Chương 11: [Mạc Lâm] Omega yếu ớt thích khóc thích nháo điển hình
Lạc Phi từ nhỏ đến lớn đã gặp qua rất nhiều omega ưu tú, ôn hòa có, kiêu căng có, vừa soái lại bạo lực như ba ba cũng có… Thế nhưng omega thích khóc thích nháo lại còn có vấn đề thần kinh như Mạc Lâm thật sự là lần đầu tiên gặp phải.
Lạc Phi tỉ mỉ đánh giá Mạc Lâm mới phát hiện dung mạo Mạc Lâm cực kỳ giống Mạc Hàm, chính là khí chất lại chênh lệch như trời với đất— Mạc Hàm phong độ tao nhã, mà Mạc Lâm thì yếu ớt chỉ biết khóc lóc, ánh mắt đỏ hoe, thật sự làm người ta không biết nên nhận định thế nào.
Nhìn thấy Lạc Phi, Mạc Lâm hiển nhiên có chút sửng sốt, giọng nói tràn đầy địch ý, nghẹn ngào nói: “Anh là ai, đang cười nhạo tôi à?”
Lạc Phi ho nhẹ một tiếng: “Tôi tới dự tiệc, trùng hợp đi ngang qua thôi.”
Mạc Lâm lập tức đỏ mắt òa khóc: “Hu hu… cha không thích tôi, anh trai chán ghét tôi, ngay cả người ngoài cũng chê cười tôi… Hu hu hu, chân tôi rốt cuộc không thể nào chữa trị, tôi phải sống trên xe lăn cả đời, hu hu hu hu hu…”
Lạc Phi: “… … … …”
Cảnh tượng trước mắt làm Lạc Phi có chút chấn động, cứng ngắc đứng im tại chỗ, nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
Đã biết là omega khá yếu ớt nhưng yếu ớt tới mức này cũng không thấy nhiều, nước mắt cứ hệt như vòi nước chảy mãi không dừng, cả gương mặt đều là nước
Lạc Phi choáng váng xây xẩm mặt mày.
‘Omega thích khóc thích nháo điển hình’
trước mắt thật sự đã làm thay đổi thế giới quan của Lạc Phi.
Nhìn thiếu niên trước mắt, Lạc Phi có chút xấu hổ nói: “Cậu đừng khóc nữa.”
Mạc Lâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe như bị người ta khi dễ vô cùng đáng thương làm da đầu Lạc Phi run lên bần bật.
Lạc Phi hít sâu nói: “Lớn vậy rồi còn khóc sướt mướt thì ra thể thống gì nữa? Mau lau nước mắt đi.” Tiếp đó cậu rút chiếc khăn tay màu lam nhạt trong túi nhét vào tay Mạc Lâm. Chiếc khăn này được chế tác từ chất liệu gỗ đặc biệt, cảm xúc đặc biệt mềm mại, cậu vẫn luôn mang theo bên người nhưng chưa từng dùng tới, thật không ngờ hôm nay lại đưa cho một omega lau nước mắt… Trong lòng Lạc Phi hiện giờ giống như có một vạn con voi chạy như điên.
Mạc Lâm cầm khăn lau lung tung trên mặt, còn vừa lau vừa nức nở.
Lạc Phi nhíu chặt mày: “Đừng nháo nữa. Cậu nháo loạn như vậy anh trai cậu sẽ rất khó xử, anh trai rất quan tâm cậu a.”
Mạc Lâm cứng ngắc quay qua, căm giận nói: “Anh ta mới không quan tâm tôi, anh ta căn bản không để ý tới sự sống ch.ết của tôi, sự tồn tại của tôi chính là một chuyện phiền toái. Anh ta xuất sắc như vậy, được hoan nghênh như vậy, làm gì muốn có một đứa em tàn phế như tôi chứ? Anh ta chỉ ghét bỏ tôi…”
Lạc Phi thực không biết nói gì: “Mạc Hàm là anh ruột cậu, làm gì có chuyện ghét bỏ cậu chứ? Là tự cậu chán ghét chính mình đi?”
Mạc Lâm giống như mèo bị giẫm trúng chân, đột nhiên nâng tay vất khăn tay của Lạc Phi xuống đất, vừa khóc vừa nói: “Đừng có giả vờ tốt bụng… Hu hu hu, anh biết anh trai tôi, anh cũng không phải người tốt bụng gì cả… Hu hu… đám alpha các người đều là kẻ xảo trá, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
Lạc Phi: “… … …” Sao mình cũng bị mắng luôn rồi?
Mạc Lâm hung hăng trừng Lạc Phi một cái rồi đẩy xe lăn rời đi, kết quả vì động tác quá vội vàng mà xe lăn suýt chút nữa đã tông vào một trụ đá hoa viên.
Lạc Phi sợ Mạc Lâm bị ngã, vội vàng tiến tới đỡ: “Cẩn thận.”
Cúi đầu thì ngoài ý muốn phát hiện bên dưới lớp tóc lộn xộn, phía sau vành tai trái của Mạc Lâm có một nốt ruồi son rất nhỏ, đường kính chỉ có vài mm, nốt ruồi son đỏ au đối lập với làn da trắng nõn xung quanh, thoạt nhìn khá đặc biệt.
Khoảng cách tiếp xúc vô cùng gần gũi nhưng Lạc Phi không ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Mạc Lâm, cậu ta đang dùng thuốc ức chế sao?
Lạc Phi hơi khựng lại một chút, chỉ thấy Mạc Lâm đã nhanh chóng điều khiển xe lăn trí năng rời đi, ngay cả tiếng cám ơn cũng không thèm nói.
Lạc Phi: “…”
Nhìn bóng dáng thiếu niên đi xa, Lạc Phi bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương… thực không ngờ hiệp hội lại chọn một omega như vậy cho mình, trình độ khóc nháo quả thực làm Lạc Phi mở rộng tầm mắt!
***
Ở nơi Lạc Phi không nhìn thấy, Mạc Lâm ngồi xe lăn nhanh chóng từ cửa sau tiến vào biệt thự, bên tai là âm thanh máy móc ôn hòa của Nặc Á: “Chủ nhân diễn rất tốt, nếu chủ nhân tham gia giới giải trí nhất định sẽ giật được giải ảnh đế.”
Mạc Lâm thuận tay cởi áo ngủ thay áo sơ mi cùng quần dài đặt trên sô qua, vừa chỉnh trang cổ áo vừa thấp giọng nói: “Nặc Á, làm cơ giáp trí năng, trêu chọc chủ nhân chính là sở thích đặc biệt của mi à? Có muốn ta reset hệ thống của mi không?”
Nặc Á lập tức nói: “Không cần, cám ơn.” Tiếp đó nó dùng giọng điệu lấy lòng nói: “Khả năng tự chủ phân tích mà chủ nhân cài đặt cho ta cao hơn hẳn cơ giáp bình thường, ta không phải là kiêu ngạo của chủ nhân sao?”
Mạc Lâm mỉm cười, soi gương xoa xoa đôi mắt sưng đỏ của mình: “Kia theo góc độ phân tích của mi, màn diễn vừa nãy có lỗ hổng nào không?”
“Không có.” Nặc Á thực quyết đoán nói: “Để tránh bị phát hiện, chủ nhân đã dùng thuốc đặc chế làm ánh mắt đỏ hoe, tóc cũng cào xù lên, lúc nói chuyện âm thanh cũng có chút thay đổi. Mặc dù gương mặt có phần tương tự nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, khẳng định cậu ta không thể nào nghĩ chủ nhân là Mạc Hàm.”
“Ừm.” Mạc Lâm vừa lòng gật đầu, bước vào toilet rửa mặt: “Hi vọng cậu ta hoàn toàn mất đi hứng thú với Mạc Lâm, ta cũng không muốn rước lấy mối phiền toái này.”
“Kia vì sao chủ nhân lại kết bạn với cậu ta?” Nặc Á nghi hoặc hỏi.
“Đó là với thân phận alpha Mạc Hàm.” Mạc Lâm cầm khăn vừa lau tay vừa nói: “Lạc Phi cũng là alpha, tự nhiên sẽ không nảy sinh tình cảm vượt mức bạn bè với Mạc Hàm. Đơn thuần kết giao bằng hữu với cậu ta cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của ta.”
“Chủ nhân xác định sao?”
“Đương nhiên.” Mạc Lâm mỉm cười buông khăn mặt: “Hoàng tử alpha sau khi thành niên phải chọn một omega xuất sắc hợp ý để đính hôn, chỉ cần omega này không phải Mạc Lâm, cậu ta đính hôn với ai cũng không liên quan gì tới ta, ta có thể dùng thân phận Mạc Hàm tiếp tục ở bên cạnh phụ tá cha.”
— mặc áo đuôi tôm đặt trên sô pha vào, thắt cà vạt.
— thiếu niên trong gương lại biến thành Mạc Hàm phong độ.
Nặc Á nhịn không được độc miệng chế nhạo: “Chủ nhân, người đổi tới đổi lui như vậy không thấy mệt à?”
Mạc Hàm vừa chỉnh lại cà vạt vừa nói: “Thân phận Mạc Lâm bình thường không cần xuất hiện, nếu không phải Lạc Phi tự dưng chạy tới Mạc gia, ta cũng không cần vất vả diễn trò như vậy.”
Cất xe lăn vào kho bên cạnh, sau đó Mạc Hàm mới đi thang máy xuống lầu.
***
Ngoài cửa, Lạc Phi vẫn còn đứng ở đó, cúi đầu có chút đăm chiêu, vừa thấy Mạc Hàm bước ra liền tiến tới: “Vừa nãy tôi có thấy em trai cậu, cậu ta thế nào rồi? Không sao chứ?”
Mạc Hàm lắc đầu, ánh mắt có chút mất mác: “Không sao, tôi bảo quản gia đi tìm rồi tiêm một mũi thuốc an thần để nó ngủ một giấc rồi.”
Lạc Phi nhìn Mạc Hàm, nghi hoặc nói: “Sao mắt cậu lại đỏ thế kia?”
Mạc Hàm nhẹ giọng nói: “Bị đứa em chọc tức.”
Lạc Phi hiểu được: “Em cậu bị như vậy bao lâu rồi?”
Mạc Hàm rầu rĩ không vui, âm thanh cũng có chút khàn khàn: “Từ nhỏ thân thể nó đã không tốt, hơn nữa cha cũng luôn nuông chìu nên tâm lý nó rất yếu ớt. Năm mười tuổi ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn, sau khi chân bị liệt thì nó càng mẫn cảm hơn, cực kỳ bài xích người xung quanh, chúng ta nghĩ đủ biện pháp, cũng mời cả bác sĩ tâm lý nhưng nó vẫn không khá hơn. Mỗi lần gặp chúng ta liền khóc nháo không ngừng, tôi với cha cũng không thể tới gần được.”
Lạc Phi vỗ nhẹ bả vai Mạc Hàm, an ủi: “Cậu đừng buồn, tình huống của Mạc Lâm thế nào cũng có cách chữa trị… Đúng rồi, tôi có quen một chuyên gia chuyên trị ngoại khoa đặc biệt nghiên cứu về phương diện tứ chi tàn tật, có cần tôi giới thiệu không?”
“Không cần đâu.” Mạc Hàm nói: “Cha đã tìm nhiều chuyên gia về phương diện này để điều trị cho Mạc Lâm rồi, cám ơn anh quan tâm.”
“Đừng khách khí, tôi cũng hi vọng Mạc Lâm có thể nhanh chóng khỏe lại.” Câu này là Lạc Phi thực tâm nói.
“Không nói về nó nữa.” Mạc Hàm thở dài: “Chúng ta quay lại đại sảnh đi.”
Lạc Phi nghiêng đầu nhìn Mạc Hàm, trên trán có một lớp mồ hôi tinh mịn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tựa hồ tỏa ra vầng sáng nhu hòa, đại khái là có chút mệt mỏi vì Mạc Lâm nháo loạn đi?
Vẻ ngoài Mạc Lâm cùng Mạc Hàm khá tương tự thế nhưng tính tình và khí chất lại chênh lệch như trời với đất.
Nếu mạc Hàm là vì sao sáng lóng lánh trên bầu trời làm người ta phải ngước nhìn thì Mạc Lâm chính là bóng ma ẩn mình trong đêm làm người ta sợ hãi né tránh.
Cư nhiên lại có một cặp anh em song sinh hoàn toàn trái ngược như vậy, hôm nay Lạc Phi quả thực đã mở rộng tầm mắt.
Nếu Mạc Hàm đã không muốn đề cập tới đứa em thì Lạc Phi cũng không nhắc tới, im lặng cùng Mạc Hàm trở lại đại sảnh yến tiệc.
***
Ai Mễ Nhĩ đang lo lắng đứng ở cửa đại sảnh, thấy Lạc Phi đi tới liền vội vàng tiến tới nói: “Mẹ ở nhà đột nhiên ngất xỉu, quản gia đã đưa tới bệnh viện rồi.”
Lạc Phi cả kinh: “Sao lại như vậy?”
“Không rõ nữa, vừa được báo tin.”
Mạc Hàm nghe vậy liền nói: “Thân thể công chúa Tây Nhã trước giờ vốn không tốt, hai anh mau tới bệnh viện đi, có cần tôi bảo người đưa hai người đi không?”
Ai Mễ Nhĩ lắc đầu: “Không cần đâu, tụi tôi có lái xe tới, tự mình trở về là được rồi.”
Mạc Hàm gật gật đầu: “Cần giúp đỡ gì cứ việc nói. Hai vị học trưởng, tạm biệt.”
Lạc Phi cũng hướng Mạc Hàm gật đầu tạm biệt, tiếp đó vội vàng cùng An Mễ Nhĩ rời khỏi Mạc gia.
Thẳng tới khi bóng dáng hai người biến mất ở cuối đường, Mạc Hàm mới xoay người trở lại phòng nghỉ bên cạnh đại sảnh yến tiệc, thuận tay đóng cửa lại.
Cha quả nhiên đang đợi ở đây, thấy Mạc Hàm tiến vào liền hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”
Mạc Hàm thở phào một hơi, biểu tình trên mặt rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại, mỉm cười nói: “Phiền toái hẳn đã giải quyết xong rồi. Đại hoàng tử rất không thích Mạc Lâm, hơn nữa Mạc Lâm là một omega tàn tật tinh thần lại có vấn đề, cho dù gien xuất sắc thế nào cũng không có khả năng trở thành vương tử phi. Kế tiếp, chúng ta chỉ cần chờ bệ hạ thông báo hôn sự của đại hoàng tử thôi.”
Mạc Khải Minh gật gật đầu, đi tới trước mặt con trai, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu: “Mấy năm nay vẫn luôn để con dùng thân phận Mạc Hàm bồi bên cạnh cha, thật sự vất vả cho con.”
Mạc Hàm lắc đầu: “Cha đừng nói vậy, con không cảm thấy vất vả gì cả.”
Mạc Khải Minh thở dài: “Kỳ thật cha cũng không để ý con là alpha hay omega, con vẫn luôn là niềm tự hào của cha, chính là con dùng thân phận alpha thì dễ xử lý công việc bên công ty hơn… Hơn nữa chuyện năm đó…”
Nói tới đây ông hơi khựng lại, ánh mắt cũng có chút phức tạp.
Mạc Hàm bị tình tự của cha ảnh hưởng, nhất thời cũng không lên tiếng.
Thật lâu sau, Mạc Hàm mới ngẩng đầu nhìn Mạc Khải Minh, kiên định nói: “Cha yên tâm, con tuyệt đối sẽ không rời khỏi Mạc gia.”
Mạc Khải Minh vươn tay xoa tóc đứa con, ôn nhu nói: “Đứa con ngoan thế này, cha cũng luyến tiếc để con đi.”
Mạc Hàm nghiêm túc nói: “Thế nên chúng ta vĩnh viễn bảo hộ bí mật này đi. Trong mắt mọi người con chính là alpha, sau này con sẽ cưới một người vợ thông minh hiểu chuyện.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của con trai, Mạc Khải Minh mỉm cười: “Tốt.”
Lúc này Mạc Hàm căn bản không nghĩ tới anh dùng thân phận omega làm Lạc Phi hoàn toàn mất đi hứng thú với mình nhưng lại dùng thân phận alpha hấp dẫn đối phương.
Ai mà ngờ được khẩu vị của đại hoàng tử nặng như vậy, cư nhiên hứng thú với cả alpha a?!
…
[Tiểu kịch trường vô trách nhiệm]
Đại hoàng tử biểu thị: anh nghĩ mình là alpha thì an toàn à? Không dám đâu, chỉ cần anh là nhân loại, còn giới tính này nọ tôi không quan tâm.
Mạc Hàm: lăn!
Mạc Lâm: hu hu hu cậu không phải chán ghét ma khóc nhè à, tôi khóc cho cậu xem hu hu hu!
Lạc Phi: cảm giác mình có tới hai người yêu, thực hạnh phúc quá đi o(* ̄︶ ̄*)o