Chương 62: Tử cục
"Ba ba! Ba ba!" Thanh âm non nớt đột nhiên vang lên.
Đêm đã khuya, trong phòng trống vắng đến an tĩnh, tiếng thét này cũng liền hết sức rõ ràng. Edda đang ngủ mơ mở mắt, tay sờ đến chốt, mở đèn, liền thấy Ryan bên cạnh co lại thành một đoàn. Răng của Ryan cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt đến trắng bệch, trên trán nhỏ trơn bóng cũng toát ra mồ hôi. Tay của Ryan vẫy lung tung, tựa hồ muốn bắt được gì đó. Biểu tình thống khổ, động tác kinh hoàng, Ryan gặp ác mộng.
Edda bắt lấy tay của Ryan, vội vàng gọi vài tiếng. Sau vài tiếng gọi, tay của Ryan mới dừng vẫy, mở hai mắt, hoảng sợ trong mắt chưa rút đi.
"Ba ba... Tớ thấy ba ba, ba ba toàn thân đều là máu, thật là nhiều máu..." Lời nói của Ryan rất gấp, gấp đến độ mắt đều đã ươn ướt.
Edda ôm chặt lấy Ryan, hai cậu trai liền chăm chú ôm nhau như vậy. Ryan dần dần từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần lại, nó nhẹ nhàng mà đẩy Edda ra, nhảy xuống giường, mang giày mao nhung nhung liền đi tới bên bệ cửa sổ. Nó cẩn thận đẩy cửa sổ ra, sau đó nằm trên bệ cửa sổ, ánh mắt xanh thẳm trừng một bụi cỏ nhỏ.
"Vì sao còn chưa nở hoa?" Ryan rầu rĩ nói.
Edda cầm áo bông phi đến rồi trên người Ryan, rồi nằm xuống bên cạnh nó.
"Tớ rất nhớ ba ba."
Hai nhóc con nằm úp sấp bên bệ cửa sổ một đêm, thẳng đến khi tiểu thư Bella đẩy cửa vào, hai nhóc con mới vội vả nằm về trên giường. Trên người hai nhóc tản ra cảm giác mát lạnh, hai nhóc cầm lấy chăn, Bella đều trợn to mắt nhìn.
Sắc mặt của Bella cũng không dễ nhìn, cô không giống như ngày thường thúc giục hai nhóc kia rời giường, mà là ngồi xuống bên cạnh.
Tin tốt truyền đến lúc hừng đông, hôm nay trên TV đều tràn đầy các tin tức về chiến tranh. Chiến tranh giằng co hai năm cuối cùng đã kết thúc, nơi đóng quân của đế quốc Cady hoàn toàn biến mất ở trong vũ trụ mịt mờ, trận nổ lớn này, đế quốc Cady rốt cuộc tổn thất bao nhiêu chiến sĩ, con số này lại thành một điều bí ẩn. Nhưng mà kết quả rất rõ ràng, trận chiến tranh cuối cùng kết thúc với thất bại của đế quốc Cady. Đế quốc Cady tổn thất rất lớn, đé quốc Oss cũng không phải không hề tổn thất.
Tướng quân đế quốc Corrine mất tích, đến nay chưa biết sinh tử. Tổng thống đế quốc tự mình tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, bày tỏ sẽ tiến hành tìm kiếm toàn diện đối với các chiến sĩ mất tích.
Cũng có đồn đãi, trận nổ then chốt đó là do Corrine kích nổ, mà tướng quân đế quốc, đã hi sinh trong trận nổ đó. Tin tức này vẫn không được phía chính phủ chứng thực.
Corrine mất tích khiến thắng lợi này đắp lên một tầng bóng tối, có một số chiến sĩ, vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.
"Cô Bella, con tối hôm qua mơ thấy ba ba." Ryan nhỏ giọng nói, "Ba ba trên người thật là nhiều máu, còn có hỏa hoạn, lửa rất lớn."
Bella sửng sốt một chút, sắc mặt liền khó coi vài phần. Cô không khỏi liên tưởng đến trận nổ tối hôm qua, đó là một tinh cầu tràn đầy núi lửa hoạt động, khắp nơi đều là nham thạch nóng chảy sôi trào. Lúc trận nổ xảy ra, đốt đỏ nham thạch nóng chảy tựa như hỏa hoạn. Giữa đứa con và cha mẹ luôn tồn tại một loại liên hệ không rõ, cô đã từng xem qua báo nói như vậy, năm đó một người cha nằm ở trên giường mất đi nhịp tim, đứa con ở một thành phố xa tựa hồ nhìn thấy một màn này.
Iven có thể đã nổ tung trên tinh cầu kia không?
Nhìn ánh mắt xanh thẳm lại luống cuống của Ryan, Bella đột nhiên cảm thấy đau nhói. Sau khi Iven rời đi, đứa bé này vẫn rất kiên cường, Ryan rất độc lập, thậm chí rất nhiều chuyện không cần đến hỗ trợ của cô. Có lúc, cô thấy nhóc con thỉnh thoảng sẽ ở trước TV đờ ra, thế nhưng ngốc lăng một lúc rồi lại khôi phục bộ dạng ban đầu, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lộ ra nụ cười rực rỡ. Ryan rất nỗ lực, học thứ gì cũng rất nhanh, thành tích của nó tốt nhất trong đám học sinh đồng cấp. Ryan cất tất cả giấy khen vào cùng một chỗ, cẩn thận dấu đi. Nó nói để cho ba ba xem, để ba ba tự hào vì nó.
Ryan nhìn chằm chằm vào cô, đứa bé này đang tìm an ủi. Thế nhưng Bella lại một câu cũng không nói được.
Ryan tựa hồ cũng mệt mỏi, càng về sau cũng chống không nổi nữa, nhắm mắt lại, hô hấp trở nên vững vàng. Khóe miệng của nhóc kéo thẳng, tựa hồ có chút không cam lòng.
Hai ngày sau, bên ngoài sân bay quân sự của thành Oss là một quảng trường rộng lớn, trong quảng trường đầy ấp người.
Hôm nay, là ngày các chiến sĩ chinh chiến trở về. Mà ở bên ngoài chờ đợi là thân nhân của bọn họ.
Bella dẫn Ryan và Edda từ tinh cầu Orson chạy tới thành Oss, sau đó chen trong đám người, Ryan nỗ lực nhón chân lên, thế nhưng vẫn nhìn không thấy gì. Bella cũng vọi vàng chen, mỗi tay ôm một, rốt cục chen đến chỗ cao hơn một chút. Từ nơi này vừa vặn có thể thấy cửa. Trong tay của Ryan giơ một tấm bảng lớn, trên đó viết tên Iven.
Một tiếng bén nhọn vang lên từ phía chân trời, đoàn người đột nhiên yên tĩnh lại, bọn họ ngay ngắn đứng thành từng hàng, ánh mắt đều rơi vào cửa. Chiến sĩ đầu tiên từ bên trong đi ra, đó là một thanh niên có chút gầy yếu, tóc rất dài, trên mặt đầy râu, trên mặt mệt mỏi mang vẻ vui sướng.
Có người gọi tên của thanh niên, sau đó bọn họ ôm thành một đoàn, đây cũng là vui sướng khi đoàn tụ.
Ryan dùng sức đung đưa tấm bảng trong tay, nó nhìn chằm chằm vào cửa, ngay cả mắt cũng không dám chớp. Nó sợ ba ba đột nhiên đi qua, không nhìn thấy nó.
Trong quảng trường người dần dần ít đi, Ryan nhu nhu mắt có chút cay cay, sau đó mờ mịt nhìn Bella.
"Cô Bella, ba ba sao còn chưa ra?"
Bị ánh mắt trong suốt của Ryan nhìn chằm chằm, Bella miễn cưỡng mỉm cười: "Chờ một chút, chiến hạm của Iven có lẽ chậm một chút."
Sân rộng trống ra một mảnh rất lớn, hai nhóc con ngồi trên ghế dài, Ryan tựa đầu trên người Edda, Bella thì đi vào bên trong hỏi tình huống.
Bên người truyền đến tiếng khóc. Ryan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bà lão đầu tóc bạc phơ đang thấp giọng khóc. Ryan đứng lên, đi tới trước mặt bà, sau đó lấy một tờ khăn giấy đưa cho bà lão kia.
Bà lão nhận lấy khăn tay, lau nước mắt, sau đó vẻ mặt từ ái nhìn nhóc con trước mắt.
"Bà ơi, bà sao lại khóc?" Ryan hỏi.
"Con của ta, cũng không về được nữa." Nước mắt của bà lão tựa hồ đã chảy khô, "Hắn là đứa con duy nhất của ta."
"Ta kỳ thực đã nhận được thông báo của quân bộ, bọn họ nói di thể của hắn ngày mai sẽ chở về." Bà lão nói. Thế nhưng bà không tin, cho nên sáng sớm liền tới đây chờ.
Ryan há to miệng, cặp mắt trợn tròn.
Bà lão sờ sờ đầu Ryan, ôn nhu hỏi: "Tiểu bảo bối, con ở nơi này làm cái gì?"
"Con đang đợi ba ba."
"Ba ba đâu?"
"Ba ba còn chưa có đi ra." Ryan thấp giọng nói.
Mắt của bà lão rơi vào cách đó không xa, nơi đó đã thật lâu không ai đi ra.
"Tiểu bảo bối, mẹ con đâu?"
"Con không có mẹ, chỉ có ba ba."
"Ryan!" Edda đột nhiên hét to một tiếng.
Ryan quay đầu nhìn lại, mắt nhất thời sáng ngời: "Roy ca ca!"
Roy và Heber ra ngoài đã khuya. Bọn họ chính mắt thấy trận nổ kia, mảnh nham thạch nổ bay trong vũ trụ, giống như một màn khói lửa đoạt mệnh. Phi thuyền của bọn họ thiếu chút nữa bị chìm trong biển lửa. Bọn họ cuối cùng vẫn trốn thoát, thế nhưng đều bị thương không lớn không nhỏ. Xử lý vết thương, sau đó nghỉ ngơi một hồi, bọn họ ngồi trên chiến hạm cuối cùng rời đi.
Thành Oss, ánh mặt trời tốt, thời tiết có chút nóng. Thế nhưng Roy vẫn mặc đồ dày, trên đầu đội mũ. Roy vốn còn muốn choàng khăn quàng cổ, nếu như có thể, cậu thậm chí muốn bao cả người lại. Thế nhưng Heber cường ngạnh rút khăn quàng cổ của cậu. Vì việc này, hầu như dọc đường đi, Roy đều không để ý đến Heber.
"Roy ca ca!"
Sau một phút, nhóc con liền phi tới, ôm chặt lấy đùi của Roy. Sắc mặt của Roy đổi đổi, tựa hồ đang cực lực nhẫn nại. Đây cũng là một trong những di chứng của Roy sau khi trở về, cậu sợ người khác đụng chạm.
Heber bế Ryan lên, nhéo mũi nó nói: "Nhóc con, có phải khóc nhè không vậy?"
Ryan giương đầu nhỏ lên: "Em mới không có khóc."
Edda tráng tráng cũng chạy tới, đứng bên người Heber.
"Roy ca ca, ba ba đâu?" Ryan xít đầu tới, hỏi. Ở trong trí nhớ của nó, ba ba và Roy ca ca vĩnh viễn là ở cùng nhau. Roy ca ca không sao, ba ba sẽ không sao.
Sắc mặt của Roy vốn tối đen tựa hồ càng tối sầm thêm, ánh mắt của cậu có chút đỏ lên, cả người bày ra một trạng thái giãy dụa. Heber vội vàng nắm lấy tay của Roy.
"Heber, ba ba đâu?" Ryan nhìn Heber nói, "Ba ba đi nơi nào?"
"Iven..." Heber nói có chút gian nan.
"Heber, Iven có phải bị thương không? Phải mấy ngày nữa mới có thể trở về?" Bella đứng cách đó không xa, mỉm cười cắt đứt lời Heber.
Heber ngậm miệng, sờ sờ đầu Ryan, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Mấy ngày này ăn gì vậy, nặng ch.ết! Tay của anh đều phải bị em đè gảy rồi!"
Ryan từ trên người Heber tuột xuống, hướng về cậu ta thè lưỡi: "Heber ca ca bất lực!"
Heber làm bộ muốn đánh, Ryan liền trốn ra sau Bella.
"Cô Bella, ba ba khi nào trở về nha?"
Bella tựa hồ suy nghĩ một chút: "Vừa mới đi hỏi, có thể bốn năm ngày đi."
Roy đột nhiên quay đầu, nhìn Bella. Ánh mắt Bella lóe lóe, cúi đầu, sờ sờ đầu Ryan.
Bốn năm ngày kế tiếp, Ryan vẫn là đếm ngày trôi qua. Số học của nhóc rất tốt, hầu như có thể chia chính xác. Sau năm ngày, sáng sớm, nhóc liền tự mình mặc áo con bò sạch sẽ đẹp trai, sau đó lên giường gọi Edda. Đồ của Edda cũng là Ryan chọn.
Hai nhóc vai sóng vai đứng trước cửa phòng của tiểu thư Bella, gõ cửa. Qua thật lâu, Bella mới mở cửa, tóc của cô có chút bù xù, mắt có chút đỏ lên. Năm ngày nyaf, Bella đều có chút không yên lòng, Heber tới tìm cô, cuối cùng hai người ầm ĩ một trận lớn.
"Cô Bella, chúng ta lên đường đi." Ryan nói.
"Ryan..." Bella cau mày.
Hai tay của Ryan nắm chặt lại cùng một chỗ: "... Ba ba có phải vĩnh viễn cũng sẽ không trở về không?"
Bella mở to hai mắt nhìn, ngây ngốc nhìn Ryan. Cô ngày đó đi hỏi, Iven cũng không có trong danh sách chiến sĩ trở về. Nói cách khác, có hai khả năng, một là tử vong, hai là mất tích. Thế nhưng mất tích trong vũ trụ, xác suất sống sót cũng rất nhỏ. Cô vẫn không dám nói cho Ryan, thế nhưng đứa bé này còn thông minh hơn cô tưởng rất nhiều.
Nhóc con tới bên bệ cửa sổ biên, nện chậu cây xuống đất, viền mắt chậm rãi đỏ.
"Nói dối!" Thân ảnh nho nhỏ của Ryan co lại thành một đoàn.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Bella mở cửa, Heber đang đứng ở ngoài cửa. Bên người của cậu có một người khác.
"Ryan."
Nhóc con ngốc lăng ngẩng đầu, trong mắt xanh thẳm ngập đầy nước mắt.