Chương 76: Chị Còn Là Nhan Nhan Của Em Sao?

"Khụ...khụ khụ...ngô..." Tiếng ho khan hơi gây ồn người vang vọng trong thùng xe, để cảnh quan phụ trách áp giải thường xuyên cau mày nhìn con người bị khóa ở một góc kia. Rõ ràng nàng cũng là mặc chế phục cảnh sát, nhưng giây trước nàng là anh hùng, giây sau lại trở thành nghi phạm người người kêu đánh, chênh lệch như vậy, thật sự có thể nói là thiên đường đến địa ngục.


"Uống chút nước có thể sẽ tốt một chút." Thực sự nhìn không nổi nữa, một nam cảnh sát rót ly nước đưa cho Ông Lẫm Nhiên, thấy biểu tình thiện ý của anh ta, Ông Lẫm Nhiên gật đầu tiếp nhận lấy, lại phát hiện ly nước nàng bưng thực sự rất miễn cưỡng. Đau ốm lâu dài đến nay để nàng yếu ớt không chịu nổi, sốt cao kéo dài đốt cháy cơ thể của nàng, để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy được cổ họng của mình cũng phải cháy lên.


"Cám ơn." Đem nước trong ly một hơi uống cạn, cũng mang theo mùi máu tanh nơi cổ họng cùng nuốt xuống, Ông Lẫm Nhiên dựa đầu bên cửa sổ, quen thuộc dùng ngón cái ma sát chiếc nhẫn trên ngón áp út, lại là làm sao cũng cười không ra. Tư Hướng Nhan, Tư Hướng Nhan, toàn bộ não đều là con người đó, cho dù không cố ý suy nghĩ, cũng sẽ y như không khí như bóng theo hình.


Ông Lẫm Nhiên cảm thấy rất mệt, nàng thậm chí không rõ chính mình liều sống liều ch.ết như vậy nổ lực gần hai mươi năm, cuối cùng lại đổi lại ba chữ không quen biết. Đáp án lạnh lẽo lại khinh thường của Tư Hướng Nhan vang lên bên tai, chiếc nhẫn ở trong đầu từng lần từng lần rơi ở trên đất, tiếng kêu leng keng vang vọng phát ra giống như đòi mạng. Ông Lẫm Nhiên dùng sức che lấy ngực chua xót, nàng rất khó chịu, phần khó chịu này là đau đớn từ trong thân thể xuyên ra, đau đến nàng cơ hồ khóc ra.


"Làm sao dừng xe?" Thì ở thời điểm này, chiếc xe áp giải bổng dưng dừng lại, khiến cho mấy cảnh sát trong xe chú ý. "Phía trước hình như xảy ra tai nạn xe, tôi đi xuống xem thử." Người nói chuyện là cảnh sát phụ trách lái xe, nghe được hắn nói như vậy, mấy người trong xe cũng yên tĩnh lại. Chỉ là, mấy phút qua đi, người đó vẫn không có hồi đáp, để người ta không thể không hoài nghi.


"Tiểu Trương, anh ở đây trông cô ấy, tiểu Lý, chúng ta xuống xem thử." Lúc này, một tổ trưởng trong xe mở miệng, thấy anh ta và một cảnh sát khác xuống xe, mà lúc này trong xe thì chỉ có chính mình và cảnh sát vừa rồi cho mình nước, Ông Lẫm Nhiên từ từ nhắm mắt lại, nàng biết, chính mình cho dù chạy trốn khỏi lao tù này, lại mãi mãi cũng chạy không khỏi lao ngục trong lòng.


available on google playdownload on app store


Tiếng súng chói tai vang lên, rất khó để người ta đoán được bên ngoài đang tiến hành cái gì. Lúc này, một nam nhân đeo khẩu trang màu đen đi vào, hắn dùng súng bắn gãy xích sắt trói lấy chính mình, có chút thô bạo kéo nàng lên. Tuy lòng có chút hoài nghi, nhưng Ông Lẫm Nhiên cũng không có trực tiếp nói thẳng ra, mà là ở phía sau lưng hắn đi ra.


Chỉ là, vừa mới xuống xe, nam nhân liền xoay người dùng súng nhắm ngay chính mình. Biến hóa như vậy đến quá nhanh, mà Ông Lẫm Nhiên có thể ở thời gian đầu tiên phán định, người này chắc là người của Trình gia phải đến. Ở trong lòng cấu tưởng vô số loại kết quả, cùng với một tiếng súng vang, đầu của tên nam nhân bị bắn thủng, mà người nổ súng, dĩ nhiên là Chung Cẩn Du


"Vẫn may đuổi đến rồi, nhưng mà còn phải cám ơn người của Trình Luân bên đó, giúp tôi giải quyết không ít phiền phức." Tuy sớm thì đoán được kế hoạch lần này của Trình Luân thất bại, nhất định sẽ tìm người để xử lý Ông Lẫm Nhiên, nhưng Chung Cẩn Du ngược lại không ngờ lần này đối chiến với cảnh sát còn có Trình gia, thì cứ như vậy nhìn họ tàn sát lẫn nhau, ngồi không hưởng lợi, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.


"Chung tiểu thư, cám ơn cô." Thấy chính mình lại một lần nữa có được sự giúp đỡ của Chung Cẩn Du, Ông Lẫm Nhiên nhẹ giọng nói ra, lại hơi lùi ra sau một bước. Động tác này tuy rất nhỏ, lại khó tránh qua con mắt của Chung Cẩn Du. "Ông tiểu thư, tôi cũng không phải cứu cô, mà là muốn dẫn cô đi một địa phương giam cầm khác. Hy vọng cô đừng làm chuyện ngốc, tôi ở đây nhiều người như vậy, cô trốn không khỏi đâu."


"Tôi chưa từng nghĩ phải chạy trốn, tôi cũng biết tôi trốn không thoát. Tôi như vậy, chỉ là hoảng sợ vì nhân loại vứt bỏ mà thôi. Chung quy, nếu bị người yêu nhất tổn hại, sẽ đáng sợ hơn với bất cứ chuyện gì đều phải đến." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, hướng hai tay lên trước, mặc cho thủ hạ của Tư gia dùng còng tay lần nữa đem chính mình còng lại. Nàng cực kì sợ rồi, lại không phải sợ tiếp theo phải đối mặt với giày vò gì, mà là sợ lần nữa thấy được bộ dạng tuyệt tình của Tư Hướng Nhan.


"Hướng Nhan, nhiều năm như vậy không gặp, em hình như vẫn là một mình." Ngồi ở trong phòng khách quen thuộc, uống rượu đỏ chính mình nhiều ngày không uống. Nếu như không phải có Lạc Kỳ ở đây, Tư Hướng Nhan tin tâm trạng của chính mình tuyệt đối sẽ càng tốt.


"Một mình không tệ, chí ít sẽ không treo cổ ch.ết ở trên cây." Tư Hướng Nhan không lạnh không nóng trả lời, cô vốn cho rằng cách nói của mình sẽ để nam nhân đã từng làm cái gì cũng rất ngay ngắn bất mãn, không ngờ đươc hắn chỉ là ôn nhu cười rồi cười, thay mình đem rượu rót đầy.


"Nghe thấy em nói như vậy anh thì vui rồi, chí ít trong khoảng thời gian này anh rời khỏi em không có yêu người khác, cũng thuận tiện anh lần nữa theo đuổi em."
"Thật ngại quá, ta không thích quay đầu ăn cỏ cũ, hơn nữa ta thích nam nhân trẻ tuổi." Nghe thấy lời của Lạc Kỳ, Tư Hướng Nhan liếc hắn một cái, khinh thường trả lời.


"Hướng Nhan, em trở nên hài hước đi rất nhiều, lúc trước em không thích loại chơi đùa này. Thời gian không sớm rồi, anh phải trở về quán rượu trước, thuận tiện đi xem căn phòng nhờ bạn ở đây mua. Từ hôm nay trở đi, anh muốn lần nữa theo đuổi lại em. Thân là người ái mộ của em nhất, để anh hôn một cái chắc không phải yêu cầu quá mức gì chứ?"


Lạc Kỳ cười nói, không biết là nghiêm túc hay là đang đùa giỡn, thấy lông mi tinh xảo của hắn, sức hấp dẫn quen thuộc, Tư Hướng Nhan kéo cổ áo của hắn qua, kéo hắn đến bên cạnh. "Ngươi trở nên càng chán ghét hơn lúc trước rồi, nhưng mà dùng để đốt thời gian ngược lại là rất thú vị. Còn nữa, mùi nước hoa hiện tại của ngươi ta không thích, tốt nhất đổi cái khác, nếu không đừng xuất hiện ở trước mặt ta."


"A, tuân theo mệnh lệnh của nữ vương đại nhân." Lời của Tư Hướng Nhan khơi lên hồi ức của Lạc Kỳ, tựa hồ ở thời điểm hai người lần đầu gặp mặt, đối phương cũng là nói như vậy, mà chính mình trả lời đồng dạng là lời giống nhau. Chỉnh lý xong quần áo, Lạc Kỳ cười rồi xoay người rời khỏi. Hắn biết, Tư Hướng Nhan sẽ dùng lời vừa rồi trả lời chính mình, thì nói rõ giữa họ còn có cơ hội. Quả nhiên, nữ nhân này vẫn là quên không được mình.


"Tư Tư, hắn rất ghê tởm a, ngươi làm gì còn để ý hắn, ngươi không phải thật sự muốn cùng hắn tái hợp chứ?" Ở sau khi Lạc Kỳ đi, Chung Cẩn Lan luôn ở một bên không lên tiếng cuối cùng nhịn không nổi mở miệng. Cô ấy thật sự ghê tởm ch.ết tên nam nhân kia. Năm đó trước tiên bán đứng Tư Hướng Nhan, cuối cùng lại cầm tiền của Tư Hướng Nhan chạy ra nước ngoài, bây giờ cư nhiên còn không biết xấu hổ trở lại?


"Người, dẫn trở về chưa." Tư Hướng Nhan hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề của Chung Cẩn Lan, mà là trực tiếp hỏi tình hình của Ông Lẫm Nhiên. Nghe thấy cô hỏi như vậy, Chung Cẩn Lan gật gật đầu, sớm ở mấy phút trước Chung Cẩn Du thì gửi tin nhắn nói cho mình biết, người đã thành công cứu ra, lúc này đang trên đường trở về.


"Tư Tư, ngươi muốn làm sao đối với nàng ấy? tuy nàng là người của Trình gia, nhưng hình như chưa làm chuyện gì, không nhất định ch.ết chứ?"


"Ta không dự định để nàng ta ch.ết, ta chỉ là muốn biết một chút chuyện liên quan đến Trình gia. Nàng ta nếu đã là con gái của Trình Luân, chắc chắn hiểu biết rất nhiều tin tức."
"Ta hiểu rồi."


Nghe thấy Tư Hướng Nhan sẽ không giết Ông Lẫm Nhiên, Chung Cẩn Lan thở phào một hơi. Lúc này cửa lớn bị đẩy ra, nhìn theo Chung Cẩn Du từ bên ngoài tiến vào, còn có Ông Lẫm Nhiên bị dẫn vào, Tư Hướng Nhan bỏ xuống rượu đỏ trong tay, ngẩng đầu nhìn đến. Tuy chỉ là mấy phút không gặp, Nhưng sắc mặt của Ông Lẫm Nhiên tựa hồ là càng thêm không tốt. Nàng bị thủ hạ của mình đè quỳ ở trên đất, lại không ngẩng đầu nhìn mình, chỉ là trầm mặc mà quỳ.


"Ông cảnh quan, hoặc là tôi nên gọi cô thiên kim của Trình gia, cô chắc biết tôi để người dẫn cô đến đây là có chuyện gì chứ." Tư Hướng Nhan lạnh giọng hỏi, thì giống như chất vấn một người lạ. Nhưng mà, nghe thấy lời của cô, Ông Lẫm Nhiên không cho bất cứ phản ứng nào, chỉ là yên yên lặng lặng cúi đầu trầm mặc, giống như không nghe được.


"Các người ra ngoài trước đi." Tình huống bế tắc cả mười phút, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại luôn không liếc mắt một cái, nhìn theo thủ hạ xung quanh, Tư Hướng Nhan căn dặn, rất nhanh liền chỉ còn lại cô và Ông Lẫm Nhiên hai người. "Trả lời vấn đề của tôi" đứng dậy thong thả đi đến truớc mặt Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan lần nữa. mở miệng. Cô chán ghét một vấn đề nói rất nhiều lần, mà Ông Lẫm Nhiên im lặng như vậy thực sự để cô bất mãn.


"Chiếc nhẫn..." Qua rất lâu, Ông Lẫm Nhiên mới từ từ mở miệng, chỉ là không hề liên quan với vấn đề của Tư Hướng Nhan
"Ông Lẫm Nhiên, đừng đóng kịch nữa, cô không mệt, tôi cũng cảm thấy rất mệt rồi."
"Không có...cái gì cũng không có..."
  


Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng vang lộp bộp lộp bộp của giọt nước, nhìn theo mấy giọt nước mắt rơi trên sàn nhà, Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày, quay đầu qua. Cô biết Ông Lẫm Nhiên đang khóc, nữ nhân này luôn đều rất yếu ớt, sợ đau sợ đói sợ chính mình bỏ mặc nàng. Gặp phải chuyện uỷ khuất gì luôn thích khóc, ban đầu Tư Hướng Nhan còn ghét bỏ nói nàng, nhưng càng đến sau này, cô thì càng nhìn không được Ông Lẫm Nhiên khóc. Vì nàng vừa khóc, trong lòng của mình cũng sẽ đau theo.


"Đủ rồi, đừng khóc nữa, tôi hỏi cô, Trình gia tại sao phái cô đến? cô ở bên cảnh sát và Tư gia cũng làm cái gì rồi?" Đợi rất lâu mới để tâm trạng bình phục, Tư Hướng Nhan nhấc lên đầu của Ông Lẫm Nhiên, hỏi lần nữa. Chỉ là, khi gương mặt tiều tụy mà tràn đầy vết nước mắt của đối phương chiếu vào hốc mắt, Tư Hướng Nhan phát hiện Ông Lẫm Nhiên gầy yếu còn lợi hại hơn so với mình. Gương mặt kia thì không mập cơ hồ lõm sâu xuống, hai mắt tràn đầy tia máu nhìn thẳng lấy mình, trong đó tràn đầy xa lạ và sợ hãi.


"Chị không phải Nhan Nhan em quen biết, em cái gì cũng không biết, cũng không cách nói cho chị biết cái gì. Em nói quá nhiều lần rồi, nhưng cái gì chị cũng không tin, Các người đều là như vậy, không tin tưởng em, không tin em..."
"Đủ rồi, Ông Lẫm Nhiên, tôi từng nói cô đừng đóng kịch nữa, cô...ngô!"


Cánh tay bổng dưng truyền đến đau đớn để Tư Hướng Nhan hừ ra tiếng, cô làm sao cũng không ngờ được Ông Lẫm Nhiên bổng nhiên mở miệng cắn mình. Cái cắn này rất nặng, Tư Hướng Nhan tin đối phương tuyệt đối là dùng lực đạo rất lớn. Tức giận trong lòng ở trong chớp mắt được khơi mào, Tư Hướng Nhan mạnh mẽ đẩy Ông Lẫm Nhiên ra, ở trong lúc nàng té ngã bóp lấy cổ nàng, vung tay đánh ở trên mặt nàng.


Dấu tay đỏ tươi rất nhanh liền hiện lên ở trên gương mặt trắng nõn của Ông Lẫm Nhiên, nàng dừng lại khóc lóc, trái lại cười ra. Nụ cười này tràn đầy khinh thường và khiêu khích, phối hợp với vết máu bên khóe miệng, để nàng nhìn đến càng thêm tà mị, Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày ném Ông Lẫm Nhiên trên đất, phẫn nộ để Tư Hướng Nhan toàn thân đều đang run rẫy, lập tức dùng sức đạp lên trên người của Ông Lẫm Nhiên. Mũi giày cao gót nhọn hoắc phá rách da thịt, để Ông Lẫm Nhiên đau đến cuộn mình ở trên đất. Nàng dùng tay che lấy vết thương phần bụng đã không chịu nổi tàn phá, mặc cho Tư Hướng Nhan đối với nàng phát tiết, trong lòng lại là vui mừng.


Hai người họ, đều đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.
"Khụ...khụ..." Rất không dễ dàng đợi Tư Hướng Nhan đánh đủ rồi, Ông Lẫm Nhiên mới có cơ hội giành được một chút đường thở dốc. Sờ lấy phần bụng ướt át, nàng biết vết thương chỗ đó tuyệt đối lại rách ra rồi.


"Ông Lẫm Nhiên, đến bây giờ cô còn là cảm thấy bản thân không sai sao?" Hỏa khí trong lòng đè nén rất lâu cùng với phát tiết mà giảm đi rất nhiều, Tư Hướng nhìn theo Ông Lẫm Nhiên cuộn mình ở bên tường, thấp giọng hỏi.


"Em từ trước đến giờ cũng không có cảm thấy bản thân không sai, thì giống như em không biết yêu chị có cái gì không đúng. Thế nhưng, bây giờ chị để em cảm thấy rất xa lạ, chị còn là Nhan Nhan của em sao? chị ấy sẽ không đối với em như vậy, chị ấy sẽ không không tin tưởng em, chị ấy..."


"Ông Lẫm Nhiên, cô rốt cuộc muốn nói cái gì? tôi cũng có tôn nghiêm, tôi cũng có giới hạn cuối cùng của tôi Cô dựa vào cái gì cho rằng sau khi cô phản bội tôi còn có thể dễ dàng có được sự tha thứ của tôi? tôi chắc từng nói cho cô biết, Tư Hướng Nhan tôi không thể chịu đựng nhất chính là phản bội."


"Em biết, em đều biết, nhưng chị có thể đừng như vậy không, cho em thêm một chút tín nhiệm, thì có làm sao đâu? em cái gì cũng không biết, nếu như chị muốn thăm dò chuyện của Trình gia, em chỉ có thể nói cho chị biết, chị tìm sai người rồi."


"Cô cho rằng cô đang nói chuyện với ai?" Nghe qua lời của Ông Lẫm Nhiên, sắc mặt của Tư Hướng Nhan càng thêm khó coi. Cô nhìn theo vết máu chảy ra ở trên đất nhíu chặt mày, xoay người kêu thủ hạ đem Ông Lẫm Nhiên đỡ lên.


"Tư Tư, ngươi đây là?" Chung Cẩn Lan vào phòng nhìn thấy dấu bạt tay trên mặt của Ông Lẫm Nhiên, còn có vết thương lại chảy máu của nàng, bổng nhiên có chút hối hận để hai người ở chung. Cô ấy ngược lại là không ngờ được Tư Hướng Nhan luôn tự giữ bình tĩnh sẽ tức giận ra tay đánh người, nhìn vết cắn trên tay của Tư Hướng Nhan và run rẫy khó áp chế, hiển nhiên cũng là bị Ông Lẫm Nhiên tức đến không nhẹ.


"Chung Cẩn Lan, chút nữa kêu Long Vọng đến, cô ta thì giao cho Long Vọng xử lý, ta muốn nội trong một ngày biết chuyện cô ta che giấu."
"Tư Tư, chuyện này..."
"Đừng để ta nói lần thứ hai."


Tư Hướng Nhan nói xong thì xoay người lên lầu, nhìn theo Ông Lẫm Nhiên đã lún vào tình trạng nữa hôn mê, tuy trong lòng rất mâu thuẫn, nhưng Chung Cẩn Lan vẫn là không thể không nghe Tư Hướng Nhan, đem Ông Lẫm Nhiên nhốt lại.


"Ngươi có sao không?" Đỡ lấy Ông Lẫm Nhiên, Chung Cẩn Lan cảm thấy nàng ấy hô hấp dồn dập, tựa hồ bộ dạng rất khó chịu. "Tôi vừa rồi phát cáu với chị ấy rồi, chị ấy nhất định cũng rất không vui. Tay của chị ấy, có thể sẽ rất đau, thì đau giống như lòng của tôi. Như vậy cũng tốt, chị ấy phát tiết ra ngoài, cũng hơn chính mình một mình chịu đựng."


"Tôi chỉ là...quá tức giận...chị ấy thì tùy tùy tiện tiện như vậy, đem trái tim của tôi ném đi..."
Hết chương 76:






Truyện liên quan