Chương 2
Ngày đó Trần Gia Thố xuất ngoại, nghe nói có rất nhiều người đi tiễn anh. Tôi thật không biết khi nào thì anh trở nên có nhiều bạn bè tốt như vậy, đương nhiên cũng không thiếu rất nhiều người đẹp, trong đó bao gồm Diệp Phiêu Linh.
Chỉ có điều, tôi không đi.
Lúc đó tôi đeo tai nghe đang vùi đầu giả bộ làm bài tập.
Trong tai nghe truyền đến bài hát xưa “Biển nước mắt” của Hứa Như Vân, cô ấy thâm tình chân thành hát: “Sao anh nỡ để nước mắt em chảy ra biển lớn, tình cảm đã cho đi mãi mãi không tìm về được nữa, sao anh nỡ để tình yêu của em chảy ra biển lớn, từng mảnh từng mảnh hồi ức đau thương giống như thủy triều nuốt trọn em.”
(nguồn lời dịch bài hát: Tiểu Vũ)
Bút trong tay tôi không biết ngừng lại khi nào, đợi tôi phản ứng lại cúi đầu xuống thì phát hiện sách bài tập đã thấm ướt một mảng.