Chương 63: Cửu vĩ hồ trở mặt
Cả hai đấu qua đấu lại cũng một lúc lâu, sức của nó thì không giảm đáng kể, chỉ có Nawata sức lực đang yếu dần đi.
Điều mà nó mong muốn đã tới, ngay lúc nó dùng chiêu cuối để cho đối phương thua, Nawata một tay giữ ngực, một tay cầm gậy đỡ cơ thể không bị ngã, cô vừa mới để cơ thể khỏe lên một chút.
Trước mặt cô là nó đang cười chế giễu và lao nhanh về mình, cô mở to mắt ra để chứng kiến, vì nó rất nhanh nên cô không thể nào chống cự được, ngay lúc nó gần tới sát người cô, lập tức… một luồng khí của bóng tối, bay nhanh trong gió và nhập thẳng vào người Nawata, một tia sáng màu đỏ xẹt qua mắt cô.
Sức mạnh trong người cô đột nhiên tăng cao, Nawata hét lớn rồi dùng gẫy đỡ mạnh chiêu vừa rồi, nó cũng bị văng ra cách đó một đoạn.
“Đó là…”
Riko và Hikaru đều vừa thấy vệt khí u ám đó luồn vào người Nawata, cả hai là thần có thể nhìn thấy và xác định được, luồng khí xấu đó.
Rumi mỉm cười vì cuối cùng thì người nó cần đấu cũng tới, nó nói:
“Shinoko, giờ chúng ta chính thức đấu với nhau rồi chứ? Tôi chờ cô lâu lắm.”
Đấu với Nawata, nó chỉ dùng sức lực không nhiều, bởi nó biết sức của cô ấy thua xa nó, nếu muốn thắng thì tất nhiên phải chiến đấu rất nhiều lần với những võ sĩ tài giỏi.
Shinoko sau khi nhập vào người Nawata, cô thật không ngờ là bị nó phát hiện, cũng bất ngờ vì đây là chiêu trò của nó, nhưng sau đó cô dừng đánh lại, ra khỏi người Nawata, cô biến thành hắn và nói chuyện với nó.
“Rumi, cô biết tôi rồi sao, nụ hôn hôm đó của cô, thật khiến tôi lưu luyến đấy”
Shinoko cười nhạt, bị một con nhỏ lừa, cô nhớ lại lần giả dạng làm hắn, đến và đưa nó vào rừng sâu, rồi hôn lên môi nó, làm những chuyện bại hoại khác, mục đích cũng là vì Nawata nhờ vả.
Rumi nhìn Shinoko giả dạng hắn chợt nhớ lại, những hình ảnh đó lại một lần nữa khiến tâm trí nó rối lên, trong tim rất hận người hại mình, nhưng trước mặt kẻ thù, kẻ đang tự ngạo mạn kia, nó lại không yếu đuối như thế, mạnh mẽ đáp lời.
“Hở! Cô tưởng tôi giống cô sao, nụ hôn đó thật kinh tởm, một người vì tình yêu của mình mà dám hãm hại lẫn nhau, tôi khinh thường.”
Nawata được hầu gái đỡ dậy, cũng có chút võ nghệ, nên cô hồi phục nhanh chóng, với lại nó đánh cũng không mạnh tay, sau khi nghe những lời đó, trước mặt tất cả mọi người, cô ghét nó nhưng ngược lại cô cảm thấy bẽ mặt.
“Chuyện này… Cô dám giả dạng tôi rồi hãm hại Rumi tiểu thư sao? Hôm nay thì tôi thề là không để cho cô sống sót.”
Riko không quan tâm Nawata có biết hắn là thần hay không, hắn vô tư biến hình, mặt đất khẽ rung chuyển, những cánh hoa anh đào kèm theo gió, cuốn lại thành đường xích, quấn quanh người Riko.
Mái tóc màu bạch kim mọc dài xuống, hai cái tai cáo mọc lên, một cái đuôi bạch kim cũng mọc ra sau mông, bộ quần áo vét được đổi thành yukata màu trắng, một thanh kiếm màu đen xuất hiện trên tay hắn, nhìn hắn bây giờ đây mới đúng là một con Cửu Vĩ Hồ.
Nawata và hầu gái một lần nữa sợ hãi, biết hắn không phải người, nhưng cả hai không ngờ, bộ dạng thật sự của hắn lại đáng sợ đến vậy, cả đôi mắt hai màu bình thường, nhưng hiện giờ đôi mắt ấy long lanh trong suốt.
“Cửu Vĩ Hồ, ngươi nghĩ là ta rảnh rỗi đi làm mấy chuyện đó sao? Cũng vì có người khẩn khoản cầu xin, nên ta mới mềm lòng đồng ý.”
Shinoko chợt nghĩ, đến nước này thì Nawata hết giá trị lợi dụng, nên cô không muốn giấu diếm gì cả, cười mỉa mai, lũ con người thật dễ lừa.
Riko dừng thanh kiếm xuống, đôi mắt long lanh ấy một lần nữa nhìn Shinoko dò hỏi.
“Ai là người sai khiến cô làm chuyện đó, tôi sẽ cho người đó ch.ết.”
Câu nói phát ra từ miệng hắn, nhưng Nawata thì bủn rủn chân tay, đứng không vững nữa.
“Cửu Vĩ Hồ, ngươi quả thật ngốc tới vậy sao? Ngươi nghĩ ai là người muốn ngươi và Rumi rời xa nhau nhiều nhất, thời gian qua ngươi ở cùng với kẻ thù mình mà không nhận ra à.”
Shinoko thấy vẻ mặt tái nhợt của Nawata, cô cười nửa miệng, cố tình nói những lời khó nghe.
Riko nhìn qua Nawata, người mà thời gian qua hắn ở cùng, thấy vẻ mặt khác lạ, cả người đứng mà không vững, khuôn mặt đôi mắt dường như ngấn lệ.
Nhưng sau đó Riko chợt nhớ ra, là trong suy nghĩ của Nawata không hề có chuyện đó, vậy nên hắn vẫn tạm bênh cô.
“Tôi thấy thời gian qua, Nawata trong suy nghĩ không hề đề cập tới chuyện này, hay là cô tự bày trò.”
Rumi nghe thì cảm thấy mình đang làm trò hề, nói tới mức vậy mà hắn vẫn không hiểu ra sao, hay là ở chung lâu nên phát sinh tình cảm, nó thở dài.
Shinoko cười lớn thành tiếng, sau đó cô biến thành dạng ma nữ của mình, cô khoác trên người một bộ áo choàng màu đen tuyền, một cây gậy có hình quả cầu tròn bên trên, mặt cô ta có hình xăm đầu lâu nửa mặt.
“Cửu Vĩ Hồ, ngươi ngây thơ quá rồi đấy, ngươi có thể nghe được suy nghĩ người khác, nhưng chỉ cần cô ta không nghĩ tới chuyện đó, tất nhiên ngươi cũng không biết được, hơn nữa cô ta thích ngươi, nên muốn ngươi ở bên mình.”
Shinoko vẫn rất vô tư nói, và nghiêng mặt nhìn sang Nawata, vẻ mặt đang vô cùng giận dữ, thật không ngờ người phản bội lại chính là người của mình.
“Chuyện này… Nawata, cô thích tôi sao?”
Riko dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Nawata, trong đôi mắt ấy nếu không lầm thì hắn đã từng tin tưởng tuyệt đối vào Nawata, suốt một thời gian dài.
Nawata bây giờ phải chịu ánh mắt dòm ngó của tất cả mọi người, cô cảm thấy dường như mọi người đang xa lánh cô, chỉ có hầu gái là vẫn còn bên cô và đỡ cơ thể cô không bị ngã.
“Riko, nếu đúng như thế thì sao? Thật sự tôi rất thích cậu, ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Đến nước này, Nawata không còn sự lựa chọn, mọi thứ quay lưng với mình, nên cô phải cầu cứu Riko, thời gian cô quan tâm, chăm sóc hắn, mong sao hắn hiểu.
“Nawata… cô thích tôi, nhưng cô biết là tôi không thích cô, lễ tình nhân năm ngoái, cô tỏ tình tôi… tôi đã nói là có người thích rồi, người đó chính là Rumi tiểu thư.”
Riko không ngại mà nói ra tình cảm của mình trước mặt mọi người, giống như hắn đang tỏ tình trực diện với nó, Rumi cảm thấy ngượng, thật không ngờ chính miệng hắn nói ra lại vui đến vậy.
Shinoko lúc này mới lên tiếng, thay cho Nawata, vì cùng là người phụ nữ bị phản bội, nên cô hiểu tâm trạng Nawata.
“Chính vì ngươi không thích, nên cô ta mới nhờ tới ta chia cách hai người, để được ở bên ngươi, cô ta đã không từ thủ đoạn nào, ngay cả khiến Rumi bị trọng thương, cũng nằm trong kế hoạch thôi.”
Rumi cười nhạt vì đúng theo những gì nó nghĩ, quả nhiên là Nawata vì tình yêu không từ thủ đoạn, chắc cũng vì hắn từ chối nên cô mới nảy ra điều tồi tệ này, nhếch miệng cười.
“Shinoko, lần đó đấu với tôi, chắc cô chưa hài lòng phải không, giờ chúng ta đấu chính thức, cho dù cô là thần thì con người chúng tôi không chịu thua đâu.”
Tay nó cầm cây gậy bóng chày, lao nhanh về phía Shinoko.
Shinoko cũng không chịu thua, cầm cây gậy thần của mình, giơ lên cao và phóng xuống một tia sét, nhưng nó né tránh kịp thời, tia sét lao xuống đất, nổ tung chỗ đất đó.
Sau đó nó bật người lên cao, giơ thẳng cây gậy xuống đầu của Shinoko, bằng rất nhiều sức lực của mình, cô dùng gậy đỡ lại, cảnh tượng bây giờ là nó đang chồng cây chuối, còn Shinoko đang đỡ.
“Cô hình như đang đói nhỉ? Sức lần này của cô tụt dốc quá, còn thua cả lần đấu trước, cơ mà cái gậy này của cô chỉ có mỗi một chiêu là phun sấm sét thôi sao?”
Rumi thoáng nghe được tiếng bụng Shinoko kêu lên, nó cũng đấu vài chiêu mà thấy cây gậy này yếu quá, ngoài cái nó nói ra thì cây gậy thần này giống như bình thường, có khi còn yếu hơn gậy của nó.
Tuyệt chiêu của Shinoko với cây gậy đúng như lời nó nói, nghe nó chê mình làm cô tức sôi máu, lâu nay cô chưa được uống máu, nên có chút đói.
“Cô dám khinh thường Shinoko bóng tối này sao? Cô cứ đợi rồi xem, tôi sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục.”
Shinoko vô cùng giận dữ khi có người chê bai mình, nên sử dụng sức mạnh vào cây gậy và làm ra một tiếng sét thật lớn, và tạo ra lốc xoáy dưới mặt đất.
Hai người đấu dần lạc vào trong rừng của dinh thự Nawata, sân chính giờ chỉ còn ba người, Hikaru thì lén đi theo nó để phụ giúp nếu cần.
“R… Riko, tôi xin lỗi anh, tôi không cố ý làm những chuyện đó đâu?”
Nawata khóc, nước mắt cô chảy xuống má, cô hối hận vì cô đã làm sai, chỉ mong hắn tha thứ cho cô.
Riko ánh mắt không còn dịu dàng như lúc đầu, mà trở nên độc ác, đôi mắt của Cửu Vĩ Hồ, nhìn thấu tâm can người khác.
“Bây giờ cô nghĩ xin lỗi là xong mọi chuyện sao? Chính cô gây nên chuyện này, cô còn muốn giết cả Rumi tiểu thư… chỉ nghĩ tới đó thôi, là tôi cũng đủ hiểu bản chất con người cô, thật không ngờ… tôi đang sống chung với một người tàn ác.”