Chương 20: Bình minh rực rỡ
Bình minh, 5 giờ 15 phút.
Chu Minh nằm bên cạnh Trần Yến Vân trên bãi đất trống gần phó bản, xung quanh được bao phủ bởi màn chắn màu vàng nhàn nhạt.
Hắn tỉnh dậy trong bộ dạng mệt mỏi, phần lưng phía sau được băng bó cẩn thận, có chút đau nhức khi vươn vai hay cử động cơ thể.
Nửa đêm vừa rồi quả thật rất khó quên đối với Chu Minh và cả Trần Yến Vân, cả hai gần như đối diện với cái ch.ết, nếu gặp một chút xui xẻo thôi đã bỏ mạng tại nơi rừng rú hẻo lánh này rồi.
Hắn nhớ mấy tiếng trước còn đang hủy đi thi thể của tên Cung Thủ trong nhóm người trộm cướp, lúc nhìn thấy phân nửa thi thể cháy thành tro tàn thì cũng ngất đi, hoàn toàn không nhớ được những chuyện xảy ra sau đó.
Bây giờ lại ngủ cùng Trần Yến Vân, trên cơ thể được băng bó kỹ càng, chắc chắn là do cô ấy giúp băng lại, bằng không vết thương sẽ nhiễm trùng, giờ này đã trở thành cái xác thối rửa.
Mà phần lớn đều dựa vào công hiệu của thuốc chữa lành vết thương, lúc gặp nhau và chữa trị cho cô ấy hắn đã đưa thêm vài lọ thuốc, không ngờ tới thật sự có chỗ dùng, lại còn dùng cho chính mình.
Trần Yến Vân từ sớm đã dùng hết mấy lọ thuốc chữa lành vết thương của bản thân trong lúc bị nhóm người trộm cướp truy đuổi, bởi thế nên mới sống sót bỏ chạy khỏi đám người bọn họ.
Nếu không đưa thêm mấy lọ thuốc chữa lành vết thương cho cô ấy, bây giờ làm gì còn cơ hội đứng dậy nhìn mặt trời đang ló dạng ngoài kia.
Hắn nhìn bình minh rực rỡ ánh sáng mặt trời, một màu này giống như ngọn lửa bùng cháy vừa thấy lúc hoàng hôn ngày hôm qua, cảm giác như trải qua một lần nữa vậy, thậm chí cảm giác dejavu này rất chân thật.
Hắn chậm rãi đi loanh quanh hoạt động gân cốt, cơ thể vừa mới lành nên cần hoạt động nhiều hơn, dù sao cũng không còn nhiều thời gian nữa, phải sớm ngày thăng cấp để có thể vượt qua kỳ thi, nên để lại cái nhìn tốt cho những kiểm tr.a kỳ thi.
Khoảnh khắc Mưa Ánh Sáng rơi xuống chợt hiện lên trong đầu Chu Minh, chỉ trúng phải một đạo ánh sáng đã tạo thương tích vô cùng lớn trên lưng, phần lưng như thể bị nướng chín.
Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó đã khiến hắn quên đi cảm giác đau đớn, bình tĩnh xử lý những chuyện còn lại, cuối cùng mới mệt mỏi quá và ngất xỉu.
Lúc này Nhãn Quan Thiện Xạ phát tín hiệu cho hắn, xung quanh bán kính 150 mét xuất hiện 12 con quái vật đang rình mò, ẩn nấp sau mấy gốc cây lớn.
Từ trong không gian Chu Minh lấy ra khẩu Desert Eagle màu bạc, giơ cánh tay cầm súng của mình lên chĩa về phía đám quái vật, lưng của hắn lập tức trở nên đau nhức, như thể bị cây búa sắt đập mạnh vào.
Chu Minh nuốt một ngụm nước bọt, tầm nhìn trước mắt lúc ẩn lúc hiện, cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền đến thần kinh não bộ, khiến hắn dần dần mất quyền kiểm soát, đau đớn không thôi.
Hắn mở bảng thông tin của bản thân lên nhìn qua một lượt.
Danh tính: Chu Minh
Chức nghiệp: Thiện Xạ (Độc Nhất)
Cấp: 12 (86,9%)
Sức mạnh: 1,000 (+20%)
Nhanh nhẹn: 1,250 (+20%
Tinh thần: 20
Thể chất: 100
Trang bị: Desert Eagle
Thiên phú độc nhất: Thợ Săn Toàn Diện (Cấp 1)
Kỹ năng chủ động: Viên Đạn Tử Thần (Cấp 2)
Kỹ năng bị động: Nhãn Quan Thiện Xạ (Cấp 2) Vô Hạn Đạn Dược (Cấp 2) Đạn Lửa (Cấp 2)】
Thợ Săn Toàn Diện (Cấp 1): Toàn bộ thuộc tính và thuộc tính kỹ năng tăng lên gấp 5 lần, nhận được kinh nghiệm gấp 2 lần khi tiêu diệt quái vật bình thường, kinh nghiệm gấp 5 lần khi tiêu diệt Boss, phần thưởng rơi ra có tỉ lệ nâng phẩm chất lên 1 bậc (25%)
Viên Đạn Tử Thần (Cấp 2): Khi kích hoạt, một phát đạn tiếp theo gây thêm 160% sát thương, đồng thời bỏ qua phòng thủ của đối phương, có thể bị chặn bởi kỹ năng phòng thủ cấp cao (Trên Viên Đạn Tử Thần 1 cấp). Tiêu diệt đối phương sẽ tái tạo lại toàn bộ thời gian hồi kỹ năng.
Thời gian hồi kỹ năng: 30 giây
Nhãn Quan Thiện Xạ (Cấp 2): Trong bán kính 30 mét xung quanh có thể nhìn và nghe thấy rõ mục tiêu, tăng độ chính xác thêm 125% khi mục tiêu ở trong bán kính 30 mét. ( Chắc chắn trúng, trừ kỹ năng dạng dịch chuyển, dịch chuyển tức thời và mục tiêu có chỉ số nhanh nhẹn cao hơn 22% )
Vô Hạn Đạn Dược (Cấp 2): Chỉ đối với súng, đạn được cung cấp vô hạn, không bị giật khi bắn và giảm thanh. Mỗi phát đạn bắn trúng mục tiêu sẽ tăng thêm 0,3% sát thương, tăng thêm tối đa 30% sát thương
Đạn Lửa (Cấp 2): Mỗi phát đạt kèm theo hiệu ứng Rực Lửa, mỗi giây thiêu đốt 3% thể lực của mục tiêu, kéo dài 3 giây, trong thời gian hiệu lực giảm 25% khả năng hồi phục thể lực, tái kích hoạt hiệu ứng mỗi khi bắn trúng mục tiêu.
Huh?
Chỉ số thuộc tính tinh thần của mình còn 20, thuộc tính thể chất còn 100?
Chu Minh chợt nhận ra lý do bản thân cảm thấy mệt mỏi và đau nhức cơ thể, chỉ số thuộc tính thể chất ảnh hưởng đến cơ thể chức nghiệp giả rất nhiều, thể chất càng thấp cơ thể càng trở nên mệt mỏi, các vết thương sẽ trở nên trầm trọng hơn.
So với thuộc tính thể chất thì thuộc tính tinh thần cũng tương đối quan trọng, thuộc tính tinh thần về 0 đồng nghĩa với việc bản thân mất đi lý trí, nhẹ thì trở thành kẻ ngốc, nặng thì ch.ết lâm sàn, trở thành người thực vật, hơn nữa tinh thần còn có công dụng khác cực kỳ quan trọng.
Nhưng cũng không thể nói thuộc tính thể chất kém quan trọng hơn, thuộc tính thể chất về 0 đồng nghĩa với việc cái ch.ết, mà thuộc tính thể chất cũng giảm đi nếu bản thân rơi vào trạng thái mệt mỏi, kiệt sức hay thể lực suy giảm do hoạt động quá nhiều trong một ngày.
Lúc nửa đêm hắn đã hoạt động rất nhiều trong tình trạng bị thương nặng, bây giờ mới trải qua mấy giờ đồng hồ, cũng may tỉnh lại sớm, bằng không tới lúc nhận ra bản thân đã trở thành kẻ ngốc, thậm chí ch.ết mất rồi.
Chu Minh bình tĩnh lấy trong không gian trữ vật ra mấy lọ thuốc, lập tức nghiêng đầu há miệng uống hết số lọ thuốc vừa lấy ra.
Sử dụng thuốc hồi phục thể chất
Thể chất đang hồi phục
Sử dụng thuốc hồi phục tinh thần
Tinh thần đang hồi phục
Chưa đầy một giây sau thần sắc của hắn trở lại bình thường, không còn cảm giác mệt mỏi, vết thương trên lưng cũng không gây đau nhức nữa.
Nhìn lại thuộc tính bốn chiều thì thấy mọi thứ đã quay trở lại như cũ, thật sự sống lại rồi!
Sức mạnh: 1,000 (+20%)
Nhanh nhẹn: 1,250 (+20%
Tinh thần: 900
Thể chất: 900
Bây giờ bình tĩnh quan sát cũng phát hiện kỹ năng Đạn Lửa và Vô Hạn Đạn Dược đã lên cấp 2, tuy không tăng quá nhiều thuộc tính lên nhưng chỉ cần có thiên phú cấp Thần ở đây thì không lo mấy chuyện này nữa.
Chu Minh thoải mái giơ tay cầm súng lên chĩa về phía đám quái vật, chỉ mới vài giây trước còn khó khăn nhấc lên, bây giờ có thể nhắm chuẩn mục tiêu, tay chân hoàn toàn trở về bình thường.
Ngay lập tức hắn bắn liên tục mười mấy phát đạn về phía đám quái vật xung quanh, mỗi phát đạn đều bắn xuyên qua đầu, trực tiếp kích sát.
Kích sát Goblin tuần tr.a cấp 16, kinh nghiệm +2%
Nhận được dao găm Goblin
Kích sát hắc báo cấp 16, kinh nghiệm +2%
Nhận được da báo
Cứ như vậy giết mười mấy con quái vật cấp 16, điểm kinh nghiệm vừa vặn đủ thăng lên cấp 13.
Mấy tiếng trước vừa giết cả đám quái vật xong mới ngất đi nên cũng được kha khá điểm kinh nghiệm.
Sức mạnh: 1,250 (+20%)
Nhanh nhẹn: 1,375 (+20%
Tinh thần: 1,000】
Thể chất: 1,000
Chỉ số thuộc tính bốn chiều nhanh chóng tăng lên, thông thường cấp 13 không thể có chỉ số trên 1,000, nhưng chỉ số của Chu Minh đều đạt tới hơn 1,000 điểm, vượt trội hơn so với người khác khá nhiều.
Kỹ năng cùng chỉ số thuộc tính cao nên mấy tiếng trước mới giết được tổ đội trộm cướp cấp 25 kia, không có thiên phú cấp Thần thì hắn đã ch.ết rồi trong lúc giao chiến với bọn họ.
Bây giờ nhớ lại, trong không gian trữ vật của hắn thu được rất nhiều vật phẩm tốt, có điều toàn bộ đều không sử dụng được, chỉ có mấy chục lọ thuốc hồi phục giữ lại dùng được.
Bình minh rực rỡ cũng trôi qua rồi, trời bắt đầu sáng rực ánh mặt trời, Chu Minh chậm rãi đi tới chỗ Trần Yến Vân, lúc này cô tỉnh dậy, cơ thể có chút mệt mỏi khi ngủ trong rừng.
"A? Chu Minh, ngươi tỉnh lại rồi, có cảm thấy đau nhức chỗ nào không?"
Vừa nhìn thấy Chu Minh, Trần Yến Vân liền lo lắng hỏi thăm, thời gian trôi qua mấy tiếng thôi mà cảm giác như hắn đã nằm dưỡng bệnh cả tuần vậy.
Cô đứng dậy chạy tới mò mẫm khắp cơ thể hắn, dường như hắn đã tháo băng khỏi người, trên tay còn cầm khẩu súng bạc, chắc hẳn mới hoạt động gân cốt xong.
Chu Minh lắc đầu cười nhẹ nói: "Ta không sao, bây giờ vô cùng khỏe mạnh, cảm ơn cô đã băng bó vết thương cho ta, nếu không ta đã ch.ết rồi..."
Trần Yến Vân đột nhiên đưa ngón tay lên che miệng hắn lại, khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng, bứt rứt nói: "Ngươi đừng nói mấy lời ch.ết chóc xui xẻo đó, đều tại ta kéo đám người kia tới, bằng không ngươi cũng chẳng bị thương nặng như vậy..."
Chu Minh cười nhạt, lạnh lùng nói: "Là do ta còn quá yếu nên mới bị thương, ngươi không cần phải tự trách, về sau mạnh lên rồi sẽ không còn gặp phải tình huống như vậy nữa, kẻ nào dám giở trò thì trực tiếp giết!"
Trần Yến Vân nghe xong không nói gì nữa, chỉ gật đầu, trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, lời của hắn vừa nói với chính mình, vừa nói với cô, bản thân cả hai vẫn còn quá yếu nên mới gặp phải tình huống này.
Mấy tiếng trước đánh nhau với đám trộm cướp kia chính là kinh nghiệm đầu tiên khi ra khỏi thành, sinh tử quan trọng, nhưng ai nắm giữ được sức mạnh mới nắm giữ được sinh tử.
Nếu không phải Chu Minh mạnh mẽ hơn người khác, phỏng chừng giờ này cô đã nằm dưới mồ, cả nhà khóc tang rồi.
Sau khi trở nên mạnh lên sẽ không còn gặp phải những tình huống tương tự nữa, thậm chí chính mình mới là người quyết định có để bản thân bị thương hay không, cũng như quyết định sinh tử của bản thân.
Thế giới này kẻ mạnh mới có quyền quyết định mọi thứ, kẻ yếu chỉ là trở thành vật ngán đường yếu ớt mà thôi, phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa, đến mức không còn kẻ nào dám đối mặt, chỉ có thể cúi đầu ngước nhìn.
Chu Minh bỗng chỉ tay về phía phần đất trống lớn ở đằng xa, trong đó có rất nhiều người đang tập trung, giọng nói trầm thấp có chút lạnh lùng.
"Chúng ta tới đó thôi, quái vật bên ngoài không cho kinh nghiệm nhiều bằng trong phó bản, phải nhanh chóng thăng cấp trước ngày diễn ra kỳ thi."
Trần Yến Vân quên mất mục đích thật sự của lần ra ngoài khu vực hoang dã, cô vội chỉnh đốn trang phục và lấy lại tinh thần, chuyện hôm nay sẽ trở thành bài học không bao giờ quên, ngày sau nhìn lại sẽ thúc đẩy bản thân trở nên thật mạnh mẽ.
"Được, chúng ta đi thôi!"
Hai người trải qua một đêm dài đằng đẳng, ngộ ra được thứ bản thân đang cần ở hiện tại là gì rồi.
Trước mắt hướng tới phó bản Chủ Nhân Khu Rừng, sớm ngày thăng cấp và gia vào học viện Thành Đô.