Chương 37: Lý do để bắt đầu
Sáng sớm hôm sau, ba ngày trước kì thi toàn quốc.
Chu Minh cả đêm tựa lưng vào tảng đá ngủ, bây giờ lưng hắn càng lúc càng đau nhức, vết sẹo lớn trên lưng trông rất đáng sợ, trước ngực lại có vết sẹo như bị cào bởi móng vuốt lớn.
Trần Yến Vân nằm trên gối đùi của Chu Minh, đột ngột tỉnh giấc, mở to hai mắt nhìn vào khuôn mặt hắn, liên tục thở dốc, dường như vừa mơ thấy ác mộng.
Trần Yến Vân liếc mắt nhìn qua xung quanh, những nấm mồ hiện rõ trên mặt đất, bên trên đều được cắm tấm bảng gỗ không có danh tính, đêm qua cô đã chôn cất xương cốt đám người.
Vừa rồi nằm mơ gặp phải ác mộng, toàn bộ những người xung quanh cô đều bị ác quỷ giết ch.ết, chỉ còn lại duy nhất mình cô sống sót.
Bây giờ lại chứng kiến khung cảnh xương cốt của những người trong khu vực phó bản đều được chôn cất, mà bản thân trước đó vẫn luôn đứng nhìn bọn họ nằm xuống dưới móng vuốt của đám ác quỷ.
Trần Yến Vân biết rõ đây không phải ác mộng mà là sự thật.
Chu Minh nhìn thấy thần sắc của Trần Yến Vân chuyển biến dữ dội, lập tức lay động cơ thể cô.
"Trần Yến Vân, tỉnh táo lại đi!"
"Ngươi không nhớ lý do để bắt đầu của ngươi là gì sao?"
"Ngươi đến đây để thăng cấp, phát triển sức mạnh của bản thân trở nên mạnh mẽ, ngươi đã quên mất điều đó rồi sao?"
Trần Yến Vân rưng rưng hai mắt nhìn hắn, lý do để cô bắt đầu là gì?
Ban đầu khi gặp phải đám trộm cướp cấp cao trong rừng, bản thân cô quá yếu đuối nên không thể giúp Chu Minh chiến đấu, cuối cùng nhìn hắn bị thương nặng trên lưng.
Trong đầu cô có một suy nghĩ, chính là bản thân phải trở nên thật mạnh mẽ để không khiến những người thân xung quanh bị thương, cũng chính là lý do giúp cô tự tin đi vào chỗ nguy hiểm, tìm kiếm nguồn tài nguyên từ những chỗ nguy hiểm nhất, sớm ngày thăng cấp sức mạnh.
Nhưng sự việc hôm qua đánh một đòn cực kỳ mạnh vào tinh thần của cô, khiến sự tự tin của cô biến mất, ngay cả lý do để bản thân tiếp tục thăng cấp là gì cũng quên mất đi, tinh thần gần như bị sụp đổ.
Chu Minh cũng giống như cô, lý do để hắn bắt đầu chính là vì sự yếu đuối của bản thân, phải vượt qua nó rồi mới thúc đẩy bản thân phát triển sức mạnh, trở thành một người mạnh mẽ hơn ai hết.
Lúc này hắn lại có thêm lý do để tiếp tục thăng cấp, lũ ác quỷ tàn bạo đó quá vượt trội so với bản thân hắn hiện tại, thậm chí sức mạnh của chúng còn mạnh hơn rất nhiều, với thực lực của bản thân thật sự không có khả năng đối đầu.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh nói: "Trần Yến Vân, trước khi từ bỏ hãy nghĩ đến lý do tại sao ngươi bắt đầu!"
"Vạn vật đều có sự khởi đầu của riêng nó, phải có khởi đầu mới có kết thúc, nếu ngươi dễ dàng từ bỏ như vậy, tại sao còn nghĩ đến lý do bắt đầu?"
"Chẳng phải ngươi muốn trở nên thật mạnh mẽ, đến mức không ai động được vào ngươi hay người thân gia đình của ngươi sao?"
"Ngươi thật sự muốn nhìn thấy tình cảnh tương tự đến bao giờ nữa? Ngươi không muốn cứu lấy tất cả bọn họ và tiếp tục nhìn bọn họ ch.ết dưới tay ác quỷ sao?"
Chu Minh chưa bao giờ nói nhiều như vậy với bất kỳ ai, Trần Yến Vân lại luôn muốn nghe hắn nói chuyện, giờ đây nghe thấy lời hắn nói, tâm trạng của cô có chút chuyển biến nhẹ.
Trần Yến Vân tin rằng chuyện hôm qua chỉ như một cơn ác mộng, cho đến khi cô tỉnh dậy và chứng kiến những nấm mồ đó, sự thật đã phơi bày ra trước mắt, dù cố gắng giữ vững tinh thần cũng không thể nào ngăn chặn sự sụp đổ của nó.
Lời của Chu Minh nói ra đánh trúng vào tinh thần của Trần Yến Vân, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, sự dằn vặt đang nuốt chửng lấy tinh thần và thể xác cô, nếu còn không tỉnh táo lại, cô sẽ bị sự sụp đổ đè nặng lên cơ thể, mãi mãi chìm đắm trong sự dằn vặt.
Chu Minh bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Trần Yến Vân, lời cần nói đều nói hết rồi, nếu không khuyên ngăn nổi thì thôi vậy, bản thân hắn không rảnh để quan tâm đến những chuyện này, hắn cần thăng cấp để trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới đủ sức đối đầu với ác quỷ trong tương lai.
Hơn nữa, tên ác quỷ đã nói với hắn rằng những người mới chuyển chức trong khoá năm nay đều sẽ gặp nguy hiểm, đồng nghĩa với việc bọn chúng nhất định xuất hiện xung quanh hắn và những chức nghiệp giả non trẻ, loại bỏ bọn họ nhằm triệt tiêu phần nào sức mạnh của nhân tộc.
Chu Minh thẳng thắn nói: "Ngươi cứ tiếp tục ở đây dằn vặt đi, rồi hãy ngẫm nghĩ lại thật kỹ lý do để ngươi bắt đầu là gì, trước khi mọi chuyện vượt qua khỏi tầm tay ngươi!"
Nói xong hắn liền rời đi, bây giờ phó bản ngừng hoạt động rồi, không thể công lược phó bản được nữa, có ở lại cũng chẳng nhận được chút điểm kinh nghiệm nào.
Lại nói, đám người khác nhất định sẽ sớm đến đây công lược phó bản, nếu bọn họ chứng kiến khung cảnh bên trong khu vực phó bản sẽ vô cùng kinh ngạc, mà bản thân ở loanh quanh bên trong chắc chắn bị nghi ngờ, chỉ tổ rước hoạ vào thân thôi.
Chu Minh hướng đến khu rừng, bây giờ di chuyển ngược lại, vừa hay quay về thành phố Đông Ninh, ba ngày nữa kì thi toàn quốc diễn ra, với cấp độ và chỉ số thuộc tính cao ngất ngưỡng này trăm phần trăm thông qua rồi, chỉ còn chờ gia nhập học viện Thành Đô.
Chu Minh chạy đi một đoạn cách vị trí của Trần Yến Vân 150 mét, lúc này cô ấy vẫn ngồi bất động một chỗ, hắn nhẹ lắc đầu rồi tiếp di chuyển ngược về phía thành.
Mỗi người đều có một cách suy nghĩ, một góc nhìn riêng, bọn họ biết bản thân đang làm gì, một kẻ ngoài cuộc như hắn không nên can thiệt quá sâu vào câu chuyện của bọn họ.
Chu Minh vừa chạy vừa cảm nhận vị trí xung quanh bán kính 150 mét, hắn cố gắng tránh khỏi những người đang hướng tới chỗ khu vực phó bản.
Mọi chuyện bên trong bây giờ không còn liên quan đến hắn nữa, cũng không muốn dây dưa vào những rắc rối này.
Nếu Trần Yến Vân vẫn còn ở đó thì để cô ấy tự giải quyết hết mọi chuyện đi, chỉ như vậy mới khiến cô ấy bình tĩnh lại, tự mình cảm nhận sự khắc nghiệt của thế giới này và đứng lên hướng về phía trước.
Còn nếu Trần Yến Vân triệt để sụp đổ rồi, vậy thì cứ quay về làm một người bình thường đi, tốt nhất nên nấp vào một xó nào đó và liên tưởng đến những hình ảnh khủng khiếp đó.
Chu Minh trải qua những chuyện khủng khiếp thế này khiến hắn trở nên lạnh lùng hơn, nhẫn tâm hơn, bản thân yếu đuối chỉ tự ngáng đường chính mình, không trở nên tàn bạo hơn chẳng khác nào tự đưa mình vào nguy hiểm.
Lý do để bắt đầu, lý do để tiếp tục, Chu Minh biết rõ bản thân mình nên làm gì, không còn mơ hồ như trước đây nữa, làm theo thiết lập hay là tự mình phá vỡ quy tắc, tất cả đều phụ thuộc vào chính bản thân hắn.
.....
Trên đường trở về thành, Chu Minh tấn công quái vật xung quanh, mỗi quái vật thu thập được chưa đến 0,1% kinh nghiệm, phải giết cả ngàn quái vật mới đủ thăng cấp.
Tuy nhiên, quái vật trong khu vực cấp thấp này suy giảm đi khá nhiều, chạy loanh quanh một hồi vẫn chẳng thấy hơn trăm quái vật, thậm chí chỉ tìm được mấy chục con quái vật trong khu rừng rộng lớn này.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc trời lại chuyển tối, Chu Minh tìm một bãi đất trống nhóm lửa sưởi ấm và ăn chút đồ ăn.
Sau đêm nay vẫn còn hai ngày nữa mới đến kỳ thi, tạm thời quét được bao nhiêu quái vật cứ quét, khoảng cách từ đây tới thành cũng không quá xa, chạy vài tiếng đồng hồ liền tới.
Hắn ngồi trầm ngâm, cảm giác nơi này rất quen thuộc, hoá ra là nơi lần đầu tiên hắn giết đám trộm cướp.
"Không ngờ tìm đúng ngay chỗ này... thật sự quá trùng hợp rồi."
Chu Minh nướng mấy trái bắp, mùi hương giống như lần đầu ăn, rất thơm và ngon, chẳng qua đám quái vật xung quanh không bị mùi hương hấp dẫn đến nữa.
Bấy giờ, từ khoảng cách 150 mét phía sau lưng có một người bước vào phạm vi bán kính quan sát của Chu Minh, hắn cảm nhận một hồi, vài giây sau nhận ra người đang chạy,
chính là Trần Yến Vân.
Trần Yến Vân chạy như cơn gió hướng tới chỗ đốm lửa của Chu Minh, rất nhanh liền nhìn thấy hắn đang ngồi ăn bắp nướng.
Chu Minh không xoay đầu nhìn lại, chỉ cầm lấy một trái bắp nướng đưa về phía sau, nói: "Còn nóng, ăn đi."
Trần Yến Vân ngại ngùng cầm lấy, cảm xúc của cô phần nào đó đã quay trở lại, cô ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa thổi nhẹ vừa ăn trái bắp nướng mà không nói lời nào.
Suốt dọc đường cô liên tục chạy để đuổi theo Chu Minh, trước đó cũng nghĩ thông suốt rồi, không thể vì chuyện trước mắt ảnh hưởng đến tương lại, hơn nữa phải dựa vào những sự khốc liệt này để tiến xa hơn.
Ngồi ăn một lúc, Trần Yến Vân nhìn Chu Minh, ngập ngừng vài giây rồi nói: "Ta... ta biết lý do để bắt đầu của mình là gì rồi, cảm ơn lời khuyên của ngươi."
"Thật sự mà nói những chuyện này diễn ra quá chớp nhoáng, khiến ta khó lòng chấp nhận được sự thật, bản thân ta lại yếu ớt đến mức chẳng giúp ích được gì cho bất cứ ai."
"Quả thật hổ thẹn trước cái danh con gái của gia tộc Thích Khách nổi tiếng, một kẻ yếu đuối như ta không xứng đáng được mọi người ngưỡng mộ."
"Hơn nữa, thiên tài của thành phố Đông Ninh, nếu người khác chứng kiến hình ảnh ta đứng nhìn những người nằm xuống dưới móng vuốt của ác quỷ, có lẽ ta sẽ bị nhục mạ suốt phần đời còn lại, thậm chí ảnh hưởng đến toàn thể gia tộc của ta."
Trần Yến Vân bày tỏ cảm nhận của mình với Chu Minh, cũng may hắn chưa đi vào thành nên mới có cơ hội ngồi nói chuyện với hắn.
Chu Minh lạnh lùng là thế nhưng vẫn rất lo lắng cho Trần Yến Vân, bất cứ ai cũng sẽ sụp đổ thôi, cô ấy có thể tỉnh táo trở lại quả thật tốt hơn rất nhiều người rồi.
Hắn cười nhạt một cái, nói: "Ngươi biết được lý do để tiếp tục bắt đầu thì tốt, đừng tự trách bản thân, mỗi người đều có vận mệnh riêng, chúng ta là những kẻ tầm thường trong nhất thời khó lòng thay đổi được mọi chuyện."
Trần Yến Vân gật đầu, nếu muốn thay đổi vận mệnh, chẳng còn phương pháp nào khác ngoài trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, biến sự yếu đuối của bản thân thành niềm tin để tiếp tục nỗ lực.
"Ta vô cùng biết ơn ngươi, không có ngươi giờ này ta đã không còn là chính mình nữa, về sau ta nhất định không yếu đuối như bây giờ, một khi gặp phải nguy hiểm cũng sẽ đương đầu, không quay đầu bỏ chạy hay đứng nhìn."
Chu Minh nhìn vào vẻ mặt tự tin của Trần Yến Vân, cô thông suốt thật rồi, có điều...
"Ngươi không cần phải đương đầu với nguy hiểm, chỉ khi nắm chắc được phần thắng và cơ hội hãy nghĩ đến chuyện đó, đừng đưa bản thân vào nguy hiểm."
"Được, lần nữa cảm ơn ngươi đã cho ta biết lý do để bắt đầu!"
Hai người sau đó cười cười nói nói như chưa hề xảy ra bất kỳ chuyện gì, nhưng chính bọn họ hiểu rõ nhất, những gì vừa mới xảy ra nhất định trong tương lai sẽ lặp lại, thậm chí tình cảnh còn khủng khiếp hơn hiện tại gấp trăm ngàn lần.