Chương 1

Mùa thu Hải Phòng lộng gió và mát mẻ với những cơn mưa rào ẩm ướt nhưng tương đối dễ chịu. Hôm nay là thứ 2, trời trong xanh cao vời vợi, không khí thật thoải đãng trong lành.


Giờ là buổi sáng sớm, trên con đường rợp bóng cây, lá rơi đầy bay trong gió, xuất hiện hình ảnh một cô gái với vóc dáng cao và chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp da trắng hồng, mái tóc màu hạt dẻ dài xoăn đuôi, đôi mắt đen to tròn lạnh lùng ẩn dưới đôi mi cong. Cô gái trong khung cảnh thơ mộng đó không ai khác chính là Lã Thiên Thư. Thiên Thư 18 tuổi, sinh ra trong gia tộc họ Lã giàu có và cũng có tiếng tăm trong xã hội.


Bề ngoài ai cũng nghĩ cô sống rất hạnh phúc và sung sướng trong cảnh " cơm no áo ấm". Vậy nhưng nó cũng chỉ là cái mã bên ngoài, đâu ai biết rằng cô đã sống bất hạnh như thế nào...


Tuổi thơ của cô ~ niềm vui hạnh phúc ít mà đau buồn thì nhiều. Cô lớn lên trog tình thương chăm sóc của mẹ cô~Trương Anh Hân nhưng lại không có sự ân cần của ba ~ Lã Minh Quân. Bất hạnh bắt đầu khi mẹ cô mất đi không lí do khi cô lên học lớp 4, trong khi đó ba cô không hề có mặt trong tang lễ của mẹ. Sự thật rồi cũng phơi bày trước mắt Thiên Thư sau 1 năm, cô biết đc Lã Minh Quân _ba cô là một kẻ trăng hoa, không hề yêu mẹ cô mà chỉ cưới mẹ cô vì có mục đích. Ngày mẹ cô mất là lúc ông đang bên ngoài cùng người yêu cũ, đám tang cũng vậy ông cũng không hề đau lòng ngược lại vui vẻ sau mấy hôm tái hôn và có 1 đứa con gái tên Lã Thiên Nhi kém cô 2 tuổi. Xót lòng chính là khi Thiên Thư biết nguyên nhân mẹ cô ch.ết do đau lòng mà sinh bệnh mất. Thiên Thư hận gia đình kia đã làm mẹ cô mất, ghét chính bản thân sao lại có người ba như vậy...


Cũng từ đó đã tạo nên một Thiên Thư lạnh lùng, vô cảm ngày nay.


Đã 6h30" gần đến giờ đi nhận lớp mới, cô quyết định quay trở về nhà họ Lã. Về tới trứơc cổng, Thư thờ ơ mặc kệ ba cô cùng hai mẹ con nhà họ đang ăn sáng, không chào một câu đi thẳng. Đi giữa chừng, nghe thấy ông Minh Quân lạnh giọng nói:
- Mày vừa đi đâu về, sao nhìn thấy ba và mẹ mày không chào?


available on google playdownload on app store


Thư hừ nhẹ rồi tiếp tục đi, không có ý định đáp lại.
Không thấy cô nói hay chào gì, ông Minh Quân tức giận nhưng vẫn mặc kệ mà ngồi ăn sáng. Còn hai mẹ con họ ~ Bà Lưu Ánh Mỹ và Thiên Nhi vừa vui vì hai cha con họ cãi nhau, cũng vừa giận vì bị xem thường.


Đi lên phòng mình ở lầu hai, cô cười khinh bỉ, nghĩ lại câu nói của ông bố vừa rồi:" Bố và mẹ mày? Chào? Thật nực cười". Đẩy cửa bước vào phòng, Thiên nằm phịch lên giường, tâm trạng trùng xuống bao nhiêu, tâm trí cô lại nhớ về gương mặt hiền từ của bà Anh Hân_ mẹ cô cười chua xót, tự nhủ: " Mẹ! Mẹ hãy chờ xem con sẽ làm cái gia đình kia phải mục nát và đền những đau khổ mà họ đã gây ra cho mẹ yêu của con. Con sẽ cho họ phải trả giá đắt cho những tổn thương đó của mẹ chịu. Mẹ hãy tin con".


Nói đến căn phòng của Thư thì nổi bật với tông màu đen và xám tro, đúng với màu là cô thích, cũng hợp với tính cách, phong thái cô. Có đầy đủ đồ dùng, bàn học và giá sách để gần cửa sổ, giường chăn gối cũng tông đen làm chủ đạo, bộ sôpha màu xám tro đối diện với tivi...


Nhớ đến hôm nay là ngày đi nhận lớp, Thư bật dậy vào phòng tắm thay đồng phục rồi vơ lấy cặp sách chạy xuống dưới nhà. Đứng ở cổng lôi chiếc xe đạp ra chuẩn bị đi, Thư nghe thấy tiếng bà Ánh Mỹ ngọt sớt nói với, giọng nhắc nhở:
- Thư à, đi cũng phải chào mẹ và ba con một tiếng chứ con?


Thư thờ ơ mở cổng dắt xe ra. Bà Ánh Mỹ thẹn quá tức giận xằng giọng:
- Mày nghĩ mày là ai hả? Bị câm hay sao không chào hả con ranh? Mày xem tao và ba mày là gì không?


- Tôi là tôi. Hai ông bà với tôi à chả là gì. Hừ, con mẹ nó, bà nghĩ bà đủ tư cách nói tôi là con ranh sao? Lo cho cái nhà ba người của bà đi...!!!
Nói xong Thư đã đạp xe đi học, bỏ mặc bà Mỹ dậm chân chửi rủa:
- Con khốn.


Đạp xe trên con đường tới trường, Thư vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng của mình, nhưng cô thú vị khi thấy vẻ mặt tức giận và khinh bỉ thái độ thay đổi 180° của bà Mỹ.


Ngôi trường mà theo học là trườngTrung Đông~ ngôi trường cho tầng lớp quí tộc theo học. Ngôi trường này là nơi tụ họp của những tiểu thư, thiếu gia nhà giàu có điạ vị trong xã hội hay làcon cháu của gia tộc quyền lực......Trung Đông có bề dày lịch sử khá lâu, được các nhà kinh doanh, chủ tập đoàn đầu tư cho xây dựng và tu sửa lại.


Đứng trước cánh cổng trường trang nghiêm, Thư dắt xe vào bãi gửi. Nhìn sơ lược qua, cô đánh giá ngôi trường này thật sự rất đẹp và quy mô rộng, gồm 4 dãy nhà cao 2 tầng. 3 dãy lần lượt theo các khối lớp 10 -11-12 ; dãy còn lại dành cho giáo viên... Đi dạo một vòng quanhsân trường, học sinh đã đến rất đôngtrong bộ đồng phục mới của trườngTrung Đông. Với con trai là áo sơ mi trắng dài tay được sắn lên gọn gàng, áo gi-lê xám ngoài có mác trường kèm theo calavát kẻ đỏ đen hờ quần tây âu đen.Với phái nữ, cũng áo sơmi vào gilê nhưng rắc cốt trong váy kẻ đỏ đen ngắn gần đến đầu gối, clalavát được thay bằng chiếc nơ cùng màu. Thiên Thư mặc đồngphục trường trông rất đẹp, tóc dài màu hạt dẻ xõa mặc cho gió thổi nhè nhẹ, đi đôi guốc cao nắm phân....


Vì ông Minh Quân chỉ nói chuyển đếnđây học cũng không nói gì hơn, cô cũngkhông quan tâm lắm. Đối với cô đâycũng chỉ là hình thức, dù sao cô đã vượt bậc mà tốtnghiệp đại học bên Mĩ rồi. Thiên Thư quyết định đến tìm hiệu trưởng trường nhận lớp. Đứng trứớc cửa Thư đưa taylên gõ "cốc cốc"


-Mời vào...
Từ trong phòng vang lên tiếng nói ôn nhu của thầy hiệu trưởng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nói:
-Chào thầy.
Thầy hiệu trưởng xoay ghế đứng dậy, giọng nói hiền lành:
-Em là Lã Thiên Thư phải không? Mau ngồixuống đi.
-Vâng cảm ơn thầy. Em học lớp nào?


-Em học 11a lớp vip dãy nhà 2. Đến giờ rồi, có gì khó khăn em cứ trực tiếp gặp giáo viên chủ nhiệm, giáo viên sẽ giúp em.
Thầy vừa nói xong cười hiền,Thư cũng đứng dậy cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng, sải bước chân đi tới dãy nhà 2, lớp 11a ~ lớp mới của cô.


Lớp 11a ở tầng hai nên cô mất 10" đi từ dãy nhà giáo viên sang dãy 2. Từ tầng 2 của dãy nhà khối 11, Thiên Thư vừa đi vừa ngắm cảnh ở trên cao. Duới sân trường không biết có chuyện gì mà các cô tiểuthư đứng xúm xụm hò hét xô đẩy quanh 3 chiếc ôtô thể thao. Từ trongôtô 3 người con trai bước ra, cùng với đó là cái chợ vỡ bắt đầu bùng nổ:


-Oa Anh Hạo Thiên....
-Anh Nam Phong đẹp trai...
-Kim Long tới rồi...
....... bla bla. Thư chả quan tâm, cô vẫn hờ hững đi đến nhận lớp.
Còn về phía 3 người họ phát khổ với lũnữ sinh hám trai này.


Hạo Thiên ~ học lớp 11a , thiếu gia của gia tộc họ Trầntập đoàn Trần Thiên đứng thứ 5 trong Đông Nam Á.Thiên là tên sát gái với nụ cười toả nắng đôi lúc lạnh lùng nhưng khá hòa đồng, là người yêu của Thiên Nhi, khuôn mặt đẹp trai cao 1m81, đôi mắt xám tro đẹp,môi mỏng, mũi dọc dừa, tóc cắt tiả gọn gàng nâu lãng tử.


Nam Phong học cùn với Thiên cao 1m80, tóc 2 lai màu đen đỏ, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, mũi cao,mắt nâu, môi mỏng ; ăn chơi, người yêu thay đổi theo ngày, sát gái, vui vẻ hòa nhã, là con trai thứ tập đòan Minh Phong, nổi tiếng chỉ sau nhà Thiên.


Còn Kim Long thì là con người trầm tính, ít nói, lạnh lùng, chơi thân với Thiên và Phong. Là đại thiếu gia của dòng họ Kim Gia, đẹp trai, cao 1m80, rất nam tính.


Trong trường ba người họ Thiên, Long,Phong được gọi chung là Tam hotboy với số lựơng fan nữ đông đảo cả trong Trung Đông lẫn ngoài trường vì quá đẹp trai và độ chuẩn soái ca...
- Tránh ra _ Long lạnh lùng nói.


Nghe giọng nói lạnh như băng của anh, mấy nàng ban đầu xô lấn cũng biết đường ngừng lại, như phản xạ lùi lại sau mấy bước. Cứ như thế tạo thành một đường nhỏ đủ để ba người thoát khỏi trận địa, và Long là người dẫn đầu đi trước.
“Reeng reeng...”


Chuông vào lớp, ba anh đi lên lớp 11a , đám fan dần tản ra vào lớp. Thiên Thư đứng trước cửa lớp đợi giáo viên. Họcsinh vào lớp gần đầy đủ, từ xa có tiếngnói:
- Em là học sinh mới?


Giọng nói phát ra từ 1 cô giáo trẻ, nhìn mặt thoạt hiền lành khá xinh đẹp. Thư quay lại theo phản xạ, vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu nhẹ.
- Em ở đây, khi nào cô gọi rồi vào nhé!
Cô nói rồi đi thẳng vào lớp, Thư mặt vôcảm đứng đợi ngoài cửa.


Trong lớp, cô giáo vào lớp vẫn nhốn nháo, các nàng tiểu thư ngồi xúm xụm tán chuyện, có người thì trang điểm; các thiếu gia thì người ngồi nghe nhạc, chơi game, chém gió, chạy đuổi... Thư từ ngoài nhìn vào, nghĩ thầm:" Thật nhốn nháo".






Truyện liên quan