Chương 14: Truy đuổi (1)
Cả hai bỗng chốc im lặng, chẳng ai nói năng gì, không khí hai bên đường phố vốn dĩ nhộn nhịp nhưng bị ảnh hưởng bởi họ nên có phần quỷ dị.
Thời gian nặng nề trôi, cũng không nhớ cô và anh đã đi đâu, làm những gì. Cô chỉ nhớ cả ngày hôm nay nhàm chán hơn tất cả những ngày nhàm chán của cô. Thà làm trạch nữ còn hơn ra ngoài mà chẳng có gì thú vị. Len lén ngáp dài một cái, cô mệt mỏi nằm tựa người ra thành ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Bây giờ cũng đã 6h 30’ tối, phía tây hắt lên những tia sáng cuối ngày. Sắc cam bao trọn chân trời ấy. Nếu có hỏi cô ghét khoảnh khắc nào nhất trong ngày thì cô không ngần ngại trả lời là cô ghét nhất hoàng hôn và chạng vạng. Lúc này chính là lúc cô uể oải nhất, là lúc mà cô nhớ về Triệu Gia Huy nhiều nhất.
Anh ngồi bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao. Không biết ma xui quỷ khiến gì mà anh lại bỏ ra cả một ngày dài chỉ để đưa cô đi chơi. Hết nói nổi. Anh lái xe bon bon trên đường, muốn chạy xe thật nhanh nhưng cái người ngồi bên cạnh anh nhất quyết chỉ để xe đi ở tốc độ 40km/h.
Hai bên đường dài dằng dặc những công trình kiến trúc mang hơi hướng hiện đại, trung tâm mua sắm rộng lớn với các thương hiệu thời trang nổi tiếng, những tòa nhà cao trọc trời, bao bọc bởi một lớp kính phản chiếu ánh nắng nhàn nhạt của hoàng hôn,.v.v. Khi màn đêm buông xuống, những bóng đèn neon, đèn nhấp nháy bên đường cùng những ánh đèn hắt ra từ các cửa hàng sáng lên, đẹp rạng rỡ lạ thường. Trong chiếc áo của màn đêm, chúng cùng nhau tỏa sáng, cả thành phố đều thấm đẫm vẻ đẹp hoa mỹ tràn đầy màu sắc. Thoang thoảng gần xa mùi hủ tiếu, mùi phở bò nồng nàn cùng hơi nóng lảng bảng trong không gian. Đám đông nhộn nhịp, những chiếc xe ô tô, xe mô tô,… chạy qua chạy lại khiến giao thông thành phố rối như mắc cửi. Mội nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn accordion, tiếng nhạc du dương khiến tâm tạng của Khả Nhi tốt hơn ít nhiều.
-“Tại sao lúc sáng anh không lái xe?” Cô vẫn hướng ánh mắt ra ngoài, nhàn nhạt mở miệng nói lên khúc mắc của mình.
-“Không thích rắc rối khi tới trường.” Minh Quân đang tập trung lái xe, thờ ơ trả lời. Tâm trạng của anh đang không tốt. Bản thân chích là người thích tốc độ mà bị kìm kẹp không thể đi nhanh. Thử hỏi xem, ai thích tốc độ mà cũng bị như anh thì sao không tức cho được?Đoàng
Thanh âm của súng vang lên bên tai của cả hai người. Không cần nhìn cũng đoán ra phát súng ấy đã bắn vào mình xe. Nhưng may mắn thay, chiếc xe này đã được cải tiến, bao bọc bởi một lớp kim loại chống đạn cao cấp mới sáng chế của Quang Anh.
Qua kính chiếu hậu, anh thấy khá nhiều chiếc xe ô tô bám theo. Ngay lập tức nhấn chân ga và tăng tốc. Khả Nhi cũng vừa nhìn thấy nên tạm gạt bỏ sự sợ hãi của mình mà im lặng cho Minh Quân điều khiển xe. Rút từ trong ống giày khẩu súng Desert Eagle mới lấy từ khu chế tạo vũ khí của Quang Anh, hiển nhiên nó đã được cải tiến, trọng lượng giảm gấp hai, gấp ba so với bản cũ của IMI.
Khả Nhi khẽ rít lên:
-“Cái quái gì thế này? Tôi vừa mới được tự do chưa được bốn ngày, sao nhanh chóng gặp rắc rối vậy?”
-“Im lặng và bắn trả đi.” Minh Quân lạnh giọng ra lệnh. Tâm trạng đã xuống dốc bây giờ lại càng xuống dốc thêm, toàn thân anh nhanh chóng tỏa ra luồng khí lạnh run người.
-“Rồi, rồi.” Sau khi dứt lời, Khả Nhi nhoài người ra, bắn trả lại lũ người không rõ danh tính kia.
ĐoàngĐoàngĐoàngĐoàng….Liên tiếp bốn phát súng được cô bắn ra, không bắn người trong xe mà bắn vào lốp xe. Xì . Chiếc xe đi đầu nhanh chóng bị xì hơi, vài chiếc xe phía sau cũng vì thế mà bị liên lụy. Bọn chúng dường như không lường trước được việc này nên nhanh chóng tức giận, những người trong xe lấy ra những loại súng hạng nặng mà nhắm vào hai người bọn họ.
Đoàng Đoàng
Hai phát súng bắn ra, may mà Minh Quân nhanh tay nên tránh được cả hai. Những chiếc xe khác vẫn tiếp tục truy đuổi.
-“Shit, chúng tính giết người đây mà. Trong xe còn vũ khí không thế?” Khả Nhi buông câu chửi thề nhưng vẫn chuyên tâm nã đạn vào đám người kia. Dù trời tối cùng khoảng cách khá xa nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến khả năng bắn của cô. Bao nhiêu phát súng bắn ra đều trúng cả.
-“Cô tự tìm đi.”
-“Gì thế? Đây là xe của anh, tôi biết quái chỗ nào mà tìm.” Hằn học lên tiếng, cô nhanh chóng thay đạn mới và tiếp tục nã đạn.
Đoàng ĐoàngĐoàng ….Minh Quân chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng cũng cùng Khả Nhi nã đạn vào nhóm người đằng sau. Bản thân anh chính là vua tốc độ của hắc đạo nên bọn họ không thể đuổi kịp. Nhưng hai người là quá ít trong khi những người kia có tới mấy chục người kèm thêm bao nhiêu là vũ khí.
Ngừng việc nã đạn, Khả Nhi lại chuyên tâm vào việc tìm kiếm loại vũ khí khác, súng DE này nhàm chán quá rồi. Trong lúc cô lục lọi thì Minh Quân phải vừa lái xe, vừa bắn trả. Làm hai việc cùng lúc thế này thật sự chẳng dễ chút nào. Một lát sau, Khả Nhi tìm thấy khẩu FN Five-seven và cả Zip. Hai khẩu này áng chừng chưa cải tiến, nhưng không sao, có vũ khí là may rồi.
Nhưng khi cả hai bị phân tâm bởi thứ vũ khí vừa tìm thấy, một chiếc xe đã phóng đến, bắt kịp với tốc độ của họ. Minh Quân quay mặt nhìn người trong xe bên cạnh. Khẩu súng trên tay người đàn ông đó chĩa thẳng về phía đầu của anh. Người đàn ông đó nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên những tia hứng thú như muốn nói mạng của anh bị ông ta lấy chắc rồi. Không quan tâm nhìn khẩu súng đang dí về phía đầu mình mà chỉ nhìn người đàn ông, anh mắt không hề có bất kì biểu cảm sợ hãi nào ngoài sự lạnh lùng bá đạo vốn có. Tiếng súng nổ ra chỉ hai tiếng lụp bụp như tiếng khui nắp chai.
Anh như không bận tâm đến sự tồn tại của người đàn ông đó. Chiếc xe Lexus LF – A mui trần vẫn hiên ngang với vận tốc không dừng mà tiến lên phía trước một cách ngạo mạn. Phát súng đúng vào mi tâm của người đàn ông, máu chảy xuống ướt cả mặt. Ông ta ch.ết tức tưởi trong sự ngờ vực, hắn đã bắn ông từ khi nào? Bên cạnh ông là người đàn ông khác lái xe, Khả Nhi không ngần ngại bắn một viên đạn xuyên qua mi tâm của ông ta. Người lái gục đầu trên bánh lái, xe không người lái mất phương hướng đâm mạnh vào chiếc xe phía trước.
Tiếng súng nổ vang lên hàng loạt, mưa đạn bay tới tấp vào xe của hai người từ phía sau. Chiếc xe bọc thép được chế tạo đặc biệt rất hiệu quả. Những viên đạn bắn tới không thể phá vỡ được lớp của kính. Ánh mắt anh thì lóe lên tia sắc lạnh, gương mặt không một biểu cảm sợ hãi mà chỉ toát lên sự bá đạo lạnh lùng. Dám đột kích anh, anh sẽ cho kẻ đó xuống gặp Diêm Vương. Nhanh chóng tăng tốc xe chạy vụt lên phía trước. Còn Khả Nhi thì lộ rõ vẻ mệt mỏi. Kể từ sau lần chém giết điên cuồng từ khu huấn luyện, đây là lần thứ hai lâm vào cảnh như vậy. Hoàn toàn không có nổi một tia hứng thú, Khả Nhi mang theo sự chán nản và mệt mỏi để thoát khỏi cái sự truy sát vớ vẩn này.
Ba chiếc xe phía sau không ngừng đuổi sat theo, hai chiếc xe màu xám từ phía sau rẽ sang hai bên để bám sát chiếc Lexus LF – A của anh, chiếc màu trắng còn lại vẫn duy trì tốc độ bám theo sau. Hai bên và phía sau đạn bắn vào xe không ngừng nghỉ. Người ngoài phố vội vàng tránh xa khỏi cuộc chiến đẫm máu này. Ánh mắt anh và cô lạnh lùng liếc nhìn hai chiếc xe hai bên và nhìn vào gương chiếu hậu quan sát chiếc xe phía sau. Khóe môi cả hai không hẹn mà cùng cong lên thành nụ cười giết người.
Phanh kít, chiếc xe đỏ chói lập tức thắng lại. Hai chiếc xe chạy song song hai bên không biết hành động của họ nên vận tốc khá nhanh đã tiến vượt lên phía trước, để lại chiếc xe của anh đang đậu giữa đường. Anh nhìn vào gương chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau đang tiến nhanh tới. Chiếc xe ấy bất ngờ vì không biết được hành động của anh, không kịp trở tay, tốc độ như cũ mà lao tới mỗi lúc một sát gần với xe của anh. Khả Nhi có chút hoang mang, thiếu chút nữa là hét toáng lên. Ánh mắt anh không hề sợ hãi mà chỉ có cái nhìn sắc bén như lưỡi dao, anh đang chờ đợi chiếc xe đó lao tới. Chiếc xe màu trắng vội vàng đánh bánh lái rẽ sang bên liền tông phải chiếc xe đậu bên cạnh.
Rầm… Cú va chạm khá mạnh giữa hai chiếc xe, ban đầu là một ngọn lửa bùng cháy, trong nháy mắt đã trở thành ngọn lửa lớn từ từ đốt cháy một bộ phận của chiếc xe màu trắng. Khả Nhi không tránh khỏi toát mồ hôi lạnh và cảm giác giật bắt mình khi nhìn thấy cú va chạm ấy. Minh Quân lạnh lùng liếc ánh nhìn lạnh lẽo vào người cô, nói chế giễu:
-“Có một chút thế thôi mà cũng sợ. Yếu đuối.”