Chương 8
Sáng sớm, Diên Kỳ mở mắt ra, ký túc xá vẫn say say tiếng ngáy của mấy tên đực rựa. Cậu mò dậy, vò đầu bức tai bước vào nhà vệ sinh, tiếng thở khè khè của mấy thằng bạn cùng phòng làm cậu càng thêm buồn ngủ. Tát vào má một cái thật mạnh, không được hôm nay phải siêng năng lên, phải cố lên vì miếng ăn ngày mai. Đánh răng rửa mặt thật sạch, cậu thay bộ đồ thoải mái nhất rồi nhào xuống.
Ký túc xá loại cũ, vì cũ nên giá rẻ, cậu đi qua cầu thang đã mòn vết sơn. Nghe đâu năm đó có sinh viên vì thất tình mà nhảy lầu, rồi có thêm mấy người thấy bóng đỏ đỏ đi qua đi lại ở tầng cao nhất. Chuyện đó là ba xạo, cậu với mấy thằng bạn ở đây từ năm nhất có thấy bóng ma bóng quỷ gì đâu. Mà cũng nhờ vậy mà giá phòng rẻ đến bất ngờ. Dành cho các sinh viên nghèo dưới quê lên như cậu đây.
Mang theo cái balo mòn vì nắng sương, cậu nhìn mặt trời con đang chậm rải mọc lên, trên trời cao cao có tiếng chim kêu te té. Ký túc xá có mấy bác bảo vệ đang quét rác, cũng có người phụ trách làm nhưng bà lao công đó mắc dịch lắm, trời sáng tỏ mới chui đầu khỏi chăn, cầm chổi lên là mấy bác đã quét xong nửa cái sân. Nhà vệ sinh thì lau qua loa, dơ hết chỗ nói, ở tầng của bọn con gái nghe nói còn tạm tạm, chứ chỗ của đám đàn ông thì khác gì cái chuồng heo. Nhiều lúc đi học về muốn đi tắm nhưng ngại tắm xong dơ hơn.
Thân là sinh viên nghèo trong đám nghèo, ở quê còn có bà nội phải nuôi dưới quê, cậu cắn răng vừa học vừa chạy từ đầu này đến đầu kia làm thêm. Hôm nay đến được nghỉ nửa ngày, cậu vội vàng chạy đến chỗ làm để nhận việc, tuy công việc có hơi mệt nhưng được cái lương tạm sống. Nhìn đồng hồ, chưa đến 6 giờ, xe bus ngoài trạm gần đến rồi, ngồi thở trên ghế đợi. Cậu tranh thủ lấy một tập giấy ra đọc, dù sao làm thêm nhiều quá cậu không có thời gian để học nên tranh thủ rảnh là lấy ra đọc qua loa để tiếp thêm kiến thức.
Xe bus vắng người, chủ yếu cũng là công nhân nghèo, họ phật phờ ngồi trên xe, chuẩn bị lao đầu vào đấu tranh với sức lực để đổi lấy đồng tiền kiếm sống. Thành phố xoa hoa, nhìn những tòa nhà cao tầng đẹp đẻ đó ai cũng quên đi phận nghèo hèn như họ. Diên Kỳ dựa lưng trên ghế, cậu đọc tài liệu về máy móc để thu hoạch cây. Cậu học nông nghiệp, cũng một phần cậu thích trồng trọt, một phần học phí rẻ.
Đọc qua loa, xe bus lại dừng trạm, người bên dưới ùn ùn lại lên xe, có người định về quê, có người ở quê định lên thăm con còn mang theo con gà kêu cục tát. Cậu nhìn con gà trống nằm trong cái giỏ lớn kia, tự nhiên nhớ bà. Thở dài, mỗi năm cậu đều ráng dành dụm để tới Tết là về, về chơi Tết là ngày nghỉ duy nhất của cậu. Bà già rồi, sống nhờ mấy chú họ lại bệnh tật, nhiều lúc cũng muốn bỏ về nhưng mỗi lần vậy bà đều đánh cậu.
Học đi, rồi mới giàu được.
Cái câu muôn thuở, không phải sai... mà khó quá.
Xe lần nửa lại dừng, cậu thoát khỏi cái suy nghĩ về tương lai chẳng biết đi về đâu của mình. Bước xuống xe, cậu làm tạp vụ ở công ty nhỏ, chủ yếu là sai gì làm đó, quét tước dọn phòng cũng "chơi" luôn. Bình thường cậu làm vào buổi tối, nhưng hôm nay có chị kia bệnh cậu liền nhào vô dành lấy việc sáng hôm nay.
Bước vào, cậu thay bộ đồ của lao công, bắt đầu công việc lau dọn. Gương mặt bị che bởi tóc mái hơi dài, cậu kệ đi đợi khi nào dài quá thì lấy kéo cắt, đỡ tốt một khoảng lấy mua cơm ăn còn no cái bụng. Lau lau một hồi, công ty nhỏ nên văn phòng cũng không lớn mấy. Cậu lau lau khoảng nửa tiếng là xong, lúc đó mới có lạch bạch người tiếng vào. Cô gái mặt tròn như cái bánh bôi phấn hơi quá đà làm trắng bệch, hai má hồng đỏ chót, môi dày rộng tô đỏ chót. Cậu mới nảy ở một mình mới quay đầu nhìn cô ta sợ đến sém hét toán lên, nhưng may sao nhịn lại được, cậu cười hỏi:
"Chị Sương đi làm sớm vậy?"
Cô ta nhìn cậu, đôi mắt tô hơi quá tay nên như bị đập cho thâm quần, miệng đỏ nở nụ cười lộ hàm răng cạo trắng sáng, cô ta nâng thân mình béo ục ịch của mình bước vào ghế ngồi, khi nghe cậu hỏi liền lắc đầu đầy chán chường nói: "Sớm gì đâu, tại hôm qua chưa làm xong mấy cái báo cáo, hôm nay phải làm không thằng cha sếp kia trừ lương mất."
Nhắc đến tên sếp, gã là một tên thương nhân xấu xa nhất cậu gặp được, keo kiệt thì thôi. Mỗi lần cậu đi làm là phải tỷ mỹ mà làm, sợ gã nhìn đâu được hạt bụi rồi đòi trừ lương cậu. Cái con mẹ, lương thì bèo nhèo, làm mệt đến tắt thở, còn đòi trừ lương. Nếu không phải mấy kẻ nghèo không còn lựa chọn nào khác chắc đã bỏ đi từ lâu rồi.
Biết bản thân cũng chỉ là dân bán sức ăn lương, cậu cắn răng nhịn lại. Mau chóng lau dọn ở hành lang, lúc này hình như cũng đến giờ làm rồi. Nhân viên của công ty này cũng chẳng nhiều, tính từ trên xuống dưới chỉ có mười hai người, mỗi người có xấu tốt khác nhau, có người cậu ưu, có người rất chướng mắt. Ví dụ như cô gái đang đi vào, nói thật cô ta rất bình thường, cậu thề với lòng mình cậu gặp bao nhiêu người rồi, cô ta chẳng là cái gì, cỡ cô ta còn chẳng được xách dép cho cái anh đẹp trai tóc bạch kim hồi bữa cậu gặp. Ấy vậy mà tưởng mình là mỹ nhân lúc nào cũng mơ làm hoa hậu.
Diên Kỳ mỗi lần đem tài liệu đến cho cô ta thì cô ta cứ ngồi xem móng tay, xong vuốt tóc, tự sướng một hồi mới mở ra xem xem. Xin lỗi bản thân là đàn ông con trai cậu sẽ không soi mói chuyện làm đẹp của đám phụ nữ, nhưng quá lắm rồi. Cách nói chuyện vô duyên mà cứ thích nói, đã ngu còn ra gió. Cậu thấy thương cho tên nào rước được bà này về.
"Diên Kỳ, mang cái này qua cho anh Tuấn giúp anh đi."
"A, dạ." Cậu không để ý đến con mẹ đó nữa, chạy qua bàn bên lấy tài liệu đi qua cho anh Tuấn ngồi xa xa đằng kia. Thật ra đi có mấy bước thôi, nhưng đám này cố ý tạo việc làm cho cậu, hay nói dể hiểu hơn là họ lười.
Anh Tuấn này là người coi như được nhất trong công ty, anh ta rất tốt, nhiều lúc bà nội dưới quê bệnh cậu đem hết tiền đổ xuống đó để khám cho bà, tuy bà chửi cậu nói bà ch.ết đi cho cậu sống khỏe hơn nhưng cả nhà còn mình bà, cậu bất hiếu đến mức đó sao. Lúc không còn tiền, cậu toàn ăn mỳ, ăn đến mất sức, anh Tuấn này là người mang cậu đi ăn cơm mỗi khi tan ca, hay sẽ mang theo cơm hộp cho cậu.
Anh Tuấn nhìn cậu, anh cười dịu dàng mà nói: "Chiều nay mấy giờ em đi học?"
"Dạ, 2 giờ. Sao vậy anh?"
"Cũng chẳng có gì, anh định rũ em đi ăn cơm trưa. Vợ anh hôm nay không làm cơm, đi ăn với anh đi, cho vui."
Diên Kỳ có nghe anh ta than vãn về vợ mình nhiều lần, không biết tại cậu vô duyên hay không nhưng cậu cảm thấy hình như gia đình anh ta có vấn đề. Nhìn gương mặt sầu lo kia, cậu nghĩ anh ta muốn tìm người tâm sự, cười đáp ứng: "Dạ."
Công việc nhiều làm không để ý đến thời gian nên trôi rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa rồi. Công ty tuy có ông sếp tham công tiếc việc nhưng may giờ nghỉ trưa cũng tạm coi được, nghỉ từ 11 giờ đến 1 giờ chiều. Sáng cậu gặm đại cái bánh mỳ tươi nên giờ bụng kêu ọc ọc, ôm bụng đói meo của mình, cậu thử tính toán xem tiền cậu còn sài được bao lâu, còn mấy ngày nữa nhận lương rồi.
Anh Tuấn kia đúng như đã hứa, anh ta chở cậu trên chiếc xe hơi đời cũ, đúng là rất cũ nhưng đó là cả gia tài của công nhân nghèo đấy. È ạch, chiếc xe đèo hai người đến quán ăn quen thuộc, quán Miêu Cẩu. Bình thường cậu hay đến đây ăn, giá bình dân nhưng chất lượng thượng đẳng, mấy người kia miêu tả như vậy.
Cậu đã thấy chủ quán rồi, một ông chú già đẹp trai, nghe đâu giàu lắm bán để mua vui tuổi già thôi. Kế bên quán là phòng khám xương khớp là do bạn đời của chủ quán mở, người đến kẻ đi rất đông làm ăn khấm khá. Cậu thấy người ta đã giàu còn biết cách làm giàu, bán hàng cho vui thôi vậy mà kiếm lời không ít. Quán ăn rất đông, cậu bắt đầu suy nghĩ có nên bỏ quách cái công ty bốc lột sức người kia đến đây xin làm bưng bê hay phụ bếp không.
Bận suy nghĩ bân quơ, cậu không biết đã ngồi xuống khi nào, quán thường bán cơm trưa khách hàng là công nhân hay nhân viên văn phòng ở công ty gần đó. Vì quán ăn ngon lại hợp túi tiền nên được nhiều người lui tới, bình thường cậu cũng thường đến đây mua cơm trưa. Khách đã ngồi chật quán, hai mươi bộ bàn ghế vậy mà đã chật, còn có người xếp hàng để mua cơm. Cậu với anh Tuấn may mắn dành được cái bàn cuối cùng ngồi trong góc. Theo thói quen gọi đĩa cơm sườn, cậu với anh Tuấn lại vừa đợi vừa nói chuyện bát quái.
Khách đông, người này nói câu người kia thêm vào một câu thành ra rất náo nhiệt. Mấy người phục vụ chạy tới chạy lui nhìn rất khổ, mồ hôi lăn dài trên gò má nóng hổi. Từ đám khách đông, thanh niên tuất dật bất phàm, mái tóc màu bạch kim khẻ bay theo gió của máy quạt, hắn nheo mày mà bước vào trong. Mấy nhân viên kia quá quen với hắn rồi, vừa chạy vừa nói:
"Anh với mấy anh này tìm đại chỗ nào ngồi đi, nếu hết chỗ vào bếp ngồi ăn luôn. Đông quá đông quá."
Cũng chả phải lần đầu Băng Du trải qua chuyện này, hắn từ cái thời đi học đã bị đá vào bếp ngồi ăn vì khách quá đông. Chẳng nói năng gì, hắn mang theo vài người phía sau đi vào trong bếp.
Người ta ở ngoài nhìn thấy mấy người "không phải người bình thường" mà ngỡ ngàn, nhất là thanh niên tuấn mỹ đi đầu, mấy nàng bắt đầu ôm tim mà ao ước. Có mấy nàng khẻ khẻ thì thào vào tai nhau, cô ấy nói: "Em cứ đến đây ăn thường xuyên đi, có mấy anh đẹp trai hay đến đây lắm. Chị mỗi ngày đều đến, lúc nào cũng thấy. Anh kia lâu lâu mới đến, có lúc cùng thêm mấy người cũng đẹp trai không kém ngồi ăn. Vừa ăn vừa ngắm trai đẹp, sướng lắm em ơi."
Mấy cô kế bên vội vui đến run người hỏi lại: "Thiệt hả chị?"
Cô gái kia trề môi lại nghiêm túc nói lại: "Xạo chúng mày chi. Còn có còn có, mấy ảnh vừa ăn vừa đùa với nhau, mẹ nó bổ mắt."
"Áaa." Cả bàn gồm năm người con gái đều la hết đầy vui sướng làm mọi người nhìn lại tưởng đám khùng.
Khác với đám con gái đang bận mơ đến phương nào ngồi đằng kia, bên bàn này Diên Kỳ liền gật đầu liên tục, cậu quyết định rồi nhất định phải đến đây xin việc. Nhìn mấy anh phục vụ kia chạy như điên nhưng chẳng ai than, cậu cũng để ý rồi khách có đông nhưng chưa thấy mất đi anh nào, chắc chắn lương cao lắm mới chịu trụ lại. Ông chủ sẽ không keo kiệt cho cậu ăn trưa đâu ha. Diên Kỳ say mê trong trí tưởng tượng của mình đến cơm mang ra cũng không tỉnh lại được.
Anh Tuấn thấy cậu xuất thần, anh mỉm cười, đưa tay gạt mái tóc dài che đi đôi mắt của cậu, tay kia gõ mạnh lên, Diên Kỳ bất ngờ tỉnh táo lại, anh Tuấn cười hỏi: "Sao vậy?"
"Không có, em đang nghĩ đến chút việc thôi." Cậu lấy muỗng chan nước mắm, nảy giờ lo mơ giờ mới nhớ đói quá đi. Lao vào như hổ đói lâu ngày thấy thịt, quả đúng là lâu ngày thấy thịt cậu cả tuần rồi đều ăn mỳ gói nước sôi cớ có tiền quái đâu mua thịt. Nhiều lúc cậu còn lo bản thân thành phật luôn ngày ngày ăn rau, không hề sát sinh, tạo phúc cho con cháu.
Thở dài, cậu định tới cuối tháng lĩnh lương rồi mới nghĩ cậu sợ cha kia nuốt luôn tiền cậu không thèm trả. Đến đầu tháng qua đây xin việc, mà sao không thấy ông chủ đăng tin tuyển nhân viên, hồi đó cậu muốn xin việc nhưng không thấy đành thôi. Nhìn anh Tuấn cứ cười cười nhìn điện thoại, hình như anh đang nói chuyện với con gái. Anh ta có đứa con gái 5 tuổi, đang sống dưới quê với ông bà, khi rảnh rảnh anh lấy điện thoại gọi cho con. Anh ta nói nhiều lúc anh ta muốn bỏ việc ở đây về quê...
"Làm ở đâu cũng khổ, về quê ít nhất còn gần con." Tuấn vừa ăn vừa nói. Anh ta với vợ bắt đầu có bất đồng, hai vợ chồng nghèo, vấn đề tiền bạc luôn luôn là chuyện gây nên xích mít. Vợ anh ta cứ than anh ta không có tiền, nhiều lúc chẳng biết đi đâu, người ta nói vợ anh ta cặp với kẻ khác, anh ta thì ban đầu không tin nhưng dần dần bắt đầu nghi ngờ. Cãi nhau nhiều lần ẩu đả, anh ta mệt mỏi mà thở dài "Thôi nếu không còn sống với nhau được nữa thì buông tay cho rồi." Níu kéo lúc nào cũng không có hạnh phúc.
Diên Kỳ hiểu anh ta, ba mẹ cậu cũng chỉ là công nhân nghèo, mẹ cậu bỏ ba đi rồi bỏ luôn cậu. Khi ba mất cậu mới có 10 tuổi, từ đó cậu sống với bà nội, cái nghèo cứ thế mà bám theo. Mẹ cậu không có giử tiền về, cũng không liên lạc, cậu biết mẹ bỏ cậu luôn rồi.
Thở dài, ai ai cũng có cái khổ riêng của mình. Chẳng ai sướng hơn ai đâu.
Bữa cơm trưa trôi qua, Diên Kỳ từ chối cho anh Tuấn chở cậu đến trường, cậu thì 2 giờ mới học, anh ta 1 giờ vào làm tiếp rồi, cậu cũng ngại việc anh ta cứ giúp mình. Với lại cậu muốn hỏi xem quán có tuyển người hay không.
Gần 1 giờ, quán vắng hơn, chỉ có mấy người bốc vát ngồi nghỉ ngơi hưởng máy quạt, quán cũng không đuổi còn lấy thêm cho bình nước trà đá uống cho mát. Lúc này ba anh nhân viên mới rổi việc mà dọn dẹp qua loa trên bàn, người này nói chuyện người kia cười ha ha. Diên Kỳ thấy mấy anh này có vẻ thân thiện, cậu cười đầy thân thiện đi đến.
Anh nhân viên tóc nâu nâu để ý cậu từ lâu rồi, anh ta ngồi trên ghế ngẫn đầu nhìn cậu, Diên Kỳ cười nhẹ bắt đầu hỏi: "Anh cho em hỏi, ở đây có tuyển nhân viên không?"
Ba thanh niên ngồi nghe cậu nói, nhìn nhau như đang trao đổi, sau đó một người lên tiếng: "À, không có. Em muốn xin việc sao? Nếu em muốn xin thì để anh dẫn đi gặp ông chủ."
Diên Kỳ còn đang sợ bị phán cậu "không tuyển", nghe anh nói vậy thấy thở phào được phần nào rồi, liền cười nhẹ cúi đầu đáp: "Vậy, nhờ anh."
Ba người thấy cậu ngoan như vậy thì vừa lòng, họ nhận ra cậu là sinh viên nghèo, thời nay sinh viên đi làm thêm không ít nhưng ít đứa nào nhìn hiền như vậy, thanh niên khi nảy cười vỗ vai cậu mà tự nhiên nói: "Haha đừng khách sáo, ông chủ dể tính lắm. Cứ hỏi là ổng cho à, có điều hơi bận. Em còn là sinh viên đúng không?"
Diên Kỳ: "Dạ."
Thanh niên nọ vẫn cười gật đầu nói tiếp: "Không sao, cứ khi nào rảnh đến làm, tiền công tính theo giờ mà, làm nhiều có lương nhiều. Được rồi giờ này chắc ông chủ đang ăn cơm với vợ đừng gọi ổng, chiều nay em có bận không?"
"Dạ, em học lúc 2 giờ."
"Ừa, không sao đến khi nào học xong thì đến. Em có làm thêm chỗ nào nữa không?" Sinh viên nghèo thường chạy đi làm thêm rất nhiều, anh ta hỏi cũng chỉ cho có thôi.
Diên Kỳ hơi ngập ngừng, cậu nghĩ người ta đã có ý cho cậu ở lại làm rồi mà còn bày đặt nói điều kiện của mình, nhưng cậu cũng không nghĩ là được nhận thật, ban đầu chỉ hỏi thôi đợi khi nào xin nghỉ việc được rồi mới chính thức tới, ai dè mấy anh này nhiệt tình quá. Cậu ngại ngùng, ấp úng gật đầu nói: "Dạ...có, nhưng nếu xin được ở đây em định cuối tháng nghỉ."
"Ừm, em cứ nói như vậy với ông chủ, ông cũng chẳng thúc ép em làm liền. Để đầu tháng bắt đầu cũng được. Thôi theo anh xuống bếp, ngồi đợi khoảng 15 phút nữa là gặp thôi." Nói xong anh ta liền cười cười vẩy cậu ý kêu đi theo. Diên Kỳ biết người này là nhân viên thuộc dạng cựu rồi, cách anh ta hỏi cậu kiểu chắc chắn cậu có thể nhận vào, liền ngoan ngoãn đi theo.
Bếp chỉ đi chừng mấy bước là đến, khác với cậu tưởng tượng bếp ở đây sạch sẽ hơn nhiều, dù là gốc tường cũng chẳng có một vết bẩn. Bếp rất rộng, chia thành nhiều phần, chỗ để rửa, chỗ nấu ăn, mùi thức ăn bốc lên làm cậu thèm thuồng. Bếp có hơi đông, đầu bếp thấy cậu đầu tiên, ông ta đang lau con dao của mình, dao dưới ánh đèn lóe lên một luồng sáng lạnh lẽo sắt bén, ông nhìn cậu hỏi:
"Người muốn xin việc sao? Tên gì?"
Tự nhiên có thật nhiều ánh mắt nhìn qua cậu, Diên Kỳ nuốt nước miếng sao cậu thấy mình đang đứng trước đám dân anh chị vậy. Ở phía xa xa bên trái, có một cái bàn lớn, ở đó tầm nhìn của cậu thì không thấy được người kia chỉ thấy có mấy người đàn ông mặt lạnh đôi mắt như dao bắn đến cậu, dù vậy thôi cũng thấy rợn người rồi. Cậu đâu biết có người từ khi cậu bước vào đã chóng cằm nhìn cậu. Diên Kỳ hơi sợ sợ, thanh niên dẫn cậu vào thấy cậu sợ thì hơi cau mày liếc về người đầu bếp kia, vỗ vai cậu nói:
"Đừng sợ, họ hù em thôi."
"Dạ..." Diên Kỳ thầm niệm kinh trong lòng, miệng nở nụ cười duyên dáng mà giới thiệu bản thân: "Tôi tên Mộc Diên Kỳ, sinh viên năm 3 của trường đại học Nông Nghiệp."
"A, sinh viên, lại đây lại đây." Đầu bếp vẫy cậu đi lại gần mình, cậu sợ vã mồ hôi, thầm nghĩ chắc ông ta không cầm con dao đó phanh cậu ra thành hai khúc rồi đem hầm đâu ha. Vừa run vừa bước tới, tên đầu bếp kia vẫn đang lau con dao của mình, dao chặc xương. Diên Kỳ nhìn bộ dao nằm gọn trên bàn, cậu thầm gào lên, đừng nói chặt thiệt nha.
Ai dè có nguyên trái cam đặt lên tay cậu, ông đầu bếp phì cười, nói: "Sợ sao? Ôi thanh niên càng lúc càng nhát." Sau đó cười ầm lên. Có mấy người phụ bếp đứng kế bên cũng phì cười ha hả, Diên Kỳ thì chả hiểu mô tê gì, nghệch mặt ra ngu hết chỗ nói.
Có mấy phụ bếp trẻ tuổi đi đến, vỗ vai cậu làm quen. Diên Kỳ có cảm giác, hình như cậu được nhận rồi. Nhưng chưa gặp ông chủ mà. Ngu ngơ, cậu nhìn về cái anh đưa cậu đến, ai ngờ anh ta lượn đi đâu mất rồi, bỏ cậu lại cái nơi đầy rẩy nguy hiểm này. Diên Kỳ được kéo đến một cái bàn, được rót cho ly nước luôn, nhưng vẫn chưa hết sợ, có lẽ do ánh mắt đầy nguy hiểm của mấy người đằng kia vẫn đăm đăm nhìn như đang đọc suy nghĩ lột từng khứa da trên người cậu xem thử cậu có phải người hay người ngoài hành tinh.
Diên Kỳ hơi hối hận, sao lọt vào cái động này vậy trời.
Nhưng sau đó, có người mở cánh cửa hông chỗ mấy người kỳ quái kia bước vào bếp. Ông ta có mái tóc đỏ đến quỷ dị, gương mặt trung niên nhưng vẫn man nét tuấn tú làm người ta phải nhìn chằm chằm. Người này nhìn cậu từ khi bước vào, dường như vẫn luôn nhìn cậu, và sau đó mỉm cười. Cậu thề trên đời này chưa có ai cười làm cậu nổi da gà như người kia, như biết điều gì đó rất rất thú vị.
Vương Minh đi đến, nhìn cậu vẫn giữ nụ cười kia hỏi:
"Xin việc sao?"
"Dạ." Diên Kỳ đứng dậy rất lễ phép mà đáp lại.
"Sinh viên?"
"Dạ."
"Khi nào làm?"
"Dạ, đầu tháng."
"Ừ." Xong đi thẳng đến tủ lạnh lấy chai nước cam rồi quay đầu đi về phía cánh cửa kia, mở ra rồi đóng lại. Tốc độ rất nhanh như cơn gió đã biến mất khỏi phòng, dường như bất cứ ai nơi này đều thấy bình thường, chẳng ai để ý đến ông ta nữa.
"Dạ?" Diên Kỳ chưa hiểu, cậu chưa hiểu được. Vậy thôi hả? Không hỏi gì thêm? Không thử việc luôn? Ngớ ngẫn nhìn mấy người quanh mình, cậu thấy mình hình như biến thành đứa ngốc rồi hay sao vậy.
Mọi người thì thấy chuyện này quá đổi bình thường, đến mức chẳng cần quan tâm. Cũng bởi ai cũng xác định cậu được nhận rồi, ông chủ đến hỏi cho có lệ thôi. Mấy thanh niên vẫn thấy mặt cậu chưa tiêu hóa được, phì cười giải thích:
"Ông chủ không để ý đến lý lịch của cậu đâu. Làm được thì làm không được thì thôi. Đừng để ý, cố gắng làm việc là được."
"Lương thì em cứ đi hỏi cậu Đạo thu ngân ấy, cậu ấy kiêm luôn kế toán. Nếu muốn thêm bớt gì cứ nói."
"Có tiền thưởng nha, nói chung em làm đi, có sáng từ 6 giờ đến 8 giờ, trưa khoảng từ 10 giờ đến 2 giờ, chiều từ 5 giờ tới 10 giờ tối là mệt thôi, còn lại khỏe re. Đồ ăn thì ăn sáng trưa chiều tối em thích ăn cái gì thì ăn, mỗi món chỉ lấy phần ba giá, nên yên tâm đừng nhịn đói nữa. Nhìn mặt biết toàn ăn mì gói không đúng không?"
Nghe mọi người thân thiện nói chuyện, Diên Kỳ ngại ngại mà gật đầu. Hồi đó cậu làm ở quán cafe cũng được uống với giá dành cho nhân viên, nhưng cậu thấy chỗ đó bóc lột quá, làm quần quật mà không đủ để khám bệnh cho bà nội nên nghỉ. Cậu qua đây có vẻ tốt hơn, ăn uống cậu rất tùy tiện, nhưng có lẻ sẽ không bạc đãi bản thân nữa. Diên Kỳ cười hì hì, cậu hình lên đồng hồ, gần 2 giờ rồi, ch.ết thật.
"Sắp đến giờ học rồi, em đi trước. Cảm ơn mọi người."
"Không sao không sao. Khi nào rảnh đến làm đi cho quen việc."
"Dạ." Nói xong liền lần nữa chào mọi người, cậu phóng thẳng ra trạm xe bus, thật may là trạm chỉ nằm ngay đầu đường. Cậu tính toán thử, đi từ đây đến trường khoảng 15 phút, còn đến ký túc xá là nửa tiếng, không quá lâu. Ngẫm nghĩ lại những việc vừa rồi, cậu càng nghĩ càng thấy vui vui, lương ở đó hỏi qua thử thì cao, nếu cậu chịu khó đi làm khoảng 8 tiếng là sống khỏe, dư gửi về cho nội. Càng nghĩ càng thấy vui.
Bên trong quán, đám người đang ăn đằng kia thấy được tất cả việc diễn ra. Một người nói với hắn nảy giờ suy nghĩ cái gì đó:
"Boss, có cần điều tr.a không?"
"Không, mặc kệ đi, nếu bác Minh đã nhận thì đương nhiên không sao." Băng Du lơ đãng nói, hắn không để ý đến thanh niên nọ, hắn cũng cảm nhận được cậu ta không có gì đáng để đề phòng, một do trực giác một do thái độ dửng dưng của Vương Minh. Nếu người kia có vấn đề gì thì cuộc đối đáp khi nảy phải dài hơn mấy câu, nhưng hắn thấy bác ấy chỉ hỏi ba câu rồi đi còn chẳng thèm hỏi tên tức là chỉ là một nhân vật chẳng cần để ý đến.
Hắn cầm Ipad của mình xem, tai nghe kết nối không dây. Hắn chóng cằm nhìn thiếu niên thanh tú trong Camera đang cố gắng thông báo tin tức thú vị cho vị chủ nhân của cậu ta. Hắn ngáp dài một hơi, nước mắt chảy bên khóe mắt mà chẳng thèm lau. Đám đàn ông này từ nhỏ đã được huấn luyện vô cầu vô dục, nhưng nhìn hắn như thế cũng thầm gào lên, yêu nghiệt.