Quyển 1 - Chương 150: Đến cuối cùng ác bao nhiêu
Đang khóc lóc thảm thương, người đàn bà này bị câu nói của gã đàn ông bên cạnh chọc giận, lập tức như gà mẹ xù lông.
"Vương Gia Tuấn, anh còn dám nói tôi đáng ch.ết? Không phải vì anh, tôi sẽ ly hôn với Thang Duy Thạc sao?" tràn ngập tức giận, ả vớ đại mấy hộp cơm vung vãi trên bàn trà ném về phía Vương Gia Tuấn. Trong nháy mắt, cơm thiu cùng nước canh văng lên mặt Vương Gia Tuấn. Gã đàn ông này lập tức nổi điên, hung hăng tát vào mặt ả đàn bà. "Hoàng Vũ Hân, cô dám đánh tôi? Xem ra hôm nay tôi phải đánh ch.ết cô."
Hoàng Vũ Hân bị Vương Gia Tuấn thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đầu óc quay cuồng, ngã lăn ra đất, hắn vẫn không ngừng đấm đá.
Hắn mồm mắng tay đánh: "Cô đúng là con đàn bà nhẫn tâm, xem tôi đánh ch.ết cô thế nào. Trên thế giới này mà không có cô thì đàn bà độc ác cũng không còn."
"Vương Gia Tuấn, anh còn dám đánh tôi?" Hoàng Vũ Hân như không biết đến đau đớn là gì, bốc lấy một mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất ném vào mặt hắn.
Hai con người điên cuồng quần nhau trên mặt đất. Rất rõ ràng, Hoàng Vũ Hân không phải đối thủ của Vương Gia Tuấn, chỉ thấy cô ta bị Vương Gia Tuấn đè chặt lên, hắn vừa túm chặt tay cô ả, vừa đôm đốp vả vào hai má cô ta.
Chỉ sau mấy phát tát nảy lửa, không còn nghe thấy tiếng chửi rủa của cô ta nữa, cả một chút cử động cũng không thấy, bị đánh cũng không còn phản kháng, dường như cô ta bất tri bất giác, không hề chống cự nằm trên mặt đất.
Lửa giận vơi đi, Vương Gia Tuấn buông tha cô ta, từ từ đúng lên. Tức giận ban đầu giờ đã biến thành cực độ bi thương: "Hoang Vũ Hân, cô thật sự làm tôi đau lòng. Cuộc đời tôi thế là hết rồi. Đời tôi đều là bị hủy trong tay cô rồi."
Lúc này, trên mặt đất, người đàn bà kia bỗng trở nên hiền lành, không dám phản bác, nàm trên đất im lặng nghe.
Hai mắt Vương Gia Tuấn vì kích động mà trở nên hồng hồng, thậm chí đáy mắt còn xuất hiện một tầng sương mờ. Làm cho một người đàn ông rơi lệ, có thể thấy hắn thật sự đã bị tổn thương rất sâu sắc. "Cô không phải xem thường tôi sao, vì cái gì còn đến tìm tôi? Tôi đã có một gia đình cho riêng mình, cô vì cái gì mà còn không buông tha cho tôi?"
Khóe môi đỏ tươi khẽ nhếch lên, Hoàng Vũ Hân không nói gì, chỉ tức giận chảy nước mắt.
"Cô làm một phu nhân lắm tiền còn không tốt sao? tại sao còn muốn tôi? Gia đình tôi vì cô mà tan nát hết cả rồi. vợ tôi xóa bỏ đứa con của tôi rồi bỏ tôi. Con đàn bà đáng ch.ết, cô có phải muốn tôi cả đời không có con không?" vừa nói, ánh mắt hắn đồng thời quét lên người đàn bà đang nắm trên mặt đất.
Nhìn thấy cô ta toàn thân tím xanh, hắn cũng không có lấy một tia hối hận.
"Tôi đánh cô cũng không oan mà."
"Ha ha". Người đàn bà trên mặt đất đột nhiên cười đến cuồng dại, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng mãnh liệt. "Chỉ bằng anh mà cũng muốn có con? Anh có tư cách có con sao? anh cho là vợ anh bởi vì tôi mới bỏ đứa con của hai người sao? Anh cho là vợ anh chỉ vì anh ở ngoài...mới ly hôn với anh sao? Tôi nói cho anh, đều không phải. là tại chính anh, chính anh không có năng lực thôi, bởi chính anh là kẻ nghèo hèn. Nếu anh có tiền, tôi nói cho anh biết, sẽ có rất nhiều người đàn bà ước ao sinh con cho anh. Nếu anh có tiền, vợ anh cũng sẽ không so đo với anh xem anh có bao nhiêu người đàn bà bên ngoài, cho dù anh có đến tam trăm người đi nữa, vợ anh cũng không dám nổi giận. Chính bởi vì anh nghèo hèn nên vợ anh mới bỏ anh, mới không muốn sinh con của anh. Ha ha."
"KHÔNG!!!" Vương Gia Tuấn căm tức ôm đầu rống giận, hai mắt đầy phẫn hận tròng trọc nhìn cô ta. "Cô cho là tất cả phụ nữ đều giống cô, đều vì yêu tiền mà đứa con của mình cũng dám vứt bỏ sao? dù sao đó cũng là một sinh mạng, cô sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Còn không phải vì anh không có tiền sao? nếu anh có tiền, tôi cũng không phải lấy Thang Duy Thạc, tôi cũng không cần vứt bỏ đứa con của mình. Nếu không bỏ nó, nó sẽ chính là tai họa có thể hại ch.ết tôi đấy, anh biết không?"
"Không có người đàn bà nào nhẫn tâm như cô." Vương Gia Tuấn đau khổ nhắm hai mắt lại, thì thào với ai đó những cũng như tự nói với bản thân.
---------------------------------------
Đưa con bé được tắm rửa xong xuôi trở về phòng, lúc này Thang Duy Thạc chật vật không chịu nổi, chậm rãi quay về phòng ngủ của mình. Đối với người danh nghĩa là bảo mẫu kia anh cũng không liếc mắt lấy một cái. Thang Duy Thạc ai oán buồn bực: "Em bắt anh tắm cho con, trong khi em ở trong này hưởng an nhàn sung sướng."
Không để ý đến anh!!!
"Mọi cô gái khi yêu đều mơ mộng về một tình yêu hoàn mỹ. Số em được hưởng phúc chân mệnh thiên tử, chẳng lẽ anh lại trái ý trời không cho em được sung sướng?" Cô khoái trí nói, ngón tay đan vào nhau khẽ nhịp nhịp.
Thang Duy Thạc từ phía sau ôm chặt lấy cô, bên tai cô thấp giọng thì thầm: "Em nói xem chân mệnh thiên tử của em có phải là anh không? Ha ha..."
Tuy rằng đây là một câu hỏi nhưng hoàn toàn mang ngữ khí khẳng định. Ha ha, sinh cho anh một lúc hai đứa con, anh còn không phải chân mệnh thiên tử của cô thì là gì?
Nhưng Vũ Tình trở mình một cái, xem thương anh, làm mặt dỗi: "Em còn chẳng biết ai là chồng em đâu."
Thang Duy Thạc đang hớn hở như phú hộ được mùa, nháy mắt khóe miệng cứng đờ, giọng điệu trở nên cương quyết: "Em hàng ngày đều ngủ với anh, anh không phải chân mệnh thiên tử của em thì là cái gì?"
ch.ết tiệt, người đàn ông này nói chuyện vĩnh viễn đều thô lỗ như vậy: "Không ngủ còn đi đâu?"
"Em đi xem bọn trẻ."
"Ha ha, em chăm sóc bọn trẻ nhiều như thế, thế còn phàn của anh đâu?" giọng nói sặc mùi tà khí, gương mặt tuấn tú đột nhiên ghé sát vào mặt cô, gần đến nỗi cả hai có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.