Chương 64: Mãi Mãi Cũng Đừng Hoài Nghi Tình Cảm Của Em Đối Với Chị.

Ở trước đó, Ông Lẫm Nhiên chưa từng nghĩ Tư Hướng Nhan sẽ dùng ngữ khí yếu ớt như vậy nói chuyện với mình, cũng thành công để nàng dừng lại một bước xâm phạm. Tiếp theo ánh đèn trong căn phòng, Ông Lẫm Nhiên cẩn thận nhìn theo Tư Hướng Nhan. Giờ phút này, nữ nhân luôn bình tĩnh thong dong rõ ràng đang khẩn trương, ngay cả tay trái kẹp lấy thuốc cũng đang run. Chị ấy thản nhiên nhìn theo mình, cặp mắt rất đẹp mang theo trầm luân và chuyên chú, để lòng của Ông Lẫm Nhiên tan chảy thành một đoàn.


"Đừng sợ." Ông Lẫm Nhiên cũng không biết chính mình vì cái gì phải an ủi Tư Hướng Nhan như vậy, chỉ là đối phương lúc này cũng không chỉ là khẩn trương, tựa hồ còn đang sợ hãi cái gì. Vươn tay vuốt ve gò má trắng nõn của Tư Hướng Nhan, nối gót mà đến, rơi ở trên trán bóng loáng của cô, rồi lướt qua sóng mũi, tiếp hôn lấy môi của cô.


Dẫu cho đã hôn qua vô số lần, mùi vị của Tư Hướng Nhan vẫn là để chính mình trầm luân, đầu lưỡi chọc lấy đầu lưỡi nhẵn nhụi tinh tế của cô, ngữ khí câu dẫn quấn quanh chơi đùa. Hai cây lau sậy ngâm ở trong nước quấn lấy nhau, dáng điệu xuất sắc, tiếp nối dây dưa, khí tức truyền vào trong miệng đối phương càng là ngọt ngào, thì càng là khát vọng càng nhiều, cuối cùng khiến cho nó trở thành thuốc phiện của đôi bên, từ đó không cách cắt.


Hôn không dừng, mà động tác trên tay cũng không có nhàn rỗi, dùng bụng ngón tay xoa nhẹ lấy chân tâm trơn dính của Tư Hướng Nhan, xúc cảm đó mềm mái đến giống như kẹo bông gòn để Ông Lẫm Nhiên yêu thích không muốn rời. Mà Tư Hướng Nhan từ giữa mũi phát ra hừ nhẹ và thở nhẹ thì giống như thuốc giục tình, để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy thân thể của mình cũng cháy lên theo, thậm còn ướt át hơn so với thân thể của Tư Hướng Nhan.


"Nhan Nhan rất tuyệt, chỉ là nghe thấy thanh âm của chị, em cũng ướt rồi." Ông Lẫm Nhiên nói xong, có chút chờ đợi không kịp kéo đi quần áo trên người, mang theo chiếc qυầи ɭót màu trắng bị thấm ướt kia. Nhìn thấy lớp vải chính giữa một bãi dấu vết ướt át, Tư Hướng Nhan đem thuốc dụi tắt, nhẹ nhàng xoa lên thắt lưng của Ông Lẫm Nhiên, lại bị nàng dùng tay đè lại.


"Tối nay, chị là của em." Ông Lẫm Nhiên không phải không muốn Tư Hướng Nhan chạm, chỉ là tối nay nàng càng muốn làm bên phía chủ đạo. Thấy người sau không hề có ý đồ phản kháng đem tay khoác ở giữa eo mình, một bộ dạng mặc chính mình cứ chiếm cứ lấy. Ông Lẫm Nhiên cười lên, đem hai tay khoác ở giữa áo choàng tắm của Tư Hướng Nhan, mang lớp cản trở duy nhất này trên người triệt để loại đi.


available on google playdownload on app store


Tuy không phải lần đầu thấy được thân thể Tư Hướng Nhan, nhưng đều là từ dưới nhìn lên, lần này chính mình lại là một loại lập trường khác nhìn thân thể Tư Hướng Nhan. Bờ vai của chị ấy rất hẹp, khung xương cũng rất nhỏ, nhìn thế nào đều là nữ nhân yếu đuối, lại chống đỡ cả một Tư gia, trên xương quai xanh để lại dấu hôn sáng nay chính mình ở trong xe cố ý hạ xuống, bộ ngực trắng nõn đến chói mắt để người ta rất muốn đi hôn lên cắn gặm, để lại ấn kí độc đáo.


Tiếp tục xuống nữa, đó là hai viên tròn trịa đầy đặn bành trướng. Trắng trẽo mà nhỏ xinh, có một bàn tay không cách nắm được. Ông Lẫm Nhiên si mê nhìn theo, cuối cùng áp dụng hành động, cúi người, mở miệng đem một con thỏ trắng trong đó ngậm vào trong miệng, ý đồ dùng nhiệt tình nhất của mình đem cô hòa tan.


"Ân..." Ở trong tình yêu, Tư Hướng Nhan luôn là bên chủ đạo, mà lần này cũng là lần đầu tiên mặc cho Ông Lẫm Nhiên tác quai tác quái. Kỳ thật, Tư Hướng Nhan sở dĩ chậm chạp không cho Ông Lẫm Nhiên, cũng không phải cô không muốn cho, mà là cô thật sự đang sợ hãi.Tuy đã qua đi rất lâu rồi, nhưng Tư Hướng Nhan vẫn là đối với chuyện tình yêu không có hảo cảm gì.


Đã từng yêu qua nam nhân kia, họ quen nhau yêu nhau, mà Tư Hướng Nhan cũng ở sau khi hai người xác định tất cả mới đem thân thể cho hắn, nhưng cảm giác lại chỉ có thể dùng hai chữ đau khổ để hình dung. Sau đó, Tư Hướng Nhan hoàn toàn không cảm giác được chuyện tình yêu giữa nam nữ có bao nhiêu tốt đẹp, từ từ bắt đầu bài xích, thậm chí một lần cho rằng chính mình có vấn đề, qua một thời gian lâu đối phương cũng không bức bách cô.


Sau khi sống chung với Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan phát hiện thì ra cơ thể của mình cũng có dục vọng, cũng sẽ động tình biến thành nhạy cảm ẩm ướt. Hôm nay làm ra quyết định cô sẽ không hối hận, dù cho rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi, cô cũng nguyện ý bị Ông Lẫm Nhiên xâm chiếm, thân là nữ nhân dưới thân cô được cô tặng thưởng niềm vui. Mặc dù đây cũng không phải tác phong nhất quán của Tư Hướng Nhan, nhưng cô hy vọng Ông Lẫm Nhiên có thể vui.


"Nhan Nhan, thoải mái không?" Thấy điểm đó trước ngực Tư Hướng Nhan đã bị chính mình hôn đến phát đỏ, Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng hỏi, tay lại không thành thật xoa lấy một nữa mềm mại khác, để Tư Hướng Nhan không cách trả lời.


"Khi chị như vậy đối với em, em thoải mái không?" Tâm tư xấu của Ông Lẫm Nhiên bị Tư Hướng Nhan nhìn đến thấu triệt (triệt để nhìn thấu), liền đem vấn đề bỏ trở lại. Nghe cô nói như vậy, Ông Lẫm Nhiên ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi dưới, hoàn toàn yêu ch.ết bộ dạng không cam lòng yếu thế này của Tư Hướng Nhan, Nhan Nhan rất soái khí, ngay cả khi bị mình "khi dễ" cũng rất soái.


"Nhan Nhan, tách chân ra chút, em muốn...ɭϊếʍƈ chị." Ông Lẫm Nhiên ở trên giường hướng lên không hề kiên dè, nội dung của lời nói càng là khiếm nhã thế nào thì đến thế đó, trong hoảng hốt, nghe thấy nàng nói như vậy, thấy nàng quỳ ở trước người mình. Tư Hướng Nhan nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lại không cách ngăn cản hai chân không có sức lực bị đối phương tách ra, chỉ có thể mặc cho Ông Lẫm Nhiên đối với cô làm mưa làm gió.


Lần đầu khoảng cách gần như vậy thưởng thức nơi bí ẩn nhất của thân thể Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy chính mình thì giống như kẻ trộm rình mò bảo vật, sắc dục huân tâm (sắc dục làm mê mụi con tim), lòng tham không đáy. Hoa của Tư Hướng Nhan rất đẹp, màu sắc nhàn nhạt mang theo ngây ngô và khiếp đảm. Trong đó đã bị lộ thủy làm cho ướt át khác thường, thậm chí ở dưới tầm mắt của mình khe nước trong suốt còn đang chảy róc rách tràn ra ngoài, tản phát ra tín hiệu khát vọng được yêu.


Chậm chạp đẩy ra từng tầng cánh hoa, nhìn hoa hạch trân châu hơi hiển thị sưng đỏ ẩn núp trong đó, Ông Lẫm Nhiên cũng nhịn không nổi xao động và đói khát gào thét trong lòng nữa, thật sâu hôn lấy cánh hoa phía trước, gần như điên cuồng hôn lấy ɭϊếʍƈ láp.


"Ngô...ân...Ông Lẫm Nhiên..." Tuy sáng nay cũng mới vì đối phương làm qua loại chuyện này, nhưng đích thân đi làm và đích thân đi tiếp nhận hoàn toàn là hai chuyện. Nụ hôn của Ông Lẫm Nhiên nóng bỏng cực kì, nụ hôn tế nhị và ôn nhu ngày thường hoàn toàn không hiểu. Cảm thấy đầu lưỡi của nàng nhanh chống mà mãnh liệt khiêu khích một điểm nào đó của chân tâm mình, Tư Hướng Nhan hoàn toàn không biết nên làm sao hình dung loại cảm giác này, chỉ là thân thể không chịu khống chế run rẫy lên theo, ngay cả thắt lưng cũng giống như không chịu khống chế của chính mình.


"Ông Lẫm Nhiên, em...đang làm cái gì." Tư Hướng Nhan không biết loại cảm giác này làm sao khống chế, hết lần này đến lần khác thân thể vẫn không dùng được sức lực. Cảm thấy được trong cổ họng luôn có tiếng kêu muốn tràn ra, lại không muốn phát ra loại thanh âm kì quái đó, chỉ có thể thông qua lời nói để di chuyển sức chú ý, nhưng rất hiển nhiên, Ông Lẫm Nhiên trong ngày thường đem lời nói của cô coi như thánh chỉ bây giờ cũng không có thời gian trả lời.


"Nhan Nhan thoải mái không?" Qua rất lâu Ông Lẫm Nhiên mới có thời gian nói chuyện, thấy nàng từ chân tâm mình nhô đầu lên, bên khóe miệng thậm chí còn dính một chút dịch thể trong suốt, Tư Hướng Nhan cau mày, muốn nói cái gì, nhưng rất nhanh, Ông Lẫm Nhiên lại đem đầu vùi trở lại, mà lần này còn quá mức hơn vừa rồi, còn muốn vào sâu.


Thân thể nhiều năm không từng bị người tiến vào bị vật mềm ngoại lai thâm nhập, đầu lưỡi của Ông Lẫm Nhiên cực kì nhanh nhẹn, thì giống như một con rắn mềm không xương, tùy ý quấy phá ở trong người mình. Chung quy là nữ nhân trưởng thành, phản ứng của Tư Hướng Nhan từ ngây ngô lại cũng rõ ràng Ông Lẫm Nhiên làm gì. Thân thể vừa mới thoải mái ở trong nháy mắt bị châm lửa, để Tư Hướng Nhan không thể không ôm chặt đầu của Ông Lẫm Nhiên, rõ ràng trong lòng muốn đẩy nàng ra, nhưng động tác lại là mềm nhẹ đem nàng ấn ở giữa chân mình.


"A...ân a..." Tư Hướng Nhan tuy nội liễm, lại cũng không phải người thích áp chế. Thân thể trong từng làn sóng rồi từng làn sóng xâm nhập sớm đã thất bại thảm hạ, cuối cùng cô nhịn không nổi phát ra thanh âm. Mà mấy tiếng thở dốc này thì giống như khuyến khích, để Ông Lẫm Nhiên cũng hứng thú lên theo. Nàng si mê khẽ nâng mắt, nhìn theo Tư Hướng Nhan bị mình đè ở bên tường.


Bây giờ trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ chị ấy vẫn xinh đẹp hơn bình thường, cánh môi khẽ mở khi thì khép mở khi thì nhắm chặt, răng trắng sáng long lanh cắn lấy môi dưới, đem khuôn mặt của chị ấy gắt gao hiện ra mấy phần ẩn nhẫn. Chị ấy yếu thế bị chính mình thương yêu, con ngươi luôn rõ ràng lúc này tràn đầy nhu tình, nhìn theo mồ hôi bên gò má của cô, cảm thấy hai chân cô run rẫy, Ông Lẫm Nhiên chu đáo ôm chặt cô, làm cho Tư Hướng Nhan tận tình hưởng thụ khoái lạc, không cần lo lắng té ngã.


"Ông Lẫm Nhiên...đủ rồi." Thân là bên bị chiếm hữu, vì nhìn không được động tác của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan có thể cảm nhận được mới càng rõ ràng. Cô có thể nhận ra được đầu lưỡi của đối phương khi nào sẽ thật sâu tiến vào chính mình, khi nào sẽ khơi lên trêu chọc nếp nhăn trong người cô. Cảm giác quá mức rõ ràng, âm thanh hỗn tạp xung quanh và thanh âm khó kiềm nén hòa vào nhau, khiến khuôn mặt của Tư Hướng Nhan lại đỏ ửng thêm lần nữa.


Cô cảm thấy chính mình trở nên kì lạ cực kì rồi, trong bụng dưới như thể chứa rất nhiều nước, mà nơi bị Ông Lẫm Nhiên ɭϊếʍƈ lấy nóng đến trí mạng, giống như bị lửa đốt, lại trơn dính dị thường. Cảm thấy hai chân càng ngày càng vô lực, Tư Hướng Nhan ôm chặt lấy Ông Lẫm Nhiên, vặn vẹo lấy thắt lưng muốn tránh xa lại càng giống như chào đón. Nhưng mà, Ông Lẫm Nhiên lại ở lúc này đè lấy thân thể của mình, đưa đầu lưỡi tiến vào thật sâu để thăm dò.


Một khắc khác, Tư Hướng Nhan căn bản không biết phát sinh cái gì, chỉ cảm thấy đại não một mảng trống rỗng, thậm chí có mấy giây hoảng hốt, cô chỉ cảm thấy chân tâm không ngừng đang nhảy nhót, địa phương bị Ông Lẫm Nhiên ɭϊếʍƈ lấy không biết tại sao co lại, tiếp đó đúng là không chịu bản thân khống chế tràn ra một chút nước ấm. Nghe thấy Ông Lẫm Nhiên đem mấy dịch thể đó nuốc xuống lại nuốt vào, Tư Hướng Nhan hơi híp mắt, bổng nhiên biết rõ tại sao chính mình lúc trước thích làm bên chủ đạo như vậy.


"Nhan Nhan vừa rồi rất nhanh, cảm giác thế nào?" Đem Tư Hướng Nhan ôm lên giường, Ông Lẫm Nhiên sến súa dựa ở trong ngực cô, giống như chó con đợi khen hỏi ra, Nghe thấy lời của nàng, Tư Hướng Nhan chẳng ử chẳng hừ khiêu mi, cầm lấy điếu thuốc ở một bên đặt trong miệng, lại tiếp tục hút lấy, qua nữa ngày mới mở miệng.


"Ân, vẫn không tệ, tuy vừa bắt đầu không quá thích ứng." Tư Hướng Nhan nói xong, thì thấy được một bộ dạng của Ông Lẫm Nhiên thích như điên, dùng đầu tới lui cọ lấy bờ vai của mình. Thân thể không một mảnh vải của hai người dính lại với nhau, để Tư Hướng Nhan thoải mái thở dài ra tiếng. Cảm giác vừa rồi xác thực rất mỹ diệu, là người đã từng kia chưa từng cho mình, cũng là mùi vị trong cuộc sống của cô lần đầu cảm nhận được ȶìиɦ ɖu͙ƈ đạt đến cực trí.


Chỉ là, thân thể thỏa mãn rồi, trong lòng lại càng thêm hư không. Nhìn theo nụ của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan không biết chính mình còn có thể có được bao lâu, nhưng mình càng là hy vọng đi duy trì phần quan hệ này, thì càng là trở nên mềm yếu, vô năng.


"Nhan Nhan, bộ dạng của chị bây giờ rất đẹp, để em ôm ôm chị nữa" trong khi Tư Hướng Nhan xuất thần, Ông Lẫm Nhiên lại một lần nữa dính lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn theo chính mình trong mắt đối phương quen thuộc lại xa lạ, Tư Hướng Nhan muốn cười, vì không biết vì cái gì mà cười.


"Còn chưa muốn đủ sao?"


Đem thuốc hút xong quăng vào trong gạt tàn thuốc, nhìn theo khát vọng trong mắt của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan biết rõ cố hỏi. Cô vươn tay thay đối phương đem tóc dài rối loạn chỉnh lý xong, mang theo Ông Lẫm Nhiên cùng ngã trên giường mềm mại, hơi mở chân ra, kéo lấy tay phải của đối phương đặt ở một bên, phủ ở nơi nhạy cảm vừa rồi nở rộ kia. Chỗ đó còn ướt át, thậm chí so với vui vẻ ban đầu còn nhạy cảm hơn, bị Ông Lẫm Nhiên chạm vào, trong nháy mắt lại nhuộm đến ướt đẫm.


"Nhan Nhan, hôm nay có thể không, bộ dạng của chị hình như rất mệt." Tuy Ông Lẫm Nhiên hứng thú với sự chủ động của Tư Hướng Nhan, lại cảm thấy đối phương rất khác thường, vì vậy mới sẽ do dự.


"Ông Lẫm Nhiên, chị không có sở trường biểu đạt, cũng không thích nói quá nhiều. Chị thì ở chỗ này, nếu như em yêu chị, tất cả của chị, em đều có thể lấy đi. Thế nhưng, chị không cách chịu đựng là phản bội và lừa gạt."


"Nhan Nhan, mãi mãi cũng đừng hoài nghi tình cảm của em đối với chị. Em yêu chị, thật sự rất yêu chị." Ông Lẫm Nhiên không biết Tư Hướng Nhan tại sao phải nói đoạn lời nói vừa rồi kia, nhưng nàng muốn nói thì chỉ có một câu này. Sự bất an của Tư Hướng Nhan, sự khiếp đảm của Tư Hướng Nhan đều do nàng đến tiêu trừ, dẫu cho là bản thân nàng cũng không thể.


"Có lẽ chị chưa từng nói cho em biết, chị cũng...rất yêu em, Ông Lẫm Nhiên."
  
Hết chương 64:






Truyện liên quan