Chương 12: Đại chiến tình địch bắt đầu

Minh Châu nhìn ba người rời đi nhanh như chớp, chỉ còn biết cười khan, cúi đầu uống nước.
“Mọi người trong đội bóng thường nhắc đến cậu!”


“Hả?” Minh Châu còn đang nghĩ Nguyên Khôi sẽ tiếp tục làm bức tượng không cảm xúc thì cậu lại đột nhiên nói ra một câu chẳng ăn nhập. Minh Châu nhất thời không hiểu.
“Chiều nay cùng tôi đến sân bóng.”
“Đến sân bóng? Làm gì?” Minh Châu tiếp tục ngơ ngác.


“Tôi hứa với mọi người là sẽ đưa cậu đến cùng. Chiều nay cậu bận gì sao?”
“À... không bận, nhưng mà...”
“ giờ, tôi đến đón cậu.”
Một buổi sáng đẹp trời, có một con bò nào đó đã bị một người nào đó cứ thế xỏ mũi dắt đi, dắt đi, dắt đi...


Đến tận khi về nhà, con bò nào đó mới tiêu hóa được vấn đề, vò loạn mái tóc ngắn, hét toáng lên: “Trời ơi là trời...” khiến cho mẹ của người nào đó đang nấu cơm trong bếp phải nói vọng ra ngoài: “Con nhỏ này, mới về nhà đã phát điên cái gì, sáng nay chưa uống thuốc à?”


Đúng 2 giờ chiều...
“Kính coong... kính coong...”
Nguyên Khôi rất đúng giờ xuất hiện trước của nhà Minh Châu, vừa bấm chuông không lâu đã thấy một người phụ nữ mở cửa. Nguyên Khôi lễ phép chào: “Cháu chào cô.”


Bà Tú cười tít mắt hỏi: “Cháu là bạn Châu phải không? Vào nhà ngồi chờ nó một chút.”


available on google playdownload on app store


Không chờ Nguyên Khôi đồng ý, bà Tú đã kéo cậu vào nhà, hết lấy nước, hoa quả, rồi hỏi han đủ kiểu, nếu không phải là Nguyên Khôi thì e là sớm chạy mất dạng. Thế nhưng đến khi cùng Minh Châu ra khỏi nhà thì mặt cậu cũng đã đen hơn một nửa.


Minh Châu cười khan: “Mẹ tôi hơi nhiệt tình, cậu đừng để bụng, ha ha...”
“Tôi lại thấy mẹ cậu nói rất đúng.”
“Mẹ tôi nói gì?”
“Bà ấy nói cậu... rất ngốc!”
Minh Châu đang đạp xe, lảo đảo đâm vô lề đường cái rầm.
“Thật, thật á?”


“Lừa cậu đấy!” Nguyên Khôi thản nhiên nói, khiến ai đó vừa mới leo được lên yên xe lại suýt nữa ngã ngửa.
***
“Hai người tiến triển đến đâu rồi?”
“Cái gì tiến triển?”


“Phải không đó, tụi tôi đã giúp bà ‘chiến đấu trường kì’ với quân địch... à không, tình địch của bà rồi mà vẫn không làm nên cơm cháo gì à.”
“À, ờ thì không phải là không có.”


Cuộc đối thoại trên chính là của bộ ba nào đó, cặp sinh đôi Vân, Yến vừa mới nghe đến đó thì mắt sáng lên, trên mặt viết rõ hai chữ ‘bà tám’, còn Minh Châu thì chẳng để tâm, lục lọi trong cặp hồi lâu, rốt cuộc lôi ra một sinh vật đen đen hôi hôi mà người ta hay gọi là... chuột ấy!


Tố Vân, Ngọc Yến sớm hình thành phản xạ từ lâu, lập tức nhảy ra xa ba mét, mặt trắng bệch: “Bà tậu đâu được cái thứ đồ chơi kinh dị ấy thế, tính dọa nhau à?”


Minh Châu cười khà khà: “Đã chơi thì phải chơi hàng ‘xịn và mịn’ chất lượng cao chứ!” nói rồi vươn người, bỏ vật trong tay vào ngăn bàn phía trên, chếch sang bên phải 45 độ.
Tố Vân, Ngọc Yến đồng thời nuốt nước bọt, âm thầm cầu nguyện thay cho tình địch bất hạnh nào đó.


Không lâu sau, Nguyên Khôi cùng Hà Thanh cũng tới, Nguyên Khôi vẻ mặt như thường lệ ngồi vào bàn, mà Hà Thanh thì tươi cười chào hỏi.
Minh Châu cũng chào lại đôi ba câu, sau đó quay sang nói với Ngọc Yến: “Bà đi căn-tin với tôi mua mấy lọ thuốc chống chuột chứ dạo đây lớp mình hơi nhiều à.”


Mặt Hà Thanh thoáng cái đã trắng bệch, lắp bắp nói: “Lớp mình, có chuột á?”


Minh Châu vẻ mặt hết sức nghiêm túc và vô tội: “Đúng vậy, cậu mới đến nên chắc không biết, không cẩn thận mà để nó bò lên người thì...” Minh Châu giống như nghĩ đến điều gì kinh khủng lắm mà rùng mình một cái thật mạnh.


Hà Thanh vội vàng kéo tay Nguyên Khôi: “Khôi ơi, mình sợ chuột lắm, cậu... cậu phải giúp mình nha!”
Nguyên Khôi cau mày, liếc Minh Châu một cái đầy ý đe dọa, hiển nhiên là biết ai đó lại bày trò quậy phá.


Hà Thanh mãi không thấy Nguyên Khôi nói gì, lắc tay cậu, vẻ mặt như muốn khóc: “Nha Khôi, giúp mình đi mà!”
Rõ là đáng thương thế nhưng lọt vào mặt Minh Châu lại thành dáng vẻ vô cùng đáng khinh. Minh Châu âm thầm trừng mắt, hỏi thăm 18 đời tổ tông cô nàng rồi mới kéo Ngọc Yến đi mất.


Một lát sau... hai người thập thò trước cửa lớp, nhỏ giọng thì thầm.
“Bà không ở trong lớp lại chạy ra đây làm gì?”
“Bà không biết gì cả, cái này gọi là tạo bằng chứng ngoại phạm.”
“Hở?” Ngọc Yến chẳng hiểu gì.


“Suỵt! Im lặng nào, xem chuột đại nhân nhà mình ra tay đây.” Nói đoạn lấy ra một cái điều khiển từ xa, bật nút nguồn, rất nhanh một âm thanh cao tới quảng tám vang dội truyền ra từ trong lớp: “AAAA! MẸ ƠI, CHUỘT!”


Không cần nói cũng biết âm thanh ấy phát ra từ ai rồi đấy, ngày thường mềm mại bao nhiêu thì hiện tại lại càng chói tai bấy nhiêu!
Minh Châu ngồi xổm trước cửa lớp, một bộ dạng ôm bụng nín cười đến nội thương. Mà Ngọc Yến thì toát hết cả mồ hôi hột.






Truyện liên quan