ chiều. "Tình hình bây giờ thế nào rồi?" Cung Triệt túm lại một người hỏi, mặt hiện vẻ lo lắng rõ rệt.
Nhân viên cứu nạn là một cô gái trẻ, cô ta bị Cung Triệt kéo tay, hoảng sợ, ngoái lại thì thấy Cung Triệt mặt mày anh tuấn, sững sờ rồi mới hồi tỉnh, ngượng ngùng cười cười, mới trả lời câu hỏi của Cung Triệt.
Lúc ấy đi thám hiểm có tám người, năm nam ba nữ. Khi đó địa phương nhận được tin báo, cũng nhanh chóng đáp ứng nhu cầu cứu nạn khẩn cấp, tập hợp mấy chiếc thuyền triển khai tìm kiếm. Tìm kiếm hơn hai tiếng, cuối cùng tìm được ba người, một nam lúc được vớt lên đã ngừng thở. Còn một nam và một nữ kia được dòng nước xiết đẩy lên bờ, giữ được tính mạng. Các thành viên còn lại rơi xuống đến nay không rõ. Hiện giờ phần lớn thành viên đoàn du lịch đã quay về thành phố.
Cung Triệt nghe nhân viên cứu nạn kể lại, chợt hoảng hốt, bất an cùng sợ hãi tràn lan trong lòng. Dường như có vật nhọn đâm mạnh vào lòng, như ngàn vạn kim thép chạy dọc theo mạch máu hướng về mỗi đầu dây thần kinh.
Từ lúc xảy ra sự cố đến giờ, đã gần một ngày một đêm, mà bây giờ chưa tìm thấy người, có nghĩa là... Anh không dám nghĩ tiếp, anh tin chắc sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì...
No news is good news.
"Tôi đi với các người." Cung Triệt chợt thấy có mấy người chuẩn bị lên thuyền, anh nhanh chóng bước lên tỏ rõ ý mình.
"Anh à, chúng tôi đang làm việc, anh không thể đi theo, nguy hiểm lắm." Một người đàn ông nói.
"Tôi muốn đi." Thái độ Cung Triệt kiên định, không cho từ chối.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm thế nào cho phải. Họ cứ giằng co nhau, cuối cùng bị cường khí tản mát quanh người Cung Triệt chinh phục, vì công việc gấp gáp, không thể chậm trễ, đành để anh đi theo.
Thuyền rời bờ rất nhanh, đi xuôi theo dòng nước, trôi được một nửa, dòng nước bắt đầu chảy xiết hơn. Hơn nữa lâu lâu sẽ có một cơn sóng đánh tới, làm quần áo mọi người đều ướt. Cũng may kỹ thuật lái thuyền của họ tốt, Cung Triệt có thể đứng vững ở đầu thuyền, trong chốc lát thuyền đã vượt thoát chỗ nguy hiểm.
"Anh là người nhà của họ à?" Một người hỏi. Họ, là chỉ người mất tích.
Cung Triệt mím chặt môi, gật đầu, đôi mắt loé lên, quan sát bốn phía và tiến độ làm việc của nhân viên cứu nạn. Khi anh tự đưa mình đến nơi sông nước hung hãn này, mới cảm giác sâu sắc đau khổ. Tim anh cũng như chiếc thuyền lá, chợt trồi chợt hụp, trôi nổi bất định.
Trước thiên nhiên hùng vĩ, con người dường như thật nhỏ bé. Nhưng bất kể ra sao, không phải có câu con người có thể chiến thắng thiên nhiên đó sao, anh nhất định sẽ tìm ra cô, cô nhất định ở hiền gặp lành, không có việc gì. Cung Triệt nắm chặt tay, kiên định với ý nghĩ đó.
"Nước mạnh thế này, mấy cô cậu đó rất có thể bị dìm xuống, hoặc là trôi xuống chỗ xa hơn." Một người đàn ông đứng tuổi nói, giọng nói mang chút thương xót.
"Tóm lại không thấy thi thể không thể nói cô ấy đã ch.ết." Giọng Cung Triệt đột nhiên nôn nóng, thêm vài phần sắc bén và run rẩy, "Tôi biết cô ấy còn sống, cô ấy nhất định còn sống! Chúng ta lên hướng Bắc tìm xem."
Mọi người bị ngữ giọng của anh làm hoảng sợ, đành vội vàng quay thuyền lại. Đi theo hướng Bắc thật lâu, xa xa có một mảng lớn màu đen chìm trong nước sông. "Đó là gì vậy?" Cung Triệt hỏi.
"Tháp lâm, bị nước lũ phá huỷ." Người đàn ông đứng tuổi đáp.
"A, nghe mấy người bạn kia nói họ tính đến tháp lâm thám hiểm." Một người còn trẻ la lớn.
Cung Triệt lảo đảo đứng thẳng người, nhìn về hướng xa xa, kiên quyết nói: "Chúng ta qua đó xem."
"Tuyệt đối không được, tháp lâm bị bỏ hoang đã lâu, tường tháp bị nước lũ phá huỷ, hiện giờ thành đá ngầm, bức tường đổ hoàn toàn, thuyền chúng ta không những không qua được, hơn nũa sơ ý đụng phải có thể vỡ thuyền." Người đứng tuổi lo lắng.
"Bất kể thế nào cũng hãy qua đó xem đã, tôi có linh cảm cô ấy đang ở đó." Cung Triệt nhìn chằm chằm phía trước, mắt sáng như sao.
"Chàng trai trẻ, cậu đừng kích động, chỗ đó thật sự không thể đi tiếp được nữa. Hướng hồ chỗ đó địa hình phức tạp, người ngoài khó mà biết, nhóm người họ không chắc sẽ đến đó." Ông chú nói.
"Vậy các người cho tôi mượn thuyền, tôi tự qua đó xem." Cung Triệt hơi mất kiên nhẫn, trong lòng đau khổ, không thể giải thích được.
"Chàng trai trẻ à..." Ông chú còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng ông thấy trong mắt Cung Triệt tản ra hơi lạnh thấu xương, cảm thấy người nọ rất dứt khoát, thái độ kiên định như vậy, tim không khỏi mềm nhũn. Ông và mấy người trong nhómbàn tính chốc lát, cuối cùng đồng ý yêu cầu của Cung Triệt, đi cùng anh đến tháp lâm.
"Cảm ơn." Cung Triệt khàn khàn nói.
Thuyền tiếp tục đi tới, vật trôi nổi trên mặt nước ngày càng nhiều, có thể lờ mờ thấy đỉnh tháp lâm nhọn hoắt phía trước. Thuyền nhỏ rẽ sóng, cẩn thận lướt đến tháp lâm. Dập dềnh đi tới, nhiều lần đụng phải vật gì đó không rõ, nhưng cuối cùng may mắn thoát khỏi nguy hiểm đến gần tháp lâm. Họ dừng ở nơi gần gác xép nhất, cảm nhận trong đó u ám tĩnh mịch.
Cung Triệt quan sát địa hình nói: "Leo lên thì thế nào, có được không?"
"Nguy hiểm lắm..."
"Lỡ leo lên một nửa, tầng gác bị sụp xuống thì sao?"
"Chúng ta gọi người trước đã, xem có người trong đó không?"
"Cẩn thận vẫn hơn, phải quý trọng tính mạng của mình..."
"Có ai ở đó không?"
Mọi người ầm ĩ thảo luận, Cung Triệt mắt điếc tai ngơ, nhưng mắt không hề chớp chăm chăm quan sát tầng gác hơi rung. Tới gần chỗ này, tim anh đập càng dồn dập, gần như muốn nhảy vọt ra ngoài, như có sức mạnh vô hình dẫn đường anh đến đây.
Tuy tầng gác có thể sụp, nhưng cũng có thể không, không phải sao. Nếu đã đến đây, sao không thử nghiệm một chút, xác suất 50/50, thì đánh cuộc với trời một lần. Cung Triệt leo lên, cần thận giẫm lên tầng gác lung lay sắp đổ.
Trong chốc lát, mọi người mới phản ứng kịp, cực kì hoảng sợ, la hoảng: "Nguy hiểm, mau xuống đây."
Bậc thang bị giẫm lên, rung rung, rõ ràng là chịu sức nặng của một người là rất miễn cưỡng, nếu họ đều leo lên nhất định sẽ sụp đổ.
Cung Triệt bỏ mọi người ở phía sau, dứt khoát đi vào trong. Anh nín thở, đi mỗi bước đều thật cẩn thận, sợ nỗ lực nãy giờ sẽ tan biến hết. Anh quan sát chung quanh, phân nửa vách tường đã sụp, còn lại đều là gạch ngói vỡ lổm chổm, ván gỗ mục nát. Phía trước có bậc thang đi lên tầng cao nhất, anh nhẹ nhàng bước đi, thời gian trong giây phút này cực kì chậm chạp, trôi qua từng chút từng chút một.
Như cả thế kỉ, cuối cùng anh mới đến được cầu thang, lên tầng thứ nhất, anh nhìn thấy Ninh Tiểu Thuần. Cả người anh run lẩy bẩy, tay nắm tay vịn, nổi gân xanh. Anh nghĩ tất cả những gì trước mắt chỉ là ảo giác, nhưng không phải, đây là chân thật hiển hiện rõ ràng trước mắt anh, cách chỗ này không đến hai thước, người nằm đó chính là cô gái anh quen thuộc.
Giờ khắc này, không phải là mơ.
Chỉ một giây, anh từ biển băng Nam Cực bay lên Thiên đường, lại từ Thiên đường rơi vào biển băng.
Ninh Tiểu Thuần nằm im không nhúc nhích, không chút sức sống. Trên đùi trên cánh tay cô vết thương chi chít, vết máu loang lổ. Tóc cô rối bù, che kín cả khuôn mặt tròn, làm người ta không nhìn được vẻ mặt cô.
Cô có chuyện gì? Sẽ không sao chứ...
Cung Triệt chợt thấy hai chân mềm nhũn, khoảng cách chỉ hai thước, lại dường như không thể bước đến. "Ninh Tiểu Thuần..." Anh khẽ kêu.
Hoàn toàn yên lặng, không ai trả lời. Nỗi sợ hãi ch.ết chóc nháy mắt tràn ngập toàn thân, người anh lạnh lẽo, như ngửi thấy hơi thở ch.ết chóc.
"Ninh Tiểu Thuần!!" Cung Triệt gọi lớn hơn, đi nhanh qua ôm chặt cô, đôi mắt ráo hoảnh, anh lẩm bẩm: "Anh tìm được em rồi! Cuối cùng cũng tìm được em rồi!"
Quần áo khắp người cô ướt đẫm, thân nhiệt thấp đến làm người ta sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh, như vừa gặp gió đã tan biến. Cung Triệt giơ tay, run run đưa sát mũi cô, cảm nhận hơi thở cô yếu ớt nhưng đều đặn, tim mới bớt lo sợ. Anh ôm thân thể cô, truyền cho cô hơi ấm.
Lần đầu tiên anh nhận ra cô gầy yếu đến thế, gầy yếu như muốn bay theo gió. Tay anh dịu dàng lướt qua hàng lông mày mảnh, lông mi thật dài, sóng mũi nhỏ nhắn, khuôn mặt dịu dàng, cánh môi tái nhợt, tất cả chuyện này không thật biết là bao.
Mất mà có lại được, đầy đủ quý giá.
Ngón tay Ninh Tiểu Thuần chợt giật giật, miệng phát ra tiếng ưm yếu ớt. Cung Triệt căng thẳng ngước lên, vui sướng nhìn Ninh Tiểu Thuần, chỉ thấy lông mi cô khẽ run, đôi mắt gắng gượng mở ra, đồng tử mông lung. Lòng Cung Triệt hoảng sợ, ngay sau đó thấy Ninh Tiểu Thuần thều thào: "Cung... Triệt..." Rồi ngoẹo đầu hôn mê lần nữa.
"Ừ, anh ở đây." Cung Triệt đáp, rồi ôm ngang lưng Ninh Tiểu Thuần, bước đi nặng nề, mà vô cùng kiên quyết đi ra ngoài.
Anh đến rồi, yên tâm, anh sẽ không để em có việc gì.
Cung Triệt nắm chặt cánh tay Ninh Tiểu Thuần vòng qua, cúi đầu nhìn cô, tim rung động, cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cô.