Chương 61

Trần Chân đi tới trước mặt sáu tên lính Anh quốc, cũng không cần bày ra tư thế gì, cứ như vậy tùy ý đứng ở đó, lại đối sáu tên lính Anh quốc kia nói: "Các ngươi ra tay đi!"


Một tiếng gầm vang giận dữ, chính là Bố Long Đức đã dùng quyền kích trong đấm bốc hướng Trần Chân phát động công kích trước.
Trần Chân cước bộ chỉ trượt một cái, một ngọn Trắc Thích đã mãnh liệt đá ra trúng ngay vào giữa bụng Bố Long Đức.


Động tác vô cùng lưu loát, tốc độ cực kỳ nhanh, chớp thời cơ ra đòn lại càng hoàn mỹ vô cùng, Bố Long Đức trong đầu ngay cả ý định né tránh cũng còn chưa kịp nổi lên, đã bị Trần Chân đá trúng.


Nói về uy lực của đòn đá chân, Ô Tâm Lan hiển nhiên còn xa cũng không thể so sánh nổi với Trần Chân. Chỉ là một ngọn Trắc Thích đơn giản lướt chân đá ra, Bố Long Đức hình thể to lớn hơn nhiều so với Trần Chân, lại bị đá đến nỗi hai chân đều rời khỏi mặt đất cả người bay ngược lại xa đến bảy tám bước chân, vừa rơi xuống đất đã ôm bụng quỳ rạp xuống nôn khan không dứt.


002 lúc này đã vọt tới bên trái Trần Chân, đang muốn cùng Bố Long Đức giáp công, thấy thế đang kinh hãi, còn chưa có kịp phản ứng lại, đã bị tay trái của Trần Chân một đòn Phản bối quyền bắn vụt tới đánh lên mặt hắn. 002 chỉ thấy trong đầu "ong ong" mấy tiếng, trước mắt bắn tóe ra vô số ánh sao sa, lập tức quay cuồng không phân biệt nổi phương hướng nữa.


003 lúc này đã xông được tới bên phải Trần Chân, lập tức dựng đầu gối hướng Trần Chân thúc tới. Nhưng còn chưa có thúc được đến người Trần Chân, chân trụ hắn đã trúng một cước, lập tức té ngã trên mặt đất, không thể đứng lên được nữa, chân trụ tê bại đi giống như là đã biến mất vậy.


available on google playdownload on app store


004 đang ở bên cạnh 003, ngay cả chiêu thức cũng còn chưa kịp xuất ra, đã bị Trần Chân một ngọn cước Cao Hoành Tảo quét qua, đá ngay vào trên mặt, lập tức đổ nhào xuống mặt đất lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.


005 vậy nhưng lại chuyển được tới phía sau lưng Trần Chân, tiến lên dùng hai cánh tay tráng kiện ôm siết chặt lấy Trần Chân. Đang bị Trần Chân làm cho kinh sợ đến run rẩy cả người, 006 thấy thế không khỏi mừng rỡ, vội vàng vung lên nắm tay to tướng nằm mặt Trần Chân bổ tới.


Thật không ngờ, một thân thể đồ sộ lại bay tới nghênh đón hắn. Chính là Trần Chân thân người nghiêng về trước rung mạnh lên một cái, thế mà lại có thể đem 005 đang ôm chặt chính mình ở phía sau quăng lên phía trước. "Chát" một tiếng, đầu 005 cùng đầu 006 đụng vào nhau thật mạnh, hai tên lính Anh quốc thiếu chút nữa đồng thời cùng bị bẻ gãy xương cổ.


Năm chiêu, Trần Chân chỉ sử ra có năm chiêu, đã đánh ngã sáu tên lính Anh cường tráng. Ở đây những người lần đầu tiên được chứng kiến thân thủ kinh người của Trần Chân, người nào cũng lộ ra biểu tình kinh sợ, vẻ bàng hoàng hiện lên trong mắt.


Sau khi qua cơn kinh ngạc, Tống Thế Vinh quay sang Tống Hổ Thành đang đứng bên cạnh, thở dài nói: "A Hổ, xem ra thực lực người này còn muốn mạnh hơn ngươi nhiều, ngươi còn cần cố gắng gấp bội mới được đó!"


Tống Hổ Thành tuy đối với Trần Chân vẻ mặt lộ thần sắc kính nể, nhưng nghe vậy hắn lại nói: "Sư phụ, người yên tâm, con sẽ không bại bởi hắn. Từ ngày mai trở đi, con sẽ đem kế hoạch luyện công của bản thân mình tăng lên gấp đôi."


Lúc này đã nghe thấy Vương Chí Đạo đang đi đến hỏi sáu tên lính Anh quốc: "Thế nào, các ngươi bây giờ đã chịu phục chưa?"


"Báo cáo huấn luyện viên, chúng ta vẫn thấy không phục!" Mặc dù bị Trần Chân một cước đá cho đến thiếu chút nữa cả cơm trong dạ dày cũng phun cả ra ngoài, nhưng mà Bố Long Đức khẩu khí vẫn rất ngang ngạnh.
"Hả, tại sao lại không phục, người đó chính là do người lựa chọn ra đấy thôi?"


"Huấn luyện viên, người đúng thật là do ta lựa chọn. Nhưng mà hình như ngươi mới là huấn luyện viên của chúng ta, tại sao lại muốn chúng ta ra đánh với bọn họ?" Bố Đức Long phản bác nói lại.


Hắn đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất buồn bực, thầm nghĩ chẳng lẽ tất cả những người Trung Quốc này người nào cũng là cao thủ công phu hay sao, không nói đến tại sao một nữ hài tử kia lại lợi hại như thế, ngay cả một người do chính mình tùy tiện lựa chọn ra cũng lợi hại như vậy? Hay là do vận khí của bản thân mình kém cỏi quá, tùy tiện chọn lựa không ngờ lại lựa ra một công phu cao thủ nhất ?


"Ha, ngươi là nghĩ muốn đánh nhau với ta một trận, mới có thể phục hay sao?" Vương Chí Đạo tủm tỉm cười hỏi lại.


Chứng kiến vẻ mặt tươi cười quỷ dị của Vương Chí Đạo, Bố Long Đức đột nhiên nghĩ đến lúc vừa mới tiến vào đã chứng kiến hai cỗ thi thể, hai cỗ thi thể đó hình như chính là do huấn luyện viên này giết ch.ết. Nghe nói hai cỗ thi thể kia khi còn sống hình như là hai cao thủ kiếm đạo Nhật Bản nổi danh. Nói như vậy, huấn luyện viên này theo lý thì công phu của hắn càng đáng sợ, hướng tới hắn khiêu chiến nói không chừng chỉ sợ tính mạng cũng không giữ được.


Nghĩ được như vậy, Bố Long Đức không khỏi rùng mình một cái, vội vàng bỏ đi chủ ý hướng Vương Chí Đạo khiêu chiến, liền sửa lời, nói: "Huấn luyện viên, chúng ta tới là để theo ngươi học tập bắn súng, chứ không phải là học đánh nhau. Dùng công phu đánh bại chúng ta cũng không thể làm cho chúng ta khâm phục. Ngươi nếu nghĩ muốn để chúng ta tâm phục khẩu phục, trừ khi ngươi có thể hướng chúng ta chứng minh được ngươi thật là tay thần xạ theo như lời Vương tử Uy Nhĩ Sĩ đã nói. Nếu mà được như vậy, chúng ta mới có thể đối với ngươi hoàn toàn tâm phục khẩu phục, sau này ngươi nói cái gì chúng ta sẽ làm theo cái đó, tuyệt đối không hai lòng!"


"Tốt, đây là chính ngươi nói ra. Mấy người các ngươi cũng đồng ý như vậy sao?" Vương Chí Đạo quay sang hỏi mấy tên lính Anh quốc còn lại.


Năm tên lính Anh quốc còn lại bị Trần Chân đánh cho đang đầu váng mắt hoa, chỉ sợ lúc này ngay cả chính tổ tông của mình là ai cũng còn không rõ ràng cho lắm. Nghe được câu hỏi của Vương Chí Đạo, cũng không có nghe rõ rốt cuộc là Vương Chí Đạo đang nói tới vấn đề gì, chỉ theo bản năng đồng thời gật đầu nói: "Chúng ta đồng ý!"


"Được, ta lại cho các ngươi một cơ hội nữa. Sáu người các ngươi, mỗi người nhặt lấy một cục đá nhỏ, sau đó tất cả đứng lên cho ta, động tác nhanh lên một chút!" Vương Chí Đạo quát lên.


Sáu tên lính Anh quốc không hiểu Vương Chí Đạo muốn bọn chúng mỗi tên nhặt một cục đá nhỏ là ý để làm gì, nhưng là vẫn làm theo. Mỗi tên đều nhặt lên một cục đá chỉ nhỏ bằng chưa đến một nửa so với nắm tay bọn họ, sau đó đứng lên xếp thành một hàng.
"Đứng nghiêm, bên phải quay!"


Vương Chí Đạo đi đến trước mặt sáu tên lính Anh quốc, chỉ vào bờ tường rào cao hai mét, cách bọn chúng cũng chỉ xa có hai mét, nói: "Nhìn cho rõ một chút, ta cùng các ngươi đấu một trận. Để cho ta lùi lại hai mươi bước, khi ta đếm hết từ một đến ba, các ngươi lập tức dụng toàn lực đem cục đá trong tay ném đi, ta nổ súng để ngăn chặn hết những cục đá các ngươi ném ra. Nếu như các ngươi có bản lĩnh đem cục đá nhỏ ném qua khỏi được tường rào kia, cho dù chỉ có một viên, như vậy cũng xem là các ngươi thắng. Các ngươi có thể chứng minh được, các ngươi là tinh anh trong tinh anh, mà tay súng của ta đúng là rác rưởi trong rác rưởi. Nhưng mà nếu các ngươi dù chỉ một cục đá cũng không ném nổi ra ngoài, như vậy thì rất xin lỗi, các ngươi chính là rác rưởi trong rác rưởi!"


Sáu tên lính Anh quốc sững sờ nhìn bờ tường rào trước mặt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mỗi người trong mắt rõ ràng hiện lên hai chữ "không tin". Nổ súng bắn vào hòn đá được ném ra, điều này bọn chúng cũng đã từng thử qua, bất quá xác suất thành công cũng không cao, trong mười phát súng có thể bắn trúng được hai phát cũng đã có thể xem như không tệ rồi. Hơn nữa hòn đá được ném ra ít nhất cũng lớn như nắm tay vậy, lại phải ném ra xa tầm mười mét mới có cơ hội bắn trúng. Nhưng mà lần này bắn trúng toàn bộ cả sáu hòn đá được đồng thời ném ra, điều này đúng là sáu tên lính Anh quốc kia còn chưa từng nghe nói qua, lại càng chưa kể đến mỗi hòn đá đều so với nắm tay bọn họ chỉ nhỏ khoảng bằng một nửa, khoảng cách lại hạn chế chỉ có hai mét. Rõ ràng là huấn luyện viên này nhất định là đang khoác lác rồi!


Bên phía Tinh Võ Môn, Trần Chân tò mò quay sang Tôn Đại Chu thấp giọng hỏi: "Tôn huynh, ở chỗ biệt thự kia của Uy Nhĩ Sĩ, ngươi đã kiến thức qua Vương sư đệ nổ súng phải không, tay súng của hắn có thật sự thần kỳ như vậy?"


Tôn Đại Chu nói: "Trên thực tế ta căn bản là không có chứng kiến, khi ta đi vào chỉ nhìn thấy Lý Thư Văn đang dùng Vương tử Uy Nhĩ Sĩ để uy hϊế͙p͙ Vương Chí Đạo đem súng vứt đi. Sau này ta mới nghe nói, Vương Chí Đạo nhằm Lý Thư Văn bắn ra ba phát, mỗi một phát đạn đều bắn trúng vào cùng một vị trí trên vành tai của Lý Thư Văn, hơn nữa là ở dưới sự di động cực nhanh của Lý Thư Văn. Lúc đó mới đem Lý Thư Văn chấn nhiếp được. Được rồi, hắn không phải là sư đệ của ngươi hay sao, tại sao ngươi lại hỏi ngược lại ta?"


Trần Chân cười khổ nói: "Ta cho đến bây giờ cũng không biết rằng hắn lại biết bắn súng!"


Hoắc Đình Giác đứng bên cạnh cũng nói: "Ta cũng không biết hắn lại biết bắn súng, lại nói tiếp gã Vương sư đệ này thật đúng là nhiều bí ẩn. Bởi vì ta đột nhiên phát hiện ra, dường như mọi người chúng ta đối với quá khứ của Vương sư đệ, ngoại trừ biết được hắn là được cha ta đưa vào Tinh Võ Môn từ hai năm trước, tất cả mọi thứ khác tất cả chúng ta đều không biết, ngay cả bằng hữu tốt nhất của cha ta, Nông đại thúc, cũng không biết đến quá khứ của Vương Chí Đạo."


Trần Chân cùng Tôn Đại Chu nghe vậy, đều không khỏi ngạc nhiên.
"Các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ta bắt đầu đếm đây!"


Đã thấy trong sân Vương Chí Đạo quả nhiên đã theo lời lui về phía sau hai mươi bước, nhưng cây súng lục ổ quay vẫn cắm ở bên hông căn bản là còn chưa có rút ra, mà đã bắt đầu cất tiếng đếm:
"Một ... Hai ... Ba!"


Chữ "Ba" vừa ra khỏi miệng, cả sáu tên lính Anh quốc đều cùng ném mạnh cục đá nhỏ trong tay hướng ra ngoài bờ tường rào.


Gần như cùng một lúc, tiếng súng liên tiếp vang lên. Viên đá nhỏ trong tay Bố Long Đức vừa mới rời tay, đã bị đạn bay tới bắn cho nát bấy, mảnh đá vụn đánh lên tay gã đau buốt giống như bị kim châm. Năm tên lính Anh quốc kia cũng gặp phải tình cảnh không mấy khác biệt, cục đá nhỏ trong tay cơ hồ đều là vừa mới rời khỏi tay đã bị đạn bắn tới đánh nát rồi. Ném ra xa nhất chính là 006, nhưng cũng mới chỉ ném cục đá ra xa được khoảng chừng một mét, mới được một nửa khoảng cách tới bờ tường.


Sáu phát đạn , bắn nát sáu hòn đá nhỏ, thời gian cực nhanh, súng bắn cực chuẩn, khiến cho không chỉ có sáu tên lính Anh quốc, mà cơ hồ tất cả mọi người tại tràng đều trố mắt đứng nhìn.
Quả nhiên đúng thật là một tay thần xạ siêu cấp, "đạn ra không trượt"! (1)


Vương Chí Đạo rất ung dung thổi thổi vài hơi lên nòng súng, đem cây súng lục ổ quay lại giắt trở về đai lưng, quay sang sáu tên lính Anh quốc, hỏi: "Thế nào, các ngươi đã phục hay chưa?"


Sáu tên lính Anh quốc thiếu chút nữa thì quỳ lạy Vương Chí Đạo, mỗi người đều tâm phục khẩu phục nói: "Huấn luyện viên, chúng tôi phục rồi. Từ nay về sau, chúng tôi đúng là binh lính rác rưởi, ngài nói cái gì chúng tôi sẽ là cái đó, tuyệt đối không dám hai lòng, xin ngài dạy cho chúng tôi làm sao dùng súng được như vậy đi!"


Vương Chí Đạo đi đến trước mặt bọn họ, hỏi: "Có biết tại sao ta nhất định phải cho các ngươi biết chính các ngươi chỉ là binh lính rác rưởi hay không?"
Sáu tên lính Anh quốc đều lắc đầu, trong lòng đều cùng thầm nghĩ: Không phải ngươi cố ý muốn nhục mạ chúng ta hay sao?


Nhưng là Vương Chí Đạo lại đối với bọn họ nói: "Ta là vì muốn cho các ngươi chính thức trở thành tinh anh trong tinh anh nên mới có thể làm như vậy! Biết tại sao không? Bởi vì các ngươi một mực tự cho bản thân mình chính là tinh anh trong tinh anh, tự cho chính mình là ưu tú nhất. Không nhận thức được chỗ còn yếu kém của bản thân mình, như vậy làm sao để cố gắng luyện tập, tích cực vươn lên? Chỉ có để cho các ngươi biết các ngươi thật ra còn rất kém cỏi, còn có rất nhiều chỗ thiếu sót, các ngươi mới có thể liều mạng, đem những chỗ thiếu sót của bản thân mình sửa chữa đi, để cho chính bản thân mình vươn lên được một tầng cao mới, chân chính trở thành tinh anh trong tinh anh. Bị coi là rác rưởi không hề đáng sợ, rác rưởi sau khi trải qua huấn luyện gian khổ, sớm muộn sẽ trở thành tinh anh. Đáng sợ chính là, rõ ràng chỉ là một loại rác rưởi, nhưng lại luôn luôn cho rằng chính mình là tinh anh trong tinh anh, kiêu ngạo tự mãn, không biết tiến lên, kết quả vĩnh viễn chỉ là một đồ rác rưởi. Cho nên ta muốn đánh tan lòng tự tin của các ngươi, cho các ngươi nhận thức rõ ràng được rằng thực lực của bản thân mình còn kém cỏi đến như thế nào. Như vậy mới có thể khiến cho các người hướng đến chân chính tinh anh trong tinh anh mà cố gắng. Các ngươi ở chỗ này có thời gian huấn luyện là ba tháng, các ngươi có thể ở trong thời gian ba tháng này, đem chính mình biến thành chân chính tinh anh trong tinh anh, hoặc là vẫn cứ tỏ ra là một loại rác rưởi. Muốn bị coi là rác rưởi trong rác rưởi, hay là được nhìn là tinh anh trong tinh anh, đều là xem biểu hiện của các ngươi trong ba tháng này đây!"


Sáu tên lính Anh quốc nghe vậy không khỏi mỗi người đều hai tròng mắt lệ nóng rưng rưng: Nguyên lai huấn luyện viên chính là vì muốn nghĩ tốt cho chúng ta! Nghĩ như vậy rồi, sáu tên lính Anh quốc nỗi bất mãn trong lòng đều biến mất tăm không còn thấy tăm hơi bóng dáng, đối với Vương Chí Đạo hoàn toàn tâm phục khẩu phục!


Bố Long Đức trước hết dõng dạc nói: "Huấn luyện viên, chúng ta đã rõ ràng rồi, ngài yên tâm, từ nay về sau, chúng ta đối với ngài hoàn toàn tâm phục khẩu phục, đối với tất cả mọi sự an bài của ngài đều tuyệt đối không hai lòng, ngài nói cái gì chúng ta sẽ làm theo cái đó!"


"Huấn luyện viên, chúng ta đều nhất trí!" Năm tên lính Anh quốc kia cũng đồng thanh kêu to lên.


"Tốt lắm, hôm nay huấn luyện tới đây thôi!" Vương Chí Đạo đáp lời sáu tên lính Anh quốc: "Các ngươi đi tìm Hiểu Huệ tỷ để được bố trí chỗ ăn nghỉ, đồng thời để tỷ ấy giảng giải cho các ngươi một chút về quy củ sinh hoạt tại Tinh Võ Môn. Ta không cần biết các ngươi lúc trước ở trong quân doanh sinh hoạt như thế nào, một khi đã tới Tinh Võ Môn, thì phải an phận, dựa theo quy củ sinh hoạt ở Tinh Võ Môn. Nếu như có ai không tuân thủ nề nếp, ta sẽ cho hắn một bài học cả đời khó quên, đã nghe rõ chưa?"


Sáu tên lính Anh quốc lớn tiếng hô: "Đã rõ, huấn luyện viên!"
"Giải tán đi!"
"Vương huynh đệ, xin ngươi đừng đi vội, ta cùng Trần Chân có chuyện rất trọng yếu muốn thương lượng cùng với ngươi một chút!"


Chính là Tôn Đại Chu thấy Vương Chí Đạo đang muốn trở về phòng hắn, vội vàng tiến lên chặn hắn lại.
-----------------
Chú thích:


(1) - Đạn ra không trượt: nguyên văn cụm này là "đạn vô hư phát", vốn định dùng cụm phổ biến trong tiếng Việt là "trăm phát trăm trúng" nhưng thấy như thế vẫn không ổn lắm, trăm phát thì vẫn trúng, nhỡ đến phát trăm linh một lại trượt thì sao? Nên dịch là "đạn ra ko trượt", đã bắn là trúng, trăm phát ngàn phát đều trúng hết!






Truyện liên quan