Chương 4: Tôi không thích trai đẹp nữa đâu
Thế là những món đồ nhỏ mua đều được an toạ trong thùng rác hết. Thật lãng phí quá mà
Nhỏ đang ngồi trên lan can của cây cầu và phía duới là dòng sông Rusi rộng lớn. Nhỏ đang khóc đấy, tuyệt vọng lắm rồi. Tưởng đâu sẽ quên nhưng cậu nhóc đâm nhỏ 1 nhát dao đau quá. Bad boy thật
Nhỏ suy nghĩ thấu đáo rồi, không đọc tiểu thuyết nữa, nó chỉ có trong truyện thôi, không bao giờ xuất hiện ngoài đời đâu. Soái ca đẹp trai cũng chấm hết. Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong nữa, nhỏ sợ lắm rồi...3 ngày qua nhỏ đã biết thế nào là đau khổ khi yêu....
Hướng về tương lai, tìm cho mình 1 tình yêu đích thực đi, hít 1 hơi dài, lấy dũng khí đứng phắt dậy, đứng trên cái lan can mà không chút lo sợ. Sao thế nhỉ? Nhỏ nhút nhát lắm mà, điều gì đã khiến nhỏ mạnh mẽ vậy chứ...........Haizz, cuộc sống sao mà cay nghiệt thế?
-Này cái cô kia, sao cô........sao cô....đừng dại dột thế. Bình tĩnh, có chuyện gì cũng phải từ từ giải quyết
1 giọng nói lạ vang lên, của 1 chàng trai, có phải của cậu nhóc không nhỉ? Không đời nào đâu. Đó là của 1 chàng trai khác..
Nhỏ giật mình chới với, quả này làm cô hồn dòng sông Rusi rồi, thần linh ơi. Hắn tiến lại gần hơn, kiểu này là lại có màn anh hùng cứu mĩ nhân sao
Ầm....may quá, nhỏ không ngã xuống sông, nhưng nhỏ ngả ngửa về đằng sau.......đè lên hắn ta.
- Ui da, đau quá
- Nhỏ nhăn nhó đứng dậy, xoa tay chân
-Tôi mới là người đau nhất đây này. Làm phúc mà nhận hoạ thế đấy.
- Hắn ta ngồi dậy, vẻ mặt rất chi là thảm
- Cái gì Làm phúc á? Cậu có biết là tôi suýt nữa rơi xuống kia làm mồi cho cá không hả?/
- Nhỏ thét lớn
- Này, tôi đã ngăn cô tự tử. Còn không cảm ơn 1 tiếng. Không có tôi cô sẽ phải ân hận suốt đời đấy
- Hắn cũng thét lên
Cái gì thế này Nhỏ có định tự tử thật à? Có sao ta? Sao nhỏ không biết?
- Tôi định tử tử?
- Nhỏ nhẹ giọng ngơ ngác, lấy tay chỉ vào mình
- Chứ còn gì nữa, còn không mau.........
- Hắn nói
- Cái tên dở hơi, thần kinh dung dinh không ổn định này, trời đẹp thế này kêu tôi tự tử, anh có muốn tôi tống anh xuống kia không? Tôi chỉ muốn hít thở không khí, cũng tại anh mà tôi thành ra thế này đấy.
- Nhỏ quát, nhảy vào đánh hắn túi bụi, cái tội cầm đèn chạy trước công nông
Thôi thôi, từ nhỏ chưa ai dám đánh tôi đâu đấy, cô gan to lắm
- Hắn quát lại
- Ô sao anh biết tôi gan to? Mổ ra bao giờ chưa mà thấy, thôi không đôi co với anh nữa, dù sao cũng nhờ có anh làm tấm nệm để tôi ngã xuống
- Nhỏ cười đểu nhìn hắn
Ôi khoan, mải cãi nhau nhỏ không biết cậu ta chính là 1 trai đẹp. Đẹp lắm.......nhưng không bằng kẻ phụ tình của nhỏ
Ngơ ngơ 1 lúc, nhỏ giật mình " không, không được thích trai đẹp họ không tốt như mày tưởng"
- Nhỏ nghĩ lấy lại bình tĩnh
- Này, bộ cô bị vẻ đẹp mê hoặc của tôi hút hồn hay sao mà ngơ ra thế?
- Hắn cười nửa miệng
Ối xời, cái tên này ảo tưởng lever max à? Ừ thì có đẹp trai đấy, nhưng mà không bằng Khánh
- người tình cũ của nhỏ. Mà Khánh còn bị cho cả cốc nước không biết tên này phang gì vào mặt hắn đây ta
Nhỏ sờ trán hắn. Hắn còn đơ đơ chưa hiểu
-Không sốt, cậu uống thuốc chưa đấy? Cậu đẹp bằng 1 phần con milu nhà tôi ấy. Nhìn bản mặt cậu tôi lại nhớ đến cái tên đáng ghét kia., nhìn muốn đấm 1 phát cho bõ tức
Sau 1 hồi sỉ vả, nhỏ đứng dậy quay phắt đi, vừa thoát khỏi cánh cửa tử thần thì lại gặp thần ch.ết, sợ thật
- Ây, định đi đâu
- Hắn giữ chặt tay nhỏ, quả này tiêu rồi
- Tôi là Vương Bảo Hiếu, còn cô tên gì?
Á à, định làm quen con gái nhà lành đây mà
- Diệp An Hy
- Nhỏ nói
- How old?
- Còn bày đặt tiếng Anh nữa
- Sixteen
- Nhỏ đáp trả
- Oh, vậy chúng ta bằng tuổi rồi, tạm biệt, hẹn gặp lại. Nice to meet you
1 tuần sau ~~
Mai là ngày nhỏ đi học trở lại, nghĩ đến đã thấy mệt rồi
À, nhỏ đã dọn đống tiểu thuyết, ngôn tình, ảnh soái ca rồi. Lần này nhỏ đã học được 1 bài học nhớ đới
- Soái ca không bao giờ có thật