Chương 11
Hà Thanh đi đến trước bàn Nguyên Khôi thì dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Khôi, có thể cho mình ngồi cùng được không?”
Không thể!
Cậu ngồi chỗ khác đi!
....
Trong đầu Minh Châu hiện tại có hơn một trăm câu từ chối thường dùng của cái người nào đó, thế nhưng...
“Được.” Nguyên Khôi đứng lên, nhường đường cho Hà Thanh đi vào, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh trước giờ chẳng có ai ngồi.
Minh Châu nhìn mà há hốc mồm, nửa ngạc nhiên, nửa tức giận. Tố Vân, Ngọc Yến đồng thời liếc mắt nhìn Minh Châu, lắc đầu, thở dài: “Ca này khó đây!”
Hà Thanh mỉm cười, giọng nói ngọt ngào làm động vật giống nam trong lớp đổ nghiên ngả: “Cám ơn Khôi!”
Minh Châu bĩu môi: “Người mới mà biết lựa chỗ ghê ha! Không phải tự nhiên mà trống đâu à...”
Ngọc Yến, Tố Vân gật gật đầu: “Mọi thứ đều có nguyên do.”
Hà Thanh không khỏi tò mò, quay lại hỏi: “Thế sao? Vậy lí do đó là gì?”
Minh Châu cười híp mắt: “Nói ra mất linh.”
“...”
Tại một bàn khuất trong góc căn-tin trường, có ba người đang chụm đầu thì thầm, hai người giống nhau như hai giọt nước, người còn lại tóc tém, sơ mi nam, chính là bộ ba Minh Châu.
Ngọc Yến: “Ê, Minh Châu, bà tính khi nào mới chịu đưa ‘thư’ cho Nguyên Khôi hả, mau triển khai kế hoạch của tụi mình đi chứ, tình địch cũng xuất hiện rồi, bà mà không nhanh là Nguyên Khôi bị nhỏ đó cướp mất đó.”
“Suỵt! Bà bé bé cái mồm thôi, để đến tai cô Vân là... đến tai mẹ tôi, mà đến tai mẹ tôi là...”
Minh Châu còn chưa nói, hai người Vân, Yến đã đồng thanh đáp: “Tống cổ bà ra khỏi nhà chứ gì, không có câu nào mới hơn à.”
Tố Vân ăn bánh tráng trộn nhồm nhoàm nói: “Tui thấy con nhỏ Hà Thanh gì gì đó chả thèm Nguyên Khôi nhỏ dãi ra còn làm bộ. ‘Khôi, có thể cho mình ngồi cũng được không? Cám ơn Khôi!’... thật buồn nôn!” Tố Vân bắt chiếc giọng điệu của Hà Thanh lúc trước, nói xong còn khoa trương làm động tác muốn nôn làm cả đám cười ha hả.
Cười chán rồi lại cùng thở dài.
Tố Vân: “Bà phải làm gì đi chứ, sao để yên cho nhỏ đó ngồi đó mãi được.”
“Yên tâm, trong vòng ba ngày, tôi mà không đuổi được nhỏ đó đi chỗ khác thì tên tôi sẽ viết ngược.” Minh Châu nói, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh.
Ngọc Yến: “Há há, vụ này được à. Đến lúc tôi sẽ gọi bà là Mâu Chinh, he he.”
Minh Châu đập cái bốp vào đầu Ngọc Yến: “Bà mong tôi thất bại đến thế à?”
Ngọc Yến xoa đầu, chẳng có tí nào gọi là áy náy nói: “Đâu có, tôi đang dự trù khả năng xảy ra mà.”
“Ba bạn nói chuyện gì mà rôm rả thế? Cho mình tham gia với được không?” Đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đầu làm cả ba giật mình. Quay lại đã thấy trước bàn có thêm hai người, cũng chính là hai người vừa mới xuất hiện trong câu chuyện của họ, Nguyên Khôi và Hà Thanh.
Ngọc Yến và Tố Vân liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu: “Được, được chứ!”
Minh Châu thì lại âm thầm chảy mồ hôi hột, ba người nói chuyện cũng không nhỏ, lại không biết Nguyên Khôi đến từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu. Mà cái mặt lạnh ngàn năm không đổi của ai đó càng làm cho Minh Châu chẳng thể đoán được gì.
Hà Thanh ngồi xuống phía đối diện mà Nguyên Khôi lại ngồi cạnh Hà Thanh vừa hay đối diện với Minh Châu. Vân, Yến lại liếc Minh Châu một cái đầy thâm thúy.
Hà Thanh mỉm cười: “Các bạn nói chuyện gì mà vui thế, từ xa đã nghe tiếng ba người cười.”
Tố Vân xua tay: “Chuyện linh tinh thôi, nếu đã có nhân vật mới ở đây thì chúng ta nói về người mới đi.”
Ngọc Yến phụ họa: “Được đấy, Hà Thanh giới thiệu một chút đi.”
“À, lúc trước mình học ở Anh, nhưng vì một vài lý do nên ba mẹ mình kêu mình về nước, nhà mình là hàng xóm của Nguyên Khôi.”
Tố Vân gật gù: “Thảo nào, nhìn hai người thân thiết như vậy.”
Nguyên Khôi vẫn vẻ lạnh nhạt lặng im ngồi ở một bên, mà Hà Thanh thì cúi đầu thẹn thùng: “Thực ra cũng không thân lắm, mình ra nước ngoài cũng khá lâu rồi, không thường liên lạc.”
“Haizz, thực là có điều kiện nha, ra nước ngoài khá lâu vậy thì không cần phải học tiếng Anh rồi.” Giọng điệu này nghe kiểu gì cũng giống châm chọc, thế nhưng Minh Châu lại rất tự nhiên gắp đồ ăn cho Hà Thanh. Miệng còn không quên cười một cái.
Hà Thanh không phát hiện ra, nhưng hai người Vân, Yến lại nghe rõ rành rành. Tố Vân thầm kêu không ổn, thấy dấm của ai đó sắp sửa đầy một xô, Tố Vân rất nhanh trí, nói: “Hà Thanh này, cậu mới đến đến, chắc vẫn chưa biết nhiều về trường mình, hay là để tôi với Ngọc Yến đưa cậu đi tham quan một chút nhé!” vừa nói vừa nháy mắt với Ngọc Yến.
Ngọc Yến rất nhanh liền hiểu ý, phối hợp nói: “Trường mình có rất nhiều chỗ đẹp, đảm bảo selfie thì cực chuẩn luôn!”
Không chờ Hà Thanh lên tiếng, hai người đã đến bên Hà Thanh, nửa lôi nửa kéo người đi mất, để lại Minh Châu ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra và một người mặt lạnh.