Chương 3: Tinh Võ anh hùng Trần Chân
Hoắc Nguyên Giáp còn chưa trả lời, Lưu Chấn Đông đã nói trước: "Buồn cười, đã có sư phụ cùng ta ra tay, sao có thể xảy ra chuyện gì? Thực ra bọn tiểu Nhật Bản không có ý tốt, đầu tiên muốn dùng xa luân chiến thách đấu sư phụ, nhưng mà trình độ bọn chúng không cần đến sư phụ phải ra tay, một mình ta giải quyết cả năm người bọn chúng. Sau đó một gã Nhu đạo phó hội trưởng, tên là cái gì Thập Yêu Đoạn Tam Lang, cảm thấy rất mất mặt, bèn khiêu chiến đích danh sư phụ. Hừ, còn cho rằng thực lực sư phụ không bằng ta sao? Nhưng là gã tiểu Nhật Bản này thực đê tiện, tuy nói điểm đến là dừng, đấu qua vài hiệp thấy không phải là đối thủ của sư phụ, bèn sử ra ám chiêu, kết quả bị sư phụ bẻ gãy 1 tay. Bọn tiểu Nhật Bản kia thấy thế đều muốn ùa lên, nếu không có một gã tên Gia Ngũ Lang, là Nhu đạo hội trưởng, ngăn cản, cũng nhận lỗi với sư phụ, thì chắc chắn là đánh nhau to rồi. Gã tiểu Nhật Bản Gia Ngũ Lang cũng không tệ, không chỉ nói xin lỗi sư phụ, còn kiên quyết mời sư phụ ăn cơm để nhận lỗi, thiếu chít nữa còn quỳ xuống. Sư phụ thấy hắn có thành ý, cũng nể mặt hắn mà cùng chúng ta ăn uống no nê một trận."
Thế nào lại đúng như trong sách sử ghi lại? Vương Chí Đạo nghe thế cả kinh trong lòng, không nhịn được bèn hỏi: "Có phải gã tiểu Nhật Bản kia trong tiệc rượu đã mời một gã thầy thuốc tên là Thu Dã ra khám bệnh cho sư phụ?"
Lời vừa nói xong, Ô Tâm Lan, Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Nguyên Giáp đều giật mình.
Lưu Chấn Đông kỳ quái liếc Ô Tâm Lan, hỏi Vương Chí Đạo: "Sao ngươi biết tiểu Nhật Bản gọi thầy thuốc khám bệnh cho sư phụ? Tâm Lan nói cho ngươi à?"
Ô Tâm Lan lắc đầu, cho thấy nàng không biết chuyện này. Thực tế đám người Lưu Chấn Đông khi trở về còn chưa kịp kể cho nàng nghe chuyện xảy ra ở chỗ người Nhật Bản. Lưu Chấn Đông vừa kể chuyện , nàng cũng mới nghe lần đầu. Nên Ô Tâm Lan cũng nhìn Vương Chí Đạo, vẻ mặt kỳ quái, thầm nghĩ hắn vẫn nằm trên giường, làm sao có thể biết được chuyện của sư phụ trước cả mình?
Vương Chí Đạo biết không tốt, vội ho một tiếng, giải thích qua loa: "Chuyện này ta chỉ đoán thôi"
Lưu Chấn Đông nghi ngờ nhìn hắn một cái, rồi nói: " Người đoán thật đúng. Đúng là gã tiểu Nhật Bản Gia Ngũ Lang kia mời thầy thuốc khám bệnh cho sư phụ. Hắn nói nghe sư phụ có bệnh ho, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới việc hắn và sư phụ 7 ngày nữa chính thức luận võ, nên giới thiệu một thầy thuốc khám bệnh cho sư phụ. Phải rồi, tên thầy thuốc tiểu Nhật Bản kia hình như tên đúng là Thu Dã."
"Nguy rồi! Ta từng vô tình nghe được một người bạn nói qua gã thầy thuốc tiểu Nhật Bản Thu Dã này là một cao thủ hạ độc. Sư phụ, nếu hắn cho người thuốc thang gì đó, người ngàn vạn lần không nên dùng. Tiểu Nhật Bản vốn bản tính giảo hoạt độc ác, chuyện gì cũng dám làm, nói không chừng tên Thu Dã này sẽ hạ độc vào trong thuốc của người, để cho người 7 ngày nữa luận võ sẽ thua."
Vì tránh cho Hoắc Nguyên Giáp bị tiểu Nhật Bản độc ch.ết, Vương Chí Đạo đành chịu tội tiết lộ thiên cơ.
Lưu Chấn Đông nghe vậy giật mình, sắc mặt khẽ biến, nói: "Có chuyện này sao, nguy rồi, sư phụ lúc ở tiệc rượu đã uống thuốc của Thu Dã. Sư phụ, người xem có cần đi mời Trần sư phụ kiểm tr.a một chút? Ngộ nhỡ Vương Chí Đạo nói đúng, không thể không đề phòng!"
Hoắc Nguyên Giáp không tin, mỉm cười nói: "Ta thấy Gia Ngũ Lang không hèn hạ như các ngươi tưởng tượng. Người này chính là có tinh thần võ sĩ đạo Nhật Bản chân chính, bọn người này đều giống nhau, khi so tài đều đường đường chính chính thi đấu, chắc không dùng thủ đoạn hèn hạ kiểu này để ám toán ta. Các ngươi không cần lo lắng nhiều!"
Vương Chí Đạo vội nói: "Có lẽ Gia Ngũ Lang không làm vậy, nhưng không thể đảm bảo là những người khác cũng không làm vậy! Tiểu Nhật Bản rất coi trọng vinh dự của bọn chúng, quyết không để Gia Ngũ Lang bảy ngày sau luận võ bị thua sư phụ, nói không chừng bọn chúng lừa Gia Ngũ Lang, âm thầm hạ độc người."
Lưu Chấn Đông cũng nói: "Sư phụ, ta cũng thấy Vương Nhị nói rất có lý. Đề phòng vạn nhất, hay là cứ để Trần sư phụ kiểm tr.a qua một chút, làm vậy cũng không có gì xấu."
Hoắc Nguyên Giáp suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Được rồi, các ngươi đều nghĩ như vậy thì sư phụ cũng sẽ nhờ Trần sư phụ kiểm tr.a một chút. Vương Nhị, người dưỡng thương cho tốt, cần gì cứ nói với Ô sư tỷ. Ngày mai sư phụ nhờ Trần sư phụ kiêm tr.a cho người một chút. Chấn Đông, chúng ta đi thôi!"
Lưu Chấn Đông gật đầu, vội vàng đi theo ra ngoài, chắc là đi tìm vị Trần sư phụ kia.
Đưa mắt nhìn theo hai người vừa rời đi, Vương Chí Đạo tò mò hỏi Ô Tâm Lan: "Ô sư tỷ, vị Trần sư phụ này là ai? Là Trần Chân à?"
Ô Tâm Lan nghe thế kỳ quái nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Vương Nhị, đúng là ngươi thật sự bị gã tiểu Nhật Bản kia đánh thành ngu ngốc rồi. Đến ngay cả Trần sư phụ là ai cũng không nhớ nổi. Trần Chân bây giờ còn đang du học ở Nhật Bản, huống chi hắn chỉ là Ngũ sư huynh của chúng ta. Đại sư huynh sao có thể gọi hắn là Trần sư phụ?"
Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, xấu hổ nói: "Xin lỗi, Ô sư tỷ, không biết có phải do tên tiểu Nhật Bản kia đánh ta bị thương vào đầu, mà sau khi tỉnh lại, ta chỉ nhớ được tên mình là Vương Chí Đạo, còn mọi chuyện khác đều không nhớ rõ được. Phiền ngươi kể lại cho ta một lần được không?"
Ô Tâm Lan nhìn hắn một cái, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Ngươi thật sự mất trí nhớ à? Nhưng tại sao ngươi lại nhớ kỹ tên mình là Vương Chí Đạo, trước kia hình như chưa nghe thấy ngươi nói tên này bao giờ? Tên hay thế sao không gọi, lại cứ gọi tên Vương Nhị không có ý nghĩa gì? Hả, không đúng, ngươi nói ngươi mất trí nhớ, sao lại vẫn nhớ kỹ ta là ai?"
Vương Chí Đạo cười ha ha nói: "Ô sư tỷ đối đãi ta rất tốt, ngươi lại xinh đẹp như vậy, dù ta có quên mất chính mình là ai, cũng không thể quên được ngươi."
"Miệng lưỡi trơn tuột, có quỷ mới tin được ngươi!", Ô Tâm Lan đỏ mặt lườm Vương Chí Đạo một cái. Bất quá nhìn ra được trong lòng nàng vui thích, nữ nhân nào mà chẳng thích được khen xinh đẹp, Ô Tâm Lan cũng không ngoại lệ. Có điều ở Tinh Võ Môn chưa có ai khen nàng như vậy. Ô Tâm Lan trong lòng vừa vui vừa thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ Vương Nhị sau khi tỉnh lại sao không giống với hắn trước kia. Trước kia hắn ngọng nghịu, nói với mình một câu cũng đỏ mặt, thế nào sau khi tỉnh lại chẳng những nói chuyện lưu loát hơn, mà cũng to gan hơn?
"Ô sư tỷ, không sao chứ?", thấy Ô Tâm Lan mặt đỏ hồng ngồi sững sờ, Vương Chí Đạo cảm giác được đội chút không ổn, không nhịn được phải hỏi một câu.
Ô Tâm Lan giật mình, vội vàng che dấu sắc mặt đỏ hòng, nói: "Ừ, ta không sao, người mất trí nhớ thật sao? Không sao, ngươi là vì ta mà mất trí nhớ, để ta kể lại mọi sự tình trước kia cho ngươi..."
Nghe Ô Tâm Lan kể xong, Vương Chí Đạo mới biết nguyên lai vị Trần sư phụ kia là Ưng trảo vương Trần Tử Chính, danh nhân trong giới võ thuật Thượng Hải. Vì rất kính ngưỡng phẩm cách võ học của Hoắc Nguyên Giáp, mà kết giao thành bằng hữu. Hoắc Nguyên Giáp thành lập Tinh Võ Môn ở Thượng Hải, chuyên mời các nhân sĩ yêu nước trong giới võ thuật ở Thượng Hải đến giảng dạy ở Tinh Võ Môn, Trần Tử Chính cũng là một trong số đó. Trần Tử Chính được gọi là Ưng trảo vương, công phu ngón tay kinh người, ưng trảo quyền cực kỳ xuất sắc, đồng thời tinh thông y đạo, giỏi trị liệu nội thương ngoại thương, nên ở Tinh Võ Môn vừa là giáo đầu, vừa là khách mời đặc biệt của y tế. Phần lớn mọi người ở Tinh Võ Môn đều từng được hắn điều trị, thương thế trên người
Vương Nhị cũng chính là do Trần Tử Chính phục thuốc cho.
Ở kiếp trước Vương Chí Đạo đã từng xem trong tài liệu lịch sử Dân quốc võ thuật gia, biết danh tiếng vị Ưng trảo vương Trần Tử Chính này, nhưng không thấy ghi chép gì về y đạo của Trần Tử Chính. Để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho hắn, chính là Ưng trảo vương Trần Tử Chính dẫn đầu đội võ sư Trung Quốc đầu tiên thi đấu không chính thức với Thái quyền. Chỉ có điều là trong nửa phút Trần Tử Chính đã bị Thái quyền thủ một cước đá ngất, những cao thủ đi cùng hắn cũng đều thảm bại. Chuyện này làm cho giới võ thuật Trung Quốc lần đầu tiên hiểu biết được Thái quyền.
Mặc dù khoảng nửa sau thế kỷ 20, Thái quyền bị nhiều quốc gia nghiên cứu học tập, sau đó trên lôi đài dần dần mất đi ưu thế, nhưng ở khoảng đầu thế kỷ 20, Thái quyền thật sự đã làm cho toàn thể giới võ thuật cảm thấy khiếp sợ, đều công nhận là dạng võ công cứng rắn nhất, hung ác nhất, thực dụng nhất.
Vương Chí Đạo nhớ đến ở kiếp trước mình cũng có nghiên cứu qua Thái quyền, đang thầm nghĩ có nên đem cách phá giải nói cho Trần Tử Chính, để hắn không đến nỗi thảm bại, thì đã thấy một bàn tay nhỏ nhắm trắng trẻo huơ huơ trước mắt mình, rồi nghe Ô Tâm Lan bất mãn nói: "Vương Nhị, ngươi đang nghĩ gì mà thần người ra thế? Ta gọi cũng không phản ứng gì? Ngươi có đang nghe ta nói không đấy?"
Vương Chí Đạo phục hồi tinh thần, thấy Ô Tâm Lan vẻ mặt hờn dỗi, vội vàng cười làm lành nói: "Xin lỗi Ô sư tỷ, vừa không tập trung. Được rồi, ngươi vừa nói đến chỗ nào ấy nhỉ?"
Ô Tâm Lan tức giận lườm hắn một cái, nói tiếp: "Ta đang nói đến Ngũ sư huynh."
"Hả, Ngũ sư huynh, Trần Chân? Được rồi, Ô sư tỷ, có phải Ngũ sư huynh là đánh giỏi nhất trong các sư huynh đệ Tinh Võ Môn?" Vương Chí Đạo hỏi.
"...Đánh giỏi nhất, giỏi như vậy sao! Sư phụ đúng là có nói Ngũ sư huynh là có thiên phú học võ nhất." Ô Tâm Lan nghĩ lại một chút, lại nói: "Nhưng hình như Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh từng đấu qua với Ngũ sư huynh, thực lực của bọn họ cũng không sai biệt lắm. Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh cũng thắng Ngũ sư huynh một chút."
Trần Chân đánh không lại Lưu Chấn Đông cùng Nhị sư huynh? Không thể nào, nhất định là Trần Chân cố ý nhường. Vương Chí Đạo nhớ tới Trần Chân tức giận xông vào Hồng Khẩu đạo tràng, đánh tan đám tiểu Nhật Bản, không thể chỉ nhờ vào nhiệt huyết bừng bừng. Tuyệt nhiên không tin được Lưu Chấn Đông cùng vị Nhị sư huynh không rõ là ai kia có thể mạnh hơn Trần Chân.
Ghi chú của tác giả:
Trần Chân chỉ là nhân vật hư cấu trong điện ảnh, không có thật trong lịch sử. Tinh Võ Môn cũng không tồn tại, Hoắc Nguyên Giáp ở Thượng Hải lúc đầu thành lập "Trung Quốc tinh võ thể thao hội", sau đổi tên thành "Tinh Võ thể dục hội".