Chương 17: Ko ai quan trọng bằng em
Cô cứ ôm anh mà cười như thể là cô ko để ý rằng mình đang tm anh. Ba, me, và Tâm tâm nhìn thấy anh và cô tình cảm như thế,thì rất ngạc nhiên, thậm chiu Tâm tâm còn ồ lên một tiếng để thể hiện sự kinh ngạc của mình. Cô sau khi cười xong thì bỏ tay ra đi về phía bàn ăn, còn anh thì cũng lâấy lại vẻ ngoài kiêu hãnh của mình đi về phía bàn ăn. Cô ngồi xuống ăn, ba mẹ,anh thì thay nhau gắp thức ăn cho cô, vẻ mặt hai người đều rất hài lòng. Bất chợt, Tâm tâm hỏi cô:
Chị dâu ơi, anh em có nhiều phụ nữ lắm đó, chị ko cấm anh ấy mà cứ để anh ấy nhiều hoa ở ngoài vẫy gọi vậy sao?
Cô tiếp tục ăn thản nhiên rồi mới nói:
Đợi đến lúc đấy thì em sẽ biết chuyện xảy ra như thế nào.
Anh nhàn nhạt nói:
Đàn ông gặp dịp mua vui là thường thôi mà.
Cô và Tâm nghe xong thì nhìn nhau, cô nói như để tiếp tục cuộc tranh cãi với anh:
Vậy đàn bà gặp dịp mua vui là chuyện thường.
Anh quay sang nghiêm nghị giọng nói với cô:
Em cứ thử, rồi sẽ biết hiệu quả.
Tâm tâm lúc này đã sợ anh và nói với cô:
Chị ơi tốt nhất chị haỹơ đảm bảo tính mạng mình trước, em ko muốn có mùi thuốc súng
Cô thắc mắc nói:
Thuốc súng. M
Tâm tâm gật đầu.
Anh quay sang nói với cô bằng chất giọng nhẹ nhàng:
Có là ai thì cũng ko quan trọng bằng vợ anh.