Chương 18: Ngày đầu đi làm
Cô xuống dưới ăn sáng thật nhanh mà ko hề để ý đến ăn đang làm gì, có ăn sáng hay ko và ko để ý đến cái ánh mắt của anh chỉ nhìn về cô.
Cô sau khi ăn xong thì lên trên phòng thay một chiếc áo sơ mi màu trắng, váy đen ngắn kết hợp cùng mái tóc mượt mà của cô đã khiến bao nhiêu chàng trai phải ngước nhìn rồi. Cô đi xuống dưới nhà, lúc ra cửa cô mới sực nhớ ra một điều gì đó liền quay lại hỏi mẹ anh:
Mẹ ơi, hai hôm nay còn để ý ko thấy dì Lan đâu cả.
Mẹ anh chỉnh lại cổ áo cho cô nói:
Dì nghỉ ở nhà một tuần.
Cô hỏi bà:
Dì ốm ạ?
Mẹ cô lắc đầu:
Không, người nhà của dì đến chơi.
Cô vâng rồi ra mở cửa, có vừa mở thì giật mình vì có 2 vệ sĩ màu đen đứng ngay ngoài cửa. Cô liền hỏi:
Mấy anh là ai mà đứng ở đây?
Hai vệ sĩ đều cúi đầu nói:
Chào tiểu thư, chúng tôi là vệ sỉ của Vương tổng.
Cô gật đầu, rồi nhìn ra ngoài thì có 10 người vệ sĩ áo đen khác đứng ở ngoài. Cổng vào cũng có, ở vườn cũng có, nói chung là bao quanh hết cái biệt thự này. Cô cứ đứng ở đó nhìn mà ko biết anh đang đứng ở đằng sau cô từ bao giờ. Anh nói:
Đi làm thôi.
Cô giật mình quay lại hét vào mặt anh:
Người của anh đq làm tôi giật mình giờ còn đến anh nữa sao?
Anh nghe cô nói vậy thì nhíu mày đi ra nói với 2 người vệ sĩ kia:
Mấy người làm việc kiểu gì mà khiến Vương phu nhân giật mình hả? Có muốn nghỉ việc ko?
Hai vệ sĩ kia vội vàng gập người nói:
Chúng tôi ko dám tại phạm. Mong Vương Tuấn bỏ qua.
Coô thấy hai người kia cúi đầu thì thấy hơi có lỗi liền nói với anh:
Tôi nói anh mà, sao anh lại mắng,các anh ấy.
Anh như ko nghe cô nói, đổ sang một chủ đề khác:
Hôm nay tôi đưa em đi làm, ra ngoài thôi, tôi còn phải giới thiệu em với một người nữa cơ. Ko mau là muốn làm.,
Cô nói:
Vậy thì nhanh lên, tôi ko muốn ngày đầu tiên đã bị muộn làm.
Anh cầm tay cô kéo ra ngoài. Cô vừa tơra tới thì lại thêm một trận kinh ngạc nữa. 3 chiếc siêu xe đỗ theo hàng thẳng, khi anh ra thì mỗi xe có 2 người liền ra khỏi xe cúi đầu nói:
Vương tổng.
Anh gật đầu, cô quay sang nhìn anh thì bây giờ bộ mặt của anh lạnh như bằng ko còn vẻ đùa nghịch với cô như ngày hôm qua nữa. Ở xe giữa cô một người bước lên nói:
Hôm nay, tất cả đội vệ sĩ đều đến ***
Anh gật đầu rồi, giới thiệu với người con trai đang bước lên:
Đây là tiểu vân, vợ tôi.
Anh con trai kia liền giơ tay ra nói: Chào em, tôi là Dương.
Cô đang định bắt tay với anh thì tuấn đã nhanh tay đánh một cái nhẹ vào tay Dương nói:
Đây là Kiệt Dương, đội trưởng đội vệ sĩ, đồng thời cũng là bạn của tôi.
Cô nở một nụ cười dịu dàng nói:
Chào anh, em là tiểu vân.
Kiệt dương nói:
Rất vui được gặp em.
Anh thấy cô đang định nói thì kéo cô lên xe rồi đánh trống lảng:
Hôm nay là ngày cô ấy đi làm, tôi ko muốn trễ. Mau tập trung vào công việc chính.
Kiệt Dương nghe vậy vội vàng lên xe, người ngồi ở nghế lái sẵn hỏi:
Chúng ta đưa phu nhân đến đâu ạ
Kiệt dương nói:
Đến phùng tín.
Xe chạy băng băng trên đường, cô cứ mải ngắm nhìn cảnh cho đến khi tới gần Phùng tín thì cô định quay sang hỏi anh nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng ko góc ch.ết của anh khiến cô ko dm nói gì cả. Đến cửa công ti, anh quay sang dặn cô:
Trưa về, sẽ có xe đến đón ko được chạy lung tung. Đừng tưởng tôi ko biết hôm qua em ko về nhà thậm chí còn quên ăn.
Anh nhấn mạnh câu cuối làm cô giật mình nghĩ " Sao anh ta lại biết cả chuyện đó chứ "
Anh gõ lên trán cô một cái:
Nhớ chưa?
Cô lấy tay xoa xoa trán nói:
Biết rồi.
Cô xuống xe, anh hạ cửa kính vẫy tay với cô trước khi xe rời đi. Cô mỉm nhẹ cười vẫy tay lại rồi bước vào công ti.
Trên đường đến,công ti của anh. Kiệt Dương lên tiếng hỏi:
Mình chưa thấy cậu đối với một cô gqí nào như vậy?
Anh cười rồi đáp:
Bây giờ thì thấy rồi đó