Chương 10: ] [Anh Em Mạc Gia] Một thiếu niên ngồi xe lăn xuất hiện trước mặt Lạc Phi
Tiệc mừng thọ lần này của Mạc gia tổ chức rất long trọng, có không ít nhân vật nổi danh của các tập đoàn lớn từng xuất hiện trên tin tức cùng con cháu của bọn họ tham gia, bởi vì bình thường hợp tác không ít nghiệp vụ nên mọi người cơ bản đều quen biết với nhau.
Dần dần liền có không ít omega chú ý tới dung mạo xuất chúng của Lạc Phi, nhỏ giọng thảo luận: “Người đứng cạnh Ai Mễ Nhĩ là thiếu gia nhà nào vậy? Sao chưa từng thấy qua a?”
Một cô gái cười khẽ nói: “Vừa nãy có nghe anh ta giới thiệu với Mạc tổng, là trợ lý riêng của Ai Mễ Nhĩ, đáng tiếc bộ dáng dễ nhìn như vậy.”
Cô gái bên cạnh nói: “Trợ lý cũng có sao đâu, chỉ gương mặt kia thôi cũng đủ vui tai vui mắt rồi, không phải sao?”
“Cậu có hứng thú với anh ta à?”
“Chỉ thuận miệng nói vậy thôi, bộ dạng soái đâu thể làm cơm ăn. Huống chi mình cảm thấy Mạc Hàm càng soái hơn.”
Đám cô gái đang nghị luận thì thấy Mạc Hàm đột nhiên xuất hiện ở cửa đại sảnh.
Mạc Hàm vừa xuất hiện lập tức gây ra một trận xôn xao nhỏ, không ít omega đều nhìn về phía anh.
Mạc Hàm mỉm cười bước nhanh tới chỗ Lạc Phi: “Học trưởng, ăn no không? Có muốn ăn thêm chút điểm tâm không?”
Lạc Phi gật đầu: “Không cần, tôi no rồi.”
“Đại sảnh bên kia có an bài vũ hội, nếu anh thích có thể mời omega mình thích nhảy một điệu.”
Lạc Phi cười nói: “Thôi thôi, tôi chỉ là một trợ lý thôi.”
Mạc Hàm cũng không vạch trần, nói sang chuyện khác: “Ai Mễ Nhĩ đâu rồi?”
“Vừa nãy có người quen mời đi khiêu vũ rồi, cô gái kia tựa hồ có ý với Ai Mễ Nhĩ, tôi không tiện đi theo.”
Mạc Hàm gật đầu: “Kia chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”
Anh rót một ly rượu đỏ đưa cho Lạc Phi, sau đó dẫn cậu đi tới một góc im ắng trong đại sảnh.
Trước mặt hai người vừa vặn là cửa sổ sát đất thật lớn, thông qua đó có thể nhìn thấy cây cỏ xanh um bên ngoài.
Mạc Hàm nâng ly rượu đỏ trong tay, được màu đỏ của rượu tô điểm, bàn tay anh thoạt nhìn lại càng thon dài trắng nõn hơn.
Lạc Phi nghiêng đầu nhìn Mạc Hàm— dáng người vừa vặn cao tới chóp mũi mình.
Lạc Phi cao hơn một mét tám mươi bảy, Mạc Hàm cao một mét tám, so với nhóm alpha khác đã có thể xem là khá cao, bất quá bởi vì dáng người hơi gầy nên làm người ta có cảm giác không quá áp bách. Đặc biệt là khi đứng cùng nhau, Lạc Phi trước giờ có thói quen bảo trì khoảng cách với người khác, thế nhưng khi Mạc Hàm đứng gần cậu lại không hề bài xích.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ trên phi thuyền vũ trụ, khi đó trên người thiếu niên thần bí đeo khẩu trang cũng không có mùi tin tức tố rõ ràng, Lạc Phi không thể nào xác nhận đối phương là alpha hay beta. Thế nhưng ở yến tiệc hôm nay, mùi tin tức tố trên người Mạc Hàm khá rõ rệt.
Đương nhiên tin tức tố của alpha không khó khống chế như omega, nếu có ý muốn thu liễm thì có thể làm người xung quanh không cảm nhận được cảm giác áp bách.
Mạc Hàm thu liễm rất tốt. Mùi tin tức tố của alpha nhàn nhạt trên người Mạc Hàm làm người ta không hề chán ghét, khó trách có nhiều omega thích anh ta như vậy. Alpha phong độ thế này hiển nhiên dễ dành được độ hảo cảm từ omega hơn dạng alpha bá đạo hung hãn.
Cảm nhận được Lạc Phi chăm chú nhìn mình, Mạc Hàm không khỏi quay đầu lại, nhìn đối phương: “Nhìn tôi làm gì?”
Lạc Phi mỉm cười: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu rất đặc biệt.”
Mạc Hàm hứng thú hỏi: “Phải không? Chắc hẳn anh đã gặp qua không ít alpha, anh cảm thấy tôi đặc biệt chỗ nào?”
“Tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, thế nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch chưa từng dính líu tới omega, quả thực là một alpha hoàn mỹ.”
Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Đó là vì vẫn chưa xuất hiện omega có thể làm tôi rung động, đại đa số omega tiếp cận đều là vì tiền tài mà thôi. Mục đích như vậy làm tôi cảm thấy rất chán ghét… anh có hiểu được cảm giác đó không?”
Lạc Phi gật đầu: “Tôi hiểu được. Trước kia tôi đã qua rất nhiều alpha phú nhị đại có vô số tình nhân, họ thay tình nhân cứ hệt như thay quần áo, thế nên tôi mới cảm thấy cậu đặc biệt. Kỳ thật tôi rất thưởng thức suy nghĩ của cậu, giữ mình trong sạch trước khi gặp được người yêu thích cũng là một cách tôn trọng đối phương.”
Mạc Hàm cười khẽ, làm như lơ đãng hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh thích dạng omega gì?”
Lạc Phi vuốt cằm cẩn thận suy nghĩ: “Tôi thích omega có cá tính độc lập, có chủ kiến, không phải dạng omega ăn không ngồi rồi, ỷ mình là omega mà tìm kiếm alpha bảo hộ, hở ra là khóc lóc ỉ ôi.”
“Ồ? Anh chán ghét omega hay khóc lóc à?” Mạc Hàm có chút ngoài ý: “Không phải omega càng yếu ớt thì lại càng dễ kích động tâm ý muốn bảo hộ của alpha à?”
“Tôi không nghĩ vậy.” Lạc Phi thản nhiên nói: “Làm người nên học cách tự bảo vệ mình, cho dù là omega cũng cần có năng lực tự sinh tồn.”
“…” Mạc Hàm nâng ly rượu đỏ hớp một ngụm, không nói gì.
“Thời đại đã sớm thay đổi rồi.” Lạc Phi quay qua nhìn Mạc Hàm, nói tiếp: “Nếu là mười mấy năm trước, omega còn bị hiệp hội quản lý bảo hộ như động vật quý hiếm, sau khi thành niên sẽ được lựa chọn alpha xuất sắc kết hôn sinh dục, khi đó omega căn bản không cần học tập kỹ năng sinh tồn, alpha sẽ dưỡng bọn họ. Thế nhưng sau khi hiệp hội cải cách hôn nhân tự do, rất nhiều omega đã bộc lộ năng lực xuất sắc ở các lĩnh vực, khả năng của họ tuyệt đối không hề thua kém alpha. Nếu omega vẫn ôm quan niệm
‘tôi là omega, các người phải dưỡng tôi’
thì cải cách năm đó căn bản không có ý nghĩa.”
“…” Ý tưởng này, cư nhiên hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của mình.
Thật không hổ là đại hoàng tử, chính kiến ảnh hưởng rất lớn từ bệ hạ Tây Trạch, rất dân chủ rất phóng khoáng.
Lần đầu tiên Mạc Hàm nghiêm túc đánh giá alpha này.
Lạc Phi ngũ quan thật sự rất anh tuấn, có vài phần tương tự bệ hạ Tây Trạch nhưng vẫn còn nét ngây ngô tràn đầy sức trẻ của thiếu niên, dù sao vẫn còn khá trẻ, chưa tới hai mươi, thoạt nhìn rất sáng lạn.Trên người không hề có tật xấu kiêu căng hống hách của đám phú nhị đại, lúc cười rộ lên rất phong độ, không hề ỷ vào thân phận của mình áp chế người khác, còn vui vẻ khéo nói.
Phẩm hạnh vị đại hoàng tử này thật sự rất tốt.
Bất quá Mạc Hàm vẫn không muốn trở thành vương tử phi.
Nói thẳng ra là Mạc Hàm không muốn ở cùng một chỗ với bất kỳ alpha nào cả… anh chỉ thích đè người ta chứ không thích bị người ta đè.
Cảm nhận được Mạc Hàm có chút thất thần, Lạc Phi không khỏi sáp qua hỏi: “Nghĩ gì đó?”
Mạc Hàm bình tĩnh dời tầm mắt: “Không có gì, chỉ là cảm thấy những lời anh vừa nói rất có phong thái của hội trưởng hiệp hội omega.”
Lạc Phi: “… …” Vị hội trưởng kia chính là ba ba ruột cậu a…
Lạc Phi vội vàng ho khẽ một tiếng: “Chỉ tùy tiện nói vậy thôi, để cậu chê cười rồi.”
Mạc Hàm mỉm cười: “Sẽ không, tôi cảm thấy anh nói rất có lý.” Nói xong, anh lại cầm lấy ly rượu đỏ.
Ở xa xa trộm quan sát hai người, quản gia lập tức vội vã tiến tới, áp sát bên tai Mạc Hàm nói vài câu.
Nụ cười trên mặt Mạc Hàm lập tức tản đi, sắc mặt trở nên khó coi, hướng Lạc Phi gật đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi có chút chuyện cần xử lý.”
Lạc Phi nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì? Cần tôi giúp gì không?”
“Em trai có việc tìm tôi, xin lỗi không tiếp chuyện anh được, anh qua phòng bên cạnh khiêu vũ một chút đi.”
Em trai? Là đứa em omega song Mạc Lâm kia?
Mạc Hàm nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, dáng vẻ thoạt nhìn rất lo lắng, Lạc Phi nghi hoặc, nhịn không được đi theo phía sau.
***
Lúc ra khỏi đại sảnh, quản gia biến mất ở một góc quanh, tựa hồ cần phải đi làm chuyện khác quan trọng hơn, mà Mạc Hàm thì một mình đi sâu vào một hướng hoa viên.
Lạc Phi phóng nhẹ cước bộ, ẩn mình trong đám cây cối bám sát phía sau.
Đây đúng là hoa viên Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ tới khi nãy, sau khi vòng qua đường nhỏ, trước mặt quả nhiên xuất hiện một tòa biệt thự ba tầng.
Mạc Hàm mở cửa đi vào trong.
Mạc Hàm vừa vào cửa, Lạc Phi liền nghe thấy tiếng chén bát bị ném vỡ truyền ra, tiếp sau đó là âm thanh yếu ớt của thiếu niên: “Mấy thứ này khó ăn quá, tôi không muốn ăn..”
Sau đó là tiếng của Mạc Hàm: “Em ném hết cơm trưa anh bảo phòng bếp mang tới à?”
Âm thanh thiếu niên lộ rõ nức nở: “Đúng vậy đấy… tất cả mọi người đều đi tham gia tiệc mừng thọ ông nội nhưng nhất quyết không cho tôi đi, các người căn bản không xem tôi là người Mạc gia.. hu hu hu… chỉ vì tôi là đứa tàn phế, tôi chỉ ngồi xe lăn, các người sợ mất mặt đúng không?”
Nghe vậy, trong giọng nói Mạc Hàm không khỏi lộ ra chút tức giận: “Mạc Lâm, em nói bậy bạ gì đó? Không để em tham gia là vì tốt cho em thôi! Thân thể em yếu như vậy, cha sợ em không chịu nổi kích thích, không khống chế được cảm xúc nên mới để em ở đây an tâm tịnh dưỡng, em đừng suy nghĩ miên man nữa.”
Thiếu niên nghẹn ngào: “Tôi biết anh chán ghét tôi, không muốn nhìn thấy tôi, tất cả mọi người ở bên ngoài đều nói tôi bị điên… tôi đi là được rồi đi? Tôi không ở đây làm chướng mắt anh.”
Trong phòng lại truyền tới một trận lẻng kẻng, tựa hồ là tiếng xe lăn cán qua mảnh bát vỡ. Tiếp sau đó cửa biệt thự bị đẩy ra.
Một thiếu niên ngồi xe lăn xuất hiện trước mặt Lạc Phi. Thiếu niên mặc một thân áo ngủ màu trắng, tóc tai lộn xộn phủ trước trán, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt thì khóc tới đỏ hoe, trên mặt còn dính đầy nước mắt.
Lạc Phi: “… … … …”
Đây chính là Mạc Lâm? Người bị bệnh tâm thần mà Ai Mễ Nhĩ đã nói trước đó
…