Chương 1
Tôi đã từng cự tuyệt Trần Gia Thố tổng cộng ba lần.
Lần đầu tiên là vào đầu tháng 3, lúc tan học trước một ngày điền nguyện vọng, Trần Gia Thố đột nhiên đi đến trước bàn tôi, hơi ngẩng đầu nhìn tôi, nói với tôi, Tình Nguyện, chúng ta cùng nhau về nhà đi.
Tôi đang thu dọn cặp sách, chỉ cảm thấy khó hiểu, nói, Trần Gia Thố, hình như tớ không cùng đường với cậu.
Trần Gia Thố nói, không sao.
Tôi suy nghĩ một chút, trông thấy ánh mắt của cô bạn Thái Thái đang nhìn tôi như hổ rình mồi, tôi nói với anh, không được, tớ hứa với Thái Thái hôm nay cùng cậu ấy về nhà.
Sau đó Trần Gia Thố lặng lẽ xoay người bước đi.
Kỳ thực, về lần ấy, nếu không phải sau này Trần Gia Thố dùng đủ loại phương thức làm cho tôi nhớ lại thì đánh ch.ết tôi cũng không nhớ nổi.
Lần thứ hai là gần thi cuối kỳ của nửa học kỳ sau năm lớp 11, Trần Gia Thố gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi chọn khoa nào, khi đó tôi không chút do dự mà nói với anh, khoa lịch sử. Môn khoa học xã hội của tôi tốt lắm, nhất là ngữ văn và tiếng Anh, chọn khoa văn rất có lợi với tôi.
Khi đó chưa phân khoa, thi cuối kỳ vẫn phải thi chín môn, vì để thông qua thi cuối kỳ, tôi quyết định chăm chú nghe giảng bài, hơn nữa làm bài tập thật tốt, ai ngờ kết quả học tập tốt chính là —— tôi rất hứng thú với cảm ứng điện từ, cuối cùng mạo muội chọn vật lý.
Cử chỉ điên rồ nhất thời, bị vật lý huyền bí hấp dẫn, cuối cùng không để ý lời khuyên của bố mẹ, xem nhẹ trình độ thực tế của bản thân, tôi dứt khoát kiên quyết chọn vật lý, mỹ từ hoá: chỉ cần cố gắng, tôi nhất định có thể học giỏi. Bố mẹ đành chịu, chỉ có thể tuỳ ý tôi.
Sau lễ khai giảng khoá đầu tiên, Trần Gia Thố đứng ở cửa khoa vật lý, kéo lại một bạn nữ sinh trong khoa chúng tôi đang cúi đầu đi ngang qua trước mặt anh, anh nói, phiền bạn giúp tôi gọi Tình Nguyện, cám ơn.
Vẻ mặt của nữ sinh kia vốn đỏ bừng, nghe xong lời nói của Trần Gia Thố, trong phút chốc sắc mặt xanh xao, quay đầu trừng mắt nhìn tôi, gọi to, Tình Nguyện, bên ngoài có người tìm!
Tôi thở dài thấy Trần Gia Thố đứng cạnh nữ sinh kia nghiêng người tựa vào cánh cửa, nghĩ thầm rằng: Trần Gia Thố, nhân duyên của tớ với các bạn nữ không tốt đều là bởi vì cậu!
Tôi chầm chậm đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, khi đó anh cao hơn tôi khoảng chừng một cái đầu, vào đông mặt trời chiếu rọi khắp nơi, cũng chiếu trên người anh, loáng thoáng hình thành một khe hở, hết sức chói mắt, giống như cả người anh. Tôi không khỏi nheo mắt lại, tránh sang bên cạnh hai bước.
Tôi thấy anh giơ tay lên rồi hạ xuống, tôi lãnh đạm hỏi, Trần Gia Thố, cậu tìm tớ làm gì thế?
Trần Gia Thố nhíu lông mày, ngữ khí hơi cứng nhắc, không phải cậu đã nói chọn lịch sử sao?
Tôi khẽ cười ra tiếng, vậy cậu cũng chẳng phải không chọn vật lý sao, ngược lại theo đuổi hoa hậu giảng đường chọn lịch sử chứ?
Trần Gia Thố dường như chợt nhớ tới gì đó, khoé miệng ngoéo lên một độ cong, anh bỗng nhiên xoa mái tóc ngắn đen nhánh của tôi, nói, Tình Nguyện, đừng liều lĩnh, chỉ số thông minh của cậu thế này, chuyển khoa đi.
Tôi cảm thấy mình bị xem thường quá, tôi mới vừa cam đoan với bố mẹ, chọn vật lý sẽ không hối hận, hơn nữa nhất định hướng về đại học hạng nhất mà đi, kết quả Trần Gia Thố lại nói tôi làm liều, còn kỳ thị chỉ số thông minh của tôi!
Tôi trừng mắt liếc anh một cái, kiên định lắc đầu, tớ không chuyển!
Trần Gia Thố cũng trừng mắt nhìn tôi, đường nét trên mặt trở nên sắc bén kiên nghị, ánh mắt sắc nhọn mà lạnh giá, nụ cười ở khoé miệng cũng tan biến, gần như là cực kỳ giận dữ, tóm lại vì sao cậu muốn chọn vật lý?!
Tôi không trả lời, chỉ thấy anh giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười lạnh lùng, hỏi, có phải vì Giang Diệu không?
Tôi nhất thời cũng tức giận, người này bản thân vì Diệp Phiêu Linh mà chọn lịch sử, thái độ đối với lịch sử không chân thành, dựa vào gì mà nghi ngờ lòng nhiệt tình nguyên thuỷ nhất của tôi đối với vật lý chứ. Vì thế tôi hừ một tiếng, lớn tiếng đáp lại anh, phải!
Sau đó anh tức tối xoay người rời khỏi.
Lần cuối cùng là một tuần trước khi Trần Gia Thố xuất ngoại.
Mặc dù khoa văn không phải lâu dài đối với Trần Gia Thố, nhưng anh vẫn có thể xếp hạng ba toàn trường, hạng năm toàn khu vực, tôi không hiểu, thành tích của anh tốt như vậy, vì sao phải xuất ngoại, giống như tôi không biết vì sao anh rõ ràng thích tôi, nhưng vẫn không nói cho tôi biết, khi anh ở cùng tôi thường xuyên đều là do tôi tìm chủ đề nói chuyện, mà anh lại trầm mặc, nói chuyện đàng hoàng không đến vài lần, thế cho nên chúng tôi lãng phí thời gian nhiều như vậy.
Cho đến ngày đó.
Hôm đó, ban ngày bầu trời vẫn quang đãng, ai ngờ lúc sắp tan học lại nổi lên trận mưa tầm tã, mà tôi vừa lúc không mang theo ô. Tôi không muốn gọi điện thoại nhờ bố mẹ đến đón tôi, cũng không muốn chờ trong lớp lãng phí thời gian, tôi quyết định chạy nhanh đến bến xe, dù sao con đường cũng không xa.
Nhưng mà tôi còn chưa ra khỏi trường thì đã thấy một bóng dáng cao to đứng ở dưới lầu, hình như đang chờ ai. Nửa bên mặt của anh vẫn kiên nghị tuấn tú như ngày thường, từng sợi tóc bay theo gió phất phơ trên trán tôi, con ngươi anh khẽ rũ xuống, dường như đang suy nghĩ rất sâu xa. Lòng tôi khẽ động, rồi đi qua đó.
Tôi vỗ lên cánh tay anh một cái, hỏi, Trần Gia Thố, cậu đang đợi Diệp Phiêu Linh à?
Trần Gia Thố chậm rãi quay đầu lại, đồng tử như bị vẩy mực tàu, tối đen sâu thẳm. Anh nhìn tôi chăm chú trong chốc lát, rồi đột nhiên nở nụ cười, nói với tôi, không, tớ đang đợi cậu.
Tôi ngẩn ra, khẽ “A” một tiếng, không thể tin được, đồng thời lại không biết nên trả lời thế nào, tôi cụp mắt xuống, nắm chặt góc áo, hơi lúng túng.
Sau đó tôi trông thấy chiếc ô trong tay anh, bọt nước ở đầu ô bởi vì lực hấp dẫn mà rơi xuống từng giọt, tiếng “tí tách” dường như làm nhạc đệm cho sự trầm mặc của tôi và anh.
Trái tim đập thình thịch không theo quy tắc, lỗ tai tôi tựa hồ đang thiêu cháy, tôi hơi khẩn trương, sợ anh phát hiện ra sự lúng túng của mình, cho nên tôi quyết tâm phá vỡ không khí kỳ lạ này.
Tôi chỉ chỉ chiếc ô của anh, hỏi, cậu mang theo ô à, người tài giỏi đúng là người tài giỏi, ngay cả hôm nay trời mưa cũng biết được.
Anh không trả lời ngay, tôi lén nhìn anh một cái, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi, thế là tôi vội vàng cúi đầu. Sau một lúc lâu mới nghe anh đáp lại, tớ từ nhà đến đây.
Tôi giơ tay nhìn đồng hồ, có chút nghi ngờ, hỏi, khoa các cậu tan học sớm thế à, cậu còn có thời gian quay về nhà rồi sang đây ư?
Tiếng hít thở của anh trở nên nặng nề, hỏi tôi, cậu cũng không phải không biết mấy hôm nay tớ – không – lên – lớp? Lúc nói đến mấy từ cuối cùng, anh trở nên nghiến răng nghiến lợi, những chữ này như là từ kẽ răng rít ra.
Tôi ngẩng đầu, mù mịt nhìn anh, đối với sự tức giận của anh tôi cảm thấy khó hiểu, tôi nói, cậu chưa nói với tớ mà.
Mặt anh hơi đỏ, trừng mắt nhìn tôi nói, tớ không nói thì cậu không biết hỏi ư?
Tôi ɭϊếʍƈ đôi môi khô ráo, nghĩ thầm: tớ không biết cậu không có đi học, tớ hỏi cậu gì chứ… Nhưng mà thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của anh, những lời này có đánh ch.ết tôi cũng không dám nói với anh.
Anh dường như thở dài, lại hỏi, đừng nói ngay cả việc tớ sắp xuất ngoại cậu cũng không biết chứ?
Tôi mở to mắt, nói, không đâu, tớ biết mà.
Anh hừ một tiếng, nói, cũng được, nói chung cậu chẳng phải hoàn toàn không biết gì về tớ.
Tôi ho hai tiếng, yếu ớt đáp lại, không phải cậu từng nói với tớ sao.
Mặt anh đỏ rồi lại tím ngắt, cuối cùng đành chịu chỉ còn thở dài, anh giơ ô lên, vừa kéo căng nó ra, vừa nói với tôi, đi thôi, tớ đưa cậu về nhà.
Tôi nói, Trần Gia Thố, hình như chúng ta không cùng đường thì phải.
Ánh mắt sắc bén của anh lướt về phía tôi, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đáng thương nhìn anh.
Anh lại thở dài, trong lúc thở dài hình như vẫn chưa hết phiền muộn, anh chậm rãi nói, tớ đưa cậu đến bến xe là được, mưa lớn như vậy, cho dù cậu chạy nhanh cũng sẽ bị dầm ướt, cậu muốn ngã bệnh ư?
Cậu không phải đặc biệt đến trường là vì đưa tớ đến bến xe chứ? Tôi đột nhiên ý thức được vấn đề này, kinh ngạc thốt ra lời.
Anh nhìn tôi, không nói gì, ngược lại đột nhiên nắm tay tôi, nói, đi thôi.
Động tác của anh dường như hợp lẽ, nhưng tôi lại sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay của mình bị anh nắm chặt, gò má chợt nóng lên. Tôi kinh ngạc nhìn về phía anh, vẻ mặt anh lại thản nhiên, giống như vốn chẳng có gì không ổn, hay là thậm chí không phát hiện chính một động tác của anh có bao nhiêu đột ngột.
Có lẽ ánh mắt của tôi quá rõ ràng, Trần Gia Thố quay đầu lại, trong mắt hình như có sương mù hơi mỏng, anh hỏi, sao thế, đi chứ?
Tôi kinh ngạc “Ừ” một tiếng với anh. Có lẽ hành động khác thường của anh khiến tôi không có dũng khí nói ra miệng, có lẽ trong tiềm thức của tôi từ lâu đã mong muốn sự ấm áp kỳ diệu như vậy, tóm lại, cuối cùng tôi không nói gì cả, ngược lại giống như cô vợ nhỏ đi theo phía sau anh.
Đi được vài bước thì anh ngừng lại, hơi nhíu mày, nói với tôi, Tình Nguyện, cậu thế này làm tớ mệt lắm, cậu không thể đến bên cạnh tớ sao?
Cậu nói, cậu nói cái gì…
Tôi lập tức ngơ ngác, kinh ngạc nhìn anh chăm chú.
Anh thấy dáng vẻ này của tôi, có nửa phần nghi ngờ, chẳng qua ánh mắt của anh nhanh chóng sáng lên, hơn nữa hình như có ý cười mỏng manh, khoé môi hơi cong lên, rồi nói, cậu đi sau tớ, tớ không thể mở ô.
Thì ra là thế. Mặt tôi lập tức đỏ bừng, xấu hổ vì suy nghĩ vớ vẩn của mình.
Anh hẳn là không biết tôi đang suy nghĩ gì nhỉ… Tôi thật cẩn thận tìm kiếm ánh mắt anh. Nhưng anh cũng cười như không cười mà quan sát tôi.
Bỗng nhiên, tay anh buông lỏng, lại đột nhiên từ phía sau tôi ôm trọn lấy tôi, kéo tôi đến bên người anh, sau đó chuyển hai phần ba chiếc ô qua đỉnh đầu của tôi, ý cười nhàn nhạt, như vậy mới đúng.
…Anh khẳng định là cố ý! Tôi cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ.
Hai chúng tôi tiếp tục bước chậm trong cơn mưa lớn, tay anh từ ban nãy vẫn đặt trên tay tôi, ôm tôi chặt bên người anh, mà tôi thì cúi đầu vẫn không dám ngẩng lên, có một loại cảm giác dường như đỉnh đầu bị đâm thủng.
Coi chừng!
Thanh âm Trần Gia Thố đột nhiên vang lên từ trên đầu tôi mang theo vẻ sốt ruột, sau đó bị một sức kéo mạnh mẽ, tôi lảo đảo một cái, trực tiếp dựa vào trong ngực anh.
Trái tim tôi đốt cháy muốn tránh ra, kết quả chạy ra khỏi chiếc ô, lập tức có cảm giác bị chậu nước ập xuống. Vì thế tôi lại hoang mang rối loạn mà trốn vào trong ô, lại vẫn không dám ngẩng đầu.
Trần Gia Thố rốt cuộc mở miệng, ngữ khí không tốt lắm, hình như có bất mãn, Tình Nguyện, cậu bận bịu xong chưa?
Tôi do do dự dự không biết trả lời thế nào.
Trần Gia Thố lại gọi tôi một tiếng, Tình Nguyện.
Tôi gục đầu xuống, nào biết anh thản nhiên nói ra một câu, quên đi, đi thôi, nhớ nhìn đường.
Lúc này tôi mới hơi ngước mắt lên, dùng khoé mắt lướt qua anh. Nhưng khi đó, anh đã lạnh mặt thu hồi tầm mắt, quay đầu mà đi. Tôi thoáng nhìn nửa bên mặt lãnh đạm kiên quyết của anh, giống như đông thành một lớp băng. Tôi không biết mình đã nói sai ở chỗ nào, a đúng rồi, tôi rõ ràng không nói câu nào hết nha.
Sau khi đến bến xe, tôi nhìn tuyến xe số 6 trước mặt. Vì bày tỏ lòng biết ơn một cách nghiêm túc, tôi xoay người qua, gương mặt mang theo nụ cười.
Tôi nói, Trần Gia Thố, cám ơn cậu.
Anh vẫn không đáp lại tôi, sắc mặt ảm đạm, vẫn không chuyển biến tốt đẹp.
Tôi thở dài, nói, vậy…tớ đi đây? Tạm biệt, Trần Gia Thố.
Tôi bỗng nhiên hơi khó chịu, không biết vì sao, có lẽ bởi vì ngay cả “Tạm biệt” anh cũng không muốn nói với tôi?
Nhưng tôi vẫn đi. Sớm muộn gì tôi và anh cũng xa cách, không phải sao?
Thế nhưng, tôi thật không ngờ, ngay lúc tôi xoay người chuẩn bị lên xe, bàn tay kia vẫn nắm tay tôi bỗng nhiên dùng sức kéo một cái, sau đó… Tôi lại ngã vào trong ngực anh lần nữa, lại một lần nữa nhìn anh với sắc mặt đỏ ửng.
Lúc này đây, tôi dám xác định, là anh cố ý.
Tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận vừa vui vẻ một tí, tôi ngẩng mặt nghiêm nghị trừng mắt nhìn anh, ấp úng hỏi, này…cậu, cậu muốn làm, làm gì? Tớ phải lên xe…
Anh cúi đầu, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, anh trầm ngâm một chút, rồi chậm rãi nói, Tình Nguyện, cuối tuần tớ sẽ xuất ngoại…
Giờ phút này ngữ khí của anh không giống như anh lúc bình thường, lại mang theo chút nỉ non do dự, tựa như đang thỉnh cầu gì đó. Trông thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, mí mắt trái của tôi giật giật, tim đập lỗi hai nhịp.
Tôi nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng cụp mắt ho hai tiếng, rồi khẽ nói, tớ biết mà, này, Trần Gia Thố, xe đã mở cửa, tớ phải đi đây.
Anh ôm lấy tôi, khoé mắt tôi rõ ràng thoáng nhìn thấy rất nhiều ánh mắt tò mò trong xe buýt lộ ra ngoài, tôi thật sự xấu hổ, muốn tránh khỏi lồng ngực của anh, nhưng lại chẳng biết tại sao mình lưu luyến sự ấm áp nhất thời này.
Vòng ôm của anh rất ấm áp, ấm áp đến mức tôi rõ ràng không thể không rời đi, nhưng lại không muốn rời đi.
Đây là lần đầu tiên anh ôm tôi, có lẽ chính là lần cuối cùng. Anh phải đi, tôi đã biết trước rồi.
Tôi làm bộ muốn đi, nhưng tay anh lại ôm thật chặt, anh sốt ruột nói, một vấn đề cuối cùng.
Hả? Tôi tò mò nhìn anh.
Một hồi lâu sau, anh mới mở miệng, Tình Nguyện, cậu có bằng lòng cùng tớ đi Anh quốc không…
Hả? Cậu đang nói đùa à, Trần Gia Thố?
Tôi hết sức kinh ngạc nhìn anh. Anh đang nói gì thế? Anh lại muốn tôi cùng đi với anh?!
Trần Gia Thố nhíu mày, nghiêm túc nói, tớ không nói đùa, Tình Nguyện, cùng tớ đi Anh quốc nhé.
Tôi cũng nhíu mày, nhịn không được mà nói, Trần Gia Thố, có người như cậu sao? Cuối tuần này cậu đi, bây giờ lại hỏi tớ có muốn cùng cậu xuất ngoại không? Cậu cho là xuất ngoại dễ dàng thế sao?!
Ánh mắt anh sáng lên, nói, Tình Nguyện, chỉ cần cậu gật đầu, tớ sẽ giúp cậu làm tất cả.
Ánh mắt anh kiên định, nói một cách vô cùng nghiêm túc, như là thật sự hy vọng tôi cùng đi với anh.
Nhưng tôi vẫn còn rất tỉnh táo, tôi cười cười, nói, Trần Gia Thố, xuất ngoại không phải là chuyện của mọi nhà, không phải là chuyện tớ và cậu nói là được…
Tôi còn muốn nói thêm nhưng anh ngắt lời tôi. Anh dùng bàn tay khác đỡ lấy cái ót của tôi, ấn tôi vào ngực anh, thở dài, thanh âm như gió xuân, Tình Nguyện, tớ thích cậu, cậu có thể…có thể cũng thích tớ một chút, một chút hay không…
Tôi lập tức sững sờ đứng tại chỗ, không, là sững sờ ở trong lồng ngực anh.
Tôi thấy tuyến xe số 6 chạy qua trước mặt, nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc ghen tị kia cách tôi ngày càng xa.
Tôi còn chưa nói ra lời, trong đầu trống rỗng.
Qua thật lâu, tôi xoay đầu qua. Trong lòng có chút u oán, đến lúc này còn nói nghiêm túc như vậy chứ? Nếu anh nói sớm một chút, hoặc là anh không ra nước ngoài, kết cục sẽ không như bây giờ.
Tôi sẽ không chi phối quyết định của anh, cũng không muốn ảnh hưởng đến tương lai của anh, vào thời điểm này.
Tôi di chuyển đầu mình, nhìn anh, thản nhiên nói một câu, Trần Gia Thố, cậu không phải nói…chỉ hỏi một vấn đề sao?
Anh ngơ ngác một chút, nói, Tình Nguyện, đi theo tớ được không?
Tôi thoát khỏi kinh ngạc, khôi phục vẻ bình tĩnh, cười lắc đầu, nói, Trần Gia Thố, nếu không về nhà mẹ tớ sẽ sốt ruột, tớ thật sự phải đi.
Bàn tay anh vô lực buông xuống, tôi nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, vẫy tay với anh, tạm biệt, Trần Gia Thố.
Anh kéo tôi lại, nhưng chỉ nhẹ nhàng thôi. Khuôn mặt anh bình tĩnh hỏi tôi lần cuối, Tình Nguyện, cho dù tớ thích cậu, cho dù cả đời tớ chỉ yêu một mình cậu, cậu cũng sẽ không cùng đi với tớ sao?
Tôi cười cười, trả lời một nẻo, Trần Gia Thố, chúc cậu thuận buồm xuôi gió, có lẽ khi cậu ở nước ngoài một tuần thì sẽ quên tớ mất tiêu.
Đây là một lần cự tuyệt uyển chuyển nhất nhưng cũng tàn nhẫn nhất, không có lần nữa.