Chương 58
Thu Sơn cả giận mắng: "Ngươi lại nói bậy bạ gì đó?".
"Còn không rõ sao?". Vương Chí Đạo "gợi ý", hắn nói: "Ngươi tại sao không chịu dùng đầu óc suy nghĩ cho tốt một chút, ta vì cái gì mà lại có dũng khí khiêu chiến sư phụ của ngươi, là vì ta đã chán sống rồi sao? Không, chính là vì ta đã tuyệt đối nắm chắc chiến thắng. Sư phụ ngươi cũng đã rõ ràng điểm này, nhưng là hắn lại sợ ch.ết, nên mới cố ý phái ngươi đi ra khiêu chiến ta, mục đích là muốn để ta sử xuất ra tuyệt chiêu tất sát kia giết ch.ết ngươi, để cho hắn thấy được đầy đủ chiêu thức của ta, tìm ra phương pháp phá giải. Thật sự là nhẫn tâm quá, chỉ vì thắng lợi của bản thân mình, lại để cho đệ tử của mình đi chịu ch.ết! Mà các ngươi cũng thật là đáng thương a, chính các ngươi tôn kính sư phụ của mình như thần thánh, nhưng lại không hề nghĩ đến, các ngươi ở trong lòng hắn chỉ là những quân cờ có thể bị hắn tùy thời vứt bỏ đi mà thôi".
Liễu Sinh Tông Nhi sắc mặt đột biến, hắn phẫn nộ quát: "Vươgn Chí Đạo, ngươi đừng mơ tưởng chia rẽ ly gián! Thu Sơn, đừng trúng kế hắn, xuất đao!".
"Thu Sơn, để ta cho ngươi hiểu rõ thêm!". Vương Chí Đạo lại chỉ vào Thu Sơn quát to: "Thực lực của ngươi có thể so được với Tỉnh Thượng Hùng Nhân sao? Tỉnh Thượng Hùng Nhân còn ch.ết trên tay ta dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống đi ra hay sao? Ta cho ngươi biết, nếu mà nói đến ta dùng binh khí động võ, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay nhất định lấy mạng của ngươi! Thu Sơn, hãy nghĩ đến người nhà của ngươi đi, nghĩ đến tương lai của ngươi đi, ngươi thật sự cam tâm để cho gã sư phụ vô tình vô nghĩa kia của ngươi lợi dụng mà mất mạng hay sao? Thu Sơn, nghe ta nói! Ta cho ngươi một cơ hội, mau lùi lại đi, gọi sư phụ của ngươi tự mình ra trận! Nếu không như thế, vậy ngươi mau chuẩn bị nghênh đón tử vong của chính mình đi, ta xuất thủ sẽ khôgn thể tự khống chế được chính mình đâu!".
Thu Sơn sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch, trên trán toát mồ hôi hột, mấy câu nói đo của Vương Chí Đạo đã làm tâm trí kiên định của hắn trở nên dao động, không tự chủ được, hắn đưa ánh mắt hồ nghi quay đầu lại liếc nhìn Liễu Sinh Tông Nhi một cái.
Liễu Sinh Tông Nhi thấy thế sắc mặt xanh xám, giận dữ hết: "Thu Sơn, ngươi dám đi ngược lại mệnh lệnh của sư phụ hay sao, ta ra lệnh cho ngươi xuất đao!".
Một tiếng hét lên điên cuồng, Thu Sơn rút cuộc cũng đã rút đao ra. Nhưng là hắn còn chưa kịp hướng Vương Chí Đạo bổ tới, Vương Chí Đạo đã cướp được phương vị trước mặt hắn rồi, thanh lưỡi lê ba cạnh nhanh như tia chớp đã xuyên qua cổ họng hắn.
Thu Sơn trợn trừng hai mắt, ch.ết không nhắm mắt, nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo, bên tai mơ hồ còn kịp nghe Vương Chí Đạo thwr dài: "Đừng trách ta, ta đã khuyên ngươi rồi, đây là con đường do ngươi tự chọn mà thôi!2.
Thanh lưỡi lê ba cạnh được rút ra, máu tươi phun trào như suối, thi thể Thu Sơn nặng nề đổ xuống trên mặt đất. Vươgn Chí Đạo không để cho mọi người kịp hoàn hồn, lại chĩa ngay lưỡi lê ba cạnh vào Liễu Sinh Tông Nhị, điên cuồng quát lên: "Liễu Sinh Tông Nhị, ngươi thất vọng rồi sao? Ta đã không hề sử xuất ra tuyệt chiêu "nhất chiêu tất kia" kia, chính là bởi vì đệ tử của ngươi căn bản không đủ tư cách làm cho ta phải sử xuất ra một chiêu đó. Nếu nghĩ muốn nhìn cho rõ, vậy thì chính mình tiến lên đây đi! Đương nhiên, ngươi vẫn có thể tiếp tục phái đệ tử của ngươi đi tìm cái ch.ết! Ta sẽ không hề ngại giết thêm nhiều người Nhật Bản, ta thực muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc có được bao nhiêu đệ tử cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chịu cho ta giết!".
Liễu Sinh Tông Nhị trên mặt không ngừng co giật, hắn nhìn lại một chút các đệ tử đứng phía sau mình, nghênh đón tất cả đều là những ánh mắt đang né tránh đi, ngay cả con gái hắn Liễu Sinh Anh tử cũng không ngoại lệ. Mà đám người Trung Quốc kia, thậm chí đám người Nhật Bản Thuyền việt Hoành Sơn, ánh mắt nhìn hắn đều là tràn ngập sự coi thường cùng khinh rẻ.
Đột nhiên trong lúc này, Liễu Sinh Tông Nhị đã biết mình tuyệt đối không thể lùi được nữa, lùi một bước sẽ khiến cho cuộc đời của hắn hoàn toàn kết thúc, sẽ khôgn còn ai thèm để ý đến hắn nữa, ngay cả các đệ tử vốn kính sợ hắn như là thần thánh cũng sẽ trở nên xem thường hắn.
Nắm chặt lấy chuôi đao, Liễu sinh Tông Nhị hướng Vương Chí Đạo tiến tới.
Nghênh đón hắn chính là một ánh mắt như âm u, như băng giá. Liễu Sinh Tông Nhị không biết tại sao, đột nhiên cảm giác được ánh mắt của Vươgn Chí Đạo làm hắn phát lạnh trong tim, mơ hồ cảm thấy một thiếu niên bất quá chỉ hơn mười sáu tuổi kia, hình như thật sự có thể giết ch.ết hắn.
Trong tâm một mực ép chính mình phải trấn tỉnh lại, nhưng là Liễu Sinh Tông Nhị lại khôgn có cách nào khống chế được trái tim hắn đang run rẩy, bởi vì Liễu Sinh Tông Nhị đã nhìn thấy, thi thể nằm ở dưới chân Vương Chí Đạo kia, từng là đệ tử Thu Sơn luôn kính trọng hắn nhất, đôi mắt ch.ết còn không nhắm lại vẫn như đang trừng trừng dõi theo hắn. Đối với ánh mắt đã ch.ết ấy, so với ánh mắt sống của Vương Chí Đạo, lại càng làm trái tim hắn thêm lạnh giá.
Điên cuồng quát lên một tiếng, Liễu sinh Tông Nhị trước hết thông qua tiếng thét phát tiết hết những áp lực trong lòng đang làm hắn hít thở khôgn thông, sau đó liền rút đao ra. Nhưng ngay tại trong nháy mắt đó, hắn đã cảm thấy trên ngực chính mình chợt nhói đau, tiếp theo hắn lại thấy được Vương Chí Đạo đã đứng ngay trước mặt hắn, thật gần, cơ hồ như cùng hắn dính sát vào nhau đứng cùng một chỗ.
Nhanh, thật quá nhanh! Chỉ là một chiêu rất bình thường, rất phổ thông, chẳng qua là chỉ bước nhanh về phía trước, lưỡi lê ba cạnh hướng phía trước đâm tới mà thôi. Nhưng là Liễu Sinh Tông Nhị ở dưới một chiêu thức bình thường kia vẫn cứ để cho lưỡi lê ba cạnh đâm xuyên qua trái tim mình.
Trong tâm không cam lòng, Liễu Sinh Tông Nhị không nhịn được cố hỏi Vương Chí Đạo một câu:
"Tuyệt chiêu tất sát kia của ngươi đâu, tại sao khôgn sử ra đi!".
"Ta đã sớm sử xuất ra rồi!". Vương Chí đạo hồi đáp.
"Như vậy rốt cuộc là tuyệt chiêu gì?".
"Công tâm vi thượng!".
Ngạc nhiên một lúc lâu, Liễu Sinh Tông Nhị bỗng nhiên phát ra một tiếng cười to nhưng so với khóc lại còn khó nghe hơn, sau đó ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, nwfm xuốgn bên cạnh thi thể đệ tử của chính mình.
Bốn phía đều trở nên tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng, vô luận là bên phía người Nhật Bản hay là bên phía người Tinh Võ Môn, đều bị kết quả này làm cho ngây dại cả kinh. Cho dù bên phía Tinh Võ Môn không ít người đã bị lây thái độ tự tin của Vương Chí Đạo, đối với viẹc Vươgn Chí đạo sẽ đánh bại Liễu Sinh Tong Nhi có tin tưởng nhất định, nhưng mà người nào cũng khôgn ngờ tới, kết quả lại xảy ra nhanh như vậy, Vươgn Chí Đạo vừa xuất thủ đã giết ch.ết ngay Liễu Sinh Tân Âm phái nhất phái chi chủ, Nhật Bản nổi danh kiếm đạo tông sư, Liễu Sinh Tông Nhị. Cho nên bọn họ trong một khắc thời gian cũng đã quên mất khôgn hoan hô!
Đột nhien một tiếng vỗ tay vang lên, nhưng vỗ tay lại là Thuyền Việt Hoành Sơn bên phía Nhật Bản, chỉ nghe hắn cảm thán nói: "Đặc sắc, thật sự là vô cùng đặc sắc, Vương Chí Đạo, bây giờ ngay cả ta cũng không thể không bội phục ngươi, rõ ràng Liễu Sinh Tông Nhi thực lực còn vượt hơn ngươi rất xa, nhưng mà kết quá lại để cho ngươi chỉ một chiêu đã giết ch.ết hắn rồi! Ngươi căn bản là không hề có cái gì là tất sát tuyệt chiêu có thể khắc chế Liễu Sinh kiếm đạo, ngươi chỉ là nhờ hù dọa hắn mà thôi. Từ khi ở biệt thự của Vương tử Uy Nhĩ Sĩ ngươi bắt đầu hướng Liễu Sinh Tông Nhị khiêu chiến, ngươi đã bày ra cục diện đánh vào tâm lý, cố ý nói ra có tất sát tuyệt chiêu khắc chế được Liễu Sinh kiếm đạo, sau lại bắt Liễu Sinh Tông Nhị ký vào Sinh Tử Trạng, lại một chiết ch.ết đệ tử đắc ý Thu Sơn của hắn, từng bước từng bước một làm cho Liễu Sinh Tông Nhị rơi vào cạm bẫy công tâm của ngươi, làm cho hắn tin rằng ngươi thực sự có cái tất sát tuyệt chiêu gì có thể khắc chế được Liễu Sinh kiếm đjao của hắn . Thật đáng buồn a, người tu luyện kiếm đạo coi trọng nhất chính là tu tâm, Liễu Sinh Tông Nhị kia đường đường là nhất phái chi chủ, thân trải qua lớn nhỏ khôgn dưới trăm trận chiến, tâm chí đã luyện được kiên định vững chắc như bàn thạch, nhưng không ngờ lại bị ngươi liên tục công phá mà tạo thành lỗ hổng, làm cho sức phán đoán cùng phản ứng đều giảm xuống, phát huy thất thường, mới có thẻ để cho ngươi vừa ra tay đã giết được hắn. Nếu như hắn có thể bảo trì tâm tính bình thường khi cùng ngươi đối chiến, ngươi căn bản tuyệt đối không có khả năng có cơ hội chiến thắng!".
Vương Chí Đạo đột nhiên ho khan một tiếng, đưa tay ôm lấy mạn sườn của chính mình, cười khổ nói: "Trên thực tế, Liễu Sinh Tông Nhị vẫn đang có cơ hội chiến thắng được ta, trò mánh lới nhỏ của ta mặc dù có thể khiến cho hắn trong tâm kinh nghi bất định, nhưng mà ta đã sớm bị trọng thương rồi, xương sườn đã bị Lý Thư Văn dánh gãy một cây, thực lực cũng khôgn thể chân chính phát huy. Liễu Sinh Tông Nhị sai là sai ở chỗ hắn không nên phái đệ tử Thu Sơn của hắn xuất trận trước, Thu Sơn ch.ết ở dưới tay ta, mới thực sự là đả kích trí mạng nhất đối với hắn, bởi vì hắn làm vậy đã bị mọi người các ngươi coi khinh, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy tự coi thường bản thân mình. Đây mới thực sự là nguyên nhân chân chính làm cho hắn phát huy thất thường!".
"Phụ thân!".
Liễu sinh Anh Tử đang một mực đứng ngẩn ngơ ở phía sau tựa hồ bây giờ mới tỉnh ngộ lại được, bỗng nhiên thét lên một tiếng kinh hãi, đặc chạy nhào tới ôm thi thể Liễu Sinh Tông Nhị khóc rống lên.
Vương Chsi đạo trong tâm cũng có chút khôgn đành lòng, không nhẫn nhịn được nói: "Xin lỗi, việc này thật sự là không thể trách ta, nếu mà ta không hạ sát thủ, chính là ta sẽ ch.ết trên tay phụ thân của cô, nên điều này không thể trách được ta!".
Liễu Sinh Anh Tử khôgn biết là có nghe được Vương Chí đạo nói hay không, chỉ một mực cúi xuống ôm lấy thi thể Liễu Sinh Tông Nhị khóc rống lên. Nhưng là các đệ tử còn lại của Liễu Sinh Tông Nhị lại bị chọc giận, chỉ thấy một tên đệ tử rút phăng võ sĩ đao ra, điện cuồng quát lớn: "Các anh em, chúng ta giết Vươgn Chí Đạo, mau vì sư phụ báo thù!".
Các đệ tử Liễu Sinh Tân Âm phái thấy thế đều đồng loạt xuất võ sĩ đao ra.
Đám người TInh Võ Môn cùng Tống thị Hình ý thấy thế trong lòng cả kinh, theo bản năng tất cả đều toàn bộ vọt lên, đứng chặn trước đám đệ tử Liễu SInh Tân Âm phái ánh mắt đang vô cùng kích đọng, đem Vương Chí Đjao che chở ở phía sau.
"Xin lỗi các vị, ta đã đến chậm, các vị còn chưa có bắt đầu luận võ sao ?Oh my God! Các vị đây là đang muốn làm cái gì đây, ý định muốn gây ra đại hỗn chiến hay sao?".
Bỗng nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc, chính là Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, chỉ thấy hắn được hơn mười tên lính Anh quốc cao lớn tráng kiện hộ tống tiến vào, chứng kiến được tình huống hiện thời trong Tinh Võ môn, không khỏi ngẩn người.
"oh my god! Trên mặt đất tại sao lại có người ch.ết? Chẳng lẽ các ngươi đã kết thúc luận võ rồi hay sao? Xem ra ta đã thật sự đến chậm mất rồi, không được chứng kiến một màn trình diễn đặc sắc của các ngươi. Nhưng mà các ngươi có thể nói cho ta biết được mỗi ngươi các ngươi đều giương đao tuốt kiếm làm cái gì đây? Chẳng lẽ các ngươi hôm nay không phải là luận võ công bình hay sao?".
Lại nghe Vương CHí Đạo cười nói với hắn: "Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, chúng ta đúng thật là đang luận võ công bình đây, bất quá lần này Sơn Khẩu tiên sinh dường như vẫn còn uốn dùng một chiêu đùa bỡn như lần trước, muốn bắt ta đưa lên Pháp đình! Nhưng mà lần này đây chúng ta đã có chuẩn bị, trước đó chúng ta đã cùng người ch.ết ký vào SInh Tử Trạng. Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, xin mời ngài có thể nói cho ta biết, nếu như Sơn Khẩu tiên sinh lại một lần nữa muốn đưa ta lên trước Pháp đình, không biết tờ SInh Tử Trạng này có thẻ giúp ta thoát tội hay không?".
"Như vậy sao? nếu dựa theo quy tắc trong giới võ thuật của các ngươi, Sinh Tử Trạng đích thực là có được hiệu lực trước Pháp luật!". Vương tử Uy Nhĩ Sĩ lại thở dài, quay sang Sơn Khẩu Dụ Nhân nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, không phải là ta không muốn giúp ông, nhưng sự tình hướng Tinh Võ Môn khiêu chiến là các ngươi nói ra trước, lúc ấy còn có ta ở đó, chính tai ta nghe được. Nếu là các ngươi hứong Tinh Võ môn khiêu chiến, hậu quả nên tự gánh chịu. Nếu như các ngươi vì bất lơi mà trở mặt làm xằng bậy, Sơn Khẩu tiên sinh, như vậy sẽ khiến cho người khác rất coi thường người Nhật Bản các ngươi. Nếu mà ta cũng giúp ông, ngay cả bản thân người Anh quốc chúng ta cũng sẽ bị người khác xem thường! Cho nên xin nghe một lời khuyên của ta, cho người của ông thu đạo lại, trở về đi thôi!".
Sơn Khẩu Dụ Nhân trên mặt co giật vài cái, im lặng một lúc, rốt cuộc mới phất phất tay nói: "Gọi mọi người quay lại, chúng ta đi!".