Chương 47: Vượt ngục

"Đương nhiên là có nhân chứng, nhân chứng của ta có ít nhất cả trăm người!" Thấy Mắt kính gọng vàng muốn lại phản đối một lần nữa, Vương Chí Đạo giành nói trước: "Nhưng mà các ngươi yên tâm, ta sẽ không học bên nguyên cáo vô sỉ như thế, dùng người của mình đến làm nhân chứng giả. Để tránh bị nghi ngờ, ta không dùng người Trung Quốc để đến làm chứng!"


"Phản đối!" Mắt kính gọng vàng tức đến nỗi sắc mặt tím bầm, lớn tiếng nói: "Pháp quan đại nhân, bị cáo dùng từ ngữ không thỏa đáng, cố ý nhục mạ ta, ta xin đề nghị Pháp quan đại nhân cấm bị cáo phát ngôn!"


"Phản đối vô hiệu, bất quá yêu cầu bị cáo nên chú ý cách dùng từ ngữ của mình." Pháp quan đại nhân trái lại không có phối hợp cùng Mắt kính gọng vàng, thật buồn cười, cấm bị cáo phát ngôn, để cho ngươi làm trò tự hỏi tự nói hay sao, loại yêu cầu hoang đường này nếu bản thân ta mà đáp ứng ngươi, cái chức Pháp quan này sẽ không cần phải làm nữa.


"Bị cáo, nhân chứng của ngươi là ai?"
Vương Chí Đạo trước tiên nói một lời xin lỗi, sau đó đáp: "Nhân chứng của ta chính là ông chủ Tường Thụy Tửu Lâu nơi phát sinh vụ án, Lưu Chánh Minh tiên sinh. Từ đầu đến cuối lúc xảy ra vụ án, ông ta vẫn ở đó, chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra!"


"Ta phản đối!" Mắt kính gọng vàng cũng đã nghiện phản đối rồi, cao giọng phản đối, nói: "Bị cáo mới vừa rồi đã nói không dùng người Trung Quốc đến làm chứng, nhưng vị Lưu Chánh Minh tiên sinh kia lại là người Trung Quốc."


"Sai rồi, Lưu Chánh Minh tiên sinh sớm đã nhập quốc tịch nước Anh, ông ta đã là người Anh quốc, chuẩn xác mà nói, ông ta là người Anh gốc Hoa. Càng quan trọng hơn, ông ta là một giáo đồ Cơ đốc giáo. Không giống như nhân chứng thứ nhất Lỗ Dịch Tư của bên nguyên cáo là một giáo đồ Cơ đốc giáo giả dối, ông ta cả nhà đều là giáo đồ Cơ đốc giáo, đã theo Cơ đốc giáo từ nhỏ, ai cũng công nhận ông ta là một giáo đồ Cơ đốc giáo thành kính ngoan đạo. Điều này có Giáo hội chứng minh. Nếu như nguyên cáo luật sư hoài nghi, có thể trước hết mời người bên Giáo hội lên làm chứng cho ông ta."


available on google playdownload on app store


Mắt kính gọng vàng chỉ hừ một tiếng, không có trả lời, hắn biết Vương Chí Đạo nếu nói như vậy, thì thân phận giáo đồ Cơ đốc giáo của Lưu Chánh Minh nhất định không giả, mời Giáo hội đến làm chứng là một việc vừa tốn sức vừa không thu được kết quả tốt đẹp gì, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không theo đuổi.


Pháp quan đại nhân thấy Mắt kính gọng vàng không nói gì, đành phải nói: "Nếu như nguyên cáo luật sư không phản đối thân phận của nhân chứng, như vậy xin mời nhân chứng lên trước tòa!"


Cũng đeo mắt kính gọng vàng, mặc một bộ tây phục sạch sẽ, ông chủ Tường Thụy Tửu Lâu Lưu Chánh Minh được đình cảnh hộ tống, đi tới trước bàn nhân chứng. Cách ăn mặc trang phục của hắn thoạt nhìn rất giống như nguyên cáo luật sư Mắt kính gọng vàng kia, nhưng thoạt nhìn so với Mắt kính gọng vàng thì ngay thẳng đứng đắn hơn nhiều.


Sau khi Lưu Chánh Minh đặt tay lên Kinh Thánh, thần sắc thành kính ngoan đạo tuyên thệ xong, Vương Chí Đạo mới hỏi hắn: "Lưu Chánh Minh tiên sinh, ông còn nhớ rõ ba ngày trước đây, cũng chính là 10 giờ sáng ngày 10 tháng 3 năm 1913, ở Tường Thụy Tửu Lâu đã xảy ra chuyện gì hay không?"


Lưu Chánh Minh nói: "Nhớ rõ, lúc ấy ta đang ở tửu lâu, chuyện phát sinh từ đầu đến cuối ta đều chứng kiến tận mắt."
"Vậy thì rất tốt, mời ông hướng tới Pháp quan đại nhân cùng các vị Bồi thẩm thành viên, thuật lại tất cả những gì ông đã nhìn thấy, được không?"


"Không thành vấn đề!" Lưu Chánh Minh tiếng Anh rất lưu loát, đem hết sự tình buổi sáng hôm đó từ đám người Tỉnh Thượng Hùng Nhân đến uống rượu, sau đó đám người Tống Kỳ Lân xuất hiện, cho đến khi Tỉnh Thượng Hùng Nhân ch.ết trong tay Vương Chí Đạo, tất cả kể hết một lần không có chút thiếu sót nào, mọi chi tiết đều kể rõ ràng làm cho Mắt kính gọng vàng không thể tìm được chỗ nào sơ hở.


Thấy Mắt kính gọng vàng không thể tìm được chỗ sơ hở từ trong lời kể của Lưu Chánh Minh, Vương Chí Đạo trước hết xin mời Lưu Chánh Minh lui xuống, sau đó nói: "Pháp quan đại nhân, các vị Bồi thẩm thành viên, tin tưởng các vị đã hiểu rõ mọi chuyện Tỉnh Thượng Hùng Nhân gây ra. Tỉnh Thượng Hùng Nhân trước hết bắt cóc bằng hữu của ta, sau lại uy hϊế͙p͙ ta quyết đấu, ta là vì tự vệ mới lỡ tay giết hắn. Nếu như là các vị cho rằng ta có tội, có thể phán xử treo cổ ta. Nhưng mà ta xin nhắc nhở các vị, ta đã xin mời một vị bằng hữu phóng viên của ta đem hết mọi sự tình hôm nay ghi chép lại, hắn sẽ đem phần tin tức này gửi đi đến các tòa soạn báo khắp nơi trên thế giới, đề mục cũng muốn đặt thật hấp dẫn, gọi là "Pháp đình nước Anh khuất phục thế lực Nhật Bản, khinh nhờn sự công chính cùng tôn nghiêm của Pháp luật", hoặc là "Luật pháp nước Anh phải chăng không cần tồn tại nữa?". Pháp quan đại nhân, ngài cảm thấy như thế nào?"


Pháp quan đại nhân khuôn mặt đột nhiên méo xệch đi, chỉ vào Vương Chí Đạo, cả giận nói: "Bị cáo, ngươi dám uy hϊế͙p͙ chúng ta!"


"Nếu như Pháp quan đại nhân có thể làm được công bằng chính trực, loại uy hϊế͙p͙ này căn bản là không tồn tại." Vương Chí Đạo lạnh nhạt nói: "Pháp quan đại nhân, có thể tuyên án chưa? Mọi người đều đang chờ ngài đó!"


Ngoài mặt lại nhăn nhó thêm vài lần, Pháp quan đại nhân cuối cùng nhụt chí, nói: "Việc này phải đợi ý kiến các vị Bồi thẩm thành viên cùng nhất trí mới có thể tuyên án, ngươi tạm thời trở về, chờ ngày mai có kết quả của các Bồi thẩm thành viên, sẽ tuyên án. Bãi tòa!"


Không đợi Vương Chí Đạo phản đối, Pháp quan đại nhân đã giơ Pháp chùy lên gõ thật mạnh xuống bàn, lập tức là người đầu tiên rời tòa.


Một lần nữa lại bị tống trở lại buồng giam, bất quá lần này tâm tình Vương Chí Đạo đã không giống như lúc mới bị đưa vào, có thể đả kích mạnh mẽ đám Anh quốc cùng Nhật Bản kiêu căng ngạo nghễ, việc này vô luận như thế nào cũng đáng để cao hứng. Trước khi bị đưa vào ngục giam, hắn lại nói với đám người Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp: "Các ngươi yên tâm, nhiều nhất chỉ bị ngồi trong buồng giam thêm một buổi tối hôm nay mà thôi, ngày mai ta tuyệt đối có thể đi ra rồi!"


Nhưng Hoắc Đình Giác lại cẩn thận nhắc nhở hắn, nói: "Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, ta xem người Nhật Bản sẽ nhất định không để cho ngươi cứ như vậy đi ra ngoài, nói không chừng đêm nay sẽ phái người ám sát ngươi!"


Vương Chí Đạo nghĩ tới chính mình đang ở cùng một chỗ với Lý Thư Văn, cười ha ha nói: "Bọn họ nếu thật sự đến ám sát ta là quá tốt rồi, ta sẽ để cho bọn họ có đến mà không về!"


Lính cảnh ngục dường như cũng biết Lý Thư Văn người này rất đáng sợ, sau khi đem Vương Chí Đạo nhốt trở lại, lập tức khóa ngay cửa, vội vã rời đi.


Lý Thư Văn vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, nhìn thấy Vương Chí Đạo cũng không có lên tiếng hỏi han gì, chỉ là trên mặt càng thêm vẻ âm trầm mà thôi.
"Tiền bối!" Vương Chí Đạo bắt chuyện với hắn trước, nói: "Ngày mai ta sẽ đi ra ngoài, ông yên tâm, sau khi ra ngoài ta sẽ nghĩ biện pháp đem ông cứu ra!"


Hừ lạnh một tiếng, Lý Thư Văn ngữ khí rất không vừa ý, nói: "Lão phu lại cần phải có người cứu mới ra được khỏi đây hay sao?"
Vương Chí Đạo hỏi: "Ông không phải đang chờ con nuôi ông đến cứu ra ngoài hay sao?"


"Đừng để lão phu nghe thấy thằng nghịch tử kia nữa!" Lý Thư Văn đột nhiên quát to một tiếng, khiến Vương Chí Đạo giật mình kinh hoảng, lại nghe Lý Thư Văn giận dữ hét: "Lý Ngạo Sơn kia đúng là một nghịch tử, lão phu nuôi nấng dạy dỗ hắn vài chục năm, còn dạy hắn võ công, coi hắn như con đẻ. Hôm nay lão phu bị giam trong ngục, hắn lại rõ ràng không đến cứu! Thật là đồ nghịch tử, vừa có chỗ dựa Viên đại công tử kia đã quên lão phu!"


Vương Chí Đạo cảm giác được có chút không ổn, bèn thận trọng hỏi hắn: "Có lẽ con nuôi của ông còn không biết ông đang bị nhốt ở chỗ này?"


"Không có khả năng!" Lý Thư Văn ngắt lời hắn, nói: "Lão phu khi đến Thượng Hải đã ước định cùng với hắn sẽ gặp nhau ở một chỗ, hắn nếu đợi không thấy lão phu, theo lý phải nên đi tìm, hắn là người làm việc bên mình Viên đại công tử, há có thể tr.a không ra chuyện lão phu bị nhốt, hà huống sự tình dương mao tử kia đi bắt lão phu gây nên náo nhiệt lớn như vậy, phỏng chừng Thượng Hải mọi người sớm đã biết hết rồi. Hắn nếu tr.a không được, hắn chính là người mù người điếc rồi! Thằng nghịch tử này, nhất định là sợ đắc tội dương mao tử, mới không nghĩ đến cứu lão phu! Thật là tức ch.ết lão phu, lão phu đã nghĩ lại rồi, sẽ không chờ đợi nữa, lão phu bây giờ lập tức đi ra ngoài!"


Vương Chí Đạo nghe vậy trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi: "Tiền bối, ông ý định làm sao để đi ra ngoài?"
"Lão phu muốn vượt ngục!"
"Choang" một tiếng, chỉ nghe thấy Lý Thư Văn chợt quát to một tiếng, khóa trên tay hắn cùng xiềng xích dưới chân bị hắn giằng thật mạnh đứt tung ra.


"Tiểu tử, ngươi cũng không nhất định đợi đến ngày mai nữa, bây giờ lão phu sẽ mang ngươi cùng đi ra ngoài!" Lý Thư Văn đứng lên, đi tới trước song sắt, hai tay cùng nắm lên một thanh chấn song, bỗng nhiên lại quát to lên một tiếng, thân thể trước sau cùng rung mạnh lên, thanh chấn song sắt to như cánh tay đứa trẻ con bị hắn mạnh mẽ kéo cong đi thành nửa vòng cung.


Vương Chí Đạo miệng há hốc ra, còn chưa kịp có phản ứng lại, đã bị Lý Thư Văn kéo tuột đi ra ngoài.
Đi tới trước phiến cửa lớn bằng lá sắt rất nặng nề rắn chắc, Vương Chí Đạo khuyên nhủ: "Tiền bối, hay là thôi đi. Cánh cửa này thật là không có khả năng đánh vỡ được đâu!"


"Thối lắm, tiểu tử ngươi dám coi thường Lý Thư Văn ta sao!"
Lý Thư Văn tiến lên một bước, một chưởng cực mạnh đánh lên lá sắt đại môn, đại môn bị lõm vào, bị đánh thành một dấu chưởng ấn thật sâu, nhưng vẫn chưa bị đánh vỡ.


Nổi giận gầm lên một tiếng, Lý Thư Văn lại tiến lên một bước, dùng vai hướng lá sắt đại môn đánh tới.


"Phành" một tiếng nổ vang, Vương Chí Đạo cảm giác được mặt đất tựa hồ cũng nổi lên chấn động, lại nhìn đến lá sắt đại môn kia, bị đụng phải đã lõm vào một hố to thật sâu, ngay cả vách tường bên cạnh cũng bị chấn nứt ra một vệt!


Ồ lên một tiếng ngạc nhiên, Lý Thư Văn đột nhiên quát to một tiếng, nói: "Lão phu không tin rằng không húc vỡ được cánh cửa này ra!"
Dồn khí đan điền, Lý Thư Văn phát ra một tiếng hô giống như sấm sét, thân thể lập tức một bước xông lên, vai phải lại hướng lá sắt đại môn mạnh mẽ đánh tới.


Rầm rầm một tiếng, lá sắt đại môn đã lõm một hố sâu bị đánh văng ra ngoài, lại còn xé theo một tảng vách tường lớn.


Vài tiếng kêu la thảm thiết vang lên, chính là mấy lính canh ngục nghe thấy tiếng động chạy tới, bất ngờ bị lá sắt đại môn bay tới đập vào người, ch.ết thảm ngay tại chỗ. Mấy gã lính canh ngục may mắn không bị lá sắt đại môn đập trúng giật mình há hốc miệng, theo bản năng giơ súng lên ngắm ngay vào Lý Thư Văn cùng Vương Chí Đạo.


Lý Thư Văn thân mình nhanh đến khó tin nổi, cước bộ vừa động đã cướp được ngay phương vị trước mặt một người lính canh ngục, không để cho người lính canh này kịp bóp cò súng, hắn đã một chưởng bổ lên trên đầu lính canh. Người lính canh này đầu bị đánh gãy lệch xuống ngay tại chỗ, xương cổ bị gãy lòi ra từ sau gáy nhìn càng ghê sợ.


Vương Chí Đạo vô cùng hoảng sợ, hết hồn nhìn Lý Thư Văn đại khai sát giới. Các lính canh ngục hình như đều bị Lý Thư Văn dọa cho choáng váng, nổ súng cũng không trúng được phát nào. Lý Thư Văn xông về phía trước, mỗi chưởng mỗi khuỷu tay, không phải là đánh gãy xương cổ, thì cũng là nện vỡ xương ngực, mỗi người đều ch.ết ngay tại trận.


Còn lại một người lính canh ngục cuối cùng dường như đã bị dọa đến phát điên rồi, quay đầu chạy trốn bỗng nhiên lớn tiếng gào lên:


"Người đâu người đâu rồi! Vương Chí Đạo vượt ngục rồi! Vương Chí Đạo giết người rồi!" Tiếng hô còn chưa dứt, đã bị Lý Thư Văn đuổi theo, một chưởng đánh trúng lên gáy, lập tức xương gáy vỡ vụn ngã nhào xuống đất.


Vương Chí Đạo cảm thấy rất không ổn, rõ ràng là Lý Thư Văn kia vượt ngục giết người, tên lính kia như thế nào lại hô tên hắn ra như thế! Nhưng mà hắn đã không thể giải thích được nữa, bởi vì nghe được động tĩnh từ phía ngục giam, vài trăm tên lính Anh quốc đã rầm rập chạy lại đây rồi. Từ xa đã trực tiếp nổ súng, không cần kêu gọi đầu hàng.


Lý Thư Văn nhìn hắn quát lên: "Tiểu tử, còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau chạy đi, muốn để súng của dương mao tử bắn bừa cho ch.ết hả !"
Vương Chí Đạo giết người vượt ngục rồi, tin tức này chỉ trong một đêm đó đã lan truyền khắp cả Thượng Hải.


Lính Anh, Tuần bộ, lại thêm toàn bộ võ sĩ Nhật Bản "hữu hảo hỗ trợ", gần như toàn bộ xuất động, đem cả Thượng Hải lục soát náo loạn một hồi gà bay chó chạy, lệnh truy nã Vương Chí Đạo được dán khắp nơi trong thành phố.


Ô Tâm Lan, Chu Điệp Hoắc Đình Giác cùng người Tinh Võ Môn, Tống Thế Vinh cùng với Hình Ý Môn môn nhân nghe được tin tức này mọi người đều ngây ngốc.


Bọn họ ý niệm trong đầu theo bản năng đều nghĩ : Âm mưu! Chuyện này nhất định là người Anh quốc cùng người Nhật bản đã hãm hại Vương Chí Đạo.


Cũng khó trách bọn họ lại nghĩ như vậy, biểu hiện cực kỳ đặc sắc của Vương Chí Đạo trên Pháp đình đã đả kích nặng nề sự kiêu căng của người Anh quốc và người Nhật Bản, hơn nữa dùng một chiêu "phóng viên" kia, người Anh quốc vô luận thế nào cũng không thể tùy tiện xử phạt Vương Chí Đạo, treo cổ thì trăm phần trăm là không, cùng lắm chỉ ngồi trong ngục giam mấy ngày mà thôi, đến lúc đó lại để Nông Kính Tôn cùng Tống Thế Vinh dùng quan hệ vì Vương Chí Đạo chạy đi chạy lại một chút, Vương Chí Đạo là có thể được vô tội mà thả ra. Đã ở vào tình huống này, Vương Chí Đạo sao lại có thể thiếu kiên nhẫn giết người vượt ngục? Trừ khi là hắn bị điên rồi!


Cho nên đám người Hoắc Đình Giác đoán chắc rằng nhất định là người Anh quốc cùng người Nhật Bản không cam lòng cứ như vậy mà thả Vương Chí Đạo ra, phái sát thủ đến ngục giam ám sát Vương Chí Đạo, Vương Chí Đạo việc bất đắc dĩ đành phải vượt ngục.


Bọn họ nào có nghĩ ra được, trên thực tế vượt ngục lại hoàn toàn là người khác.
Vương Chí Đạo lúc này đang cùng Lý Thư Văn tiềm nhập vào một nhà biệt thự thoạt nhìn rất xa hoa giống như cung điện vậy.


Vì tránh né lính Anh cùng tuần bộ, trên đường chạy đi Vương Chí Đạo nghe được rất nhiều thông tin về việc truy nã hắn, không khỏi cảm thấy rất buồn bực, không nhịn được liền hỏi Lý Thư Văn:


"Tiền bối, rõ ràng là ông giết người vượt ngục, tại sao bọn chúng lại toàn là nhắc đến tên của ta, đối với tên của ông một chữ cũng không nói đến?"
"Bởi vì bọn chúng căn bản là không biết lão phu tên gọi là gì, chỉ biết được tên của ngươi!"


Lý Thư Văn trả lời làm Vương Chí Đạo thiếu chút nữa té xỉu. Thôi xong hết rồi, cái này chính mình trở thành con dê tế thần rồi, có lý cũng không thể nào giải thích được. Rên rỉ một tiếng, Vương Chí Đạo lại hỏi: "Dương mao tử đem giam ông trong buồng giam thời gian lâu như vậy, cũng không có thẩm vấn lai lịch của ông hay sao?"


"Người thẩm vấn lão phu bị lão phu một chưởng vỗ nát đầu, về sau bọn họ căn bản là không dám trở lại thẩm vấn lão phu. Cũng không dám đem tù phạm khác giam cùng một chỗ với lão phu, bởi vì ngày đầu tiên lão phu ngồi trong đó cũng đã đem tù phạm nhốt cùng một chỗ đập ch.ết rồi. Thế nhưng tiểu tử ngươi lại là ngoại lệ."


Lý Thư Văn trả lời làm cho Vương Chí Đạo rùng mình một cái, không tự chủ được nghĩ đến tại sao đám dương mao tử kia lại đem hắn giam cùng một chỗ với Lý Thư Văn? Phải chăng là muốn mượn tay lão điên Lý Thư Văn này để giết hắn?


Lý Thư Văn không chú ý tới vẻ mặt của Vương Chí Đạo, hắn đang tập trung tinh thần quan sát khắp cảnh vật xung quanh ngôi biệt thự kia, trong miệng thấp giọng nói: "Tiểu tử, nhìn xem kìa, nơi này xa hoa giống như là cung điện, khắp nơi đều có lính Anh hộ vệ, nhất định là nơi ở của một đại nhân vật Anh quốc."


Vương Chí Đạo phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Tiền bối, ông dẫn ta đến chỗ này làm cái gì?"


"Dương mao tử đem tất cả các con đường rời khỏi Thượng Hải đều chặn lại hết, bọn họ mỗi người đều mang súng trên tay, chúng ta nếu muốn cậy sức xông ra, cũng không có chút khả năng, cho nên ý định lão phu là bắt cóc một tên dương mao tử có chút thân phận, để làm con tin, bắt hắn đưa chúng ta rời khỏi Thượng Hải!"


"Bắt cóc con tin? Như vậy có khác gì bọn lưu manh côn đồ?"


"Tiểu tử ngu đần, bắt cóc một dương mao tử sao lại tính là lưu manh côn đồ! Huống chi đại thương vật bất ly thân của lão phu vẫn còn đang trong tay đám dương mao tử, lão phu phải lấy trở về. Lão phu mang danh hiệu "Thần thương", trong tay lại không có đại thương, vậy thì còn gọi gì là "Thần thương" nữa!"


"Tiền bối, ta cảm giác được đây không phải là một chủ ý hay..., tiền bối..., chờ một chút..."
Không đợi Vương Chí Đạo nói xong, Lý Thư Văn đã ẩn thân luồn đến sau lưng một tên lính Anh hộ vệ, một chưởng chuẩn xác bổ xuống gáy, đem tên lính Anh hộ vệ này đánh ch.ết ngay tại chỗ.


"Tiền bối, ông đánh bất tỉnh hắn là được, tại sao cứ nhất định phải giết hắn như vậy!" Vương Chí Đạo thấy thế trong lòng rất khẩn trương, thầm nghĩ cứ theo lão quái kia như thế thấy một người giết một người, còn chưa ra khỏi Thượng Hải, trên tay đã lấy mạng cả trăm người, đến lúc đó chỉ sợ là chọc giận lính Anh, làm chúng ồ ạt tấn công Thượng Hải, đó không phải là chuyện nói chơi nữa.


Lý Thư Văn trừng mắt nói: "Tiểu tử ngươi thật là nhiều chuyện, đám dương mao tử này đều là bọn xâm lược, trên tay cũng không biết đã có bao nhiêu mạng người Trung Quốc, ngay cả Vườn Viên Minh cũng bị chúng nó đốt, lão phu giết bọn chúng, chính là vì người Trung Quốc xả giận!"


"Nhưng mà ông cứ như vậy giết người tiếp, chọc giận người Anh quốc, sẽ để cho bọn họ tìm được lý do để khai chiến với Trung Quốc!"
"Tiểu tử ngươi có phải ý tứ là, nếu lão phu không giết những lính Anh này, dương mao tử sẽ không khai chiến với Trung Quốc nữa, có đúng không?"
"Việc này..."


"Không nói lại được phải không! Dương mao tử vốn chính là bọn xâm lược, bọn chúng đã vào đồn trú ở Thượng Hải rồi, tại sao lại còn chịu bỏ qua. Cho dù lão phu không giết đám lính Anh quốc này, bọn chúng sớm muộn cũng khai chiến với Trung Quốc, dã tâm hổ lang của bọn chúng vĩnh viễn sẽ không có khả năng chịu buông tha bỏ qua khối thịt lớn béo bở Trung Quốc này. Nếu đã là như thế, thì lão phu giết hay không giết bọn chúng còn có gì phân biệt. Nếu phải chờ bọn chúng tới giết người Trung Quốc, không bằng để lão phu giết bọn chúng trước, giết một tên lãi một tên, giết hai người lãi gấp đôi!"


Trong truyền thuyết Lý Thư Văn trầm mặc ít nói hoặc là không giỏi nói năng, nhưng bây giờ Vương Chí Đạo lại phát hiện, Lý Thư Văn này tựa hồ còn nói năng tốt hơn so với chính mình. Hơn nữa kẻ khác còn nhút nhát e dè, lão lại vừa nói vừa động, trong thời gian nói mấy câu, lại có hai tên lính Anh hộ vệ bị lão thiết chưởng đánh ch.ết.


Những lính Anh hộ vệ kia cho dù có chậm chạp trì trệ, lúc này rốt cục cũng đã phát hiện ra có người ch.ết, lập tức lớn tiếng hô ầm lên. Rất nhanh, vô số lính Anh đã chạy vọt tới khu biệt thự này. Nhưng lúc này Lý Thư Văn cùng Vương Chí Đạo đã xông vào bên trong biệt thự.


Bên trong biệt thự trang trí theo kiểu Hy Lạp lại có chút cảm giác nghệ thuật, đáng tiếc chính là bên trong lại không có người nào.
"Con mẹ nó, không thể nào! Nơi này rộng lớn như vậy mà rõ ràng lại không có người nào hay sao?" Lý Thư Văn thấy vậy không nhịn được mắng ầm lên.


Bên ngoài đã bị mấy trăm lính Anh vây quanh, nếu không tìm được một đại nhân vật làm con tin, chỉ sợ bọn họ chỉ còn một con đường ch.ết. Nghĩ đến đó, Vương Chí Đạo cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
"Uy Nhĩ Sĩ (Wales), anh đã trở về rồi sao?"


Một giọng nữ mềm mại êm tai từ gian phòng trong vang lên, nói chính là tiếng Anh, Lý Thư Văn nghe không hiểu. Bất quá khi lão nhìn thấy một nàng mỹ nữ tóc vàng mắt xanh mặc váy dài trắng tinh từ phòng trong chạy ra, lão không khỏi mỉm cười.


"Con dương nha đầu kia lại ăn mặc đẹp như vậy, lại ở một nơi như thế này, nhất định là con gái của một đại quan dương mao tử rồi. Tiểu tử, mau đi bắt nó lại, chúng ta muốn thoát vây phải nhờ nó đó!"


"Bắt nàng, tiền bối, điều này không hay lắm đâu, ta lại cũng chưa từng có bắt qua một người nữ hài tử nào!"
"Bớt nhiều chuyện đi, tiểu tử ngươi muốn bị bên ngoài bắn loạn cho ch.ết hay sao?"


Vương Chí Đạo thở dài một hơi, hướng mỹ nữ tóc vàng mắt xanh kia đi tới, cố gắng hết sức ôn nhu dùng tiếng Anh nói: "Tiểu thư xinh đẹp, rất xin lỗi, vì sự an toàn của chúng ta, không thể không tạm thời bắt cô làm con tin. Nhưng mà cô yên tâm, sau khi chúng ta thoát vây sẽ thả cô ra!"


Mỹ nữ tóc vàng mắt xanh còn đang cảm thấy kinh ngạc vì hai người xông tới không phải là Uy Nhĩ Sĩ nàng đang tưởng tượng mà là hai người Trung Quốc xa lạ, nghe được lời Vương Chí Đạo nói, nàng mới phản ứng trở lại, bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai: "Cứu tôi với!"


Không ngờ là lại hô lên bằng tiếng Pháp, Vương Chí Đạo cảm thấy ngạc nhiên, bước lên phía trước bóp chặt lấy bả vai phải của nàng, quát lên: "Không được kêu loạn, nếu không ta một chưởng đánh ch.ết ngươi!"


Trong lúc mất bình tĩnh, không cẩn thận lại mượn đúng câu đe dọa cửa miệng của Lý Thư Văn!
Mỹ nữ tóc vàng mắt xanh bị chỉ lực mạnh mẽ của Vương Chí Đạo bóp chặt vào bả vai rất đau, không tự chủ được mà rơi nước mắt, nhưng lại thông minh nên không kêu loạn lên nữa.


"Mã Lỵ (Mary) em yêu, em làm sao vậy!"


Một nam nhân Anh quốc lớn tiếng kêu to. Tiếp theo, cánh cửa bị đạp tung ra, một người đàn ông xông vào, hắn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc quần áo theo kiểu Hoàng thất nước Anh. Người đàn ông Anh quốc này tay phải đang cầm một cây súng ngắn ổ quay màu bạc (1), hắn chứng kiến thấy tình huống trong phòng, không khỏi giật mình kinh ngạc, theo bản năng giơ súng chĩa ngay vào Lý Thư Văn.


"Uy Nhĩ Sĩ, cứu em với!"
Nhìn thấy thanh niên Anh quốc kia, mỹ nữ tóc vàng mắt xanh tên gọi Mã Lỵ lại một lần nữa kêu to lên. Vương Chí Đạo tâm trạng tức giận, ngón tay liền phát thêm chút lực. Mã Lỵ lập tức đau đến chảy nước mắt lần nữa, vội ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại.


Vừa nhìn thấy thanh niên Anh quốc tên gọi Uy Nhĩ Sĩ kia, Lý Thư Văn trên mặt bỗng hiện lên lửa giận đùng đùng, đột nhiên quát lên: "Hóa ra là tiểu tử nhà ngươi! Tiểu tử, ngươi dám đem lão phu nhốt vào ngục giam, bây giờ ngươi lại rơi vào trong tay lão phu, lão phu sẽ làm cho ngươi hối hận khi đã tới Trung Quốc!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL


Thanh niên Uy Nhĩ Sĩ này nguyên lai chính là dương mao tử đã đem Lý Thư Văn nhốt vào ngục giam, hắn chứng kiến Lý Thư Văn, cũng là sững sờ sửng sốt, bất quá hắn cũng rất nhanh phản ứng lại kịp, liền dùng tiếng Trung quát: "Không được cử động, ta có súng trong tay. Lão già Trung Quốc, cho dù công phu của ngươi có lợi hại, cũng không thể lợi hại hơn đạn đồng!"


Lý Thư Văn nghe thế cười ha hả, nói: "Súng của dương mao tử các ngươi có lẽ là rất lợi hại, đáng tiếc chính là, trong vòng ba mươi bước, cho dù ngươi có súng cũng không làm tổn thương được lão phu, bây giờ khoảng cách giữa hai chúng ta chỉ có hai mươi thước, tiểu tử ngươi ch.ết chắc rồi!"


Lý Thư Văn thân hình như quỷ mị né phải tránh trái liền vọt tới trước, Uy Nhĩ Sĩ bắn liền hai phát, cũng không trúng được Lý Thư Văn. Khi hắn còn đang muốn bắn phát súng thứ ba, Lý Thư Văn đã đến gần hắn chỉ còn cách khoảng ba bước, không thấy rõ lão dùng động tác gì, đã thấy súng lục ổ quay trong tay Uy Nhĩ Sĩ bị đánh bay ra, rơi xuống ngay trước mặt Vương Chí Đạo.


"Dương mao tử thật đáng ghét, mau ch.ết đi!"
Lý Thư Văn một chưởng hướng trên trán Uy Nhĩ Sĩ bổ tới. Lấy chưởng lực khủng khiếp của Lý Thư Văn, nếu như bổ trúng, Uy Nhĩ Sĩ trăm phần trăm bị vỡ vụn xương trán mà ch.ết!


Tại khoảnh khắc nguy hiểm vạn phần này, một bóng người bỗng từ sau lưng Uy Nhĩ Sĩ nhảy vọt tới, lăng không bay lên một cước đá ra nhằm vào Lý Thư Văn thiết chưởng.
---------------------
Chú thích:


(1) - Súng ngắn ổ quay: loại súng colt hay revolver hay thấy trong các phim cao bồi xưa, so với súng pạc-hoọc phổ biến ở Trung Quốc lúc đó thì chất lượng, độ chuẩn xác và lực phá hoại đều mạnh hơn nhiều.


Một cước lăng không bay lên này uy lực mãnh mẽ vô cùng, lại cứng rắn đối kháng trực tiếp với thiết chưởng của Lý Thư Văn.
Lý Thư Văn dường như lần đầu tiên lãnh giáo đến cước lực mạnh mẽ như thế, không tự chủ được mà chân lùi về sau một bước, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.


Có điều là người kia bay lên đá lão xem ra còn thảm hại hơn, hắn có lẽ càng muốn nghĩ không ra, hắn lăng không đá ra lực đạo rõ ràng là tốt hơn Lý Thư Văn đứng yên đánh ra một chưởng, vậy mà chưởng lực kinh người đánh cho hắn bay ngược trở về, trên chân giống như bị thiết côn quật mạnh một nhát, vừa đau lại vừa tê dại, rơi xuống đất đứng thẳng không vững chút nữa thì ngã sấp xuống.


Người đã lăng không đá chặn thiết chưởng của Lý Thư Văn kia là một dạng người từ vùng Nam Á, nước da sẫm như đồng hun, vóc người nhìn nhỏ gầy nhưng lại rắn chắc dị thường, trang phục rất giống với Thái quyền thủ ở kiếp trước Vương Chí Đạo từng chứng kiến, hơn nữa hắn sau khi rơi xuống đất bày ra tư thế đúng là thủ thế mở đầu của Thái quyền.


Lý Thư Văn có chút kinh ngạc, nhìn Thái quyền thủ kia gật đầu nói: "Giỏi, có thể phá được một thiết chưởng của lão phu, thằng ngoại bang nhà ngươi cũng có thể xem như một nhất lưu cao thủ. Đáng tiếc ngươi không có cơ hội lần thứ hai đâu!"


Thân thể thoáng một cái, Lý Thư Văn lần nữa xông tới gần trước mặt Uy Nhĩ Sĩ, lại một chưởng hướng trên trán Uy Nhĩ Sĩ vỗ tới, tựa hồ như không đem cái xương trán Uy Nhĩ Sĩ bổ vỡ tuyệt đối không chịu bỏ qua.


Thái quyền thủ kia vì chân phải bị thiết chưởng của Lý Thư Văn đánh cho tê dại, bây giờ còn chưa có khôi phục lại, muốn cứu cũng không được. Bỗng thấy kiếm quang chợt lóe, lại thấy một thanh trường kiếm vừa mảnh vừa nhọn từ phía sau Uy Nhĩ Sĩ đột nhiên xuất hiện, nhằm mặt Lý Thư Văn đâm tới, làm cho Lý Thư Văn không thể không buông tha cho Uy Nhĩ Sĩ, đành chọn cách lui về sau.


Người dùng kiếm là một người Tây dương thân hình cao lớn, mái tóc vàng xoăn tít, trong tay cầm chính là một thanh kiếm Tây dương, trang phục thoạt nhìn như một quý ông, hắn một kiếm đã bức lui Lý Thư Văn, sau đó đem kiếm múa lên thành một vòng loang loáng, trong miệng dùng tiếng Anh nói "ùng ục quàng quạc" một câu, đại ý chính là: "Lão già Trung Quốc, công phu Trung Quốc của các ngươi không được, so ra còn kém xa Tây dương kiếm của An Đức Liệt (Andre) ta!"


Lý Thư Văn nghe không hiểu được An Đức Liệt đang nói cái gì, nhưng mà thấy vừa bức lui chính mình lại là một dương mao tử, không khỏi càng thêm tức giận, cước bộ vừa động đã tới gần An Đức Liệt, thân mình nhoáng một cái đã né qua Tây dương kiếm trong tay đối phương, vai trái nhô lên một cái, một chiêu "Thiết Sơn đả" đã húc tới, đem thân hình của An Đức Liệt vốn cao lớn hơn hẳn so với lão húc ngã xuống. Lý Thư Văn lại không đợi đối phương ngã xuống hết, đã tiến tới cánh tay trái vung lên túm bả vai đối phương lôi mạnh An Đức Liệt kéo lại, khuỷu tay phải một đòn "Đảo tài liễu" nặng nề đánh lên ngực đối phương. An Đức Liệt buông rơi thanh Tây dương kiếm trong tay, thân thể lảo đảo, trong khoảnh khắc sắc mặt đang từ trắng chuyển sang hồng, "ọe" một tiếng phun ra một miệng máu tươi, tiếp theo liền mềm nhũn cả người ngã trên mặt đất thở hổn hển, hiển nhiên bị thương không nhẹ, nói chung là một người Tây dương trời sinh vốn đã có thể chất vạm vỡ cường tráng, dưới tay Lý Thư Văn trúng liền hai chiêu mà không lập tức đánh mất cái mạng nhỏ cũng là một kỳ tích rồi.


"Hừ! Dương mao tử, chỉ bằng mấy chiêu kiếm thuật rác rưởi đó của ngươi mà cũng muốn ngăn cản lão phu! Ha ha ha ha!" Lý Thư Văn nhe răng cười một lần nữa, lại tiến tới Uy Nhĩ Sĩ.


Liên tiếp hai người vệ sĩ bị Lý Thư Văn đánh lui, Uy Nhĩ Sĩ ánh mắt lại không hề có thần sắc kinh hoảng, ngược lại có chút giống như ánh mắt nhiệt liệt của một đứa trẻ nhỏ nhìn thấy món đồ chơi nó cực kỳ ưa thích.


Tuy rằng có chút khó hiểu đối với ánh mắt của Uy Nhĩ Sĩ, nhưng loại ánh mắt này càng làm cho Lý Thư Văn thêm tức giận, thiết chưởng lại giơ lên, nhưng thêm một lần này, hắn lại không thể vỗ được thiết chưởng lên trên trán Uy Nhĩ Sĩ.


Lại có một bóng người từ phía sau Uy Nhĩ Sĩ nhanh chóng xông vọt tới, một quyền nghênh đón thiết chưởng của Lý Thư Văn, trong miệng cũng hét lớn: "Thư Văn tiền bối, xin ngài dừng tay!"


Nắm tay đánh trúng thiết chưởng, Lý Thư Văn lần này không có bị bức lui, nhưng mà chủ nhân nắm tay kia lại có thể chỉ bị thối lui một bước, vững vàng ổn định đứng đó, còn có dư lực mở miệng nói với Lý Thư Văn: "Thư Văn tiền bối, ta là Hách Tư Quang, ngài còn nhận ra được ta không?"


"Hách Tư Quang?"


Lý Thư Văn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhìn lại một chút người thanh niên không đến ba mươi tuổi đang đứng trước mặt, rõ ràng là đã nhận ra. Năm trước khi Trung Hoa võ sĩ hội thành lập ở Thiên Tân, Lý Thư Văn dẫn đầu đệ tử bản môn đi đến tham gia, đã gặp được không ít danh nhân trong giới võ thuật. Lão đã nhớ kỹ Hách Tư Quang chính là đệ tử của Hình Ý danh gia Lý Tồn Nghĩa, là một gã thanh niên duy nhất dám ở trước mặt "Thần thương" Lý Thư Văn khoe tài sử dụng đại thương, có điều là thanh niên này tài nghệ sử dụng đại thương đúng là không tầm thường, làm cho một người rất ít khen ngợi người khác như Lý Thư Văn lúc ấy cũng không tiếc lời khích lệ hắn một lần.


Sau đó Hách Tư Quang kiên trì theo đuổi mong Lý Thư Văn chỉ điểm, nhưng là Lý Thư Văn không chút khách khí cự tuyệt luôn. Đại hội chấm dứt, hai người từ sau đó không còn lui tới quan hệ, không ngờ tới hôm nay lại gặp gỡ ở Thượng Hải.


"Hách Tư Quang, ngươi tại sao lại đang ở chỗ này? Ngươi ngăn trở lão phu giết dương mao tử là có ý tứ gì?"


"Thư Văn tiền bối, người này ngài không thể giết hắn, hắn chính là Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, chính là người thừa kế tương lai của Hoàng tộc Anh quốc, nếu ngài giết hắn hậu quả thiết tưởng sẽ không gánh nổi!"


Hách Tư Quang đã nói rõ ràng thân phận Uy Nhĩ Sĩ. Vương Chí Đạo trong tay vẫn đang giữ Mã Lỵ, nghe nói vậy lại càng hoảng sợ, hắn vội tìm tòi trong trí nhớ một chút về lịch sử Anh quốc cận đại, liền đoán ra được thân phận của Uy Nhĩ Sĩ vương tử kia.


Chính là con trai cả của Vua Anh quốc Kiều Trị đệ ngũ (George V), tương lai sẽ là Vua Anh quốc, nhưng tại vị không tới một năm liền chỉ vì một người phụ nữ đã kết hôn mà nhường ngôi, trong lịch sử Anh quốc nổi tiếng là "Bỏ hết giang sơn yêu người đẹp" Ái Đức Hoa đệ bát (Edward VIII)!


Thật không ngờ tới người này bây giờ lại đang ở Thượng Hải. Bây giờ mặc dù hắn chỉ là một vương tử, nhưng mà thân phận tương đương với Thái tử thừa kế ngôi vị Hoàng đế của Trung Quốc trước kia, nếu hắn ở Thượng Hải bị Lý Thư Văn giết ch.ết, Vương Chí Đạo có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra hậu quả gì: Xâm Hoa chiến tranh sẽ lập tức xảy ra, quân xâm lược từ tiểu Nhật Bản sẽ biến thành Anh quốc, hơn nữa sẽ có lý do rất chính đáng: Để báo thù cho Vương tử.


Hiện tại Thượng Hải là Tô giới của các cường quốc phương Tây cùng Nhật Bản, nếu Anh quốc xâm lược quy mô lớn, nhất định sẽ làm cho các quốc gia khác cảm thấy lợi ích của nước mình đã bị tổn thất, nói không chừng sẽ tham chiến loạn xạ. Kết quả, Đại chiến thế giới lần thứ nhất sẽ nổ ra sớm hai năm, địa điểm ở châu Âu sẽ chuyển thành ở Trung Quốc. Cục diện Trung Quốc vừa mới đạt được chút chuyển biến tốt đẹp chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi sự dày xéo như vậy, nguyên khí bị thương tổn lớn, rất nhiều khả năng sẽ bị các cường quốc phương Tây cùng Nhật Bản chia cắt tan nát.


Vương Chí Đạo thật không thể tưởng tượng nổi, việc này nếu thật sự phát sinh, mình cùng Lý Thư Văn hai kẻ khai mào đầu tiên cho Đại chiến thế giới lần thứ nhất, sẽ bị lịch sử đời sau chỉ trích như thế nào? Gọi là tội nhân thiên cổ cũng không quá đáng. Cho nên, một tên Uy Nhĩ Sĩ kia, thật sự không thể giết, ít nhất là không thể giết ở Trung Quốc, càng không thể để cho hắn ở Trung Quốc bị người Trung Quốc giết ch.ết, muốn ch.ết cũng phải để hắn đi đến quốc gia khác mới được ch.ết.


Đáng tiếc chính là, Lý Thư Văn hết lần này tới lần khác không giống Vương Chí Đạo suy nghĩ nhiều như vậy, hắn nổi giận đùng đùng hỏi Hách Tư Quang: "Ngươi nói cái gì, ngươi cũng muốn ngăn cản lão phu giết tên dương mao tử này sao? Tiểu tử ngươi thân là người Trung Quốc, tạo sao lại phải bảo vệ cho dương mao tử này? Ngươi có tin là lão phu đánh ch.ết cả tiểu tử nhà ngươi hay không!"


Hách Tư Quang vội vàng giải thích, nói: "Thư Văn tiền bối, ngài hiểu nhầm rồi, ta không phải là bảo vệ cho Uy Nhĩ Sĩ Vương tử, nhưng là ngài thật sự không thể giết hắn, hắn là người thừa kế ngôi Vua Anh quốc, ngài giết ch.ết hắn sẽ làm cho lính Anh ồ ạt tấn công Trung Quốc, đến lúc đó có bao nhiêu người sẽ ch.ết trong ngọn lửa chiến tranh, ngài có biết hay không?"


"Đừng có đem mấy thứ đạo lý to lớn đó nói với lão phu, lão phu chỉ biết là, cho dù lão phu không giết hắn, dương mao tử cũng vẫn tấn công Trung Quốc mà thôi. So với việc đợi bọn chúng tiến công Trung Quốc rồi mới giết, không bằng để cho lão phu giết ch.ết hắn ngay bây giờ. Hách Tư Quang, thấy ngươi cũng là một thành viên Trung Hoa võ sĩ hội, người lập tức tránh ra cho lão phu, nếu không như thế, đừng trách lão phu hạ thủ vô tình!"


Hách Tư Quang nghe vậy trong lòng không khỏi cười khổ, không nghĩ tới chính mình đã hết sức thuyết phục, Lý Thư Văn vẫn không chịu buông tha không giết Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, xem ra lời đồn đại nói không sai, nói rằng đối với Lý Thư Văn, căn bản là không có khả năng giảng đạo lý.


Thở dài một tiếng, Hách Tư Quang nói: "Thư Văn tiền bối nếu nhất định phải giết Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, cũng xin đừng trách Hách Tư Quang là vô lý, Tư Quang biết mình võ công không bằng tiền bối, nhưng Tư Quang nhất định phải hết sức ngăn cản ngài!"


Lý Thư Văn cười ha ha nói: "Tiểu tử, lúc trước ngươi ở trước mặt lão phu múa may đại thương, lão phu sở dĩ khen ngợi ngươi, chỉ là bởi vì lấy ngươi tuổi tác còn trẻ, đã có thể sử đại thương thuần thục như vậy quả thật rất đáng khen, nhưng nếu vì vậy mà ngươi nghĩ đến có thể liều mạng cùng với lão phu, vậy thì ngươi đã sai lầm rồi. Nếu như ngươi lại khổ luyện thêm chừng mười năm nữa, có lẽ còn có thể cùng lão phu liều mạng, nhưng lấy ngươi bây giờ thì vẫn còn kém xa lắm!"


Lý Thư Văn nói xong, liền áp sát tới Hách Tư Quang, một chưởng đánh lên vai phải Hách Tư Quang. Hách Tư Quang vai phải co rút lại, khom người một thức Băng quyền nhằm bụng Lý Thư Văn đánh tới. Nhưng mà còn chưa đánh trúng, Lý Thư Văn đã vỗ một chưởng xuống phía dưới, liền đem Băng quyền của Hách Tư Quang đánh bật xuống, thân mình đã xông tới tiến sát vào Hách Tư Quang, một khuỷu tay lập tức đụng lên, nhằm vào giữa ngực trái.


Người luyện tập Hình Ý quyền, đều phải trải qua luyện đứng Tam Thể Thức, lại qua huấn luyện dịch cân đoán cốt có thể làm được đến mức duỗi gân chuyển xương, thân thể luyện được đến mức giống như cái lốp xe bơm căng hơi, khả năng chịu đòn cực kỳ kinh người. Nghe nói cao thủ đỉnh cao Hình Ý quyền có thể làm cho lực công kích đánh đến mình phản chấn bắn ngược trở lại, hơn nữa lực đến càng mạnh, lực phản chấn càng lớn. Hách Tư Quang không thể nghi ngờ chính là một Hình Ý Môn nhất lưu cao thủ, mặc dù lúc này còn chưa có đạt được đến mức phản chấn công kích, nhưng mà thân thể đã luyện được mạnh mẽ vô cùng, quyền sư bình thường căn bản là không có cách nào đả thương được hắn. Nhưng mà, những người đó không bao gồm cả Lý Thư Văn. Luận về lực công kích, Lý Thư Văn trong giới võ thuật quốc nội nếu tự nhận là chỉ đứng thứ hai về lực công kích, chỉ sợ không có người nào dám nhận là đệ nhất. Một đòn đánh khuỷu tay kia, thiếu chút nữa đã đem xương ngực Hách Tư Quang đánh vỡ, nội tạng chấn động kịch liệt làm hắn sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, một búng máu trong chớp mắt đã dâng lên đến cổ họng. Nhưng mà Hách Tư Quang lại kiên cường đem ngụm máu kia nuốt xuống.


Một cước lại hướng Lý Thư Văn bay tới, khi rơi xuống đất trong nháy mắt lại biến thành khuỷu tay tấn công, lại nhấc chân biến thành một đầu gối đánh lên. Chính là Thái quyền thủ kia thấy tình huống của Hách Tư Quang không ổn, hơn nữa cảm giác tê dại trên chân hắn đã biến mất, lập tức lại hướng Lý Thư Văn phát động công kích.


Khuỷu tay đánh, đầu gối thúc, đá quét thấp, đá vòng cao, Thái quyền thủ công kích cực kỳ ác liệt, tiết tấu dày đặc, tốc độ lại càng cực nhanh. Đá vòng cao vừa không thành công, hắn đã tiến lên một bước, hai tay bắt vòng qua cổ Lý Thư Văn, dùng sức lôi mạnh xuống phía dưới, đồng thời đầu gối từ dưới mãnh liệt thúc lên, phát động chiêu thế chính là đòn nổi danh nhất trong Thái quyền "quấn cổ lên gối". Điều đáng tiếc chính là, hai tay hắn quấn cổ kéo xuống không ngờ lực kéo lại không hề có tác dụng, cần cổ Lý Thư Văn giống như cây trụ sắt, không có cách nào kéo khom xuống được, khiến cho đầu gối từ dưới mãnh liệt đánh lên không có cách nào đánh vào đầu lão, chỉ có thể đánh vào phần bụng trên của lão mà thôi. Bát Cực Quyền công phu chịu đòn cực kỳ thâm hậu, bị đầu gối đánh lên thân người, Lý Thư Văn không ngờ hồn nhiên vô sự giống như là chưa hề bị chạm đến. Thái quyền thủ thấy thế vô cùng sửng sốt, hai tay đang quấn quanh cổ đối phương còn chưa kịp biến chiêu, đã thấy Lý Thư Văn bày ra một thế khom lưng cúi xuống trước, nâng tay đẩy ra một khuỷu tay đánh vào giữa bụng Thái quyền thủ. Lý Thư Văn lúc trước khi đối phó với kiếm thủ Tây dương An Đức Liệt trong tâm có chút khinh thường, lưu lực rất nhiều, bây giờ đã biết Thái quyền thủ này ngạnh công rất cao, Tây dương kiếm thủ kia tuyệt không thể so sánh bằng, lúc này đây ra tay không hề lưu lực nữa. Nếu như một võ sư bình thường bị trúng một khuỷu tay này của Lý Thư Văn chỉ sợ là xương sống cũng muốn bị đánh gãy, nhưng Thái quyền thủ kia khi trúng chiêu chỉ bị đáng văng lên không, sau khi liên tục thụt lùi ra xa đến bảy tám bước, không ngờ vẫn có thể một lần nữa đối mặt Lý Thư Văn, không hề hoang mang, bày ra tư thế phòng ngự.


"Khá lắm thằng ngoại bang kia, ngạnh công của ngươi cũng rất cao!"
Lý Thư Văn còn chưa dứt lời, đã thấy tên Thái quyền thủ kia biến sắc, hai tay ôm chặt lấy bụng, lập tức quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn khan.
"Wonderful! Công phu Trung Quốc thật sự là rất thần kỳ đó!"


Lý Thư Văn quay đầu nhìn lại, hóa ra người vừa vỗ tay khen ngợi chính là Uy Nhĩ Sĩ, lại nghe hắn dùng tiếng Trung ngọng nghịu cứng đờ nói với Lý Thư Văn: "Hóa ra ông chính là đại danh đỉnh đỉnh "Thần thương" Lý Thư Văn tiên sinh hay sao, khi ta vừa đến Trung Quốc đã nghe thấy đại danh của ông, ta đối với công phu Trung Quốc cảm thấy vô cùng hứng thú, nếu như ông đáp ứng sau này làm huấn luyện viên dạy công phu cho ta, như vậy tất cả mọi chuyện ông gây ra từ trước đến nay ta cũng có thể bỏ qua hết không truy cứu, có thể chứ?"


Lý Thư Văn nghe vậy cười như điên, nói: "Một gã dương mao tử nhà ngươi còn muốn lão phu dạy cho công phu hay sao? Đi ch.ết đi, ngươi đi xuống địa ngục tìm Tổ sư gia của lão phu mà học đi!"


"Lý Thư Văn tiên sinh, xin mời chớ có lộn xộn, hãy nhìn xung quanh một chút, công phu Trung Quốc của ông tuy rằng lợi hại, có thể đối kháng được với mấy trăm cây súng hay sao?"


Lý Thư Văn nhìn quanh bốn phía, đã thấy cửa sổ bốn phía đều được người nào đó mở toang ra, lính Anh quốc đã vây kín, người nào cũng đang nâng súng ngắm thẳng vào lão, chỉ cần lão dám hướng Uy Nhĩ Sĩ công kích thêm lần nữa, nhất định đám lính Anh quốc kia mấy trăm cây súng sẽ nhất tề nhả đạn. Lý Thư Văn công phu dù có tốt, cũng sẽ bị bắn cho đầy người lỗ thủng!






Truyện liên quan