Chương 27: Ta muốn trao đổi trái tim sư vương, các ngươi lại muốn cướp sao?
Công hội Thần Đàn là một công hội lớn có tiếng ở thành phố Đông Ninh, những thành viên của công hội đều rất mạnh, hoặc sở hữu chức nghiệp Cao Cấp trở lên.
Lúc này một nhóm người dùng quyền lực và sức mạnh của công hội Thần Đàn để chiếm cứ phó bản làm của riêng, không cho bất cứ người nào vào.
Chu Minh ngồi tại tảng đá quan sát nãy giờ, đám người xung quanh rời đi cũng tới khuyên ngăn hắn đừng dính vào chuyện này, nhưng dường như hắn không muốn nghe.
Phó bản không phải của riêng người nào hay tổ chức nào, mọi người đều có thể tự do ra vào, đương nhiên hắn nên được phép vào chứ không phải bị ngăn cấm như hiện tại.
Nhưng hắn không quá lỗ mãng, chỉ ngồi yên quan sát, việc không nhìn thấy thông tin khiến hắn không chắc chắn bản thân sẽ đánh bại được bọn họ, đặc biệt là bọn họ có tới mười người, trang bị, vũ khí, vật phẩm đều thuộc phẩm chất cao, nhìn lại bản thân chẳng có gì ngoài khẩu Desert Eagle và thiên phú cấp thần.
Hơn nữa, chẳng có lý do gì để hắn phải mạo hiểm vào trong cạnh tranh với đám người này, bọn họ người đông thế mạnh, không rõ sức mạnh ngược lại rất khó kiểm soát tình hình.
Chu Minh kiên nhẫn ngồi yên, đám người không nói lời nào, chỉ thấy vài người bắt đầu đi vào phó bản, lựa chọn độ khó cấp ác mộng.
Trong khi đó vài người đứng ở bên ngoài canh gác, không cho phép bất cứ ai vượt qua ranh giới.
Chẳng qua Nhãn Quan Thiện Xạ giúp Chu Minh nghe ngóng và quan sát được hành động của bọn họ từ xa, lúc này dường như bọn họ đã chú ý đến sự hiện diện của hắn.
"Tên nhóc cấp mười bảy kia là thế nào vậy?"
"Huh? Tên nhóc này từ nãy đến giờ chỉ ngồi yên ở đó nhìn chúng ta, hơn nữa có vẻ đám người kia rất quan tâm tới hắn, chắc hẳn thuộc về gia tộc nào đó trong thành?"
"Đừng quan tâm, mấy con chuột nhắt không biết trời cao đất dày ở đây ngồi hóng sớm muộn gì cũng rước họa vào thân, thay vào đó nên tập trung thăng cấp bên ngoài thì hơn!"
"Ha ha, ta lại nghĩ khác, phỏng chừng tên nhóc này sợ quá nên không đứng lên nổi, bây giờ chắc tè ra quần rồi!"
"Được rồi, đừng nói về hắn nữa, tập trung canh gác đi, chốc nữa bọn họ ra ngoài là tới lượt chúng ta."
"Phó bản cấp thấp này làm gì được chúng ta mà phải lo lắng chứ, một mình ta cũng đủ giết sư vương rồi!"
"Hừ, cứ tự mãn đi, đến lúc gặp sư vương đừng có tè ra quần đấy!"
Nghe bọn họ trò chuyện không giống chức nghiệp giả cấp cấp, tuy chắc chắn cấp cao hơn những chức nghiệp giả ở đây, chỉ là không quá mạnh như tưởng tượng, phó bản cấp thấp kiểu này vẫn cần hai người cùng vào.
So với sức mạnh của Trần Yến Vân, có khả năng bọn họ cũng không mạnh bằng!
Thứ khiến bọn họ trở nên đáng sợ trong mắt người khác chẳng qua là danh xưng và tiếng tăm của công hội Thần Đàn.
Lại nói, đám người này nhất định đến đây vì trái tim sư vương, thời điểm này rất nhiều học sinh chuyển chức, khả năng cao con cháu của ai đó trong công hội Thần Đàn muốn tìm trái tim sư vương để thăng cấp sức mạnh bản thân.
Đám người này được cử đến công lược phó bản độ khó ác mộng để tìm ra trái tim sư vương, muốn nhanh chóng quay về nên mới chiếm luôn phó bản.
Thời gian thiết lập của Chu Minh đã cài lại xong rồi, bây giờ đã có thể tiếp tục vào phó bản, nhưng vấn đề là làm thế nào vượt qua đám người này.
Bọn họ không dễ dàng để người khác vào trong, nếu dùng trái tim sư vương trao đổi với bọn họ có lẽ mọi thứ sẽ ổn thoả, hắn có thể tiếp tục quét phó bản.
Chu Minh biết bản thân đang làm gì, một cái trái tim sư vương một lúc nào đó sẽ tìm lại được, mà kinh nghiệm từ phó bản cấp thấp không thể bỏ lỡ được, đặc biệt khi đang chuẩn bị cho kỳ thi toàn quốc.
Thời gian còn lại vài ngày trước kỳ thi, trước đó phải thăng cấp theo khả năng tốt nhất của bản thân, chút đồ này đem đi trao đổi với bọn họ để đổi lấy điểm kinh nghiệm cũng không tệ.
Nói không chừng sau khi trao đổi trái tim sư vương, vào quét phó bản vài lần lại tìm ra một trái tim sư vương khác, như vậy cũng xem như lấy lại vốn liếng.
Chu Minh không muốn xảy ra tranh chấp hay đối đầu với cả công hội lớn, nghĩ tới thôi đã biết kết cục của bản thân rồi.
Giống như lời của hiệu trưởng Trương Thành nói, mọi chuyện đều có cách giải quyết, dùng vũ lực để giải quyết ngược lại chỉ hại bản thân.
Công hội Thần Đàn nổi tiếng làm việc dứt khoát, không ngại ra tay giết người, bản thân hắn một thân một mình, ngộ nhỡ chọc phải đám người đó chỉ có đường ch.ết.
Chu Minh đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên quần áo, hướng tới chỗ đám người của công hội Thần Đàn đang đứng sau lá cờ và ranh giới.
"Đứng lại! Ngươi muốn làm gì? Vừa rồi không nghe chúng ta nói sao?"
"Tiến thêm một bước ngươi sẽ ch.ết, nên suy nghĩ lại một chút!"
Chu Minh nhìn về phía sau bọn họ, thời gian nửa tiếng để một tổ đội hai người công lược xong phó bản cấp ác mộng, xem như năng lực cũng tương đối mạnh.
Hắn tranh thủ lấy ra trái tim sư vương, nói: "Các ngươi đang tìm kiếm thứ này đúng không?"
Đám người của công hội Thần Đàn lập tức kinh ngạc khi nhìn thấy trái tim sư vương trên tay Chu Minh.
Trái tim sư vương
Giới thiệu: Có thể tìm thấy trong phó bản độ khó cấp ác mộng, Chủ Nhân Khu Rừng, tỉ lệ nhận được vô cùng thấp, chỉ có những người xứng đáng mới nhận được trái tim sư vương.
"Đây, đây thật sự là trái tim sư vương?"
"Mẹ kiếp, đưa nó đây!"
Chu Minh lập tức rút tay lại, cất trái tim sư vương vào không gian trữ vật.
"Tên nhóc khốn kiếp này, ngươi muốn gì?"
Chu Minh cười nhạt, không ngờ tới đám người này lại lỗ mãng tới như vậy, vừa nhìn thấy trái tim sư vương liền bộc lộ cảm xúc thật.
"Này, ngươi có nghe thấy chúng ta đang nói gì không đấy? Muốn ch.ết sao?"
"Nhanh đưa trái tim sư vương, chúng ta sẽ bỏ qua hành động không biết sống ch.ết này của ngươi!"
Tình huống gì đây?
Ta muốn trao đổi trái tim sư vương, các ngươi lại muốn cướp sao?
Chu Minh bình tĩnh nhìn vào đám người, nói: "Ta có thể đưa cho các ngươi trái tim sư vương, nhưng các ngươi phải rời khỏi đây và để ta vào quét phó bản!"
Vừa nghe xong lời này, đám người bỗng liếc mắt nhìn nhau, tâm trạng thay đổi, đột ngột quay lại hội ý với nhau.
Chưa đầy một phút đã hội ý xong, một tên trong số đám người đứng ra phía trước, cười nói: "Ha ha ha, người anh em xin thứ lỗi, vừa rồi chúng ta làm hơi quá. Chúng ta sẽ làm theo ý ngươi, chỉ cần ngươi đưa chúng ta trái tim sư vương, chúng ta sẽ nhường cho ngươi tự do ra vào phó bản!"
Nhanh như vậy đã hội ý xong, không bình thường chút nào.
Chu Minh nghi ngờ đám người có điều mờ ám, chẳng qua hắn không thật sự để tâm, đám người này đều thuộc công hội lớn, không lý nào lại đi lừa dối người khác, chuyện này truyền ra ngoài nhất định để lại vết nhơ xấu xí cho công hội Thần Đàn.
Chu Minh dứt khoát đưa trái tim sư vương cho bọn họ.
"Đây, các ngươi cầm lấy rồi đi ra khỏi khu vực phó bản, hi vọng các ngươi đừng nuốt lời, bằng không công hội Thần Đàn sẽ chịu tai tiếng, đến lúc đó các ngươi không được yên đâu!"
Đám người cầm lấy, nhìn nhau gật gật đầu, ánh mắt của họ không được bình thường, trên mặt lộ ra vẻ gian trá.
Nhưng bọn họ thật sự nhường đường cho hắn vào phó bản, lập tức rút lá cờ lên đưa vào không gian trữ vật, cười cười nói nói như thể rất thân thiết.
"Ha ha, người anh em, vừa rồi chúng ta vội vàng muốn có trái tim sư vương nên mới nói lời không nên, ngươi đừng để tâm, bây giờ cứ tự nhiên vào phó bản, nhất định không có kẻ nào dám bén mảng đến đây đâu."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta ở đây canh chừng phó bản giúp ngươi, ngươi cứ yên tâm quét phó bản."
"Nhìn ngươi chắc hẳn là học sinh mới chuyển chức nên cần thăng cấp, tốt nhất không nên để người khác vào phó bản, chúng ta ở đây canh giữ giúp ngươi vài ngày, vài ngày sau đến kỳ thi toàn quốc sẽ lập tức rời đi cùng ngươi."
Chu Minh có chút khó chịu, lời nói của bọn họ không đáng tin, hắn cũng không thích chiếm giữ nơi này làm của riêng, dù sao cũng chẳng vào phó bản liên tục được.
Hắn dừng lại nhìn qua đám người, lạnh lùng nói: "Không cần đâu, các ngươi cầm lấy trái tim sư vương rồi quay về đi, người khác muốn tới đây vào phó bản cứ để họ vào."
Đám người của công hội Thần Đàn vậy mà nghe theo hắn, cười cười nói: "Được được, nghe theo ý ngươi, chúng ta lập tức rời đi."
Chu Minh chậm rãi bước tới phía trước, hắn không xoay người lại nhìn, đám người thật sự thu gom mọi thứ hướng ra bên ngoài khu vực phó bản.
Nhưng mà, mọi chuyện thật sự kết thúc dễ dàng như vậy sao?
Đám người đi được vài bước thì bỗng nhiên dừng lại, toàn thân lộ ra sát khí, khuôn mặt khinh bỉ nhìn bóng lưng của Chu Minh, mười người nhanh chóng bao vây hắn từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ lấy ra vũ khí, chuẩn bị tư thế chiến đấu, dường như đang muốn giết Chu Minh để bịt miệng, cũng như chiếm đoạt trái tim sư vương và tiếp tục độc chiếm phó bản.
Từng người từng người nhẹ nhàng bước tới phía trước, mỗi bước chân nhẹ đến mức không thể nghe thấy, như thể trước đây đã làm điều này rất nhiều lần.
Công hội Thần Đàn có khá nhiều chức nghiệp giả cao cấp, thường xuyên ra vào chiến trường, danh tiếng so với các công hội trên toàn quốc không kém cạnh quá nhiều, thậm chí đủ khả năng nằm trong 10 công hội mạnh nhất Đế Quốc Thần Việt.
Lúc này cả đám mười người vây quanh một chức nghiệp giả cấp 17, toàn thân chẳng có nổi một bộ giáp, quần áo bình thường, giày dép bình thường, hoàn toàn không có gì nổi bật.
Nếu phải nói ra một điểm nổi bật, chắc hẳn là khuôn mặt điển trai của hắn, hầu như chẳng còn gì khác.
Hơn nữa, giờ phút này lộ ra rất nhiều sơ hở, không chút phòng bị nào, cả đám người cùng lao vào kiểu gì cũng giết được trong nháy mắt.
Tuy nhiên, có lẽ đám người này không bao giờ ngờ tới, thứ mà bọn họ đang đối diện không phải một tên chức nghiệp giả ngu ngốc, mà là một tên thợ săn.
Chu Minh nhanh tay lấy ra khẩu súng Desert Eagle màu bạc của mình, trong tức khắc xoay người chĩa súng vào đầu một người trong số mười người của công hội Thần Đàn, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng khó tả, như thể đã biết trước thế nào cũng xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ thấy hắn cười khổ một cái, tay phải bóp cò, viên đạn lao ra với tốc độ ánh sáng xuyên qua giữa trán của một người, máu lập tức phun ra như mưa, hai mắt trợn trắng, đứng bất động rồi từ từ ngã xuống, khung cảnh vô cùng khủng khiếp.