Chương 64: Mọi chuyện có thật... Là đã kết thúc
Riko rút thanh kiếm trong tay ra, cho dù là con người, thì hắn cũng sẽ không buông tha cho kẻ dám cả gan hãm hại mình, hãm hại người con gái mà hắn yêu thương.
Thời gian ở bên Nawata, hắn đã quá chủ quan, nghe theo những lời mật ngọt, khiến hắn vô cùng tin tưởng cô, cứ nghĩ cô là người yếu đuối và tốt bụng, nhưng đằng sau sự việc tốt cô ta làm là đây.
Nhắm đúng mục tiêu là Nawata, mặc cho cô ta khóc lóc, mặc những lời cầu xin tha thứ, hắn vẫn không dừng lại, đôi chân dần chạy nhanh hơn và nhảy lên cao, giơ thanh kiếm lên trên và dùng sức chém mạnh vào người Nawata.
“Không được làm hại cô ấy.”
Umeko dùng xích sắt của mình, quấn vào thanh kiếm của hắn và bật người hắn ra sau, đứng trước mặt Nawata.
Umeko cũng đã chứng kiến toàn cảnh, cũng thật bất ngờ khi Nawata là người độc ác như vậy, nhưng dù sao cái ch.ết này cũng không thỏa đáng, nên để cô ta xám hối lại một lần, đưa cô ta loại khỏi tóp đó cũng là một cách trừng phạt rồi.
“Umeko, đây không phải là chuyện cô nên xen vào, MAU TRÁNH RA, NGAY CẢ CÔ TÔI CŨNG DÁM GIẾT CHẾT, NẾU CẢN ĐƯỜNG TÔI.”
Lần đầu tiên họ thấy Riko nổi giận thật sự, bản chất Cửu Vĩ Hồ thật sự là hắn, người đang đứng trước mặt hai cô gái, họ cực kỳ sợ hãi, bản tính dịu dàng thường ngày với Rumi, hiện giờ họ không nhìn thấy nữa.
“Riko… ngươi có nên để Rumi giải quyết chuyện này không? Cô ấy luôn có cách làm đúng và thỏa đáng.”
Umeko nhìn vào đôi mắt ấy, cảm thấy ánh mắt đã dịu lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, Riko quay người về sau, để hắn không nổi cơn giận dữ.
Umeko quay sang hỏi thăm Nawata, và đỡ cô đứng dậy, trong lòng Nawata thầm cảm ơn Umeko.
Lát sau thì Rumi cũng khiến Shinoko chịu thua, cánh tay bị nó đánh cho bị thương và cả hai trở về chỗ cũ.
“Cô… cũng tới đây rồi sao? Hôm nay đông đủ thật đấy.”
Rumi nhíu mày nhìn Umeko, giọng nói của nó trở nên bất cần, nó cũng không quan tâm ai tới, miễn sao nó xong việc là được.
“Rumi tiểu thư, tôi thật hổ thẹn khi không…”
Riko có ý định khiến Nawata phải trả giá bằng cái ch.ết, một chân hắn quỳ xuống, hai tay cầm lên một bàn tay của nó, thơm nhẹ lên ngón áp út, điều này hắn cũng chỉ làm với mỗi mình nó.
“Rumi, tôi xin lỗi vì tới phá đám, nhưng tôi nghĩ Nawata không nhất thiết phải ch.ết, loại khỏi tóp cũng là một hình phạt rồi, hơn nữa… R… Riko cũng sẽ về bên cô, nên cô không cần hại ch.ết cô ấy.”
Umeko nói đúng ra thì vẫn còn tình cảm với Riko, chỉ là không nói ra thôi, giờ phút này, khi nhắc tới cái tên Riko, trái tim cô có cảm giác đau kỳ lạ, cô cũng từng vì tình yêu mà giao đấu với nó, và nó cũng tha cho cô.
“Hở! Hại ch.ết. Tôi có ý định đó sao, mà Riko và tôi có hiểu lầm, giờ được giải quyết, điều chắc chắn là Riko trở về bên tôi rồi, cần cô phải nhắc lại sao, hình như tôi thấy cô vẫn còn lưu luyến Riko của tôi thì phải?”
Rumi cười nhạt chêu Umeko, thật không ngờ, nó nói trúng tim đen nên Umeko liền đáp trả vội vã.
“Hửm… cô nghĩ là tôi còn thích Riko sao, cô đừng mơ tưởng quá.”
Riko cũng không cần quan tâm tới người khác, giờ trái tim hắn đang nở hoa dồn dập, trước mặt mọi người nó đã nói hắn được về bên nó, hắn vui lắm.
“Thì chính miệng cô thừa nhận rồi đó… mà thôi, tôi không truy cứu nữa, chuyện hôm nay tôi cũng giải quyết xong, đúng là chỉ có chiến đấu mới nhẹ nhõm được.”
Sau đó Rumi nói thêm trước khi rời khỏi đó.
“Nawata… lần cuối tôi nói với cô, nếu cô còn dám động vào tôi và người của tôi, thì cái giá phải trả không đơn giản vậy đâu… có khi cô lại đang ở một thế giới nào đó rồi… cô còn nhớ câu nói đó chứ!”
Rumi có chút đau lòng, giọng nói của nó trở nên lạnh nhạt, nhớ tới câu nói Nawata nói khi nó nằm dưỡng bệnh, giờ nó trả lại câu nói “vực thẳm” ấy dành cho cô.
Nawata bỗng chốc run sợ, ánh mắt nó vừa nhìn mình, khiến cô giống như con cừu non, vô thức cô gật đầu thật mạnh.
“Shinoko, tôi băn khoăn một chuyện, chiếc khuyên tai đen mà cô đang đeo, cô lấy ở đâu vậy!”
Cùng lúc đó Riko đưa ra chiếc khuyên tai còn lại và nói đó là của Asuka gửi cho nó, suy nghĩ một lát thì nó cũng hiểu, chắc chắn Asuka nói chuyện nó ở lại qua đêm nhà cô.
Còn chiếc khuyên tai này chắc là khi giằng co với Shinoko, đã rớt lên người nó mà nó không hay biết.
Shinoko mỉm cười, vừa đấu xong với nó, nhưng cô cảm thấy rất vui vẻ, lại rất thích thú với nó, hơn nữa thật sự là sức mạnh của cô thua xa nó rất nhiều, Shinoko chỉ luôn ỉ lại vì mình là thần, nếu không có nguồn sức mạnh đó thì cô chỉ là một người bình thường.
Rumi đã tha cho Shinoko ở phút chót, vì nó không muốn ở tuổi của nó mà xảy ra án mạng, tấm lòng nó sẽ “bao dung và nhân từ” mà tha cho những kẻ “yếu” khác, cũng chỉ vì họ muốn có tình yêu với Riko, phải hạ mình để làm điều này, xong vụ này, nó đoán là không ai dám động vào nó nữa.
“À, khuyên tai này ta lấy trộm của nhà thiết kế nổi tiếng, tất nhiên là nhiều năm về trước, mà ta thì không muốn trả lại họ, vì màu và hình thù này rất hợp với ta.”
Shinoko hiện giờ không còn cảm giác hận thù nó, nói không đùa, ngay lúc chiến đấu, nó dò hỏi được mục đích thực sự để giúp đỡ Nawata, chắc chắn không vì tiền, Shinoko sẵn sàng nói là vì máu, tất nhiên nó không để Shinoko hút máu Nawata, mà nó cho cô hút máu của mình, nó cũng không muốn ai biết nên nhờ cô giấu kín.
Shinoko cũng rất ngạc nhiên, khi nó làm thế, người muốn hại ch.ết nó vậy mà nó còn cố gắng tha thứ, cô cũng không hút nhiều, chỉ cần nó ăn uống nhiều “đồ ngon” là hồi phục nhanh chóng, hơn hết bản thân Shinoko cũng cần ăn uống thức ăn, thay vì hút máu người.
“Cũng may thời gian quá lâu để tìm ra kẻ lấy cắp, nên cô cầm lấy mà dùng luôn đi.”
Rumi ném nốt chiếc khuyên tai còn lại cho cô, mỉm cười cô đeo lên tai và nhìn qua Nawata.
“Nawata, tôi và cô giờ không phải cộng sự, cũng không phải là người quen biết gì, thật không ngờ cô có người bạn tốt như vậy, mà không biết trân trọng, thôi… tôi cũng phải trở về nhà của mình, hẹn gặp cô sau nhé Rumi.”
Trước khi rời khỏi Rumi còn nói với Shinoko một câu.
“Khi nào đói thì cô cứ đến dinh thự của tôi, sẽ không thiếu đồ ăn cho cô đâu?”
Shinoko cười lớn trong gió, mọi người chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người.
“Cảm ơn tiểu thư nhiều lắm, và cả nụ hôn ngọt ngào đó nữa.”
Nó nghĩ lại rồi lại tức giận, nhưng nén lại, thở hắt một cái rồi nhìn mọi người, trời cũng về chiều không nên ở đây lâu hơn.
“Nhờ chiếc khuyên tai nên tôi mới tìm ra được kẻ hại mình, mọi chuyện đến đây cũng ổn rồi, tôi không muốn gây thêm thù oán với ai, tốt hơn hết là hãy sống đúng với bản chất thật của mình, tôi không có nhiều sức để mà đấu nhau đâu, cùng là con người… không nên hại nhau nữa, chúng tôi về đây.”
Nó nhìn Nawata và Umeko, hai cô gái cũng đang chăm chú nhìn nó, nghe những lời nói vừa rồi, họ cũng thấy ái ngại và có lỗi rất nhiều với nó, đúng là tính cách của nó rất đáng để họ học hỏi.
Kể cả là kẻ thù thì sau khi đấu xong, nó cũng khiến người ta vừa quê vì mình thua nó, vừa buồn vì đã lỡ làm điều xấu sau lưng nó, và cách giải quyết rất êm đẹp, mọi người cảm thấy ngưỡng mộ nó, thế nhưng vẫn không hiểu sao, bên nó không có nhiều bạn bè.
“Riko, Hikaru, chúng ta về dinh thự thôi… À xin lỗi Riko nghe, tôi đã trách lầm cậu.”
Nó cười tươi nhìn qua hắn, chợt hắn khóc ròng rã rồi ôm lấy nó, thời gian qua hắn nhớ nó rất nhiều, giờ đây thì hắn có thể được ở bên chăm sóc nó rồi, hắn lắc lắc đầu nói:
“Không, người có lỗi là tôi thưa tiểu thư, tôi không nên để tiểu thư một mình, sang năm tới mùa rụng lông, tôi nhất định đội tóc giả để được ở bên cạnh em.”
Thật không ngờ những lúc thế này, Riko lại thông minh tột độ, nó và Hikaru mỉm cười, “Sao không nghĩ ra sớm hơn chứ, sẽ chẳng phải khổ tâm thế này, haizzz…”
Hai cô gái cũng mỉm cười hài lòng, đúng là Rumi có người không màng tính mạng để bảo vệ cũng rất thỏa đáng, họ chỉ cầu mong là mình cũng sẽ tìm được người như vậy thôi.