Chương 19: Chỉ còn lại đống tro tàn
Trần Yến Vân khó khăn chạy trốn khỏi hai chức nghiệp giả Hộ Thuẫn, bọn họ liên tục dùng cái khiên lớn của mình thô bạo càn quét về phía trước.
Muốn chạy trốn khỏi hai người này quá khó khăn, thể lực chẳng còn lại bao nhiêu, nếu còn cò cưa với đám người này nhất định gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi, lúc này lẽ ra Chu Minh phải giết tên Thuật Sư Ánh Sáng đó rồi chứ?
Trần Yến Vân rất tin tưởng vào năng lực của Chu Minh, ở trận chiến với Boss tinh anh trong phó bản tân thủ từng chứng kiến qua sức mạnh khủng khiếp của hắn.
Thông thường chức nghiệp giả cấp 10 chỉ số thuộc tính chưa tới 200, 300, nhưng Chu Minh lại có thể giết ch.ết Boss tinh anh với chỉ số thuộc tính lên tới 800, điều này chứng tỏ sức mạnh của hắn lớn hơn ít nhất một hai lần người khác.
Mà lúc đó hắn chỉ mới cấp 6, bây giờ cấp 12 rồi, chỉ số thuộc tính chắc chắn được nâng cao hơn rất nhiều, đám chức nghiệp giả cấp 25 này ngoại trừ Hộ Thuẫn ra còn lại phòng ngự đều rất yếu.
Hơn nữa, Thuật Sư là chức nghiệp phòng ngự cực kỳ kém, nhanh nhẹn cũng không hơn mấy chức nghiệp khác, bù lại sức mạnh rất khủng bố, một khi trúng phải kỹ năng ắt hẳn phải bị thương nặng, nhẹ thì bị thương ngoài da, nặng thì tàn phế, hoặc thậm chí ch.ết trong một đòn.
Cùng một dạng với Pháp Sư, nhưng Thuật Sư nhỉnh hơn một chút, vả lại còn cần người điều khiển đủ tinh ranh để giải quyết các vấn đề phát sinh.
Thuật Sư Ánh Sáng vừa mới nãy tung ra hai kỹ năng đã phá hủy một phần khu rừng, nếu tiếp tục để hắn sử dụng kỹ năng sớm muộn gì khu rừng này cũng bị phá hủy toàn bộ.
Chẳng qua, thanh âm rung chấn đầy thô bạo từ kỹ năng của hắn đã biến mất, ánh sáng vụt tắt hoàn toàn, dường như trận chiến đã kết thúc.
Trần Yến Vân chạy một hồi điểm thuộc tính thể chất suy giảm, thể lực theo đó cạn kiệt, không chạy nổi nữa, phía sau lại đang bị hai người kia áp sát vô cùng gần, nếu bị ép lại chắc chắn trở thành một mớ thịt nát.
Đột nhiên cô không còn cảm nhận được áp lực ở phía sau, hai chức nghiệp giả Hộ Thuẫn bỗng nhiên dừng lại nhìn vào bảng thông báo trước mặt.
Vũ Thuần Lữ đã tử trận
Trưởng nhóm đã ch.ết, tổ đội Kẻ Cướp Ánh Sáng bị cưỡng ép giải thể
"Chuyện này...?"
"Vũ Thuần Lữ ch.ết rồi?"
"Không, không thể nào xảy ra chuyện như vậy được, nhất định là ta nhìn nhầm rồi!"
"Mẹ kiếp, đây là sự thật, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi, phải làm gì đây?"
Hai chức nghiệp giả Hộ Thuẫn hoang mang khi nhận được thông báo, tổ đội 5 người bọn họ cướp qua không biết bao nhiêu chức nghiệp giả, chưa từng thất bại trong bất kỳ phi vụ nào, bây giờ gặp phải tình huống này có chút không phản ứng kịp.
"Vừa rồi ba người tấn công một người còn để ch.ết một, ngươi nghĩ chúng ta làm gì được nữa?"
"Chậc, ít nhất cũng phải kéo theo ả khốn kiếp này!"
"Mẹ kiếp! Ngươi bị đần à? Bây giờ không phải nên chạy sao? Bọn họ ch.ết hết rồi, chứng tỏ tên khốn kia rất mạnh, bây giờ hắn mà qua tới đây chúng ta ch.ết chắc!"
"Thế ngươi nghĩ chúng ta chạy bằng đường nào? Chẳng phải nên mở đường từ phía ả ta sao?"
"Huh? Đúng, đúng vậy, chúng ta phải giết ch.ết ả ta, nhất định phải giết thật nhanh, nếu không sẽ muộn mất!"
Hai chức nghiệp giả Hộ Thuẫn bàn bạc nãy giờ cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Nhưng mà, có phải nói nhiều quá rồi không?
Bọn họ quay đầu lại nhìn, lúc này Trần Yến Vân đã biến mất!
Vài giây trước còn sờ sờ trước mặt, thoáng chốc đã mất tăm hơi, rốt cuộc cô ta còn bao nhiêu phương thức lẫn trốn?
Hai chức nghiệp giả không ngu ngốc đến nổi đi tìm Trần Yến Vân, bọn họ mặc kệ cô ta trốn ở chốn nào, lập tức chạy trối ch.ết về phía trước, phá tan vật cản trên đường đi.
Dù sao cũng không cần phí công sức để giết Trần Yến Vân, giữ sức lực lại và chạy khỏi nơi này sẽ tốt hơn.
Trần Yến Vân trong chốc lát tranh thủ khoảng thời gian bọn họ cãi vã liền trèo lên cây, nín thở cầu nguyện.
May mắn thay bọn họ chọn cách bỏ trốn nên cô thoát khỏi tình huống nguy hiểm này, cô bình tĩnh lại, lẩm bẩm vài câu vào bảng thông báo trước mặt.
.....
Chu Minh dẫn theo bầy quái vật hoang dã đuổi tới chỗ Trần Yến Vân, khoảng cách của họ hiện giờ đã nằm ngoài phạm vi bán kính 150 mét, trận đối chiến đã tách bọn họ ra khá xa.
Bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện một bảng thông báo, bên trên ghi vài dòng chữ.
Tin nhắn từ Trần Yến Vân
Chu Minh, ngươi ổn chứ? Ta ở bên đây vừa giết ch.ết tên Cung Thủ, sau đó bị hai tên chức nghiệp giả Hộ Thuẫn truy đuổi nãy giờ, nhưng dường như đồng minh của bọn họ đã bị ngươi giết rồi, bây giờ đang bỏ chạy về hướng phó bản Chủ Nhân Khu Rừng, nếu ngươi muốn đuổi theo phải nhanh lên, ta bây giờ không còn sức nên không đuổi theo được nữa, phải uống thuốc hồi phục thể chất.
Trò chơi giáng lâm hiện thực, đương nhiên phương tiện trao đổi thông tin cũng xuất hiện.
Sau khi trở thành chức nghiệp giả sẽ mở ra nhiều công năng, trong đó kết bạn giữa chức nghiệp giả có thể gửi tin nhắn, gọi điện, trao đổi vật phẩm, tương tự như khu giao dịch.
Cách thức gửi tin nhắn này an toàn hơn khi dùng điện thoại, không ai có thể nhìn thấy nội dung tin nhắn ngoài người nhận tin nhắn, chức nghiệp giả thường xuyên sử dụng phương pháp này và dường như không dùng đến điện thoại nữa.
Chu Minh nhìn thấy tin nhắn liền tăng tốc chạy về phía phó bản Chủ Nhân Khu Rừng, cảm thấy chạy dưới mặt đất quá chậm, hắn nhảy lên thân cây rồi bật nhảy liên tục qua các cây khác.
Chức nghiệp giả Hộ Thuẫn chỉ số thuộc tính thể chất vô cùng cao, nhưng cũng để lộ nhiều điểm yếu, nhanh nhẹn thấp, sức mạnh trung bình, tinh thần cũng nằm ở mức thấp, gần như không có tác dụng nào khác ngoài làm khiên thịt.
Chu Minh lợi dụng thân cây cao lớn để bật nhảy, di chuyển đến khoảng cách xa hơn, chưa đầy mười phút sau đã tìm thấy vị trí của hai chức nghiệp giả Hộ Thuẫn.
Khoảng cách càng lúc càng gần, 90 mét, 80 mét, 70 mét,... 40 mét, 30 mét, mặc dù trong 150 mét có thể bắn trúng bọn họ, nhưng do điểm thể chất của bọn họ quá lớn nên cần hắn đến gần để tấn công nhiều nhất có thể, đồng thời giữ khoảng cách tốt nhất để vừa tấn công vừa né tránh.
Chu Minh nhẹ nhàng rút súng, Desert Eagle sẵn sàng bắn ra những phát đạn đầu tiên.
"Huh? Đáng ghét, tên khốn đó đuổi tới rồi!"
"Khốn kiếp, đây là loại vũ khí gì có thể tấn công nhanh và khoảng cách xa đến như vậy?"
"Đừng bận tâm, phòng ngự của chúng ta cực kỳ cao, hắn không thể xuyên phá được đâu!"
Bọn họ sai rồi, kỹ năng Viên Đạn Tử Thần quả thật không thể xuyên phá qua khiên bảo hộ từ kỹ năng của chức nghiệp giả Hộ Thuẫn, nhưng nó có thể bỏ qua phòng ngự.
Tức là mọi phòng ngự đều trở nên vô dụng trước Viên Đạn Tử Thần, dù bọn họ có cường hóa phòng ngự lên cả trăm, thậm chí cả ngàn lần cũng chẳng được tác dụng gì.
Lại nói, kỹ năng tạo khiên chắn cần có thời gian hồi, cũng không thể tồn tại quá lâu, Chu Minh chỉ cần chậm rãi chờ đợi kỹ năng kết thúc liền tấn công, lúc đó có cả trăm người cũng ch.ết.
Chu Minh bắn những phát đạt thường có hiệu ứng kỹ năng Đạn Lửa về phía bọn họ, bọn họ lập tức dựng khiên chắn bảo hộ, bảo vệ bản thân.
"Cố gắng lên, vừa phòng thủ vừa lùi về sau!"
"Đạn nhiều quá, dường như hắn dùng súng tấn công chúng ta, nhưng chẳng phải vũ khí đó trở nên vô dụng từ rất lâu rồi sao?"
"Mẹ kiếp, làm sao ta biết được? Súng máy bắn không ch.ết quái vật cấp thấp, sớm đã bị loại bỏ rồi, chẳng hiểu ở đâu ra có một tên dùng súng kinh khủng đến vậy!"
"Ha, may mà súng của hắn yếu, không xuyên thủng được khiên chắn của chúng ta đâu, chờ hắn mệt rồi lại từ bỏ, chúng ta thừa cơ hội bỏ trốn."
Yếu sao?
Nếu yếu như ngươi nói, vừa rồi Vũ Thuần Lữ bằng cách nào ch.ết rồi?
"Ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, cảm giác cái ch.ết đang tới rất gần!"
"Ngươi đừng dọa, ta chưa muốn ch.ết đâu, trốn suốt mấy tháng trời, chỉ cần thăng cấp thêm chút nữa có thể an toàn sống ngoài hoang dã, chẳng sợ đám người trong thành truy đuổi!"
"ch.ết tiệt, ta cũng muốn chứ, nhưng ngươi nhìn xem nãy giờ đạn bắn ra liên tục, ngộ nhỡ khiên chắn hết hiệu lực thì chuyện gì sẽ đến?"
Hai chức nghiệp giả Hộ Thuẫn lần đầu cảm nhận được cái ch.ết, trước giờ đều đi cướp bóc, giết người khác, trở thành thợ săn trong khu rừng.
Đột nhiên lòi đâu ra hai con chuột nhắt có sức mạnh khủng bố, đến cả chức nghiệp giả cấp 25 cũng đem ra giết dễ dàng, hơn nữa còn truy đuổi như thể đuổi theo con mồi đang bỏ chạy.
Mười lăm phút trôi qua, khiên chắn bảo bộ mất đi hiệu lực, mà viên đạn rực lửa vẫn không ngừng lao tới.
"Chạy đi!!"
"Hự! Đau quá, đạn của hắn không gây nhiều sát thương, chỉ là ta đang bị thiêu đốt, thể chất liên tục tụt xuống..."
"Xong... xong rồi... lần này chúng ta tiêu đời thật rồi!"
Hai tên chức nghiệp giả Hộ Thuẫn ngừng lại trong đau đớn, ngọn lửa bốc cháy khắp nơi trên cơ thể, tuy không giết ch.ết ngay lập tức nhưng lại khiến tinh thần bọn họ suy sụp, thuộc tính thể chất tụt xuống tận đáy.
Chu Minh chậm rãi bước tới, khẩu Desert Eagle vẫn bắn ra những phát đạn rực lửa vào thân thể bọn họ.
Kích hoạt kỹ năng Viên Đạn Tử Thần
Chu Minh bắn một phát vào tim thay vì giữa trán như hai người kia, phát đạt bắn xuyên qua tim nhưng Hộ Thuẫn giả vẫn chưa ch.ết, vẫn còn hấp hối.
Chỉ là một giây sau đó bốc cháy dữ dội, thi thể hoàn toàn biến thành tro bụi giống như những người kia.
Kỹ năng Viên Đạn Tử Thần được tái kích hoạt
"Đừng... làm ơn, làm ơn tha cho ta, ta sẽ đưa cho ngươi tất cả những gì ta có...?"
Lúc này Trần Yến Vân hồi phục được một chút thể lực liền chạy theo Chu Minh tới đây, chứng kiến thi thể của tên chức nghiệp giả Hộ Thuẫn còn lại cháy rụi, toàn bộ thi thể đều không còn.
"Ngươi, ngươi giết hết bọn họ rồi à?"
Chu Minh quay đầu lại nhìn, khuôn mặt hắn chẳng có chút cảm xúc nào, gật đầu một cái, "Đúng vậy." Hắn nhìn xung quanh, nói tiếp: "Thi thể của tên Cung Thủ kia đâu?"
Trần Yến Vân sững người vài giây, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp: "Tên Cung Thủ ở chỗ kia, chắc đang bị đám quái vật kia ăn xác rồi...?"
Chu Minh không nói lời nào, chỉ chạy một mạch tới chỗ đám quái vật, vừa chạy vừa bắn ch.ết toàn bộ quái vật trên đường.
Chạy một hồi lập tức thấy thi thể bị cắn xé còn một nửa của tên Cung Thủ, trông vô cùng buồn nôn.
Chu Minh cầm súng bắn một viên đạn vào nửa thi thể còn lại, thi thể sau đó bốc cháy, tan thành mây khói.
Trần Yến Vân đuổi theo phía sau, mỗi quái vật đều bị hắn giết trong nháy mắt, hơn nữa còn tiêu hủy luôn một nửa thi thể còn lại.
Hắn đang phi tang hiện trường sao?
Nhưng đâu cần làm như thế? Nói thế nào đám người này đều đáng ch.ết, dù có bị người khác tận mắt thấy cũng chẳng gặp vấn đề gì, thậm chí ngược lại còn biết ơn.
Phù... mặc kệ vậy, sống sót là tốt rồi, mấy chuyện này bỏ qua đi...
Trần Yến Vân thở phào một hơi, đột nhiên thấy trên lưng Chu Minh có một vết thương vô cùng lớn.
"Chu Minh, ngươi bị thương rồi... này, Chu Minh!"
Chu Minh đột ngột ngã xuống đất, thần sắc nhợt nhạt xanh xao, từ nãy đến giờ hắn nén cơn đau qua một bên cố gắng truy đuổi đám trộm cướp, bây giờ chẳng còn lại chút sức lực nào.
Trần Yến Vân nhanh chóng chạy tới đỡ hắn, vừa rồi những đạo ánh sáng rơi từ trên trời xuống đã trúng vào người hắn sao?