Quyển 1 - Chương 149: Một phòng bừa bộn
Vũ Tình hoàn toàn thất vọng rồi, muốn để Thang Duy Thạc giáo dục con gái đúng là chuyện không thể. Chỉ thấy Thang Duy Thạc đã sớm cùng con gái thành một hội nghịch những trò ngốc nghếch, dáng vẻ này chẳng có chút dáng dấp nào của tổng giám đốc tập đoàn Thang Bách, ngược lại nhìn lại càng ngốc. Hắn không ra mặt dạy dỗ con gái, được, vậy để cô ra tay.
"Nhạc Nhạc, con lại đây với mẹ." Cô mỉm cười hiền lành, vẫy vẫy tay gọi Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc lập tức ngừng tiếng cười, khiếp sợ trốn vào lòng ba. "Ba, mẹ muốn đánh con!"
Vũ Tình cười tươi hơn rồi chậm rãi đi đến chỗ con gái. Nhạc Nhạc cuống quít trốn ra phía sau, ôm chặt lấy chân ba. "Ba, đừng để mẹ lại gần đây."
Thang Duy Thạc nhìn Vũ Tình đầy trách cứ, đổi lại lại là một cái liếc mắt đầy xem thường của cô.
"Nhạc Nhạc, ra đây với mẹ, mẹ có cái này hay lắm, ra đây me cho xem." Cứng không được đành phải mềm.
"Nhạc Nhạc không cần, Nhạc Nhạc không lấy." nó sẽ không ngu ngốc như vậy, đi ra sẽ bị mẹ đánh, nó biết mà.
Lừa nó không được, co lập tức làm mặt lạnh với Thang Duy Thạc. "Anh tránh ra, em muốn nói chuyện với con."
"Có gì mai hãy nói, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, em còn la mắng làm con hoảng sợ, đêm nay nó sẽ mơ ngủ thấy ác mộng đó." Thang Duy Thạc rõ ràng là bênh con chằm chặp, không cho Vũ Tình lại gần.
Tiểu Bác lo lắng liếc mắt nhìn em gái một cái, sau đó chạy đến ôm chân mẹ khéo léo nói: "Mẹ, mẹ bế Tiểu Bác đi."
Vũ Tình liếc mắt nhìn con, cô đương nhiên hiểu thằng nhóc này muốn giải vây cho em gái, nhưng nhìn đôi mắt đầy mong chờ của nó, bản thân cô cũng không tự chủ được ôm nó lên.
"Mẹ, mẹ đừng giận Nhạc Nhạc nữa. Em cũng khóc đỏ cả mắt rồi, đánh rất thương." Tiểu Bác ghé sát tai mẹ, nhỏ giọng năn nỉ.
"Tiểu Bác, con cầu xin cho Nhạc Nhạc sao?" nghe được câu non nớt của con làm tâm trạng cô dịu đi rất nhiều. Tiểu Bác đỏ mặt cười nhưng không nói.
"Mẹ không đánh em đâu, nhưng cũng phải dạy dỗ nó một chút." Vũ Tình rất nhanh thì thầm vào tai con trai. Không thể buông thả cho con bé như vậy.
"Vậy thì được rồi." biết Nhạc Nhạc không bị đánh, Tiểu Bác cũng yên tâm.
Vũ Tình đột nhiên cười rạng rỡ, nhìn Thang Duy Thạc nháy mắt mấy cái: "Nhạc Nhạc, con đã quấn ba như vậy, thế thì từ hôm nay, ba sẽ tắm cho con nha, còn nữa, từ giờ con cũng sờ ti ba đi."
Lời này của Vũ Tình không có chút giá trị với Nhạc Nhạc nhưng lại làm Thang tổng giám đốc nhà ta dựng tóc gáy: "Vũ Tình, em đừng đùa, anh không tắm được cho Nhạc Nhạc đâu."
"Cái gì mà không được? đừng nghĩ là chỉ cần đối với con bé thật tốt, chơi đùa cới nó là xong. Hứ, thế thì nuôi trẻ con khác gì nuôi một con cún đâu."
Vũ Tình ôm Tiểu Bác đã tắm rửa sạch sẽ đi vào phòng, cảm nhận cái gì gọi là mẫu tử tình thâm.
Tiểu Bác nháy mắt chìn chăm chú vào mẹ đầy phấn khích. Mà chính cái chớp mắt này làm Vũ Tình nhớ đến đứa con gái đã ch.ết non, em gái sinh đôi với Tiểu Bác.
Có lẽ cục cưng kia hình dáng rất giống Tiểu Bác. Cô chưa từng quên loại đau xót này, nỗi đau lớn nhất của người phụ nữ.
Trời ơi, cô không thể nào quên được tiểu bảo bối. đó là khúc ruột của cô. Mà thậm chí cô còn chưa được ôm nó vào lòng nó đã ch.ết yểu.
Cô hơn một lần đã nhìn trời mà oán hận, vì sao vận mệnh lại nghiệt ngã với cô như vậy? Cô từ nhỏ đã chăm sóc em trai, em gái, vừa trưởng thành đã bị gia đình xa lánh, hắt hủi, cô không oán không hận, vì sao mà ông trời còn muốn tiếp tục trừng phạt cô?
Chẳng lẽ đơn giản chỉ vì cô đã từ bỏ hai đứa nhỏ trước cho nên ông trời giáng trừng phạt lên đầu cô? Ông trời muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình cô đủ rồi, vì sao lại trừng phạt bảo bối của cô?
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Tiểu Bác đưa tay lau giọt nước mắt trên mặt mẹ: "Có phải Nhạc Nhạc làm mẹ tức giận không?"
Vũ tình nhanh chóng nuốt nước mắt bi thương vào trong, lắc đầu nhìn con: "Không, mẹ khóc đâu nào, có hạt bụi bay vào trong mắt mẹ nên nới chảy nước mắt đó chứ, con xem cho mẹ xem."
Tiểu Bác lập tức quan tâm, thật cẩn thận thổi phù phù mắt cho mẹ.
Đứa bé trong phòng là một cảnh ấm áp, còn đứa trong nhà tắm lại là một màn hỗn độn.
"Ba, ba mạnh tay quá." Nhạc Nhạc thét chói tai.
"Được rồi, ba sẽ nhẹ nhàng hơn."
"Oa, ba, cay mắt rồi."
Thang Duy Thạc lại vội vàng đem vòi hoa sen phun thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, hại Nhạc Nhạc bị sặc nước. "Khụ, khụ."
Luống cuống ném vòi nước sang một bên, xem xét con gái. "Bảo bối, con không sao chứ?"
"Hu...hu..." Nhạc Nhạc khóc thé lên. Cũng khó trách sao bảo bối khóc thảm thương như thế, từ trước đến giờ nó chưa từng trải qua loại sức ép nào như này mà.
---------------------------------------
Trên mặt đất tràn ngập những mảnh vụn thủy tinh, sopha bị xô đến siêu vẹo. Chất đống trên bàn trà là những vỏ hộp cơm màu trắng, mà theo mùi vị của những thứ đồ còn sót lại, thì những thứ này cũng phải được mấy ngày rồi.
Ngồi trên ghế là một người đàn bà điên đang khóc, đứng cạnh ả là một gã đàn ông, vẻ mặt hiểm ác nhìn cô.
"Cô khóc nỗi gì? Đều tại cô, con đàn bà đáng ch.ết này."