Chương 15: Truy đuổi (2)
Khả Nhi vỗ vỗ ngực chấn an bản thân, sau đó mới nói:
-“Yếu đuối mặc xác tôi, lo mà xử lí lũ ruồi nhặng đi kìa.”
Sau khi Nhi dứt lời, anh mới quay đầu nhìn về phía lữ ruồi dơ bẩn đang cố bám dính lấy mình, khẽ nhếc môi cười khinh bỉ. Anh không quay đầu xe bỏ chạy mà lại điều khiển xe chạy lên tiến về phía hai chiếc xe màu xám đang quay đầu tiến về xe của anh. Người trong hai chiếc xe không ngừng bắn súng nã đạn vào xe anh. Vẫn là ánh mắt lạnh lẽo kiên định, anh điều khiển xe lao về phía làn mưa đạn, nhẹ nhàng như đang chạy xe trên đường quốc lộ. Khi hai chiếc xe màu xám áp chế hai bên xe của anh, bọn người ngồi trong xe không dừng tay mà nhắm bắn liên tục vào cửa kính xe. Cửa kính xe bên trái của anh dần tuột xuống, không cần nói, Khả Nhi đưa khẩu súng ra ngoài cửa kính, hướng họng súng vào xe đôi phương. Nhi không nhìn, không nhắm mục tiêu mà chỉ định vị khoảng cách bằng giác quan.
Bụp… Viên đạn từ họng súng của Nhi bay ra, bắn vào đúng mi tâm của người lái xe. Người đó buông thả bánh lái, người đàn ông ngồi ghế phụ và hai người đàn ông phía sau chưa kịp phản ứng tình hình thì chiếc xe không người lái lao thẳng vào chiếc xe màu trắng đang bốc lửa khi nãy. Va chạm mạnh cùng với lửa từ bên xe màu trắng lan sang, chiếc xe màu xám nổ tung và hòa trộn cùng đốm lửa của chiếc xe màu trắng còn đang cháy dở.
Bị tiếng nổ làm cho giật bắn mình, nó buông câu cảm khái: “Mấy cái trò thế này lần đầu tiên tôi trải quá đó nha. Thực kích thích thần kinh nhưng cũng hại tim quá.” Anh vẫn còn đang mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì nghe thấy lời nói của Khả Nhi liền lên tiếng hăm dọa: “Cô còn phân tán tư tưởng tôi lập tức bóp ch.ết cô.” Bá đạo, quá bá đạo rồi. Thế này thì dọa người ta ch.ết mất thôi. Dù nghĩ như thế nhưng Khả Nhi vẫn im lặng, không dám ho he và tập trung vào trận chiến.
Chiếc xe màu xám còn lại vội vàng quay đầu xe lao về hướng xe của hai người. Thắng gấp và xoay xe một vòng chín mươi độ, xe của anh dừng lại theo chiều nằm ngang trên con đường. Anh cố tình chặn đầu xe màu xám đó. Không, anh đưa họng súng về phía chiếc xe. Nhưng tiếc thay, viên đạn từ nòng súng của anh chưa kịp phóng ra, nhiều tiếng súng khác vang lên, phát ra từ phía bên cạnh anh. Nhi gác súng lên vai, cười khẩy nói: “Bắn là việc của tôi, anh chỉ cần lái xe thôi.” Anh không nói gì, chuyên chú nhìn vào viên đạn đang bay về phía chiếc xe màu xám kia. Đúng như ý anh. Không một viên đạn nào Nhi bắn ra trúng vào tấm kính xe đằng trước, cô không có ý bắn người trong xe. Mà tất cả những viên đạn đều nhắm vào hai bánh xe phía trước của chiếc màu xám ấy, cả hai bánh trước đều bị bắn lũng, xe nhanh chóng giảm tốc độ và không thể chạy được chỉ với hai bánh. Không chịu bỏ cuộc, chiếc xe vẫn lao tới với tốc độ khá nhanh và hướng về phía xe của Minh Quân và Khả Nhi bắn đạn tới không ngừng.
Anh ngồi im nhìn chiếc xe đó lao tới như đợi đèn đỏ, Nhi thất kinh, chẳng lẽ anh ta bị điên sao? Mau chạy xe đi, nếu không xe sẽ bị đụng phải mất. Mặt cô tái mét. Tay bấu chặt lấy tay áo của Quân, ánh mắt vẫn hướng về phía chiếc xe kia đang lao tới, như muốn nói anh mau chạy xe. Mặc kệ Nhi, Quân vẫn ngồi im đó, theo dõi kính chiếu hậu. Khi đầu xe màu xám của đối phương tiến sát gần với đuôi xe của anh, đây chính là thời điểm đèn xanh anh đang đợi. Gạt cần số, chiếc xe của anh điều khiển vụt tiến lên vừa lúc với chiếc xe màu xám đang đâm thẳng tới.
Sự điềm tĩnh tính toán của Minh Quân thật chuẩn xác. Chiếc xe của anh xoay vòng chín mươi độ và chạy ngược chiều lại với chiếc xe màu xám. Chiếc xe đó chỉ còn hai bánh xe phía sau, người lái xe hoảng hốt vội vàng quay đầu, không kịp giảm tốc độ đã đâm thẳng vào căn nhà bên đường, làm vỡ nát bức tường kính vững chắc.
Ra tay với anh, anh sẽ cho người đó ch.ết một cách thảm hại. Một khi anh đã ra tay thì chỉ có sự hủy diệt, không cho đối phương một con đường sống sót. Gương mặt lạnh lẽo như Bắc Cực của Minh Quân thật khiến trái tim của người nhìn tê cứng. Anh tỏ ra hề tỏ ra thương tiếc cho những người bị anh và Khả Nhi giết vừa rồi, và càng không tồn tại bất kì tia hứng thú nào trong mắt anh. Có thể nói, Minh Quân là kẻ đầy bá đạo, là một người vô nhân tính. Tặng cho anh cái nhìn nể phục cùng vài phần khiếp sợ, sau đó Khả Nhi mới hướng tầm mắt về phía kẻ thù.
Từ phía trước, phía sau chiếc Lexus LF - A, hàng loạt những chiếc xe đang kéo nhau tiến về xe của Quân và Nhi. Dường như bọn họ quết tâm giết anh cho bằng được, lần này đúng thật đã dồn Quân vào đường cùng. Nhưng từ khóe mắt của anh cũng chỉ có tia nhìn lạnh lẽo, anh đúng là không biết sợ là gì. Liếc mắt về kính chiếu hậu, Nhi xuýt nữa bị dọa cho đứng tim, kinh hoàng thốt lên:
-“Kéo đâu đến lắm vậy trời. Tay tôi sắp gãy tới nơi rồi đậy này.” Và bắt đầu khó thở nữa.
-“Liên lạc với Bảo Khánh.” Băng lãnh phun ra hai chữ, Quân tiếp tục lái xe đi chơi trò mèo vờn chuột với lũ người không rõ danh tính kia.
-“Điện thoại hết pin rồi.” Nhi nhún vai, giơ chiếc điện thoại màn hình đen xì ra trước mặt anh. Ném cho Khả Nhi cái nhìn dao găm, một tay anh giữ tay lái, tay còn lại nhấn vào viên phỉ thúy màu xanh lục trên vòng tay bằng bạc, sau đó nói:
-“Khánh, đường XX, gần trung tâm thành phố, bọn tao bị kẹt. Mau lên, không có thời gian giải thích.” Sau khi nói xong, Quân nhanh chóng tập trung vào những chiếc xe đuổi theo sau. Giai như đỉa đói thế này nhất định chỉ có Triệu gia hoặc Chu gia thôi. Mà Triệu Gia Huy làm sao lại nỡ sát hại người con gái hắn ta yêu cơ chứ? Vậy đối tượng còn lại là Chu gia. Chu Minh vừa bị giết cách đây ba ngày, bây giờ bọn họ mới đuổi giết, là có ý gì?
-“Bọn họ là ai?” Nhỏ giọng nói lên khúc mắc của mình, Nhi vừa chăm chú quan sát những chiếc xe đang bám theo, vừa nã đạn vào chúng.
-“Rất có thể là đám người Chu gia, nhưng cũng không loại trừ việc đó là người của Triệu gia.” Minh Quân bình tâm trả lời, đôi mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng lướt qua những chiếc xe đằng sau. Khả Nhi không ngạc nhiên máy nhưng vẫn hỏi: “Chu gia chẳng lẽ là người của Chu Minh tôi vừa giết vài hôm trước?” Anh trả lời: “Cũng không hẳn, ông ta chỉ là con bù nhìn cho những kẻ khác thôi, chính vì thế nên biệt thự của ông ta canh gác rất lỏng lẻo, giết ông ta dễ như trở bàn tay. Nếu những người này là Chu gia thì chúng làm cho có lệ thôi.” Nghe lời giải thích của Quân, Nhi không ngừng cảm khái. Vụ ám sát ấy, không phải cô giỏi mà là nó quá dễ thôi. Nghĩ vậy nên khuôn mặt Khả Nhi bí xị, hệt như quả bóng xì hơi. Nhận thấy điều đó, mặc dù không biết cô nghĩ gì nhưng anh vẫn bá đạo thốt lên: “Cô còn không tập trung, tôi lập tức ném cô xuống đường.” Nhi chột dạ, vội xốc lại tinh thần không giám mất tập trung.
Nhìn vào kính chiếu hậu, anh thấy bom nổ đang bắn về phía xe của mình, nhanh tay đánh bánh lái tránh sang bên. Vừa tránh bom bên này, bom phía sau lại bắn tới, Quân lại rẽ xe tránh né. Một quả bom đang bay trực diện vào xe của anh khi anh đang tránh quả bom vừa rồi. Tung cánh của xe, anh hét lên: “Mau nhảy ra khỏi xe.” Khả Nhi cũng vừa vặn nhìn thấy quả bom, cả hai nhảy bay ra ngoài thì chiếc xe của anh nổ tung.
Bùm…
Những mảnh vụn của xe mang theo lửa bắn tung tóe ra xung quanh. Quân và Nhi nhảy ra khỏi xe tiếp đất lộn hai vòng để tránh đạn. Nhanh chóng đứng dậy và chạy vụt vào bên trong con hẻm. Là Quân chạy vào con hẻm. Còn Nhi, cô cũng chạy vào con hẻm nhưng ngược chiều với Quân, Hai người bị tách ra, mỗi người một đường.
Làn gió thổi nhẹ xì xào mát rượi trong màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng tròng trên bầu trời đã đưa ánh sáng chiếu mờ nhạt trên con đường. Nơi đây với hai dãy nhà đã đóng kín cửa, chẳng có người, chẳng có tiếng xe ồn ào, chỉ có tiếng giá và tiếng lá cây xào xạc nhưng chẳng hề mang một tà khí ch.ết chóc nào, không có đáng sợ mà chỉ có êm dịu và nhẹ nhàng.
Đoàng đoàng đoàng… Hàng loạt tiếng súng nổ ra từ phía đầu con đường đã phá tan màn đêm tĩnh lặng nơi đây. Anh đang dốc sức chạy với mỗi bước chân nặng nề đau đớn và một bàn tay đang ôm chặt ngay trước lồng ngực. Khi Quân nhảy ra khỏi xe, anh có lộn hai vòng để tránh đạn, nhưng làn mưa đạn bay ấy đã để một viên vào ngay bên ngực của anh. Phía sau xa với anh có nhiều tiếng bước chân, phải đến hơn mười người hăng say đuổi theo, trên tay bọn họ đều cầm súng và không nã đạn về phía anh. Không biết do anh có một con mắt phía sau hay anh có tài tránh đạn tốt mà nhiều viên đạn từ phía sau được bắn tới không viên nào có thể bắn trúng anh.
Phía bên Khả Nhi còn đỡ hơn rất nhiều, theo sau cô chỉ có chừng bốn đến năm người. Có lẽ chúng quá coi thường cô rồi. Suy cho cùng cô cũng là con gái và sức chiến đấu cũng không tài nào có thể bằng Minh Quân nhưng cô lại có lợi thế hơn ở đôi mắt và trên tay cô có không ít vũ khi đã mang vội từ trên xe xuống. Nhẹ ngàng kết liễu được những kẻ bám đuôi, Nhi bắt đầu công việc tìm kiếm anh. Nhưng vùng ngực bên trái lại nhói đau lên, thật không đúng lúc. Khi xác định bản thân không bị thương cô mới nhớ ra khi ăn trưa, cô không uống thuốc, hèn chi mà bây giờ lại tái phát. Tim ơi là tim, mày làm ơn tha cho tao, bây giờ không phải lúc để kêu đau. Đè nén cảm giác khó thở tột cùng xuống, Nhi lê từng bước nặng nhọc tìm kiếm hắn và nghĩ cách liên lạc với bọn người Hải Anh.
Tay Minh Quân vẫn cứ ôm chặt lấy lồng ngực, tuy có vẻ đau đớn nhưng anh cố chạy rất nhanh, chạy để tháo mạng. Chẳng biết viên đạn nằm bên ngực có nguy hiểm không, cũng chẳng thể thấy được nét mặt anh lúc này như thế nào, sợ hãi hay đau đớn? Vì ánh sáng nơi đây không đủ để thấy rõ mặt con người. Nhưng có thể thấy được dáng vẻ bá đạo không run rẩy của anh qua dáng người đang chạy. Anh càng chạy, tốp người phía sau cáng đuổi theo và sát theo anh là những viên đạn mang đầy tà khí hủy diệt.
Anh chạy thêm một đoạn thì rẽ vào một con hẻm khác và chạy tiếp tục thêm đoạn khá xa nữa. Khi những người truy đuổi vẫn chưa kịp chạy vào đến con hẻm thì anh bất chợt dừng lại ngay đầu ngã tư. Không do dự, Minh Quân rẽ vào con hẻm bên phải và chạy xa dần khuất bóng thì cũng là lúc những người truy đuổi đang đứng do dự ngay đầu ngã tư. Bọn họ không biết là anh đã chạy thẳng, rẽ trái hay rẽ phải. Không có thời gian cho bọn họ đoán mò, nhưng họ có tới mười ấy người thì chẳng gì mà chạy đi tìm trong cùng con một con hẻm.
-“Chia ra tìm!” Một tiếng nói tức giận từ trong đám người đang đuổi theo hét ra.
Người này vừa dứt lời, hơn mười người tự hiểu ý nhau và chia đều theo ba hướng tiếp tục truy đuổi anh. Anh vẫn đang chạy nhưng dường như đã kiệt sức, một tay ôm ngực với dáng khom dần xuống phía trước, vẻ đau dớn và bước chạy nặng nề. Có vẻ trong cái giây phút trốn chạy như trốn chạy tử thần của Quân, anh dù đau đớn nhưng cũng không còn biết đến cái đau nữa, chỉ biết phải dốc sức chạy cho đến khi không còn cơ hội cho những người truy đuổi tìm thấy được. Chạy ngang qua khúc cù chỏ được đoạn khá xa, dù không còn nghe thấy tiếng đuổi theo từ phía sau nhưng chưa hẳn là đã an toàn nhưng cơn lo đã dịu lại phần nào. Anh dừng lại thả lưng đứng vịn người vào vách tường và thở mạnh, vừa đau vừa mệt, mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt lạnh lẽo.
Đoàng đoàng đoàng…
Tiếng súng lại bất ngờ nổ ra và bay liên tục vào vách tường ngay bên Minh Quân đứng. Dù đang đau và mệt nhưng hành động nhanh vô cùng đã giúp hắn tránh khỏi làn đạn đó. Phía trước có đến năm người đang bắn tới tấp vào anh, anh dù muốn cũng không thể chạy khi những người truy đuổi này đã tiến sát lại gần, chỉ cần quay lưng chạy thì không biết trên người của anh sẽ có tới bao nhiêu viên đạn gim vào cơ thể. Quân không ngu ngốc mà bỏ chạy nhưng cũng không thể đứng im một chỗ để bọn họ giết mình. Hành động như một cơn gió lướt qua, anh vừa tránh được làn đạn, đạn vẫn bay tới không nhưng nhờ màn đêm và thủ thuật lợi hại, Quân lao mình bay thẳng về phía năm người, bay giữa những viên đạn bay sạt qua cơ thể.
Năm người bất chợt nhận ra anh đang lao tới với một chân duỗi thẳng về phía họ đầy sức mạnh phi thường thì cũng là lúc anh đã giáng một đòn thật mạnh về phía hai người đứng đầu. Hai kẻ sấu số ngã mạnh xuống đất, ba người còn lại không e ngại với khẩu súng trên tay và ngón tay vẫn đặt tại vị trí còi nhấn, sẵn sáng nổ đạn khi hướng mũi súng sang anh. Hành động của ba người tuy nhanh nhưng không nhanh bằng đường đá chân của Quân. Một cái vung chân và một nắm đấm như gậy sắt đánh vào ba người kia, lập tức họ nhào ngã về phía sau. Một người bất cẩn đã làm quăng khẩu súng về phía anh, anh nhảy lên và chụp lấy khẩu súng thật chính xác dù đêm tối và lực bay khá nhanh chẳng thể nào giúp anh nhìn thấy được khẩu súng đã bay đi đâu.
-“ch.ết tiệt” Hắn rủa một tiếng, tuyệt nhiên chẳng hề kêu đau. Nhưng lại có chút bực mình. Con nhỏ Khả Nhi ch.ết ở xó nào rồi, chẳng lẽ đã bị xử? Từ lúc nhảy khỏi xe đã bị mất dấu, chẳng tin được chút nào ở cô ta hết. Còn Bảo Khánh, gọi cho cậu ta không biết đã bao lâu, vậy mà bây giờ vẫn không thèm vác mặt đến đây. Đây là đang muốn chọc tức anh sao?