Chương 82
Vương Chí Đạo lấy từ số tiền nhận trên tay Áo Ba La ra ba mươi lăm vạn đồng giao ngay cho Vương Tử Bình, lại nói với hắn: "Đây là phần ngươi nên nhận được, ngươi phát dương chí khí người Trung Quốc chúng ta, lại phá tan uy phong của người Tây dương. Người Trung Quốc chúng ta nhờ có ngươi mà có thể hãnh diện. Cho nên ngươi có tư cách có thể nhận thêm năm vạn nữa!"
Vương Tử Bình không chút khách khí liền nhận ngay lấy ba mươi lăm vạn đó, bình thản nói: "Lúc trước ta còn bởi vì lo lắng làm sao kiếm được tiền để mở một cái trường thuốc ở Thượng Hải này mà rầu rĩ, không nghĩ đến chỉ trong một cái chớp mắt lại đã có được ba mươi lăm vạn. Khó trách mỗi người đều nói, Thượng Hải chính là một chỗ vui chơi mạo hiểm, gặp thời cũng có khả năng chỉ trong thời gian một đêm mà giàu phất lên!"
"Bất quá cũng có khả năng chỉ trong thời gian một đêm mà biến thành nghèo đến nỗi trên dưới chỉ còn mỗi "hai trứng"!" Vương Chí Đạo lại cười cười, hỏi: "Đại huynh đệ, có thể gọi ngươi như vậy được hay không?"
"Tùy tiện"
"Đại huynh đệ, ta trước hết ở đây chúc phúc cho trường thuốc của ngươi có thể khai trương thuận lợi. Ta tin tưởng lấy năng lực cùng y thuật cao siêu của ngươi, mở ra một cái trường thuốc nhất định là mã đáo thành công. Vạn nhất một ngày nào đó nếu như ta bị thương hay bị ốm, nhất định sẽ đi trường thuốc của ngươi để cho ngươi điều trị, ha ha, nhớ ký đến lúc đó phải miễn phí đó!"
Vương Tử Bình mỉm cười, rất kỳ quái nhìn Vương Chí Đạo, lại hỏi: "Tại sao rõ ràng chúng ta chưa từng có gặp mặt qua, không hề biết nhau, nhưng ngươi hình như lại giống như là đã biết ta từ lâu vậy, quen thuộc hết mọi thứ của ta như thế? Chẳng những khẳng định ta có thể đánh thắng thằng Tây kia, ngay cả y thuật cao siêu của ta ngươi cũng biết nốt? Ta thực sự có nổi danh như vậy hay sao?"
Vương Chí Đạo đến thời đại này đã khá lâu, nói phét đã hình thành thói quen rồi, mặt không hề đổi sắc, nói: "Thương Châu kia là một địa phương võ thuật nổi danh, ta cũng đã từng trải qua một khoảng thời gian sống ở đó, hiển nhiên đã nghe nói qua đại danh của Thương Châu Nhị Kiệt, "Ngàn cân thần lực vương" Vương Tử Bình, cùng "Giao vương" Đông Trung Nghĩa. Có lẽ các ngươi ở Thượng Hải hiện nay tạm thời còn chưa có danh khí, nhưng là ở Thương Châu thì già trẻ đều biết, thật cũng giống như ở Thượng Hải hiện nay không người nào không biết ta là ai vậy!"
Vương Tử Bình cười to nói: "Nói rất hay, Vương Chí Đạo ngươi ở Thượng Hải danh tiếng đúng thật là không người nào không biết. Sau khi ta đi tới Thượng Hải, nghe được nhiều nhất chính là về những chuyện của ngươi, vốn là cũng không tin tưởng lắm, nhưng đúng là hôm nay chứng kiến khí khái không hề sợ hãi của ngươi khi hướng người Tây dương kia khiêu chiến, ta mới biết được, đúng thật là người nổi danh không phải là rỗng tuếch. Chỉ bằng vào một việc ngươi có dũng khí làm cho người Tây dương kia cùng một đầu lĩnh lưu manh Trương Khiếu Lâm đó phải chột dạ, cũng đủ để gọi là một chân chính thiếu niên anh hùng hảo hán. Tiểu huynh đệ, nếu như ngươi không chê ta, Vương Tử Bình ta nguyện ý kết giao với ngươi, ta và ngươi sao này coi nhau như anh em ruột, như thế nào?"
Vương Chí Đạo nghe thấy vậy trong tâm rất đỗi vui mừng, vội vàng ôm quyền nói: "Nhận được sự ưu ái của đại huynh đệ, nếu đã nói như thế, ta từ nay về sau sẽ gọi ngươi là đại ca là quá tốt rồi, dù sao ngươi so với ta cũng lớn tuổi hơn!"
Chu Quốc Phú lúc này rốt cuộc cũng chõ miệng vào, hắn đối Vương Tử Bình nói: "Vị Vương huynh này, ta gọi Chu Quốc Phú, bình sinh cực kỳ thích chính là võ thuật cùng việc kết giao với các anh hùng hào kiệt. Biểu hiện mới vừa rồi của Vương huynh ta cũng được tận mắt nhìn thấy, công phu cùng lực lượng của ngươi đều làm cho ta cảm thấy không bằng. Ngươi đã làm cho ta rõ ràng được, cái gì gọi là "núi cao còn có núi cao hơn, người mạnh còn có người mạnh hơn". Vương huynh, ba tháng sau đây, Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu ngươi có tham gia hay không? Ta tự biết mình bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi, bất quá ta vẫn rất hy vọng có thể cùng một cao thủ chân chính như ngươi luận bàn võ nghệ một chút, ba tháng sau, hy vọng ta có thể thực hiện được nguyện vọng này, bất kể thắng hay thua, ta cũng sẽ không hề hối hận!"
Vương Tử Bình nghe vậy cười nói: "Vị Chu huynh đệ này thật sự là chân tình thực tính, thật đúng là một hảo hán tử! Ngươi yên tâm, gia sư đã nhận được thiệp mời của Trung Hoa võ sĩ hội, ta đến Thượng Hải này, ngoại trừ việc mở trường thuốc, còn một mục đích nữa chính là thay gia sư tới tham khảo đại thi đấu tuyển chọn toàn quốc ba tháng sau đây. Đến lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội luận bàn, coi như là dùng võ kết bạn!"
Vương Chí Đạo lại đối hai người nói:" Đại ca, Chu huynh, lúc trước chắc các người cũng nghe được lời Áo Ba La đã nói. Tiểu Nhật Bản đang đi liên lạc các quyền thủ tham gia thi đấu của nhóm cường quốc Âu Mỹ, đã cố gắng đổi được tên đại hội thành Vạn quốc võ thuật đại thi đấu, còn muốn đem tất cả võ giả Trung Quốc chúng ta tham gia thi đấu đánh xuống lôi đài, lại còn nói thành cái gì mà "làm cho người Trung Quốc rõ ràng, bọn họ chỉ là Đông Á bệnh phu!", cái gì có thể nhịn, cái gì không thể nhịn? Đại ca, Chu huynh, không bằng ba người chúng ta liên hợp lại, ba tháng sau đây ở Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, chúng ta đem tất cả đám quyền thủ ngoại quốc tham gia thi đấu, toàn bộ đánh xuống lôi đài, để cho người Trung Quốc chúng ta chiếm tất cả các danh hiệu của Vạn Quốc đại hội lần này, khuất nhục sự kiêu ngạo của tiểu Nhật Bản cùng người Tây dương. Để cho bọn họ không dám xem thường người Trung Quốc chúng ta nữa, như thế nào?"
Vương Tử Bình quát to: "Tốt, Vương Tử Bình ta chính là người thứ nhất hưởng ứng ngươi!"
Chu Quốc Phú cũng nói: "Vậy để cho chúng ta liên hợp thật nhiều người Trung Quốc có chí khí có thực lực, đem toàn bộ đám tiểu Nhật Bản cùng dương mao tử đánh xuống lôi đài!"
Thái Gia Dương đang đứng bên cạnh bọn họ, cười "ha ha", nói: "Nguyện vọng của các ngươi nhất định sẽ thực hiện được. Mặc dù ta không phải la người luyện võ, nhưng là ta tin tưởng Trung Quốc ngọa hổ tàng long, khắp nơi đều có cao thủ, ba tháng sau khi Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, nhất định sẽ là màn độc diễn của người Trung Quốc, tất cả vinh quang sẽ đều thuộc về người Trung Quốc. Ba vị, khó được một lần hữu duyên mà mọi người tụ cùng một chỗ, không bằng chúng ta đi sang bên quầy rượu uống một chút đi hả, ta mời các vị, tất cả rượu hôm nay các vị uống miễn phí!"
"Rất hay!" Chu Quốc Phú mới vừa tán thành một câu, lại đột nhiên hỏi: "Được rồi, vậy còn Chu Điệp tiểu thư cùng Ô Tâm Lan cô nương đâu rồi?"
Vương Chí Đạo vỗ đầu, thở dài nói: "Thôi ch.ết rồi, ta vẫn đem các nàng nhốt ở trên xe, để ta chạy ra đưa các nàng vào đây!"
Bởi vì quen biết được với Vương Tử Bình anh hùng hào kiệt như thế, lại khuất nhục nặng nề sự kiêu căng ngạo mạn của mấy gã người Nga cùng Trương Khiếu Lâm, đám người Vương Chí Đạo tất cả đều hết sức phấn khởi, không hề để ý tới vẻ mặt đau lòng xót ruột của Thái Gia Dương, liên tục mở ra đến hơn chục chai rượu tây, uống đến nỗi không phân biệt được nổi phương hướng. Ngay cả Ô Tâm Lan lần đầu tiên đến quán bar, cũng không chống cự được sức hấp dẫn, uống liền vài ly rượu tây, ngay lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, sắc mặt đỏ hồng lên, Vương Chí Đạo sợ đến nỗi phải vội vàng đoạt ngay chén rượu của nàng, cấm nàng không được uống rượu nữa.
Mãi đến lúc gần tới bình minh, Vương Tử Bình cáo từ đi về trước, Vương Chí Đạo thấy ngay cả Chu Điệp cũng đã uống say rồi, mà Chu Quốc Phú cùng Thái Gia Dương đã sớm uống đến mức say không biết gì, hắn cũng cảm giác không thể tiếp tục uống được nữa, liền hướng Chu Quốc Phú mượn chiếc xe Ford, lại bảo Ô Tâm Lan vẫn còn duy trì được ba phần tỉnh táo, dìu Chu Điệp theo hắn cùng lên xe, quay về Tinh Võ Môn.
Sau khi đi đến thời đại này, đây là lần đầu tiên Vương Chí Đạo sử dụng đến dạng phương tiện giao thông tân tiến này. May là kỹ năng lái xe của hắn rất tốt, loại xe Ford đời cổ này mặc dù so với xe ô tô ở hậu thế thì không quá giống nhau, nhưng là nguyên lý sử dụng vẫn là không sai biệt lắm. Vương Chí Đạo chỉ thử thử vài cái, đã nắm giữ thuần thục rồi.
Cố bắt buộc mình phải bảo trì tỉnh táo, Vương Chí Đạo khống chế chiếc xe Ford cổ điển một đường chạy về Tinh Võ Môn.
Đột nhiên một tiếng súng vang lên, một viên đạn từ cửa sổ bắn vào, hung hiểm đến vạn phần sạt qua ngay trên da đầu Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo kinh hãi, hơi men lập tức toàn bộ tiêu tán, vội đạp mạnh chân ga, chiếc xe Ford phóng vụt về phía trước, "đoàng đoàng" vài tiếng súng nữa vang lên, nhưng là đạn đều bắn trượt vào phía sau xe.
Vốn đang nằm ngủ thiếp đi trên băng ghế sau xe, Ô Tâm Lan lập tức bị tiếng súng làm bừng tinh lại, vội vàng ngồi ngay ngắn lên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Mau đỡ cô Chu Điệp nằm xuống!" Vương Chí Đạo quát lên, hắn nhìn vào kính chiếu hậu đã nhận được phía sau có mấy tay súng đang đuổi theo xe.
Đám người mang súng tổng cộng có năm người, đều mặc áo vải ngắn, đầu đội mũ cát-kết, trên tay đều là cầm súng pạc-hoọc, thoạt nhìn đều nhận ra được ngay là người Trung Quốc.
Vương Chí Đạo vốn tưởng rằng tập kích hắn chính là tiểu Nhật Bản, không nghĩ tới lại là người Trung Quốc, hơi có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã đoán được mấy tay súng này là ai sai phái đến rồi.
Trương Khiếu Lâm, nhất định là do một thằng tiểu nhân vô sỉ kia, không cam lòng chịu nhục tại quán bar, phái mấy tay súng đến ám sát hắn.
Chứng kiến Ô Tâm Lan đã vâng lời mà dìu Chu Điệp mắt vẫn còn say đờ đẫn, nằm bò xuống dưới băng ghế sau, Vương Chí Đạo yên tâm, tay trái vẫn khống chế tay lái xe, tay phải nhanh chóng rút phăng ra cây súng lục ổ quay đã được nạp đầy đạn.
Chiếc xe Ford vẫn đang chạy về phía trước, Vương Chí Đạo một phát đẩy cửa xe bật mở ra, cũng không thèm phanh lại, đã nhô hẳn nửa người ra khỏi xe, sau đó "đoàng đoàng" bắn liền một hơi năm phát súng về phía sau.
Đợi được đến khi chiếc xe Ford đã đi xa rồi, năm tay súng kia mới đổ xuống, mỗi người trên mi tâm đều hiện ra một lỗ máu, rõ ràng đều bị Vương Chí Đạo một phát súng lấy mạng!
Ô Tâm Lan được Vương Chí Đạo đồng ý, đã dìu Chu Điệp vẫn đang không hề hay biết xảy ra chuyện gì, ngồi lên trên ghế, cẩn thận nhìn lại phía sau một chút, sau đó hỏi: "Chí Đạo, ngươi không xuống xe đi nhìn một chút, xem là ai tập kích chúng ta hay sao?"
"Không cần nhìn, ta biết là ai!" Vương Chí Đạo vừa lái xe vừa nói: "Xem trang phục của bọn chúng nhất định là người của Thanh bang, nhất định là mấy tay súng do Trương Khiếu Lâm phái đến. Thằng này đúng thực là một tiểu nhân, ngày mai nếu hắn dám không mang năm mươi vạn đồng đến nộp cho ta, ta sẽ đi tìm hắn tính sổ, để cho hắn biết, đắc tội với ta sẽ không thể có kết quả tốt đâu!"
Ô Tâm Lan nghe vậy trong lòng cả kinh, vội nói: "Chí Đạo, ta xem hay là thôi đi! Trương Khiếu Lâm chính là một trùm lưu manh, thế lực ở Thượng Hải rất lớn, hơn nữa hắn là đầu lĩnh của Thanh bang. Nông đại thúc đã sớm cảnh cáo chúng ta, không được gây chuyện với người của Thanh bang, lại càng không thể gây chuyện với Trương Khiếu Lâm."
"Vấn đề chính là Trương Khiếu Lâm lại đi chọc vào ta, chứ không phải là ta gây chuyện với hắn!" Vương Chí Đạo mỉm cười, an ủi Ô Tâm Lan nói: "Yên tâm đi, Ô sư tỷ, ta tự có chừng mực, sẽ không làm liên lụy đến Tinh Võ Môn."
"Ta không phải là sợ ngươi làm liên lụy đến Tinh Võ Môn, ta chính là sợ ngươi gặp chuyện không may đó!" Ô Tâm Lan tức giận nói.
Vương Chí Đạo nghe vậy cười "hì hì" nói: "Ô sư tỷ, đa tạ ngươi quan tâm ta. Bất quá xin ngươi cứ yên tâm, cho dù cả ba lão trùm Thượng Hải toàn bộ xong đời, ta cũng không có gặp chuyện gì không may đâu. Ngươi phải tin tưởng năng lực của ta, thằng tiểu nhân Trương Khiếu Lâm kia tuyệt đối không chơi lại được ta đâu!"
Sau khi lái xe về đỗ lại trước cửa Tinh Võ Môn, Vương Chí Đạo giúp Ô Tâm Lan đem Chu Điệp từ trên xe dìu xuống, vừa mới tiến vào trong Tinh Võ Môn, nhưng lại rất ngạc nhiên phát hiện đám người Hoắc Đình Giác, Lưu Chấn Đông, Nông Kính Tôn cùng Trần Chân, Tôn Đại Chu đang đứng ở trong sân có vẻ chờ đợi, nhìn thấy bọn họ trở về, tất cả đều trừng mắt nhìn lại.
Vương Chí Đạo cười khổ, nói: "Nông đại thúc, Tôn huynh, các vị sư huynh, tại sao mỗi lần ta trở về, các vị đều toàn bộ bày ra thế trận lớn như thế này để đón tiếp ta vậy? Thế này chính là làm cho ta được quá yêu mà phát sợ đó!"
"Để ta hỏi ngươi một chút, tại sao ngươi luôn luôn nửa đêm canh ba chạy ra ngoài đi đâu thế?" Nông Kính Tôn tức giận đưa mắt nhìn hắn hỏi, lại nhìn thấy Chu Điệp đang say bí tỷ cùng Ô Tâm Lan khuôn mặt đỏ hồng, không khỏi kinh hãi, vội chỉ vào Ô Tâm Lan hỏi Vương Chí Đạo: "Các ngươi dám đi uống rượu hay sao? Vương Chí Đạo, ngươi không phải là mang Ô Tâm Lan đi uống rượu đấy chứ?"
Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, vội giải thích nói: "Chúng ta chỉ là gặp bạn tốt, mới uống vài chén. Bất quá, Nông đại thúc, xin ông yên tâm, Ô sư tỷ chỉ uống có một chút, không hề có uống nhiều!"
"Hồ đồ, quá hồ đồ rồi! Các ngươi quả thật không hề có đem quy củ của Tinh Võ Môn đặt vào trong mắt rồi! Đặc biệt là ngươi, Vương Chí Đạo!" Nông Kính Tôn chỉ vào Vương Chí Đạo quát ầm lên: "Nửa đêm canh ba, ngươi thế nhưng rõ ràng dám mang theo hai nữ hài tử đi ra ngoài uống rượu, việc này nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ thế nào đây? Danh dự của Tinh Võ Môn cũng do ngươi làm hỏng rồi! Chẳng lẽ ngươi không biết sư phụ của ngươi khi còn sống đã lập ra quy củ, hễ là đệ tử Tinh Võ Môn, không cho phép nửa đêm đi ra ngoài lêu lổng hay sao?"
"Nông đại thúc, chúng ta không phải là đi ra ngoài lêu lổng, chỉ là cùng mấy người bằng hữu đi uống vài chén rượu thôi mà!"
"Uống rượu cũng không được! Còn ít tuổi sao có thể được phép uống rượu, cho dù muốn uống rượu ngươi cũng không thể nào mang theo Ô Tâm Lan cùng đi ra ngoài uống hả! Nàng là một nữ hài tử ngoan ngoãn, lại bị ngươi đem làm hư rồi!" Nông Kính Tôn càng nói càng tức giận.
"Nông đại thúc!" Ô Tâm Lan không ngờ lại bướng bỉnh nói: "Thúc không nên tiếp tục trách mắng Vương Chí Đạo, việc này không có liên quan đến Vương Chí Đạo, hắn còn khuyên can cháu, chính là cháu không nghe hắn. Hơn nữa, cháu là sư tỷ của hắn, như thế nào có thể nói là hắn làm hư cháu đây? Thúc muốn trách, hẳn là nên trách cháu mới đúng!"
"Sư tỷ, ngươi vẫn còn biết được chính mình là sư tỷ của Vương Chí Đạo hay sao?" Nông Kính Tôn cả giận nói: "Xem xem ngươi đã thành cái dạng gì rồi, có một người sư tỷ như ngươi hay sao? Cả ngày chỉ chạy theo đuôi Vương Chí Đạo đi lung tung, ai không biết ngươi còn tưởng ngươi là tiểu nữ hầu của hắn đó!"
Ô Tâm Lan nghe vậy không khỏi mặt ngọc đỏ lên, cảm thấy rất là ủy khuất, đôi mắt đẹp bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Hoắc Đình Giác nhìn thấy thế, vội vàng khuyên nhủ: "Thôi thôi quên đi, Nông đại thúc, bọn nó chỉ là mấy đứa tiểu hài tử, không hiểu nhiều sự tình, trách mắng như vậy cũng đủ rồi. Có khách đang ở đây không nên để cho họ chê cười! Tâm Lan, ngươi mau đỡ Chu Điệp tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi!"
Ô Tâm Lan gật gật đầu, dìu Chu Điệp vẫn đang hai mắt mơ màng ngây ngất, không hề biết đang xảy ra chuyện gì, đưa trở về phòng nghỉ.
Vương Chí Đạo sờ sờ cằm, hỏi Trần Chân cùng Tôn Đại Chu: "Ngũ sư huynh, Tôn huynh, các ngươi là tới tìm ta hay sao?"
"Nói thừa, không tới tìm ngươi thì chúng ta chờ đợi đến phát bực ở đây làm cái gì!" Nông Kính Tôn tức giận lại quát hắn một câu.
Không muốn để cho Vương Chí Đạo phải khó xử, Tôn Đại Chu liền ho khan một tiếng, thần sắc nghiêm túc nói: "Vương huynh đệ, chuyện đã có biến, đám hung phạm Vũ Sĩ Anh ám sát Tống tổng trưởng, vào lúc một giờ sáng ngày hôm nay đã được lính canh ngục phát hiện ra là bị ch.ết rồi, hiển nhiên là do Viên đại đầu đã phái người tới giết ch.ết diệt khẩu. Tôn tiên sinh đã quyết định đến ngày kia sẽ lên đường đi Bắc Kinh, chúng ta là tới thông tri cho ngươi chuẩn bị sẵn sàng, cũng có ý định muốn cùng ngươi bàn bạc một chút, lên kế hoạch như thế nào bảo vệ Tôn tiên sinh Bắc thượng."