Chương 96
Ngồi xuống trên mặt đất dùng "nghịch thức thở bụng sâu" điều tức sau khoảng thời gian chừng mười phút, Vương Chí Đạo rốt cục đứng lên.
Phải nghĩ biện pháp đi Bắc Kinh, cho dù không thể bảo vệ cho Tôn tiên sinh được nữa, cũng phải chạy tới hội cùng Vương Á Tiêu. Chính mình đã đáp ứng Vương Á Tiêu rồi, muốn cùng hắn đi ám sát Viên đại đầu, như thế nào có thể nói mà không giữ lời!
Kiểm tr.a lại một chút hô hấp cùng trống ngực, khẳng định Cự Hổ rõ ràng đã ch.ết hẳn rồi, chính là bị một quyền của mình toàn lực đánh lên cái gáy của hắn, đem hắn đánh ch.ết.
Có tiếng bước chân vang lên, Vương Chí Đạo quay đầu nhìn lại, đã thấy có đến hơn mười người thôn dân ăn mặc mộc mạc giản dị, có người già có thanh niên, được thằng bé con kia dẫn đường, đang chạy vội lại chỗ này.
Thằng bé con nhìn thấy Vương Chí Đạo, lập tức chỉ vào Vương Chí Đạo quay sang nói với một thiếu phụ đang đứng bên cạnh hắn: "Mẹ ơi, chính là hắn, con tận mắt nhìn thấy chính là hắn đã giết cái đại yêu quái kia!"
Các thôn dân đi theo thằng bé con kia chạy đến đây vốn là bán tín bán nghi, nghĩ là thằng bé con chắc là nói hươu nói vượn linh tinh, bất quá vừa nhìn đến thi thể khổng lồ đang nằm trên mặt đất, cũng không khỏi một trận kinh hãi, có người còn hoảng sợ mà hô lên: "Thật sự có yêu quái, mẹ ta ơi! Yêu quái thật là to!"
Vương Chí Đạo cười nói với bọn họ: "Các vị dân làng không cần sợ hãi, đây cũng không phải là yêu quái gì đâu, chỉ là một người có thân hình đặc biệt to lớn mà thôi!"
"Người?" Đám dân làng kia nghe vậy bán tín bán nghi, có mấy thanh niên to gan đi tới đem thi thể Cự Hổ cẩn thận quan sát một lần, trong miệng lại kinh ngạc nói: "Đúng thật là người rồi, nhưng sao lại mặc quần áo kỳ quái như vậy? Hả, không đúng, người tại sao lại có thể lớn như vậy được, sẽ không phải là yêu quái biến thành người đấy chứ?"
Có một thanh niên lại cẩn cẩn trọng trọng hỏi lại: "Đây thật sự là người sao? Hắn là bị ngươi giết hay sao?"
"Đúng thế!" Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Bất quá các ngươi không cần lo lắng, người này chính là một người xấu, ch.ết không có gì đáng tiếc!"
"A, ngươi giết người rồi!" Không ngờ thanh niên kia lại kinh hô lên: "Ngươi là một tội phạm giết người, tội phạm giết người!"
Mấy người còn lại trên mặt cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ, nhìn Vương Chí Đạo xem ra so với thi thể Cự Hổ còn đáng sợ hơn.
"Câm miệng!" Vương Chí Đạo không nhịn được quát lên: "Ta không phải đã nói rồi sao? Tên này chính là một người xấu, ch.ết không đáng tiếc. Hơn nữa ta đây chính là Trung ương đặc phái viên, có đặc quyền giết người. Tên này trước kia chính là một giang dương đại đạo, đã giết ch.ết rất nhiều người. Tội ác cực nhiều, ta chính là được chính phủ Trung ương phái tới bắt giữ hắn, bởi vì hắn ngoan cố kháng cự, mới bị ta giết ch.ết! Nếu như có người hỏi đến, các ngươi cứ nói với hắn, tên này chính là do Vương Chí Đạo ta giết ch.ết, sẽ không có ai dám tìm các ngươi phiền toái nữa!"
Nghĩ đến Trần Chân cùng Đỗ Tâm Vũ lúc ở trên xe lửa, một khi gặp phải có ai vặn hỏi, liền chìa ngay ra một cái "thẻ xác nhận", tự xưng là Trung ương đặc phái viên, đem người ta dọa cho sợ hãi kinh khiếp, không dám hỏi han sự tình nữa.Vương Chí Đạo cũng không tự chủ được mà cũng học theo dùng một danh hiệu Trung ương đặc phái viên này, đáng tiếc hắn lại không có cái "thẻ chứng nhận" kia để chứng minh một chút "thân phận" của mình.
Đám các dân làng kia nghe vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau, xem ra cũng không hề rõ Trung ương đặc phái viên là cái khái niệm cùng thân phận gì. Sau mới có một lão già thoạt nhìn có vẻ là người hiểu biết sự tình, có thể nói chuyện trong đám thôn dân kia cẩn trọng hỏi Vương Chí Đạo: "Xin hỏi, vị này là đặc phái viên gì, ông tại sao lại ở chỗ này giết người, à à không phải, ở chỗ này đuổi bắt giang dương đại đạo?"
"Ta vốn là đang đuổi bắt hắn ở trên xe lửa. Chỉ có điều là do hắn ngoan cố kháng cự nên hai chúng ta cùng ngã xuống khỏi xe lửa mà thôi. Được rồi, trên chuyến xe lửa kia vẫn còn có giang dương đại đạo khác, ta phải đuổi theo bọn chúng. Các người ở nơi đây là địa phương nào, có cái phương tiện gì có thể đuổi theo được xe lửa hay không, cho ta mượn dùng một lát?"
Đám thôn dân kia nghe vậy đều tái mặt ngơ ngác nhìn nhau một lúc, sau đó lão già kia lại nói: "Chúng ta ở đây gọi là Tiểu An thôn, chỉ là một cái địa phương hẻo lánh nghèo cùng kiệt, làm sao có thể có được cái phương tiện gì có thể truy đuổi được với phương tiện giao thông xe lửa. Nhưng mà như thế này, ở nơi đây chúng ta có một vị tài chủ tên là Phù Tri Bảo, trong nhà hắn có nuôi một con ngựa, nghe nói có thể ngày đi ngàn dặm, đêm chạy tám trăm, phỏng chừng hẳn là có thể đuổi theo xe lửa được!"
"Như vậy thì mau dẫn ta đi đến, ta đi đến chỗ hắn mượn ngựa!" Vương Chí Đạo thầm nghĩ, chính mình ở kiếp trước khi nhàn cư vô sự cũng đã từng đến Câu lạc bộ Cưỡi ngựa học qua thuật cưỡi ngựa, kỹ thuật lại còn rất không tệ, đi tới thời đại này lại được cưỡi ngựa một chút cũng rất hay!
Lão già nghe thấy vậy lại tỏ ra có chút khó khăn, nói: "Việc này chỉ sợ là không dễ làm đâu, vị đặc phái viên này, ông không biết đâu, tên Phù Tri Bảo kia chính là Tiểu An thôn thôn trưởng của chúng ta, bình thường hoành hành bá đạo, từng bước xâm chiếm thôn dân, chẳng những thường xuyên ức hϊế͙p͙ người trong thôn chúng ta, động một chút là đánh người thành thương, thậm chí lại còn cướp cả vợ con người ta, không chuyện ác nào không làm đó! Tìm hắn mượn ngựa, đó là không có khả năng, hắn chưa bao giờ biết cho người khác mượn đồ vật, chỉ biết cưỡng ép mượn của người khác, hơn nữa chính là mượn không trả lại!"
"Có người như vậy sao?" Vương Chí Đạo có chút kinh ngạc, hỏi: "Các ngươi ở nơi này chẳng lẽ không có vương pháp hay sao? Không có ai quản hay sao?"
"Vương pháp? Phù Tri Bảo chính là vương pháp đó, hắn nuôi một đám đông tay chân chuyên đánh người, chính hắn lại tự phong cho bản thân là Trị an trưởng, nói là vì mọi người mà giữ gìn trị an trong thôi, nhưng trên thực tế chính là dựa vào thế lực lấn hϊế͙p͙ người khác, tác oai tác quái, ức hϊế͙p͙ mọi người chúng ta, chúng ta đều có khổ mà không kêu được đó!"
"Đúng đó, tỷ như nói năm ngoái, Phù Tri Bảo tên hỗn đản đó nhìn trúng bà mẹ của Sơn Oa, liền cưỡng ép đem cô ta "xin mời" đến trong nhà hắn hϊế͙p͙ bức suốt một đêm, cha của Sơn Oa chạy đi tìm hắn liều mạng, kết quả bị hắn cho thủ hạ đánh đến nỗi đang sống sờ sờ mà ch.ết ngay. Sau đó mụ mụ của Sơn Oa cũng không chịu được hϊế͙p͙ bức mà tự sát ch.ết đi, chỉ còn lại một mình Sơn Oa một đứa nhỏ đáng thương mồ côi không ai nuôi nấng, cũng không biết đã chạy đi đâu mất rồi. Ôi, loại chuyện này không có ai quản được mà!"
"Nghe nói rằng Phù Tri Bảo này có quan hệ thân thích với mấy quan lại đương quyền ở trên huyện lỵ đó, chúng ta nếu muốn tố cáo hắn cũng không có chỗ nào mà tố cáo!"
Những người này được thể ngươi một lời, ta một câu, đều là kể ra chuyện xấu của Phù Tri Bảo kia. Vương Chí Đạo nghe được không khỏi đột nhiên nổi giận đùng đùng, hỏi: "Tên hỗn đản Phù Tri Bảo kia nhà hắn ở đâu? Dẫn ta đi, ta giúp các ngươi thu thập hắn!"
Lão già nghe vậy, trong lòng sợ hãi nói: "Không không, ngàn vạn lần đừng như vậy, Phù Tri Bảo đó rất đông thủ hạ, mỗi tên đều vô cùng hung hãn, ngươi một người tuyệt đối không đấu lại bọn chúng đâu!"
Vương Chí Đạo hỏi lại: "Thủ hạ của hắn có bao nhiêu người?"
"Ít nhất cũng có đến hơn hai mươi tên đó!"
Vương Chí Đạo liền chỉ vào thi thể Cự Hổ đang nằm trên mặt đất nói: "Ta ngay cả thu thập một tên to lớn như thế này cũng không cần tốn nhiều sức lực, vậy thì chỉ có hơn hai mươi tên tay sai quen thói tác oai tác quái thì có gì đáng sợ? Bọn họ có ai có được vóc người lớn như tên này hay sao? Được rồi, thời gian của ta rất quý giá, mau nói cho ta biết nhà của Phù Tri Bảo ở đâu đi? Dù sao việc mượn ngựa ta đã quyết là phải mượn rồi, hơn nữa ta cũng ý định là mượn sẽ không hoàn lại!"
"Đại ca ca, ta biết tên bại hoại đó nhà ở chỗ nào, để ta dẫn ngươi đi đến!" Chính là thằng bé con lúc trước đã phát hiện ra Vương Chí Đạo cùng Cự Hổ, mở miệng cất giọng trong trẻo nói.
Vương Chí Đạo khom lưng xuống nhìn, mỉm cười hỏi thằng bé con: "Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì?"
"Ta gọi là Hổ Oa!"
Vương Chí Đạo nghe nói thế không tự chủ được liền liếc mắt một cái nhìn xuống thi thể Cự Hổ đang nằm trên mặt đất, thầm nghĩ như thế nào lại có thêm một người nữa cũng tên là "Hổ", may là Hổ Oa này một "tiểu hổ", so với Cự Hổ một con quái vật "đại hổ" kia thì đáng yêu hơn nhiều lắm.
Hổ Oa rất chăm chú nhìn Vương Chí Đạo, lại nói: "Đại ca ca, ngươi có thể giết ch.ết được cái đại yêu quái này, nhất định cũng có thể giết được tên Phù bại hoại kia có đúng không? Hổ Oa sẽ dẫn ngươi đi tìm hắn, ngươi có thể giết ch.ết hắn được không? Phù bại hoại kia là người rất xấu, hắn chẳng những ăn hϊế͙p͙ mẹ của Sơn Oa, lại còn ăn hϊế͙p͙ cả mẹ của ta..."
"Hổ Oa, đừng nói bậy!"chính là một người phụ nữ nghe thấy Hổ Oa nói ra như thế không khỏi kinh hãi, vừa xấu hổ vừa cấp bạch, vội vàng lên tiếng chặn họng Hổ Oa.
Vương Chí Đạo đưa mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, chỉ thấy người mẹ của Hổ Oa này cũng khoảng chừng hai mươi lăm tuổi. Mặc dù trang phục trên người là áo tang bằng vải thô, nhưng lại không thể che đậy được hết dáng vẻ cùng tư sắc khá xinh xắn, nhất là trên khuôn mặt cô ta bộ dáng vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ, thoạt nhìn rất là hấp dẫn. Khó trách Phù Tri Bảo kia một gã ác ôn đã ức hϊế͙p͙ nàng.
Vương Chí Đạo biết được ở thời đại này phụ nữ đều rất coi trọng trinh tiết, nữ nhân mất đi trinh tiết thường thường đều lấy cái ch.ết để tự rửa hết nhục nhã cho bản thân mình, nếu không như thế sẽ bị mọi người bên cạnh xem thường, có sống cũng khổ không bằng ch.ết. Mẹ của Hổ Oa sở dĩ chịu nhẫn nhục sống tạm bợ, có lẽ là vì Hổ Oa mới tám chín tuổi này.
Những người dân cùng làng với nàng hiển nhiên đều biết chuyện của nàng, có người thở dài, có người vẻ mặt bất đắc dĩ, có người lại lộ vẻ đồng tình. Thậm chí có người lại còn lộ ra bộ mặt khinh thị, nhìn có chút rất hả hê, nhưng lại không hề có một ai tỏ ra có chút phẫn nộ.
Vương Chí Đạo thấy thế trong lòng như bốc hỏa, không nhịn được bèn hỏi: "Các ngươi có biết rằng tại sao các ngươi lại bị người như Phù Tri Bảo ức hϊế͙p͙ như thế hay không?"
"Bởi vì Phù Tri Bảo người đông thế mạnh!" Có người trả lời.
"Sai!" Vương Chí Đạo đối bọn họ khiển trách, quát: "Chính là bởi vì các ngươi không biết cần liều ch.ết phản kháng, chỉ biết nhẫn nại chịu đựng, nén giận nuốt lời, Phù Tri Bảo không ức hϊế͙p͙ các ngươi thì còn có thể ức hϊế͙p͙ ai nữa đây? Các ngươi nếu biết rằng danh dự so với sinh mạng còn quan trọng hơn, toàn bộ dân trong làng đoàn kết nhất trí, liều ch.ết mà phản kháng, Phù Tri Bảo hắn còn có thể ức hϊế͙p͙ các ngươi hay sao? Loại sự việc này nếu ta không biết thì thôi, một khi ta đã biết rồi, ta sẽ không thể không quản đến. Lập tức dẫn ta đến nhà của Phù Tri Bảo!"
Vương Chí Đạo nói xong, một cước hướng thi thể Cự Hổ đá vào, thi thể cực lớn này bị hắn một cước đá cho bay lên không, văng ra đến hai ba thước xa xa.
Mặc dù khoảng cách rất ngắn, nhưng là phối hợp với thân thể Cự Hổ khổng lồ như thế, vẫn gây ra được sức lay động rất lớn. Nhất là trước mặt đám dân làng này vốn chưa từng có kiến thức qua võ công chân chính, một cước này của Vương Chí Đạo quả thực là vô cùng kỳ diệu, cực kỳ kinh người.
Đáng thương cho Cự Hổ, sau khi ch.ết thi thể còn phải để cho Vương Chí Đạo chà đạp một lần, dùng để lay động đám dân làng vô tri.
Lập tức có một thanh niên dũng cảm dẫn đầu mở miệng nói tự nguyện dẫn đường cho Vương Chí Đạo, còn lại mọi người khác đều hưởng ứng đi theo.