Chương 63: Ăn xong mới biết đang ngồi với ba thí sinh mạnh nhất toàn quốc
Chu Minh cùng những người còn lại ngửi thấy hương thơm từ thức ăn lan tỏa xung quanh.
Hắn nhìn vào món cơm chiên trứng trên bàn, cứ ngỡ chỉ là một món ăn đơn giản, thực chất lại vô cùng đặc sắc, trứng chín vừa đủ được phủ lên mặt cơm, chỉ cần chạm vào liền khiến nó tan chảy xuống phần cơm bên dưới, màu sắc rất sáng và đẹp, còn có mấy loại rau củ được thái nhỏ rải lên trên.
Hắn nhìn sang bên cạnh, Trần Yến Vân gọi món sườn xào chua ngọt, từng miếng sườn được phủ một loại nước sốt đặc biệt lên trên, rau củ xung quanh lại cực kỳ xanh tươi, khi xào lên chung với thịt sườn rất bắt mắt, lập tức muốn ăn ngay.
Lưu Đức Chính chọn một món nhìn có vẻ đắt hơn những người ở đây, chính là thịt bò nướng, mùi hương từ món ăn này xông thẳng vào khoang mũi, kích thích cơn thèm ăn của mọi người xung quanh, hắn từ tốn cắt nhỏ từng miếng rồi ăn, thực sự rất khác với vẻ ngoài mập mạp của hắn.
Chu Minh liếc nhìn về món ăn của Hàn Uyển Nhi, nhìn chung món ăn của cô không khác biệt với hắn lắm, của hắn là cơm chiên trứng, còn của cô là cơm gà biến dị, thịt gà săn chắc và to hơn bình thường, phần da không có lấy một cọng lông bên trên, hơn nữa bên trên có một chút nước sốt trông rất hấp dẫn.
Đám người lần lượt ăn món ăn của mình, ai nấy đều mở to mắt khi nếm thử, cảm giác ngon miệng này chưa từng cảm nhận được trước đây, thật sự ngon đến khó tả, từng hương vị đều hòa quyện vào bên trong, khi cắn các loại hương vị lan tỏa trên đầu lưỡi, lập tức muốn ăn thêm miếng thứ hai.
Chu Minh ăn một muỗng cơm chiên trứng, không rõ đây là loại trứng gì nhưng cảm giác có một nguồn sức mạnh đang dâng trào trong cơ thể, sự mệt mỏi trước đó nhanh chóng tan biến, bây giờ tinh thần cùng thể chất vô cùng tỉnh táo.
"Ngon quá, lần đầu tiên ta ăn được một món ngon như thế này đấy, tay nghề của đầu bếp thật sự quá cao siêu rồi!" Trần Yến Vân lạnh lùng cũng phải khen một câu.
"Thật sự rất ngon..." Hàn Uyển Nhi hơi rưng rưng hai mắt một tí, bản thân cô chưa từng ăn mấy món ngon đến như vậy, bây giờ được ăn khiến cô không khỏi xúc động.
Chu Minh không nói lời nào, chỉ ăn và cảm nhận hương vị của cơm chiên trứng, mấy món ăn thế này hắn cũng chưa từng thưởng thức qua, ngay cả mẹ hắn cũng chỉ làm mấy món vô cùng đơn sơ, thời gian đều dùng để nghe mắng chửi và chịu đòn, hơn nữa làm gì có tiền để mua những loại thức ăn ngon.
Lưu Đức Chính nhìn bọn họ đều thể hiện cảm giác bất ngờ, còn hắn chỉ ăn một cách bình thường, dù sao sống ở trong học viện gần cả năm rồi, từ sớm đã thưởng thức qua không biết bao nhiêu món, đương nhiên không có cảm giác đặc biệt nào nữa.
Ăn được một lúc, bọn họ bất ngờ khi nhìn thấy bảng thông báo nhỏ trước mặt, trừ Lưu Đức Chính ra thì ba người còn lại đều nhìn thấy, nội dung tương tự nhau.
Sức mạnh +25
Nhanh nhẹn +25
Tinh thần +25
Thể chất +25
Đối với người khác bọn họ chỉ nhận được 5 điểm thuộc tính bốn chiều, riêng Chu Minh con số được nhân lên gấp năm lần nhờ vào thiên phú cấp thần.
"Các ngươi đều nhận được điểm thuộc tính chứ?" Trần Yến Vân lập tức hỏi khi thấy bản thông báo.
Hàn Uyển Nhi và Chu Minh liền gật đầu: "Thuộc tính bốn chiều cộng năm điểm, không tệ."
"Quả thật ăn đồ ăn ở đây có thể tăng thuộc tính, thậm chí tăng cả thuộc tính bốn chiều, nhưng chỉ tăng được một lần, chắc hẳn cần một món ăn cao cấp hơn."
Lưu Đức Chính bên cạnh nhanh chóng giải thích lần nữa: "Không sai, mấy món trên thực đơn này đa phần đều là loại sơ cấp và trung cấp thôi, loại cao cấp cần các ngươi cung cấp loại thực phẩm cao cấp mới chế biến được."
"Đương nhiên quy trình chế biến sẽ do chức nghiệp giả Đầu Bếp làm, một khi chế biến xong sẽ cho ra món ăn vô cùng đặc biệt, chút điểm chỉ số thuộc tính các ngươi vừa nhận được không thấm vào đâu cả, hơn hết số tiền để nhờ chức nghiệp giả Đầu Bếp chế biến không hề nhỏ."
"Thông thường các món ăn cơ bản mà các ngươi vừa ăn có giá từ 500 đến 5,000 điểm học phần, riêng mấy món cao cấp cần hơn 20,000 điểm học phần, bởi vì chức nghiệp giả Đầu Bếp có các kỹ năng đặc biệt nên sẽ giúp người ăn tăng chỉ số thuộc tính, cũng như hồi phục nên giá cả tất nhiên phải cao rồi."
"Hơn nữa, chỉ số thuộc tính nhận được không bị trừ đi, tức là một khi nhận được sẽ chính thức trở thành điểm thuộc tính của các ngươi, giống như vừa mới thăng cấp vậy."
Cả ba người đều không khỏi ngạc nhiên, 20,000 điểm học phần cho một món ăn cao cấp, cái giá này thật sự cực kỳ lớn, nhưng xác thật công dụng mang lại từ các món ăn vô cùng tuyệt vời, tăng chỉ số thuộc tính, chuyện này rất khó để làm được, cho nên 20,000 điểm học phần là quá hợp lý rồi.
Bọn họ nghe xong liền tiếp tục ăn tiếp, tạm thời chỉ nghe cho vui, còn khá lâu nữa mới dùng đến số điểm học phần cao như vậy để nhờ chế biến món ăn cao cấp, bọn họ còn phải mua trang bị và vật phẩm, điểm học phần chẳng mấy chốc sẽ tụt xuống đáy.
Lúc này cả bốn người đã ăn xong, lập tức người máy phục vụ đi tới thu dọn chén đĩa trên bàn rồi lau mặt bàn, mọi thứ đều trở nên sạch sẽ và bóng loáng, người máy phục vụ thậm chí còn cúi người xuống cười một cái rồi xoay người đi vào trong phòng bếp.
"Đây là người máy kim loại do chức nghiệp giả Cơ Giới Sư chế tạo, trong học viện vẫn còn rất nhiều người máy khác, dĩ nhiên bọn chúng không yếu đâu, đều có võ công cao cường đấy, bởi người chế tạo là Đại Sư Cơ Giới, đẳng cấp của hắn các ngươi chưa thể với tới được."
"Nhưng nói chung các ngươi sẽ sớm được gặp hắn thôi, có một số thứ các ngươi sẽ cần hắn chế tạo trong tương lai, ta cũng chỉ mới gia nhập học viện được một năm nên không biết nhiều, đều nghe từ những tiền bối kể lại."
Lưu Đức Chính nói nói một hồi, mấy người kia vẫn rất chú tâm nghe hắn nói, bỗng nhiên hắn quên mất một chuyện gì đó, vài giây sau mới nhớ ra, nói.
"Đúng rồi, ta quên mất hỏi tên các ngươi, vả lại nên trao đổi phương thức liên lạc, sau này cần gì cứ gọi hỏi ta là được, biết tên các ngươi cũng tiện xưng hô hơn, tên ta các ngươi đều biết rồi nên không giới thiệu lại nhỉ?"
Ngay lập tức ba người lần lượt giới thiệu, có điều lời giới thiệu của bọn họ khiến Lưu Đức Chính chỉ biết há hốc mồm.
"Ta là Trần Yến Vân, đồng hạng ba trong kỳ thi toàn quốc, rất vui khi được tiền bối hướng dẫn."
"Ta là Hàn Uyển Nhi, hạng hai trong kỳ thi toàn quốc, cảm ơn đã hướng dẫn chúng ta biết về học viện."
"Ta là Chu Minh, hạng nhất trong kỳ thi toàn quốc."
Lưu Đức Chính nuốt một ngụm nước bọn, ăn xong mới biết đang ngồi với ba thí sinh mạnh nhất toàn quốc...
Chẳng qua vừa mới nãy gặp qua Hàn Uyển Nhi rồi nên biết cô ấy đạt hạng hai trong kỳ thi toàn quốc, còn hai người mới đến này cũng không thua kém.
Hơn nữa, mới mấy tiếng trước vừa gặp qua hai người, trong đó có một người đồng hạng ba trong kỳ thi toàn quốc và một người đạt hạng tư, trông bọn họ bình thường đến nỗi không có gì nổi bật, vậy mà đều là những người đứng đầu trong kỳ thi toàn quốc.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, bản thân là chức nghiệp giả loại phụ trợ nên mới có cơ hội vào học viện Thành Đô, nếu là chức nghiệp giả loại chủ chiến có lẽ giờ này đang ở trong học viện khác rồi, chứ không phải ngồi ở đây hướng dẫn đám người này.
Lưu Đức Chính nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn.
"Ha ha, không ngờ tới các ngươi đều là những người đứng đầu trong kỳ thi toàn quốc năm nay, thật sự rất hân hạnh khi được gặp mặt."
Trần Yến Vân xua xua tay, nói: "Tiền bối, ngươi cứ nói chuyện như bình thường được rồi, không cần phải câu nệ như thế."
Hàn Uyển Nhi cũng cảm thấy hơi ngại, tiếp lời: "Đúng vậy, chúng ta đều mới vào học viện, về sau vẫn cần tiền bối hướng dẫn nhiều thứ."
Chu Minh không nói gì hết, chỉ nhìn theo ánh mắt của bọn họ rồi gật đầu một cái.
Lưu Đức Chính dù gì cấp độ cũng không thấp, so với ba người này thật sự không thua kém, chẳng qua đứng đầu trong kỳ thi toàn quốc không phải ai cũng làm được, vừa lúc chiều nghe qua có trạng nguyên đạt điểm tuyệt đối nên rất kinh ngạc, những vị trí bên dưới cũng đạt được điểm thành tích cao.
Quả thật thí sinh năm nay đều rất mạnh, mạnh hơn những năm trước rất nhiều, mọi năm có một người đạt trên trăm ngàn, thậm chí sáu, bảy mươi ngàn điểm thành tích đã vô cùng may mắn.
Lưu Đức Chính cố giữ bình tĩnh lại, bọn họ sẽ trở thành những người mà hắn khó lòng với tới, nên thận trọng trong lời nói một chút, về sau còn được hưởng chút danh phận người hướng dẫn.
Lưu Đức Chính cười cười, nói: "Ha ha, đương nhiên rồi, các ngươi đều là thiên tài của học viện Thành Đô, ta nhất định hướng dẫn các ngươi tận tình."
"Đúng rồi, tòa nhà đối diện kia chính là giảng đường, ngày mai các ngươi sẽ đến đó vào lúc bảy giờ sáng, không được đến trễ dù chỉ một giây, sau đó sẽ nghe giảng viên nói qua một lượt về chế độ cũng như quy tắc của học viện."
Bọn họ ngồi nói nói một hồi, gần như biết được vị trí cũng như cách phân biệt các tòa nhà khi cấu trúc thay đổi.
Bây giờ đã hơn 9 giờ rưỡi, Lưu Đức Chính nhìn qua đồng hồ một lần rồi nói: "Trước mắt các ngươi chỉ cần biết mấy thứ đó thôi, dù sao các ngươi tạm thời chưa thể đến mấy khu vực cao cấp nên cứ làm theo dặn dò của giảng viên là được."
"Nếu còn điều gì khó hiểu cứ nhắn tin qua cho ta, đều kết bạn hết rồi nên không cần ngại đâu, giờ cũng gần mười giờ, các ngươi quay về nghỉ ngơi cũng như cảm nhận bầu không khi trong học viện đi, sáng mai còn dậy sớm đến tòa nhà đối diện."
Nói xong Lưu Đức Chính cùng ba người bọn họ đi tới khu ký túc xá, mọi người đều đi khác hướng nhau, riêng Trần Yến Vân và Hàn Uyển Nhi ở chung phòng ký túc xá nên có thể quay về cùng nhau.
Lưu Đức Chính đến một tòa nhà cách xa hơn tòa nhà ký túc xá của Chu Minh.
Lúc này Chu Minh vào thang máy lên tầng năm, nhanh chóng tìm tới phòng số 49 rồi mở cửa bước vào, ngay lập tức cả căn phòng sáng rực ánh đèn, hắn vội tắt bớt đèn, dù sao cũng quen sống ở nơi thiếu ánh sáng, chói mắt quá khiến hắn rất khó chịu.
Hắn đi tới phòng ngủ, trong phòng ngủ có một cửa sổ và rèm cửa, hắn kéo rèm rồi nhìn ra ngoài, từ tầng năm có thể nhìn thấy không gian rộng lớn của học viện.
Toà nhà ký túc xá của hắn gần như cao nhất trong học viện rồi, học viên ở đây tương đối ít nên không xây quá cao hay quá nhiều, chủ yếu là các phòng huấn luyện được xây nhiều nhất.
Hắn ngước nhìn lên bầu trời, giữa trung tâm thành phố lớn nhất Đế Quốc Thần Việt, ánh trăng sáng rực rỡ cùng vô số ngôi sao lấp lánh không ngừng chiếu rọi xuống.
Khi nhìn vào khung cảnh tuyệt đẹp này, trong đầu Chu Minh có một suy nghĩ, liệu bản thân còn có thể chứng kiến khung cảnh này bao nhiêu lần nữa?
Chu Minh sợ rằng đây chính là lần cuối cùng hắn được chứng kiến khung cảnh bầu trời đầy sao sáng rực này nên cố gắng nén lại nhìn lâu hơn một chút.
Khoảng nửa tiếng sau hắn kéo rèm lại, tắt hết đèn trong phòng rồi nằm lên giường, đêm nay nên ngủ sớm một chút, về sau muốn ngủ sớm như thế này có lẽ sẽ rất khó.