Chương 60: Phần thưởng bí ẩn
Trong căn nhà quen thuộc thiếu ánh sáng, mọi thứ vẫn được giữ nguyên vị trí, không sai lệch một chút nào.
Chu Minh chậm rãi đi tới chỗ bàn ghế gỗ cũ kỹ ngồi xuống, suốt gần nửa ngày hôm nay tham gia kỳ thi không cảm nhận được quá nhiều điều, duy chỉ người phụ nữ tên Hàn Uyển Nhi từ chức nghiệp phổ thông có thể leo tới vị trí thứ hai, thậm chí thiếu một chút nữa thôi đã đoạt lấy hạng nhất của hắn.
Không phải cô ta là người duy nhất nỗ lực, vô số người cũng nỗ lực, chẳng qua thành tựu đạt được trong khoảng thời gian đầu tiên này không được như cô ta, hoặc chỉ là cô ta đặc biệt nỗ lực nhiều hơn người khác mà thôi.
Dù có cố nghĩ đến như thế nào cũng không thể hiểu được, sự nỗ lực sẽ được đền đáp khi họ dùng hết sức bình sinh của mình, còn những người khác có lẽ nỗ lực không đủ để đạt được những gì bản thân mong muốn, rốt cuộc như thế nào mới đúng.
Chu Minh từ lúc quay về đến giờ vẫn luôn nhớ lại đôi mắt của Hàn Uyển Nhi khi nhìn hắn, như thể nỗi căm phẫn đã bị dồn nén vô cùng lâu, bây giờ chính là thời điểm thích hợp để giải quyết ân oán, ngay cả hắn cũng cảm nhận được điều tương tự.
Nhưng mà đến cùng vẫn chưa biết được tại sao lại xuất hiện cảm giác như vậy, bọn họ chưa từng gặp nhau bao giờ, vậy nên trước mắt chẳng còn cách nào khác ngoài thuận theo tự nhiên, khi thời điểm đến chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng.
Hắn thật sự rất muốn biết ngọn nguồn của mọi chuyện, chẳng qua nên quan tâm tới chuyện khác quan trọng hơn, thời gian sẽ trả lời tất cả.
Lúc này hắn tạm thời bỏ qua mấy chuyện này qua một bên, tập trung vào phần thưởng bí ẩn được tặng khi đạt trạng nguyên trong kỳ thi toàn quốc năm nay, không biết rằng có khác biệt lớn so với những người khác hay không.
Hắn nhìn vào trong không gian trữ vật, vô số vật phẩm và trang bị bên trong vẫn đang chờ hắn xử lý, chờ đến lúc vào học viện chắc hẳn trao đổi với người khác sẽ ổn thỏa, bán cho bọn họ rẻ một chút cũng được.
Hắn nhìn qua một lượt, tìm thấy một rương báu vật, nhanh chóng lấy ra ngoài.
Rương phần thưởng dành cho trạng nguyên
Giới thiệu: Phần thưởng đặc biệt chỉ được trao tặng cho trạng nguyên có thành tích xuất sắc nhất
Chạm lên trên để mở khóa
Chu Minh cầm trên tay một rương báu vật tương đối nhỏ vừa với lòng bàn tay, sau khi nhìn vào thông tin liền dùng bàn tay còn lại chạm lên trên rương báu vật, trong nháy mắt đột nhiên ánh sáng màu vàng rực rỡ thắp sáng cả căn nhà, đến việc mở mắt ra nhìn cũng cực kỳ khó khăn.
Vài giây sau ánh sáng rực rỡ màu vàng dần tan biến, chẳng mấy chốc đã xuất hiện vài vật phẩm lơ lửng trên không trung.
Chu Minh có chút kinh ngạc, lập tức chạm vào từng vật phẩm đang lơ lửng giữa không trung.
"Đây đều là phần thưởng dành cho trạng nguyên sao?"
Giấy chứng nhận học viên của học viện Thành Đô
Giới thiệu: Sử dụng để khắc lên tay số báo danh, về sau chỉ cần quét qua lập tức có thể ra vào bất cứ nơi nào được cho phép trong học viện Thành Đô, cũng như sử dụng tài nguyên được cho phép.
Không tệ, sau khi sử dụng cái này sẽ chứng nhận thân phận của học viên, thật sự trở thành học viên của học viện Thành Đô, điều mà vô số chức nghiệp giả đều mong muốn được vào đó ít nhất một lần.
Chu Minh sử dụng giấy chứng nhận học viên, một vầng sáng trắng chiếu thẳng từ mu bàn tay lên cao, ngay lập tức trên mu bàn tay của hắn xuất hiện dãy số 9420, đây là số báo danh của hắn, cũng như số liệu của học viên qua từng năm khi gia nhập học viện, như vậy đã có gần mười ngàn người gia nhập học viện trong suốt một trăm năm qua.
Một con số vô cùng nhỏ so với toàn bộ thí sinh đã tham gia kỳ thi, bởi vì hàng năm có đến hơn mười ngàn thí sinh tham gia kỳ thi sau khi chuyển chức, nhưng số lượng học viên trong suốt 100 năm qua chỉ vỏn vẹn chưa đến 10 ngàn người, cũng tức là nói tỉ lệ học viên được gia nhập học viện Thành Đô mỗi năm chưa đến 100 người, thậm chí con số còn thấp hơn thế nữa.
Mà đại đa số học viên được vào học viện Thành Đô đều là chức nghiệp giả loại sinh hoạt và loại phụ trợ, đặc biệt là chức nghiệp giả loại phụ trợ, chức nghiệp giả loại chủ chiến chỉ chiếm một phần nhỏ.
Chẳng qua những chức nghiệp giả loại chủ chiến đều nằm trong mười thứ hạng đầu của kỳ thi, hoặc những tài năng đặc biệt được phát hiện mới đủ sức gia nhập học viện Thành Đô.
Phàm là những chức nghiệp giả khi vào học viện Thành Đô, thành tựu đạt được sau này vô cùng lớn, xem như giúp cả họ hàng gia phả đều nở mày nở mặt.
Chu Minh trầm tư một hồi, tiếp tục chạm vào mấy vật phẩm còn lại đang lở lửng giữa không trung.
Sách kỹ năng sơ cấp
Sách kỹ năng trung cấp
Giấy thông hành thí luyện thiên đường
Giới thiệu: Khi sử dụng có thể vào thí luyện thiên đường, duy nhất 1 lần.
900,000,000 đồng
"Sách kỹ năng, mình cũng có vài cái, bây giờ có thêm hai cái này nữa sẽ chắc chắn hơn trong việc học kỹ năng mới, chẳng qua phải chờ đến cấp 20 mới học được, hơn nữa còn có thêm chín trăm triệu đồng, số tiền tương đối lớn để mua sắm trang bị và vật phẩm."
"Giấy thông thành thí luyện thiên đường, cái này mới thật sự là phần thưởng!"
Giấy thông hành thí luyện thiên đường là thứ mà biết bao học viên muốn sở hữu, với thứ này bọn họ có thể tự do ra vào thí luyện thiên đường, đây là nơi giúp học viên thăng cấp cũng như nhận được nhiều tài nguyên nhất, bình thường rất khó để sở hữu, dù có dùng nhiều tiền để hỏi mua cũng chẳng có ai ngu ngốc đến nỗi đem đi bán.
So với những thứ nhận được kia thì giấy thông hành thí luyện thiên đường là tốt nhất, về sau hắn chỉ cần tranh thủ chút thời gian cũng như chuẩn bị kỹ càng, sau đó vào thí luyện thiên đường thăng cấp sức mạnh, khẳng định người khác muốn đuổi theo sẽ mất thêm nhiều thời gian.
Nhìn chung phần thưởng đều khá hiếm và tốt, ngay cả sách kỹ năng sơ cấp có giá mấy tỉ còn không mua được, bây giờ còn có thêm sách kỹ năng trung cấp, thứ nhiều người đều vô cùng cần để trở nên mạnh mẽ hơn, mà hắn đã có nhiều sách kỹ năng, muốn không mạnh hơn người khác cũng khó.
Tuy nhiên, thứ hắn cần bây giờ chắc chắn là trang bị phòng thủ, sức mạnh của hắn đã vượt xa những người khác rồi, một khi nhận được trang bị phòng thủ cấp cao, lúc đó hắn mới thật sự không có đối thủ.
Chu Minh xem qua một hồi, cảm giác không còn gì để xem nữa, đánh một giấc đến chiều tối rồi di chuyển đến học viện Thành Đô, đến sớm sẽ tranh thủ được nhiều thời gian, càng vào học viện sớm càng tốt, nhanh chóng thích nghi với môi trường bên trong.
.....
Hoàng hôn buông xuống, ánh mắt trời sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Chu Minh đến ngoại ô của thành phố Đông Ninh, nơi này âm u lạnh lẽo, khắp nơi đều là mộ của những người đã khuất.
Hắn đi tới chỗ mộ của mẹ, lần đầu tiên hắn hến đây vào ngày thường chứ không phải ngày giỗ như hằng năm vẫn thường hay đến.
Nhưng mà, rõ ràng hắn đã bỏ ra một số tiền lớn để nhờ người ta dọn dẹp, bằng cách nào đó cỏ cây đều mọc lên khắp nơi xung quanh, cao gần bằng hắn rồi, chắc hẳn suốt nửa năm nay chưa từng dọn dẹp qua, đến cả hoa cúng cũng khô héo bốc mùi hôi thối.
Hắn bình tĩnh đi tới, dùng tay trần bắt đầu nhổ hết cỏ cây xung quanh, cứ liên tục như vậy suốt 15 phút đồng hồ, bầu trời bây giờ cũng bắt đầu tối dần, chỉ còn thấy mộ của mẹ hắn bám đầy bụi bẩn, rong rêu đều bám rất nhiều lên trên, những ngôi mộ xung quanh ngược lại được chăm sóc khá kỹ càng.
Người dọn dẹp chỉ dọn trước khi ngày giỗ của mẹ tới sao?
Chu Minh thầm nghĩ, có lẽ người dọn dẹp không giữ đúng lời hứa, hắn đã rất tin tưởng bọn họ và giao việc này lại, bây giờ thì hay rồi, dám giở thủ đoạn bần tiện như vậy chỉ vì cả tỉ đồng đó.
Chu Minh nhẹ lắc đầu một cái, cười khổ thắp một nén nhang, bản thân hắn cũng chẳng có quyền để trách người khác, việc này đáng lẽ ra phải do chính hắn làm mới đúng.
Sau khi thắp nén nhang, hắn cầu nguyện vài lời trước mộ của mẹ, vài chục giây sau đứng dậy, xoay người hướng ra khỏi nghĩa địa u ám này.
Kể từ bây giờ hắn phải bước trên con đường phát triển đầy chông gai, thời gian để quay lại đây có lẽ không còn nhiều nữa, sự xuất hiện của đám ác quỷ trong phó bản cảnh báo hắn rằng tai họa sắp ập tới đầu của nhân loại rồi.
Nếu còn không nhanh chóng thăng tiến sức mạnh, sợ rằng khung cảnh đẫm máu sẽ xuất hiện trong thế giới của nhân loại, đến lúc đó mới mạnh hơn thì quá muộn màng.
Chu Minh thật ra hướng tới một mục đích vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người, chắc chắn rằng không ai có cùng mục đích với hắn, đương nhiên việc bảo vệ nhân loại khỏi nguy hiểm là điều hắn cần phải làm trong quá trình hướng tới mục tiêu.
Bước được vài bước, hắn bỗng xoay người nhìn vào mộ của mẹ, cười nhẹ một cái rồi dứt khoát xoay người rời đi, trở về trường trung học Đông Ninh số 1.
Lúc này đang là 19 giờ 15 phút, Chu Minh có mặt tại trường Đông Ninh số 1.
Bên trong quãng trường rộng lớn không có lấy một người nào khác ngoài hắn, đi được vài bước thì phát hiện trong phạm vi bán kính của Nhãn Quan Thiện Xạ có hai người từ xa đi tới.
Hiệu trưởng Trương Thành nhìn thấy Chu Minh liền vẫy tay gọi hắn lại, bên cạnh chính là người bạn luôn đối tốt với hắn, Trần Yến Vân.
"Ngươi cùng Trần Yến Vân không hẹn trước chứ, mỗi lần đều đến cùng nhau?" Trương Thành nói đùa một câu.
Trần Yến Vân lạnh lùng cười nhạt, thật sự con người cởi mở trước đây của cô ấy đã ch.ết rồi, chỉ còn lại một người lạnh lùng muốn trở nên mạnh hơn mà thôi.
Chu Minh lắc lắc đầu, đáp: "Chỉ là trùng hợp thôi ạ."
Trương Thành nhìn khuôn mặt bọn họ nghiêm túc như vậy cũng không đùa nữa, chỉ tay về phía xa bên trong quãng trường, nói: "Được rồi, hai ngươi đều cùng gia nhập học viện Thành Đô nên cùng đi chung đi, đến đó chính là nơi truyền tống đặc biệt dẫn đến các học viện trên toàn quốc."
Ba người nhanh chóng di chuyển, đi được một lúc thì phát hiện có một cánh cửa nằm ở cuối quãng trường.
Trương Thành chỉ tay vào trong cánh cửa, nói: "Khi vào đó các ngươi sẽ được truyền tống tới học viện Thành Đô, nhưng trước hết phải cầm theo thứ này đã, phải có nó mới truyền tống đến đúng địa điểm được."
Trương Thành lấy ra hai tảng đá nhỏ màu vàng đưa chọn bọn họ, tiếp tục nói: "Sau khi mở cửa hãy bóp nát tảng đá hoặc truyền ý niệm giống như dùng thuật thăm dò, như vậy truyền tống trận sẽ được khởi động."
Chu Minh và Trần Yến Vân cầm lấy đi tới trước cánh cửa, dừng lại rồi xoay người nhìn hiệu trưởng Trương Thành, có lẽ cả ba người đều muốn nói lời gì đó trước khi truyền tống đến địa điểm của học viện Thành Đô.