Chương 36: Chôn cất xương cốt
Chu Minh giật mình tỉnh giấc, mở mắt ngó trước ngó sau, chỉ thấy một màu tối đen của bầu trời đêm, đâu đó loé lên một chút ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng.
Lúc này bên tai vang vọng tiếng ai đó đang đào bới đất, dưới ánh trăng mờ nhạt này chứng kiến người phụ nữ dùng dao găm đang đào bới đất lên.
Một người phụ nữ lại đi làm chuyện này vào giữa lúc trời tối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chăm chú nhìn về phía người phụ nữ, Chu Minh nhận ra đó là Trần Yến Vân, cô ấy đang cầm lấy mấy khúc xương cốt đặt vào hố đất vừa mới đào lên, sau đó lấy đất cát lấp lại rồi dựng một tấm bảng gỗ không có chữ viết hay ký tự nào lên.
Chu Minh kinh ngạc khi thấy hàng trăm chỗ đất lồi lõm lên, bên trên đều được cắm một tấm bảng gỗ, tất cả đều là xương cốt của những người đã ch.ết vào buổi chiều.
Hắn khó khăn đứng dậy, cơ thể đầy rẫy vết thương vẫn chưa bình phục, các vết sẹo lớn trở nên đau nhức mỗi khi cử động cơ thể.
Hắn gắng gượng đứng lên, xương sống như bị ai đó đập mạnh vào, vô cùng đau đớn, hắn cắn răng chịu đựng, bắt đầu vươn vai hoạt động gân cốt.
Trần Yến Vân mãi đào đất chôn cất xương cốt của đám người đã khuất nên không để ý đến Chu Minh, tâm trạng của cô bây giờ vô cùng rối bời.
Bản thân vì muốn mạnh lên mới cố gắng thăng cấp thật nhanh, không sợ nguy hiểm xông vào công lược phó bản cấp ác mộng, vậy mà một màn vừa rồi chứng kiến cảnh tượng từng người nằm xuống, máu me của đám người chảy dài như sông biển, thi thể của bọn họ bị ác quỷ đánh đến không còn nguyên vẹn.
Mà bản thân cô lại vì sợ hãi, chỉ đứng ở một chỗ nhìn đám người lần lượt ch.ết đi, đến cuối cùng khi Chu Minh ra ngoài cũng ngất xỉu với cơ thể đầy rẫy thương tích vì chiến đấu với ác quỷ, còn cô chẳng thể làm gì khác hơn ngoài đứng nhìn.
Đáng ch.ết, đáng ch.ết, đáng ch.ết!
Lẽ ra người nằm dưới mồ chôn này là mình mới đúng... tại sao mình lại yếu đuối đến như vậy?
Lẽ ra mình nên xông ra ngoài và bất chấp nguy hiểm để cứu lấy mọi người... đáng ghét...!
Chu Minh chậm rãi đi tới gần Trần Yến Vân, nhìn thấy cơ thể cô run lên liên hồi, bàn tay đã bong tróc da, máu dính lên cán dao vì liên tục đào bới đất.
Chu Minh hiểu cảm xúc hiện giờ của Trần Yến Vân, bản thân quá yếu đuối để có thể đối mặt với ác quỷ, quá yếu đuối để xông ra cứu lấy những người khác, quá yếu đuối nên mới nhìn từng người nằm xuống mà bản thân không thể làm được bất cứ điều gì.
Hắn tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, nói: "Đừng tự trách mình, cô không làm gì sai cả, bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, sống ch.ết có số, vận mệnh của bọn họ chỉ đến đây thôi, dù cố làm gì kết cục vẫn như vậy."
Trần Yến Vân nghe thấy giọng nói của Chu Minh, tâm trạng không còn phấn khích như lúc trước nữa, giọng cô run rẩy đáp lại.
"Vận mệnh là gì chứ? Chẳng qua do ta quá yếu đuối nên mới xuất hiện vận mệnh này, nếu như ta mạnh hơn, có lẽ bọn họ đã không ch.ết thảm như hôm nay."
Nếu như... chuyện gì cũng nếu như thì đã không có kết cục như thế này rồi.
Trần Yến Vân cắn chặt môi tiếp tục đào đất, mọi thứ đã đi quá xa so với những dự tính của cô, việc phải đối mặt với cái ch.ết thảm thiết của nhiều người như vậy nhất thời không thể kiềm chế được cảm xúc, tinh thần có chút bấn loạn.
Chu Minh đi tới một chỗ gần đó, lấy khẩu súng ra bắn liên tục xuống đất, nhanh chóng dùng tay bới đống đất cát bị bắn nát kia lên, sau đó làm theo Trần Yến Vân, nhặt lấy đống xương cốt bên cạnh đặt vào hố đất.
Hắn lấy vài tấm bảng gỗ bên cạnh cô cắm vào chỗ chôn cất, tiếp tục đi tới chỗ khác lặp lại tương tự.
Đêm hôm khuya khoắt, hai người một nam một nữ đào đất và chôn cất đống xương cốt, bầu không khí ảm đạm, gió lạnh thổi qua, thật sự khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.
Bọn họ cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, giờ đây trong khu vực phó bản Chủ Nhân Khu Rừng chỉ toàn là mồ chôn.
Sau khi chôn cất hết toàn bộ đống xương cốt xuống đất, Chu Minh đi tới chỗ Trần Yến Vân, từ trong không gian trữ vật lấy ra mấy lọ thuốc chữa lành vết thương đổ lên đôi bàn tay bong tróc da và đang chảy máu của cô.
Bây giờ đến cả đau rát Trần Yến Vân cũng không còn cảm nhận được nữa, khuôn mặt cô không một chút cảm xúc, lạnh lùng nhìn vào những nấm mồ bên cạnh.
Chu Minh thở nhẹ một hơi, mọi chuyện đều xảy ra rồi, dù cho bản thân cảm thấy hối hận thì đã quá muộn màng, nếu chuyện gì cũng diễn ra suôn sẻ có lẽ hắn đã sớm ngày đi tới đỉnh cao đời người.
Nhưng Trần Yến Vân thì lại khác, chính mắt cô tận mắt chứng kiến mọi thứ, hình ảnh thân thể đám người bị cắt đôi, máu phun ra như mưa, những hình ảnh như vậy liên tục hiện ra trong đầu cô, không có phương pháp nào loại bỏ chúng ra khỏi đầu.
Chu Minh nãy giờ chăm chú nhìn xung quanh khu vực phó bản, hoàn toàn không tìm thấy hai cổng phó bản, dường như nó đã biến mất.
Hắn quay sang nhìn cô, hỏi: "Phó bản đều biến mất hết rồi, trong lúc ta ngất đi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tuy đây không phải lúc để nói về việc này, nhưng tốt hơn hết nên bắt chuyện với cô ấy và nói tới một chuyện khác, bằng không tinh thần của cô ấy sẽ sụp đổ, lúc đó tình hình chỉ càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Trần Yến Vân trầm giọng đáp: "Ngay khi tên ác quỷ đi vào vòng xoáy không gian và ngươi ngất xỉu, cổng phó bản đã phát nổ, sau đó thì như ngươi đã thấy, nó đã biến mất hết rồi."
Do sự xâm nhập của ác quỷ khiến cho phó bản gặp phải vấn đề, ảnh hưởng trực tiếp đến thiết lập ban đầu, vậy nên phó bản bị quá tải và phát nổ.
Như vậy có nghĩa là khu vực phó bản ở đây đã biến mất, toàn bộ khu vực cấp thấp quanh thành Đông Ninh không còn phó bản nào dành cho chức nghiệp giả cấp thấp nữa, tiến độ thăng cấp của mọi người sẽ sụt giảm.
Chu Minh thật sự muốn tiếp tục thăng cấp sau khi trải qua những chuyện này, hắn không thể mở ra thế giới tinh thần và sử dụng tinh thần lực hay năng lượng, điều này sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của hắn.
Chẳng qua chuyện này chắc hẳn do hắn cưỡng chế mở ra thế giới tinh thần nên tạm thời khiến nó ngừng hoạt động, phải cần thời gian để mọi thứ quay lại như lúc đầu.
Huh?
Đột nhiên Trần Yến Vân tựa đầu vào vai Chu Minh, hơi thở nhẹ nhàng, thần sắc nhợt nhạt, có vẻ như cô ấy quá mệt mỏi khi phải liên tục đào mộ chôn cất xương cốt của đám người kia, bây giờ thật sự không còn chút sức lực nào.
Chu Minh ngồi yên phăng phắc, không dám nhúc nhích, sợ rằng sẽ đánh thức cô ấy, nhưng dường như cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi nên không sợ đánh thức khi động đậy cơ thể.
Hắn lấy ra một lọ thuốc hồi phục thể chất và một lọ thuốc hồi phục tinh thần, đặt cô ấy nằm nghiêng, nhẹ nhàng mở hé miệng cô ấy ra rồi từ từ đổ từng chút thuốc vào trong.
Nếu để yên mà không làm gì, qua đêm nay thi thể cô ấy sẽ bốc mùi thối rửa vì ch.ết, chỉ số thuộc tính thể chất và tinh thần tuyệt đối phải giữ trên mức 1 điểm, như vậy mới giữ được tính mạng của chính mình.
Chu Minh bế Trần Yến Vân đến một chỗ cách xa nấm mồ của đám người đã khuất kia, tìm kiếm một chỗ có cỏ mọc trên đất rồi ngồi xuống, đặt cô nằm xuống tựa đầu trên đùi.
Người hắn bây giờ tàn tạ hơn những kẻ ăn mày, quần áo trên dưới rách rưới khắp nơi, cơn gió thổi qua khiến hắn cảm thấy có chút lạnh.
Cũng may lúc ở trong rừng hắn nhặt khá nhiều củi khô dưới đất và cất vào không gian trữ vật, bây giờ đến lúc dùng chúng rồi.
Hắn cố gắng vươn lên phía trước một đoạn, nhanh chóng sắp xếp đống củi khô, sau đó lấy khẩu súng bắn sượt qua một khúc củi, viên đạn rực lửa đốt cháy củi khô, bầu không khí xung quanh liền trở nên ấm áp.
Hắn ngồi trầm tư một lúc, vội xem thử bảng thông tin của bản thân, suốt một ngày này tuy trải qua khá nhiều chuyện đáng tiếc, bản thân cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đồng thời thu được cực kỳ nhiều điểm kinh nghiệm, cũng như những chuyện liên quan tới ác quỷ.
Danh tính: Chu Minh
Chức nghiệp: Thiện Xạ (Độc Nhất)
Cấp: 18 (34,2%)
Sức mạnh: 1,875 (+20%)
Nhanh nhẹn: 2,000 (+20%
Tinh thần: 1,625
Thể chất: 1,625
Trang bị: Desert Eagle
Thiên phú độc nhất: Thợ Săn Toàn Diện (Cấp 1)
Kỹ năng chủ động: Viên Đạn Tử Thần (Cấp 3)
Kỹ năng bị động: Nhãn Quan Thiện Xạ (Cấp 2) Vô Hạn Đạn Dược (Cấp 2) Đạn Lửa (Cấp 3)
Thợ Săn Toàn Diện (Cấp 1): Toàn bộ thuộc tính và thuộc tính kỹ năng tăng lên gấp 5 lần, nhận được kinh nghiệm gấp 2 lần khi tiêu diệt quái vật bình thường, kinh nghiệm gấp 5 lần khi tiêu diệt Boss, phần thưởng rơi ra có tỉ lệ nâng phẩm chất lên 1 bậc (25%)
Viên Đạn Tử Thần (Cấp 3): Khi kích hoạt, một phát đạn tiếp theo gây thêm 170% sát thương, đồng thời bỏ qua phòng thủ của đối phương, có thể bị chặn bởi kỹ năng phòng thủ cấp cao (Trên Viên Đạn Tử Thần 1 cấp). Tiêu diệt đối phương sẽ tái tạo lại toàn bộ thời gian hồi kỹ năng.
Thời gian hồi kỹ năng: 30 giây
Nhãn Quan Thiện Xạ (Cấp 2): Trong bán kính 30 mét xung quanh có thể nhìn và nghe thấy rõ mục tiêu, tăng độ chính xác thêm 125% khi mục tiêu ở trong bán kính 30 mét. ( Chắc chắn trúng, trừ kỹ năng dạng dịch chuyển, dịch chuyển tức thời và mục tiêu có chỉ số nhanh nhẹn cao hơn 22% )
Vô Hạn Đạn Dược (Cấp 2): Chỉ đối với súng, đạn được cung cấp vô hạn, không bị giật khi bắn và giảm thanh. Mỗi phát đạn bắn trúng mục tiêu sẽ tăng thêm 0,3% sát thương, tăng thêm tối đa 30% sát thương
Đạn Lửa (Cấp 3): Mỗi phát đạt kèm theo hiệu ứng Rực Lửa, mỗi giây thiêu đốt 4% thể chất của mục tiêu, kéo dài 4 giây, trong thời gian hiệu lực giảm 25% khả năng hồi phục thể chất, tái kích hoạt hiệu ứng mỗi khi bắn trúng mục tiêu.
Nhìn chung chỉ số thuộc tính tăng lên khá đáng kể, kỹ năng quan trọng nhất là Viên Đạn Tử Thần cũng đã thăng tới cấp 3, kỹ năng Đạn Lửa cũng tương tự thăng tới cấp 3.
Hắn không nghĩ rằng hai kỹ năng này sẽ thăng cấp trong thời gian ngắn như vậy, dường như việc đối đầu với ác quỷ giúp cho các kỹ năng nhanh chóng tăng tiến.
Chỉ là, vừa rồi hắn may mắn đối đầu với đám ác quỷ bị hạn chế nên mới đánh bại được bọn chúng, thậm chí nếu không có thiên phú tăng cường thuộc tính và kỹ năng lên gấp năm lần, bây giờ hắn cũng bị chôn cất như đám người kia rồi.
Sức mạnh của ác quỷ nằm ở đẳng cấp vô cùng cao, chúng cư nhiên mượn được thân xác của quái vật để hoá thân vào, tuy bị hạn chế bởi cấp độ và năng lực, nhưng chúng vẫn quá mạnh so với tất cả những chức nghiệp giả có mặt tại đây.
Trận chiến ngày hôm nay chắc chắn chính là tiền đề để Chu Minh trở nên mạnh mẽ hơn, cả Trần Yến Vân cũng tương tự, vượt qua giới hạn và thăng cấp sức mạnh của bản thân.
Chỉ có như vậy mới không khiến bọn họ rơi vào tình cảnh tương tự, chứng kiến người khác nằm xuống trong sự tuyệt vọng, hối hận vì sự yếu đuối và nhu nhược của bản thân.