Chương 98: Mờ ám trôi nổi
Gian phòng nào đó thoải mái dễ chịu, lịch sự tao nhã đơn giản, im lìm tĩnh lặng, cơn gió ban trưa lùa vào phòng qua cửa sổ để mở, bức rèm bay lất phất, tựa như cánh bướm muốn vỗ cánh bay, thật là xinh đẹp.
Một cô gái trẻ lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc mím lại, vầng trán nhíu chặt, như đang chịu đựng điều gì đó. Chợt ngón tay cô giật nhẹ, lông mi thật dài nhấp nháy, ý thức như sắp khôi phục.
Ninh Tiểu Thuần cố mở mắt, ánh sáng bất ngờ làm chói mắt cô, làm cô không thích ứng kịp, cô giơ tay che đi ánh sáng, ai ngờ toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực. Nhưng cả người đau nhức, như bị xe cán lên, toàn thân có cảm giác như bị đứt rời, cô khó chịu phải rên rỉ thành tiếng.
Một người đàn ông vừa lúc đó đẩy cửa bước vào, nghe tiếng cô, vui sướng bước nhanh tới, hỏi: "Tỉnh rồi?"
Ninh Tiểu Thuần nghe âm thanh quen thuộc, tưởng nghe nhầm, cô hơi hé mắt, đã quen với ánh sáng, nhìn thấy toàn màu trắng, trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, trong không khí còn có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Đây là bệnh viện sao?
Mắt cô chậm rãi dời về phía phát ra tiếng nói, thấy khuôn mặt anh tuấn, cô cố đưa tay, khẽ dụi mắt, xác định không phải là ảo giác, cô chần chừ mở miệng: "Cung Triệt?" Cô nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, giật mình vì giọng nói khàn khàn, hơn nữa còn có vẻ thô sượng, cổ họng đau đớn, đau như bị dao cắt qua.
"Nước..." Ninh Tiểu Thuần chỉ vào cổ mình nói.
Cung Triệt gật gật đầu, rót ly nước cho cô, Ninh Tiểu Thuần muốn ngồi dậy, Cung Triệt lập tức ngăn cản cô, để ly nước sang bên, ân cần đỡ cô ngồi dậy, lấy gối chèn sau lưng cô, rồi mới đưa ly nước lên môi cô, dịu dàng nói: "Uống từ từ thôi."
Ninh Tiểu Thuần ngước nhìn anh, có chút hoảng. Lông mi đen tuyền làm con gái hâm mộ, như cánh quạt nhẹ nhàng phe phẩy, cặt mắt sâu thẳm mê người, đang nhìn cô thật sâu, cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, lúng túng cúi đầu, liền uống mấy hớp nước, thấm giọng.
"Cảm thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?" Cung Triệt không hề chớp mắt nhìn chăm chăm cô.
Cô lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không việc gì, chẳng qua toàn thân đau nhức mệt mỏi thôi.
"Anh gọi bác sĩ, em ở đây đợi anh." Cung Triệt vỗ vỗ đầu cô, bước nhanh ra ngoài.
Căn phòng bệnh rộng rãi chốc lát chỉ còn một mình Ninh Tiểu Thuần, cô bắt đầu quan sát khắp phòng, hiển nhiên đây là căn phòng tương đối cao cấp. Cô cúi đầu nhìn quần áo bệnh nhân mình đang mặc, dấu vết trầy xướt trên cánh tay, cô cẩn thận đụng vào vết thương trên cánh tay, nhịn không được nhíu mày.
Lúc này cô mới phát hiện mình đang truyền dịch, bên cạnh giường là giá truyền dịch, trên giá treo bịch nước biển, có một cái ống nối với bịch nước biển, còn đầu kia thì gắn trên tay cô, dưới làn da gần như trong suốt là mạch máu nhỏ nhợt nhạt.
Đầu óc cô nháy mắt trống rỗng, chuyện gì vậy? Sau đó cô mới loáng thoáng nhớ lại một việc, bọn họ chèo thuyền đi thám hiểm, rồi giữa đường xảy ra tai nạn...
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Cung Triệt bước vào, theo sau là một bác sĩ trung niên mặc blouse trắng. Bác sĩ mỉm cười với Ninh Tiểu Thuần, như gió xuân ấm áp, làm cô thấy dễ chịu, rồi mới bắt đầu kiểm tr.a cho cô. Ninh Tiểu Thuần ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ, một lát sau, bác sĩ kiểm tr.a xong, cười cười nói với Cung Triệt và cô: "Đã không sao nữa rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi."
Cung Triệt nghe vậy, khuôn mặt căng thẳng trở nên dịu dàng, hình như thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh tiếp tục cẩn thận nghe bác sĩ căn dặn, chờ bác sĩ dặn dò xong, mới cám ơn, rồi tiễn ông đến cửa. Khi anh xoay qua, thấy Ninh Tiểu Thuần dựa trên giường sững sờ. "Em sao vậy?" Anh ngồi trên giường, lo lắng hỏi han.
Ninh Tiểu Thuần lấy lại tinh thần, cười cười, lắc đầu như không có gì. Cổ họng cô rất đau, tốt nhất là không nên nói chuyện nhiều. Vừa rồi cô nhớ đến chuyện xảy ra lúc thám hiểm, nhớ lại tình cảnh lúc đó mà thấy sợ, hiện giờ cô được cứu, thật sự là may mắn. Cô rất sợ ra đi mãi mãi, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng cái ch.ết gần kề mà sợ hãi.
Lần này thật sự đối mặt với cái ch.ết, nỗi sợ hãi trước giờ chưa từng có tràn ngập trong lòng, cô mới cảm nhận được sinh mệnh đáng quý! Cô còn rất nhiều việc chưa kịp làm, còn rất nhiều lời chưa nói với ba mẹ, còn rất nhiều tình cảm chưa nói rõ với anh. Hiện giờ tìm được đường sống trong chỗ ch.ết, nhìn anh anh tuấn trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt tuấn tú quyến rũ, càng nhìn càng cảm thấy địa vị quan trọng của anh trong lòng cô, càng nhìn càng cảm thấy tình yêu với anh càng ngày càng sâu đậm.
Dường như có niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng, Ninh Tiểu Thuần nhìn người tồn tại chân thật trước mặt, mỉm cười nhẹ, khoé mắt đã ươn ướt, nước mắt cứ vậy từng giọt từng giọt rớt xuống.
Cung Triệt thấy nước mắt của cô, thì nhíu mày, vội vã hỏi: "Có chuyện gì, em đau ở đâu à?"
Ninh Tiểu Thuần lắc đầu, không nói lời nào, chỉ rơi nước mắt. Là khóc vì quãng đời vui vẻ sau này, hay là khóc vì sợ hãi khi suýt ch.ết? Cô không biết, nước mắt cứ thế không khống chế rơi xuống, nín cũng không nín được.
Cung Triệt đưa mu bàn tay, dịu dàng lau nước mắt cho Ninh Tiểu Thuần, rồi hơi nghiêng người, ôm cô vào lòng, ôm chặt cô, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, đừng khóc." Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng dựa vào lòng anh, đầu vùi ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập, Hơi thở nam tính của anh nóng đến vậy, quanh quẩn bốn phía, phủ kín cô. Vòng tay mạnh mẽ của anh làm cô cảm thấy an tâm, nhưng cánh tay anh dần dần siết chặt, làm cô càng sát anh hơn, thiếu chút nữa ép cô đến không thở nổi.
Cô bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, tai đỏ lên. Anh tình tứ thế này, làm cô bỗng thấy lo sợ, cảm thấy mê loạn, làm cô không thích ứng kịp, như đang nằm mơ.
Ninh Tiểu Thuần ép mình trong lòng Cung Triệt dần dần bình tĩnh lại, cô lau nước mắt, rời khỏi ngực anh, lẩm bẩm: "Xin lỗi..."
Cung Triệt thấy trên mặt Ninh Tiểu Thuần xuất hiện hai vệt đỏ, không khỏi mỉm cười, sau đó đổi đề tai, "Em ngủ hai ngày hai đêm rồi, đói bụng chưa?"
Cô ngủ hai ngày hai đêm?! Ninh Tiểu Thuần kinh ngạc, chắc là cô vì bị thương lúc gặp nạn, lại mất sức nghiêm trọng, nên mới ngủ vùi không tỉnh. Bây giờ anh vừa nói, cô quả thật thấy đói, nên thành thật gật đầu.
"Em chờ một chút." Cung Triệt cười cười với cô, rồi đứng dậy ra ngoài.
Không bao lâu, Cung Triệt quay lại, trên tay còn cầm garmen, trong đó cháo nóng bốc khói nghi ngút, mùi thơm toả ra, dụ dỗ con sâu tham ăn trong bụng Ninh Tiểu Thuần. Cung Triệt cầm múc chén cháo, đi đến cạnh Ninh Tiểu Thuần ngồi xuống, Ninh Tiểu Thuần vừa định cầm thì bị Cung Triệt né đi.
Anh trêu chọc nói: "Em bây giờ ngay cả sức cầm muỗng cũng không có, cứ để anh..." Anh cầm muỗng khuấy cho cháo nguội bớt, rồi múc một muỗng, đưa lên miệng thổi, rồi mới đưa đến miệng Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần ngây người nhìn động tác săn sóc cẩn thận của Cung Triệt, tim đập loạn xạ không ngừng, hai vệt đỏ nổi trên gò má, thầm nghĩ, anh dịu dàng thế là vì sao đây, chẳng lẽ anh cũng như cô, cũng có tình cảm giống cô sao?