Chương 9

Dường như cảm thấy ánh mắt quỷ dị kia của những người này, Băng Du ngước mắt nhìn lên, đám kia thức thời nhìn xuống chân. Hắn nhún vai cũng không mấy để tâm, hắn để ý những lời thiếu niên đáng thương kia đang nói hơn. Mỉm cười, gương mặt dần biến đổi, như hủy đi cái lạnh lùng bên ngoài thay bằng hiểm ác âm lãnh.


Sau khi nghe xong, hắn tắt đi cất vào trong, uống xong ly nước hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cánh cửa lần nữa lại mở, một người đang ngáp dài bước ra, người này nhìn chừng gần 40, dáng dấp hơi thấp thon gọn thanh tao. Chú ấy đeo mắt kính khoác ngoài chiếc áo Blouse trắng mang lại cho người ta cảm giác tin tưởng tuyệt đối. Sư Diệp tay còn cầm chai nước cam, chú nhìn hắn cười cười hỏi:


"Con đi sao?"
Hắn gật đầu, chú nhanh tay ném cho hắn một thứ, hắn đưa tay chụp lấy là một lọ thuốc, Sư Diệp cười ha ha nói: "Đồ con cần."
"Con cám ơn."


"Ôi ôi, thôi đi. Chú đi ngủ đây, cẩn thận." Nói xong lại đóng cửa, hắn nhìn lọ nhỏ trên tay. Nhìn một lúc rồi cất vào túi, phát lệnh rời đi. Tất cả những người trong bếp hầu như không để tâm đến chuyện đó, họ dường như quen rồi, không phải chuyện cần quan tâm thì nhất định sẽ không quan tâm.


Băng Du rời khỏi quán, hắn lên xe chạy trên đường, ánh nắng trưa chiếu vào xe làm hắn hơi nhức mắt. Ngẫn mặt nhìn ra phía kính, hắn đưa tay lấy ra một con chip nhỏ, cái này được gắn trên xe dùng để định vị. Hắn cầm cầm đùa đùa một hồi rồi nảy ra một ý, lấy cây viết trong túi ra. Cây viết máy kiểu dáng bình thường, hắn cũng hay dùng để ký tên, nhưng mấy ai biết nó còn có công dụng đặc sắc khác. Xoay đầu cây viết khoảng 40 độ, ngòi thụt vào trong một con con dao nhỏ xuất hiện. Xoay thêm 15 độ nữa một ngòi lại xuất hiện, hắn cầm con chíp trong tay, nhấn đuôi bút ánh sáng màu xanh xuất hiện từ đầu bút. Máy tính bắt được dữ liệu, hắn lại cầm con chíp lên dùng một chút dụng cụ chỉnh sửa một hồi rồi lại chỉnh chỉnh tiếp. Dữ liệu đã được chuyển vào máy, hắn có thể thấy được hoạt động của mình bằng vệ tinh của đối thủ, còn có thể bắt được vị trí trú của đám kia.


Sau khi hắn làm xong liền quăn lên cho người ngồi phía phó lái phía trên, người kia biết thứ này là đồ chơi do Boss nhà mình làm, anh ta ngồi xăm xoi một lúc sau đó nhanh tay cất kỷ. Tài xế nhìn qua hỏi: "Boss, sao không hủy thứ đó đi."


available on google playdownload on app store


"Không cần." Mấy thứ ngu ngốc này hắn chẳng thèm để tâm đến, lại lấy Ipad lên xem tình hình đang diễn ra ở phía bên kia. Tiếng súng nổ ầm đùng, hầu hết camera đã bị hủy may sao còn hai cái còn hoạt động, hắn nheo mày nhìn đám người ch.ết như xạ bên dưới. Nheo mày dường như không hài lòng.


Việc rắc rối của băng diễn ra từ tháng trước, hắn bỏ ra không ít sức lực để dò tiềm đám này. Chuyện diễn ra một phần là do hắn nhúng tay vào, đẩy cho đám này lộ diện, sau đó hắn cho người vây khốn lại, nhưng hình như vẫn chưa được. Có vấn đề gì đó, hắn cảm thấy nó chẳng đơn giản chút nào. Nhìn những kẻ đang ngã xuống, hắn không cho phép kẻ nào còn sống, chỉ để lại mấy tay làm chủ để dò hỏi thông tin.


Bên kia thương vong không nhỏ, hắn xoa cằm suy nghỉ.
"Đi đến Đa Điếm." Hắn cần hỏi thăm một người ở đây, chuyện này dường như rất thú vị đây.


Chiếc xe dừng lại tại toà nhà cao thật cao, bên ngoài người ta thấy chỉ là một club bình thường thôi, nhưng ít ai biết được hoạt động gặt tiền thật sự nơi này. Đi vào trong, lên thang máy đặc biệt, hắn chỉ muốn hỏi thăm người này, cũng không hứng thú đến đây chơi. Nhìn thang máy lên đến tầng 12, dừng lại, hắn phất tay cho đám người phía sau đứng lại, một mình hắn đi vào trong.


Căn phòng nằm ở phía trong cùng, bên ngoài có người canh giữ nghiêm ngặt, nếu có người đến liền ngăn lại nhưng họ thấy hắn liền cúi đầu chào. Băng Du gật đầu, kêu người mở cửa, cửa vừa mở liền có bóng người nhào ra dường như muốn thoát khỏi nơi này. Hắn đơn giản đá cho người đó một cú ngã nhào ra phía sau, cũng chẳng quan tâm đến người nọ có bị sao hay không. Hắn nảy nụ cười bước vào.


Căn phòng đơn giản, chỉ có cái giường, một cái bàn một cái ghế, bên cạnh có một phòng nhà vệ sinh. Trên giường là một đống chăn nệm bị xé nát, có mấy thứ bông gối bay tứ tung. Cậu nhóc chật vật ngồi dưới đất, cậu ta căm hờn ngước mặt nhìn hắn gầm gừ. Thiếu niên vậy mà hung dữ, hăn đi lại ghế, phủi phủi bụi trên đó liền ngồi xuống nhìn cậu ta, cười đầy thiện ý nói:


"Anh cậu ch.ết rồi."


Câu nói của hắn vô cùng bình thảng, như đó chỉ là con chó con mèo ngoài đường. Thiếu niên bình thường đã không có khả năng chống lại hắn, lúc này ngẫn người ra khờ dại nhìn hắn. Cậu ta không nói cái gì, im lặng hồi lâu, đôi mắt từ mất bình tỉnh chợt bằng phẳng trở lại, cậu ta nở nụ cười, ngước cằm nhìn hắn nói:


"Vậy thì sao?"


Hắn thấy cậu biểu hiện bình tỉnh dường như đã nghe được câu chuyện cười, hắn cũng chẳng kinh ngạc, hắn đã đoán được thái độ của cậu ta rồi. Hắn vẫn cười đầy "dịu dàng" mà đáp: "A, đâu có, thấy cậu là "khách" ở đây lâu quá nên có lòng nói thôi. Thấy sao? Anh trai mất, cảm tưởng như thế nào? Quên mất, kẻ mặt người dạ thú như cậu sao biết đau thương là gì."


Cậu ta dường như bị hắn trêu chọc tức điện, sắc mặt bình thường đã trắng bệch nay biến đen làm người ta thương sót, cậu ta muốn nhào lên nhưng lại không ngờ hắn chỉ cần đá nhẹ một cái đã ngã nhào đập mạnh lên tường, đau đớn, cậu ta gầm gừ: "Mày... đợi đấy."


Băng Du không rảnh rổi mà đến đây đùa với cậu ta, nhưng hắn là người "vui tính" vẫn còn nhây một chút: "Ha, ừm ừm, đợi hơi lâu rồi. Tôi đợi cái người nào đó bên cậu lộ diện, ai biết đâu tên kia lại một hai không xuất đầu. Chủ cậu là ai?"


Cậu ta im lặng làm cái mặt "thà ch.ết chứ không khai kia", hắn thấy cậu cường quật liền hơi chán, thở một hơi tay chóng cằm mà từ từ nói đùa: "Tôi hỏi chơi thôi. Chuyện mấy người định lấy "cái gì đó" của ba tôi, đừng nghĩ ông ấy không biết. Cậu nghĩ hai người đó chỉ đơn giản là đi du lịch? Cái âm mưu bé nhỏ kia, haha, hết là bí mật rồi."


Bí mật đã chẳng còn là bí mật nữa, cậu ta đương nhiên biết hắn sẽ có cách để moi móc thông tin. Cắn môi, thấy bản thân quá liều lĩnh mà dám đến tiếp cận hắn. Giờ nghĩ lại chỉ biết chửi mình ngu thôi. Tuy vậy cậu vẫn cứng như ngày nào: "Mày đừng tưởng mày sẽ làm được gì tao. Ba mày ba mươi năm trước còn không làm được gì."


"Ừ, đúng rồi." Hắn nói như đó là điều đương nhiên, nhưng rồi cúi đầu nhìn cậu ta mà nói tiếp "Ba tôi năm đó quá hiền lành đi, à không đến tận bây giờ vẫn hiền lành. Nếu không phải ông ấy tha cho cái mạng nhỏ của "vị nào đó" thì đâu có rảnh rồi đi tới đi lui ở đây."


" SO, cái tên đã đi vào lãng quên rồi..."


Băng Du cười: "Thật may là chẳng còn ai nhớ đến, tôi cũng chẳng mong muốn ông ấy hở ba ngày là có người chạy đến nhờ vả. Ấy mà, hình như "vị kia" dường như nhớ ba tôi lắm, không được đâu, ông ấy dù sao cũng đã gần năm mươi rồi, có đến ba mặt con. Không nên không nên."


"Mày...haha... tao nghĩ đến mày cũng không biết năm đó 1SO đứng trên đỉnh cao như thế nào. Mày nghĩ ông ta chế tạo ra thứ gì mà cả chính phủ thế giới đều phải im lặng cúi đầu?" Đôi mắt chế nhạo nhìn hắn, cậu khẳng định hắn chẳng biết gì cả. Cũng cảm thấy thật đáng thương.


Băng Du cười như không cười, hắn nâng gương mặt tuấn tú của thiếu niên kia lên, bên mắt đã bị bầm từ khi nào, giờ sưng tấy. Ngắm nghía hồi lâu, khe khẻ thổi vào tai cậu ta: "Cái gì ha?" 


Qủa thật hắn không biết chính năm đó ba hắn đã làm những gì. Chuyện hắn nghe được từ ba hay bất cứ ai vẫn còn một cái gì đó được che giấu. Tuy nhiều lần hắn muốn biết, có đi tìm hiểu, nhưng chính phủ kiên kỵ, người năm đó biết lại là của cha hắn, hắn không thể nào moi ra. Hắn ban đầu nghĩ đó là chuyện khó nói, dù sao thời còn trẻ hai người đó có rất nhiều mâu thuẫn, không muốn nói cho anh em hắn là bình thường. 


Nhưng đã rất nhiều lần có kẻ muốn thứ đó.
Nó là gì?
Hắn hỏi ba hắn thì chỉ cười lắc đầu chẳng nói.


Thiếu niên như đọc được cái âu sầu trong đôi mắt hắn, cậu ta cười lên như đang nhạo bán hắn: "Ngài Lâm Băng Du ơi, ngài thật đáng thương. Ngài tưởng ba ngài là một người dịu dàng, hiền hậu sao? Người ba yêu quý ngài chính là món vũ khí sống có thể chỉ cần nháy mắt một cái thôi sẽ huỷ diệt cả một lục địa đấy." 


Tiếng cười cất lên, trong bầu không khí ngưng trọng ấy, mùi máu tanh ngân lên. Viên đạn lạnh lẽo thoát khỏi nòng, tiếng cười im bặt, chỉ còn lại xác của vị thiếu niên chưa trưởng thành. Máu nóng đổ ra, nhiễm đỏ trên khoé môi của cậu ta. Hắn cất thanh súng, giữ cậu ta mấy ngày nay cũng bởi hắn muốn biết về "thứ đó" của ba, nhưng có lẽ chẳng cần cậu ta nữa.


Kêu người đến dọn dẹp cái xác, hắn âm trầm bước khỏi nơi đó, ngẫm mặt nhìn lên trần nhà lấp đèn sáng loá. Tiếng bước chân nhịp nhành, hắn đưa mắt nhìn người nọ, cô gái cúi đầu chào hắn. Khoé môi của cô ta nảy lên nụ cười ngọt ngào, đôi môi điểm đỏ đầy mị lực. Hắn chán nản nhìn cô ta, dường như thấy chán ngấy hương vị đó. Phất tay, cô ta rời đi đầy thất vọng, chỉ là, cách xa hắn vài bước chân nụ cười bỡn cợt lại nảy lên.


Khoé môi hắn kéo lên nụ cười, lắc đầu chán ngán tiếp tục cất bước.
+++


Trưa nắng chiếu, nắng ngày tháng 10 hơi gắt làm cho người cũng chảy nhớt theo. Tiếng nhạc nhẹ êm êm vang vọng khắp căn nhà, tiếng người rửa gì đó trong bếp, ở ngoài lại vang lên tiếng meo meo êm ái của chú mèo con lông xám đen. Đôi mắt của chú mèo này trong veo như nước, mỗi lần nó nhìn ai đó như phản chiếu hình ảnh người đó trong đôi mắt pha lê kia.


Quàng Thượng nằm dài trên sofa, nó nhỏ xíu chỉ mới một tháng tuổi thôi. Lông mịn màng lay lay trong cơn gió mát, ngồi dưới sàn là chủ nhân của nó. Cậu ta đang làm gì nhỉ? Nó tự hỏi. Bốn cái chân nhỏ xù lông đáp xuống dưới sàn lót thảm êm ái, nó đi đến bên cạnh chân chủ nhân, ngoan ngoãn dụi dụi đầu như muốn nói, nó đây này, nhìn nó đi.


Cảnh Yên đang xem lại bản vẽ, cậu nghiêm cứu xem có nên thêm bớt nơi nào không. Đầu bút chì bị cắn nhè nhẹ, ý tưởng nảy lên rồi lại vụt tắt. Cậu bất mãn vò đầu, thở dài ngao ngán. Định xé bản vẽ này đi thì có cái gì đó vùi vào chân, cậu nhìn qua phì cười. Bế chú mèo con nhỏ bé kia lên, cậu dụi dụi vào đầu nó, nũng nịu nói:


"Quàng Thượng nha, thương quá đi mất." Mèo con khẻ meo lên, nó dường như hiểu chủ nhân đang nói cái gì, mũi dụi vào mũi cậu. Cảnh Yên thấy mèo con thật ngoan, càng yêu thích bế càng hăng say. Cậu nằm dài trên thảm, để bé mèo trên ngực tuỳ ý nó lăng qua lăng lại. Bụng nhỏ cậu hình như hơi nhô ra, hay cậu tưởng tượng thì không biết, cũng có thể do ăn quá nhiều nên tích mỡ. Cảnh Yên đưa tay xoa bụng mình, thầm thở dài đầy buồn tẻ, vẫn còn khối cơ mà đâu ra mà bụng mỡ.


Hình như bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, cậu bật dậy làm mèo con ngã xuống bên cạnh kêu lên thật đáng thương. Nó liếc nhìn cậu, ngầm ngừ rồi quay đít đi mất. Cảnh Yên nhìn nó mà buồn cười, dì Giao đã đi ra mở cửa. Cậu xếp lại bàn tự hỏi chẳng biết ai dư hơi mà đến thăm cậu đây. Anh hai sao? Không đúng anh hai đi công tác rồi. Chị ba thì bận cắm đầu, ba mẹ cùng ông nội đi du lịch rồi. Có ai rảnh đến vậy ta?


Đang ngồi trầm tư đoán xem ai đến, từ bên ngoài thanh niên trầm ổn theo dì Giao bước vào. Đồng Khánh khoác trên người bộ comple xanh đen như thường ngày, tóc chải chuốt đơn giả làm lộ vẻ "soái ca" của hắn. Vừa nhìn thấy cậu, khoé môi hắn chợt nảy nụ cười đầy thiện cảm.


Nhưng đáng tiếc nụ cười kia làm cậu sợ đến da gà nổi lên từng cục.


Liếc nhìn hắn, cậu muốn gào lên, đến đây làm gì? Nhưng chợt nhớ đến trong nội dung bản hợp đồng có điều khoảng, có người đến giám sát bất ngờ. Đừng nói tập đoàn mấy trăm người mà phải nhờ chủ tịch đến giám sát nhân viên quèn hay sao?


Đồng Khánh đương nhiên thấy được trong đôi mắt cậu vang lên ánh lửa. Hắn cũng đành thôi, thật ra định kêu người đến, nhưng tập đoàn hơi bận vì hoàn thành hợp đồng với đối tác, chẳng còn ai rảnh cả. Mà hắn thì đang rối, định đi đâu đó cho thư giản, đành nhận nhiệm vụ này để chạy ra ngoài ngắm trời.


Ai ngờ mới gặp đã bắt được đôi mắt của Cảnh Yên như vậy, hắn tự nhiên muốn quay lại căn phòng máy lạnh của mình. Thấy cậu đứng lên, làm điệu bộ mời hắn ngồi. Cảnh Yên dù sao cũng là người "công tư phân minh", cậu dù chả ưu gì sếp nhưng chẳng làm sếp mất mặt. Dì Giao đem trà bánh ra, đôi mắt dì dù sao cũng "trong nghề" lâu năm, dì đương nhiên nhận ra cái quái dị ở hai người, nhưng không nói gì tiếp tục vào bếp nấu cơm.


Cảnh Yên rót tách trà, trà xanh nổi lên cọng trà nhỏ, hắn nâng tách trà, uống cạn: "Trà thơm."


Cảnh Yên nảy nụ cười, cậu là người thích uống trà, tuy chả biết phẩm trà hay pha trà, chỉ là thích uống thôi. Nghe hắn khen, cậu cũng nhiệt tình nói: "Ừ, chú họ tôi có đồi trà, trà này của chú cho. Uống rất thơm, tuy ngụm đầu hơi chát nhưng uống vào dư đọng là vị ngọt thanh dịu. Uống trà này giúp thư giản đầu óc."


Đồng Khánh nhìn đôi mắt lấp lánh đang khoe mẽ trà của mình thì buồn cười. Nghĩ sao thanh niên này lại đáng yếu đến thế. Chỉ là lời khen khách sáo thôi mà.
Tuy vậy hắn vẫn gật đầu: "Cậu thích uống trà vậy sao?"


Cảnh Yên cười: "Ừm, tuy không phải đam mê gì, nhưng so với bia rượu thì thôi thích trà hơn." Nói đến đây, cậu nhìn hắn lại chợt nhớ, hỏi: "Chủ tịch đến để xem bản vẽ sao? Tôi chưa hoàn thành, mới thứ ba mà." Còn tận ba ngày nửa, đến sớm quá rồi.


Đồng Khánh đương nhiên không thể nói mình trốn việc nên mới đến đây, hắn trầm ngâm tỏ vẻ như đang suy nghĩ, một hồi mới nói: "Tôi chỉ muốn xem thử, nếu cậu chưa hoàn thành thì để sau cũng được."
Vậy anh có thể về.


Cảnh Yên cười, nhưng trong lòng gào thét. Ngồi đây chi? Sắp đến giờ cơm của người ta rồi, định ăn ké hay sao? Chẳng lẽ đợi người ta đuổi mới chịu về? Tuy vậy nhưng cậu vẫn nhanh tay rót cho hắn thêm tách trà nóng.


Nhìn ly trà, cọng trà nổi đang xoay xoay trong tách, hắn không nói nhưng đã có ý định ở đây cọ cơm rồi. Nhìn cậu cười đến méo mó đằng kia, hắn biết cậu muốn đá hắn ra khỏi cửa. Nhưng chả hiểu sao vì cậu như vậy hắn càng muốn ở lại cơ.


Hai người đều cười, ánh mắt giao tranh đến kịch liệt, cũng may dì Giao đi ra gọi hai người vào ăn trưa. Đồng Khánh tỏ ra khách sáo: "Ngại quá, đến giờ cơm rồi, tạm biệt."


Cảnh Yên gầm gừ, mi mà biết ngại, ngại đã về từ lâu rồi. Nhưng chả lẽ đến bữa cơm cũng chả mời người ta được, cậu cắn môi mà đáp: "Thôi dù sao cũng đã đến bữa, Chủ tịch vào ăn cùng tôi cho vui."


Đồng Khánh: "Thật ngại quá." Nói vậy mà rất tự nhiên đi vào trong còn ngồi xuống bới cơm cứ như nhà của mình. Cảnh Yên đứng mà trợn mắt, thầm đưa ngón giữa lên mà trừng hắn. 


Bàn cơm có đủ món, nhìn có hơi nhiều nếu chỉ có cậu và dì, có thêm hắn cũng hơi nhiều. Dì Giao múc cho cậu chén căn thịt bò nấu với rau củ, mùi canh thơm lẫn vào đó là mùi thịt bò làm cậu thèm đến chảy nước miếng. Bàn ăn có món xào, món kho, món chiên, nhưng cái nào cũng có thịt bò.


Đồng Khánh nhìn cậu, khoé môi giật giật, tự hỏi thanh niên này có đam mê bất diệt với thịt bò sao?


Không trách cậu được, người có thai thèm rất nhiều thứ, sáng nay cậu ca cẩm thèm thịt bò, thế là dì Giao nấu cho cậu nguyên bàn toàn là thịt bò. Cậu cũng chẳng thèm nói với hắn, ăn ké còn nhiều chuyện sao? Không muốn ăn có thể cút, chẳng ai giữ đâu.


Bữa ăn trôi qua toàn là thịt bò, hắn thì sao cũng được, với lại tay nghề của dì Giao rất tốt, ăn vừa miệng lại không làm cho người ta ngán. Cảnh Yên ăn toàn thịt, cậu không ăn cơm nhiều lắm, cả buổi chỉ ăn hết nửa chén, còn lại là gắp thịt ăn. Đồng Khánh nghĩ cậu đã rất lâu rồi chưa ăn thịt bò.


Nhưng nhìn cậu ăn đến sung sướng, hắn chỉ thấy đáng yêu một cách kỳ lạ.
Lòng hắn khựng lại, cúi đầu nhìn chén cơm. Hắn chợt nhớ cậu là, người này không phải thanh thiếu niên mà hắn từng gặp. Người này không phải kẻ hắn nên đọng đến hay đùa giỡn. Điều này, hắn nhận ra lâu rồi.


Thở dài một hơi, hắn đột nhiên thấy ớn lạnh nơi sóng lưng. Quay qua nhìn, chỉ thấy dì Giao đang múc canh cho cậu. Dì Giao rất tận tình, nhưng chẳng ai biết, dì đã nhận ra một điều rất thú vị. Bất quá, haha, cái này phải từ từ xem mới càng thú vị.
+++


Sau bữa ăn, hắn không thể tìm cách lưu lại nửa. Ra cửa chào hắn, Cảnh Yên cũng như đuổi được tên cô hồn, tự nhiên thấy cô hồn năm nay sao lại ở lâu đến vậy. Đóng cửa, cậu quay người đi vào trong nhà, nằm dài trên giường. Cậu mệt mỏi thầm chán ngán, nằm mà chẳng có việc gì làm buồn tay buồn chân, cậu lại ngồi mò tìm đủ thứ.


Ngăn kéo ở dưới giường, cậu lấy ra được một cái hộp. Cái hộp làm từ gỗ rất tinh xảo, nó nằm ở đây thật lâu rồi, cậu cũng chẳng nhớ được bản thân đã để nó ở dưới đó từ khi nào. Nhưng lần này nhìn thấy nó, Cảnh Yên không khỏi đau lòng.


Nhìn bức ảnh nhỏ nằm bên trong, những tờ giấy xé nhỏ đều có chữ viết của người kia. Thiếu niên mới biết yêu năm nào đều giữ những dòng chữ đó như vật báu. Một cái thẻ nhớ được cất trong hộp nhỏ, một cuốn album mà bên ngoài đề "My Love" rất trẻ con. Tất cả đều lưu giữ hình ảnh của người đó.


Người con gái đầu tiên đem lại ánh nắng trong tim cậu, người làm cậu mong nhớ mỗi đêm, người đầu tiên làm cậu tâm muốn theo đuổi. Rồi cũng là người làm cậu đau.


Thở dài, vuốt ve bức ảnh của cô gái xinh đẹp trong đó. Gương mặt cô ửng sáng dưới ánh bình minh. Nụ cười lúc nào cũng toả sáng, xinh đẹp như những đoá hoa mặt trời đung đưa trong gió. Cô gái đó ngước mặt lên trời, đôi mắt nhìn về phía trên cao, nhìn về người nào đó. Tay đưa lên vẩy chào như muốn kêu người kia, cô đang ở đây.


Năm đó, thiếu niên không biết gì chỉ đứng xa chụp tấm ảnh đó, thiếu niên cảm thấy nó thật đẹp, đẹp nhất trong những bức ảnh cậu đã chụp được. Nhưng khi cậu ta nhìn lên, hướng theo cái nhìn của cô gái. Tim cậu đau nhói. Một chàng trai khác gương mặt lãnh đạm đứng dựa lang can đọc sách, người nọ không nhìn xuống cô gái bên dưới. Nhưng cô gái vẫn đứng đó, vui vẻ vẩy tay...






Truyện liên quan