Chương 75: Em Đem Trái Tim Cho Chị, Chị Lại Ném Ở Trên Đất Để Nó Rớt Tan Nát.

"Nếu như không có ngoài ý muốn, chuyện này chắc cô ở đây ăn cơm nửa đời còn lại." Cửa sắt bị mở ra, mà người đưa cơm không phải nhân viên nữa, mà là đổi thành Tần Nhuế. Nhìn cô ấy mặc một bộ tây trang màu đen, có lễ mà ưu nhã đem bữa cơm đặt trước bàn của mình, đồng thời còn có một bộ quần áo mới không có bốc ra.


"Tần ngục trưởng tuy trẻ tuổi, nhưng xác thực là một người thông minh, phỏng chừng Trình gia cũng cho cô lợi ích không nhỏ, nhưng tại sao cô cuối cùng lựa chọn Tư gia." Tư Hướng Nhan biết, chính mình ở trong ngục sở dĩ sống đến thoải mái như vậy, vẫn may mà được Tần Nhuế giúp đỡ. Cô thích giao tiếp với người thông minh, mà Tần Nhuế này tất nhiên là một trong số đó.


"Tư tiểu thư, nếu như chúng tôi không rõ nội tình bên trong của hai bên các người, tôi có mười cái mạng cũng không đủ ch.ết, hy vọng chúng ta có cơ hội có thể ở bên ngoài gặp lại."


Tần Nhuế nói xong, xoay người rời khỏi phòng sắt. Nhìn theo hoạt hình còn đang chiếu trên tivi, Tư Hướng Nhan vén tóc dài lên, cởi đi đồ phạm nhân cũ nát, thay lên người tây trang màu đen. Tuy ở chỗ này rất chán cũng rất vô vị, lại cũng là ngày nghỉ biến tướng của mình. Khi thời gian chỉ hướng 9 giờ, Tư Hướng Nhan cười rồi cười, mang kính râm lên mặt, đẩy cửa đi ra ngoài.


Tất cả của tất cả, lập tức thì sẽ kết thúc rồi.


"Bị cáo Tư Hướng Nhan, thông qua kiểm tr.a và chứng cứ vô cùng xác thực, tất cả tình huống đều cho thấy, cô từng nhiều lần xúc phạm buôn lậu đạn dược, giao dịch không hợp pháp, và tội đả thương người khác tổn hại lợi ích quốc gia. Bây giờ bản tòa án hỏi, cô có thừa nhận tất cả hành vi phạm tội của cô kể trên, cũng chấp nhận phán quyết hợp lệ."


available on google playdownload on app store


"Chờ đã." Thẩm phán của hiện trường sớm chuẩn bị xong sắp kết thúc, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng. Nhìn theo con người từ cửa đi vào, mặc chế phục cảnh sát. Sắc mặt quan tòa trở nên có mấy phần lúng túng, lại không cách ở trước ống kính và máy ảnh của phóng viên ngăn cản đối phương vào hiện trường, và lời tiếp theo của nàng.


"Quan tòa, và các vị bồi thẩm đoàn, tôi có vài lời, không thể không ở đây giao phó rõ ràng. Tôi là số hiệu 7435 của cục hình trinh, Ông Lẫm Nhiên. Tôi ở đây chủ động đầu thú, tất cả sự việc Tư gia làm toàn bộ đều là do tôi hãm hại, bằng chứng toàn số do tôi ngụy tạo, cùng với Tư Hướng Nhan tiểu thư và Tư gia không có bất cứ quan hệ nào. Tôi nguyện vì tất cả việc tôi làm gánh vác, cũng tiếp nhận bất cứ xử phạt nào."


Người nào cũng không ngờ được, anh hùng trước đó sẽ ở một khắc trở thành nghi phạm. Đèn flash rõ ràng rất sáng, nhưng tầm mắt của Ông Lẫm Nhiên lại là một mảng tối đen. Sốt cao của nàng cũng không có lùi, là luôn dựa vào sức tinh thần gắng gượng mới đến được đây. Thấy Tư Hướng Nhan giả mạo kia, Ông Lẫm Nhiên trong lòng tràn đầy phẫn nộ, nàng không cách nhẫn nhịn Tư Hướng Nhan chịu một chút uỷ khuất, mà mấy người kia cư nhiên tìm một nữ nhân hoàn toàn không phù hợp với Tư Hướng Nhan để giả mạo cô.


Ông Lẫm Nhiên nhíu chặt chân mày, cố nén xung động vừa bắt đầu thì đem tội ôm lên người, cuối cùng nhịn đến cuối mới đứng ra. Nhìn thấy quan tòa và mấy bồi thẩm đoàn biểu tình vô thố, nàng biết, chỉ cần minh nói như vậy, kế hoạch của Trình Luân thì bị triệt để phá hư, Tư Hướng Nhan cũng tự do, ai cũng sẽ không cấu thành uy hϊế͙p͙ với chị ấy.


"Chuyện này coi như kết thúc rồi?" Mắt thấy Tư Hướng Nhan giả kia được phóng thích, Chung Cẩn Du hướng thủ hạ một ánh mắt, để họ tùy lúc chuẩn bị đi bắt người, đồng thời hỏi Chung Cẩn Du ở một bên tựa hồ đang suy nghĩ sự tình.


"Ân, triệt để kết thúc rồi, Tư Tư hiện tại chắc ở ngoài cửa đợi chúng ta, chúng ta đi thôi."


Cùng với tiếng bước chân của tất cả mọi người rời khỏi, đúng như Chung Cẩn Lan dự liệu, Tư Hướng Nhan sớm đã từ trong ngục ra ngoài, lúc này đang ngồi dựa ở bên xe, nhìn thấy chính mình, biểu tình của cô vẫn là bình tĩnh như thường ngày, nhưng Chung Cẩn Lan lại nhịn không được đỏ hốc mắt, mấy ngày qua, Tư Hướng Nhan ốm đi rất nhiều, cả người cơ hồ cũng càng thêm lạnh lùng hơn trước.


"Tên gia hỏa ch.ết tiệt ngươi, ngươi có biết ta rất lo lắng cho ngươi không, ngươi còn cười, ta thật sự hận không thể cắn ch.ết ngươi!" Chung Cẩn Du ôm chặt lấy Tư Hướng Nhan, trên miệng nói lời độc ác, nhưng động tác đánh đập lại nhẹ nhàng giống như vuốt ve. Biết cô ấy lo lắng cho mình, Tư Hướng Nhan cũng không nói, chỉ là vỗ lấy bờ vai của cô ấy an ủi cô ấy, nhưng tầm mắt lại rơi trên thân của con người từ sau cửa bị bắt giam đi ra.


Hoàn toàn mấy ngày trước mới gặp mặt qua, nhưng lúc này lần nữa nhìn thấy Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan vẫn là cảm thấy biến hóa rất lớn.Nàng trang điểm đậm trước giờ chưa có qua, trái lại vì quá đậm mà bạo lộ sự tiều tụy muốn che đậy của nàng. Gương mặt lớn như bàn tay nhợt nhạt lại không có huyết sắc, mồ hôi thuận theo trán chảy ra thấm ướt cổ áo chế phục màu lam của nàng. Thấy nàng bị người thô bạo đẩy đi, Tư Hướng Nhan khinh thường cười rồi cười, cuối cùng không nhìn nữa.


"Nhan Nhan, nàng ấy bị phán tù chung thân, lập tức thì sẽ bị giải đến giám ngục. Phỏng chừng Trình Luân sẽ không dễ dàng buông ta nàng, người của chúng ta đã sắp xếp ở trên đường, lập tức thì có thể dẫn nàng ta trở về."
"Ân."
"Còn nữa, ngươi dự định xử lý nàng ta thế nào?"


Thấy Tư Hướng Nhan luôn không chịu rời khỏi, mà là dựa ở trong xe hút thuốc, tầm mắt thường xuyên liếc nhìn Ông Lẫm Nhiên đứng ở nơi xa bị súng chĩa lấy. Chung Cẩn Lan cũng không vạch trần chút tâm tư của cô, mà là bồi ở chỗ này với cô tiêu hao thời gian.


"Là lúc rồi." Thuốc hút đến nữa điếu bị Tư Hướng Nhan ném ở trên đất, nghe cô thấp giọng nói mấy câu không đầu không đuôi, Chung Cẩn Lan vừa muốn mở miệng hỏi cái gì. Thì ở lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen từ xa phóng đến, chuẩn xác không sai dừng ở bên cạnh họ. Chiếc xe này là bản giới hạn mới nhất trước mắt của Lamborghini, nghe thanh âm của động cơ rõ ràng còn có từng cải tạo đặc biệt, là có tiền cũng không cách làm được, có thể thấy được chủ nhân của chiếc xe này cũng không đơn giản.


Ngay sau cửa xe từ từ mở ta, Chung Cẩn Lan vốn là tâm trạng không có dao động cũng có sơ hở rất nhỏ. Đó là một nam nhân mặc tây trang màu trắng, hắn rất cao, ước chừng khoảng một mét chín, tóc ngắn đơn giản chỉnh tề nhu thuận bám trên mặt hắn, ngũ quan tinh xảo, gò má trắng nõn, để hắn nhìn lên sạch sẽ thanh sảng. Nam nhân xuống xe, đối với Tư Hướng Nhan cười ôn nhu mà hiền lành, chỉ là nụ cười này từng để Chung Lan cảm thấy rất soái, lúc này cô ấy lại chỉ cảm thấy dối trá.


"Tư Hướng Nhan, rất lâu không gặp rồi. Anh ở nước ngoài nghe nói em có phiền phức, anh rất lo lắng cho em."


"Không ngờ còn sẽ gặp được ngươi nữa, Lạc Kỳ." Nhìn theo gương mặt quen thuộc phía trước, Tư Hướng Nhan nhất thời có chút hoảng hốt. Họ rốt cuộc có bao lâu không gặp lại, Tư Hướng Nhan thậm chí đã không cách rõ ràng. Mà lúc đầu chán ghét và hận đối với nam nhân này, tựa hồ cũng theo chối bỏ mà quên sạch sẽ.


"Lần này gặp mặt không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên. Hướng Nhan, không cần anh giải thích em chắc cũng hiểu, anh là đặc biệt trở lại tìm em." Lạc Kỳ vừa nói, chậm rãi đi lên trước, đem Tư Hướng Nhan ôm vào trong ngực. Cho dù mang giày cao gót 8 cm, nhưng Tư Hướng Nhan lại vẫn thấp hơn Lạc Kỳ một cái đầu. Bị hắn ôm như vậy, thì giống như nữ sinh yếu đuối, mà bề ngoài tuấn tú đẹp đẽ quá mức của hai người cũng dẫn đến không ít người vây xem bên đường.


"Lạc Kỳ, ta cũng không nhớ được quan hệ của chúng ta tốt đến mức độ có thể ôm như vậy." Nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, Tư Hướng Nhan nhẹ cười nói ra, trong mắt lóe qua sự trào phúng không có che giấu. Nhưng người không biết chuyện nhìn đến, lại giống là một cặp tình nhân tỏ tình đùa giỡn. Đem hình ảnh này nhìn ở trong mắt, Ông Lẫm Nhiên cứng đờ bước chân, hoàn toàn không ngờ được sẽ ở loại thời điểm này xuất hiện chuyện như vậy.


Dung mạo của nam nhân nàng một chút cũng không xa lạ, là lần đó ở trong bức hình nhìn thấy qua. Giờ này phút này, Tư Hướng Nhan được hắn ôm lấy, thì giống như bức hình biến thành hiện thực, để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy vô cùng chói mắt. Nàng đứng nguyên tại chỗ, bất luận cảnh sát phía sau đẩy nàng thôi thúc nàng thế nào cũng không chịu lên xe. Suy cho cùng, trên đời này không có cái gì để người ta càng khổ sở và khủng hoảng khi thấy được nữ nhân mình yêu dựa ở trong lòng nam nhân khác.


"Nhan Nhan." Xe dịch bước chân một chút, Ông Lẫm Nhiên giống như mất hồn hướng đến Tư Hướng Nhan đi đến, hành vi như vậy làm cho cảnh sát chú ý.


"Nghi phạm Ông Lẫm Nhiên, hành vi hiện tại của cô đã cấu thành hiềm nghi trốn tù, nếu như cô lộn xộn nữa, chúng tôi sẽ không để ý dùng thủ đoạn cưỡng chế áp cô lên xe."
"Nhan Nhan, đừng đối với em như vậy."


Ông Lẫm Nhiên lúc này sớm đã đem cả trái tim đều đặt ở chỗ Tư Hướng Nhan, lại làm sao lo lắng cảnh cáo khác? thân thể bổng nhiên bị cảnh côn đánh, Ông Lẫm Nhiên đau đớn khom lưng xuống, không ngừng ho khan lên, lại còn ở không trung nắm bắt loạn xạ, dường như như vậy có thể chạm đến Tư Hướng Nhan. Có lẽ thanh âm của nàng được nghe thấy, Tư Hướng Nhan chạy xe đến chỗ này, vô tư dừng ở trước mặt nàng.


"Nhan Nhan, đừng đi, em...em luôn có đồ vật muốn cho chị." Ông Lẫm Nhiên bất chấp cảnh sát ngăn cản, dùng tay nắm lấy cửa sổ xe của Tư Hướng Nhan, thế nào cũng không chịu buông ra.


"Hướng Nhan, đây là?" Lạc Kỳ vừa từ nước ngoài đến hiển nhiên không rõ đây là tình hình gì, hắn ngồi ở vị trí ghế phó nhìn rồi nhìn Ông Lẫm Nhiên, còn có Tư Hướng Nhan một bên thờ ơ, hoang man đầy gương mặt.


"Cảnh sát, quản tốt phạm nhân của các người." Chỉ đáng tiếc, Ông Lẫm Nhiên giãy giụa cũng không có để Tư Hướng Nhan dừng lại, cô đạp chân ga chuẩn bị rời khỏi, thì ở lúc này, Ông Lẫm Nhiên bổng dưng đứng dậy, sống ch.ết nắm lấy tay trái của cô. Lực đạo đó cũng không phải rất nặng, lại vì ma sát giữa da thịt với da thịt có chút phát đau, nhưng Tư Hướng Nhan lại ngoài ý muốn không có giãy giụa. Khi lòng bàn tay được mở ra rồi khép lại, sờ lấy chiếc nhẫn hình tròn bên trong đó, Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày.


"Nhan Nhan, vốn dĩ...em là dự tính ngày đó chính thức nói cho chị biết, nhưng không ngờ được sẽ ở dưới tình huống như vậy. Em...khụ...khụ khụ... " Một câu chưa nói xong, Ông Lẫm Nhiên nhịn không nổi ho khan lên, nàng yếu ớt quỳ ở trên đất, cảnh sát dùng sức muốn kéo nàng lên xe, nàng lại dùng tay bám lấy mặt đất, từ đầu đến cuối không chịu xê dịch khỏi tầm mắt từ trên mặt Tư Hướng Nhan.


"Hướng Nhan, người này là bạn của em?" Nhìn thấy cục diện quỷ dị này, Lạc Kỳ nhịn không được lần nữa mở miệng, lần này Tư Hướng Nhan không có keo kiệt trả lời, mà là một nụ cười khinh thường, ở dưới tầm mắt của Ông Lẫm Nhiên, đem chiếc nhẫn kia ném ở trên đất.
"Không quen biết."


Ba chữ đơn giản ứng tiếng mà ra, cùng với tiếng vang của chiếc nhẫn rơi ở trên đất. Chiếc xe nghênh ngang mà đi, người đi rồi, mùi vị cũng từ từ bay xa, nhưng chiếc nhẫn lại yên tĩnh nằm nguyên tại chỗ, cùng bị vứt bỏ giống y chang chính mình. Nhìn theo chiếc nhẫn bị ánh mặt trời chiếu rọi, Ông Lẫm Nhiên muốn vươn tay nhặt lại, lại phát hiện nàng cả sức lực cử động ngón tay một cái cũng không có. Nàng chỉ có thể vô lúc bị kéo lên xe, mặc cho mấy cảnh sát kia dùng xích sắt nặng dày trói lấy nàng.


"Không quen biết...không quen biết..."
Em đem trái tim cho chị, chị lại ném ở trên đất để nó rớt tan nát. Đúng vậy, xác thực là không quen biết, Nhan Nhan của em, sẽ không khi dễ em như vậy.
Hết chương 75:






Truyện liên quan