Chương 2
Cô giáo ôn nhu, giọng nói nhẹ:
- Các em trật tự.
Lớp vẫn sôi nổi, cô giáo trẻ thẹn quá tức giận đập thước "rầm". Các cô cậu quay lên nhìn với vẻ mặt như không có gì,thờ ơ mà quay về chỗ ngồi. Cô giáo trẻ lắc đầu ngao ngán, thở hắt dịu giọng bảo:
- Các em trật tự. Lớp ta có thêm bạn mới, chúng ta cùng chào đón bạn.
Lại 1 lần nữa lớp rầm rộ tiếng nói cười cùng hỏi han:
- Ai vậy cô?
- Girl or boy cô ơi?
- Xinh gái hay đẹp trai không cô?
Cô lặng im, quay mặt ra cửa vẫy tay gọi Thư vào lớp. Đứng trên bục giảng, cô quay mặt xuống nhìn lớp. Lũ con trai nhốn nháo thi nhau hò hét hỏi và cảm thán:
- Bạn gì ơi xinh quá à!
- Bạn xinh gái có boyfriend chưa hở?
- Làm bx tôi nè... bla blo…
Đến đây, phe còn lại bắt đầu nổi dậy. Mấy bạn nữ bĩu môi, giọng chanh chua:
- Xinh gì, không đẹp bằng tao.
- Hứ. Xí quắc.
Cô bó tay, thở dài nói:
- Lớp trật tự. Em giới thiệu về mình đi.
Cô và mọi người chú tâm nghe cô giới thiệu. Thư giọng nhạt đáp:
- Lã Thiên Thư
Các cô cậu ngơ ngác nhìn Thư, có ba chàng hotboy ngồi cuối lớp ngẩn đầu lên nhìn nhưng mặt thờ ơ chả quan tâm, lại gục mặt xuống bàn làm việc riêng.
Thư quay đầu nhìn cô hỏi:
- Em ngồi đâu?
Cô giáo trẻ giờ mới tỉnh sau màn giớithiệu súc tích vừa rồi của Thư, ngưng một lúc mới đáp:
- Lớp hết chỗ rồi, chắc phải kê thêm bàn thôi. Giờ còn mỗi chỗ của H..HạoThiên...
Cô toát mồ hôi, ấp úng hỏi Hạo Thiên:
- Thiên, em cho Thư ngồi cùng nhé!
Thiên nhìn song không nói gì, cô nhẹ lòngthở hắt mỉm cười quay ra nói với Thư:
- Em xuống bàn cuối dãy ngoài ngồi cùng bàn Thiên
Thiên Thư lẳng lặng hướng bàn có một đứa con trai nằm gục không ai khác là Thiên đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuốnglôi sách vở ra để trên bàn làm màu. Còn Thiên vẫn nằm gục, mặc kệ sự có mặt của Thư,ung dung gác chân tai nghe phone.
Cô giáo trẻ thấy lớp đã ổn định, bắt đầu ghi bảng vào bài học. Cô giáo thì vẫn thao thao bất tuyệt, còn họ những tiểu thư, thiếu gia ngồi chơi game, người nằm ngủ. Với họ, học vốn dĩ chả là gì, họ giàu có thì cần gì phải học.
Trong khi đó,cuối lớp Thư nhìn bề ngoài thì đang chăm chú nghe giảng nhưng thực chất thì cô đang ngồi nghe nhạc - bằng tai phone thu nhỏ cài trong tai, rất khó nhìn thấy.
“Remember when, we never needed eachother
The best of friends like
Sister and Brother
We understood, we"d never be,
Alone
Those days are gone, and I want you so much
The night is long and I need your touch
Don"t know what to say
I never meant to feel this way
Don"t want to be
Alone tonight
What can I do, to make you mine
Falling so hard so fast this time
What did I say, what did you do?
How did I fall in love with you?...”
"How didi fall in love with me" ~ Làm thế nào tôi rơi vào tình yêu của bạn....Tên bài hát mà người mẹ Anh Hân cô yêu thích chính là bài hát ông Minh Quân cầu hôn mẹ cô. Đây cũng câu hỏi ấy mẹ tôi đã tự nhủ bao lần với chính mình, tại sao lại yêu ông để rồi mình mẹ cô đau. Ngày xưa, bà Anh Hân hay kể chuyện ông Minh Quân cầu hôn bà như thế nào, cũng kể nhiều chuyện giữa hai người lúc mới yêu, mỗi lần kể là bà cười thê lương, rồi lại âm thầm khóc, cô còn nhỏ không biết gì nên cũng chỉ ngây ngốc khóc theo mẹ, rồi bà lại ôm cô dỗ dành. Thiên Thư cô thấy thật nực cười khi nhớ về và lòng lại thấy thương cho mẹ cô. Lời hứa mãi mãi yêu mẹ cô toàn là giả tạo. Mỗi lần nghĩ đến bà Anh Hân phải đau khổ là mỗi lần Thư đau, chỉ hận sao cô lại có một người ba như vậy...