Chương 11

Nhìn cậu ăn vịt quay ngon lành, hắn càng thấy buồn cười. Nhiều lúc nhìn thanh niên này rất chính chắn, nhưng nhiều lúc như đứa trẻ chưa lớn. Thịt vịt mềm ngọt, hương thơm làm kích thích khẩu vị của người ăn. Hắn đã lâu rồi chưa ăn vì ngon miệng, ăn để sống qua ngày thôi, nhưng lúc này thấy thịt vịt này cũng thật ngon.


Cảnh Yên xé thịt đùi ra, cậu ăn đến lắc lư cả người, hai con vịt béo nhanh chóng được cậu thủ tiêu. No ợ lên một tiếng đầy thoả mãn, cậu ngã người muốn nằm dài dưới sàng mà ngủ, nhưng nghĩ lại hình tượng của mình nên thôi. Cười hì hì, cậu nhìn hắn mà trêu:


"Anh biết nhà hàng này ngon quá đó. Thường dẫn người đến ăn sao?"


Đồng Khánh cảm thấy không tự nhiên khi nói về chuyện này, hắn không biết tại sao không thích cậu đụng chạm vào điều đó, nhìn cậu cười đây chờ đợi câu trả lời, cũng đúng thôi bình thường cậu hay lấy vấn đề này trêu chọc mấy thằng bạn mà. Đồng Khánh uống một ngụm trà, hồi lâu mới đáp:


"Cũng không phải ai cũng đến."
"Nghe đoán đã nhiều lắm rồi. Thôi đi, ngại gì chuyện này, anh không đi với ai đó mới là vấn đề đó." Cậu nói mà cười ha hả, lấy hộp xoài "ngọt lịm" của mình ra bắt đầu nhắm nháp tiếp.


Bình thường sao? Cũng đúng, đó là bình thường thôi mà. Giới làm ăn của hắn, đối với chuyện này đâu có gì lạ, còn là rất bình thường. Rất ít ai không có quan hệ này kia, hoặc là không bị giới báo chí bắt được. Xã hội đã hiện đại rồi, trinh tiết cũng bị xem nhẹ, vui là được rồi quan tâm chi ai.


available on google playdownload on app store


Nhìn cậu cứ cắm đầu ăn xoài, hắn ban đầu thấy không nên nói, nhưng lúc này chợt hỏi: "Cậu thích ăn chua lắm sao?"


Cảnh Yên nghe hắn hỏi, cũng buồn cười, cậu lắc đầu quầy quậy mà đáp: "Đâu có, mới thèm thôi. Đừng quan tâm đến khẩu vị của tôi, tôi nay khó ăn khó ở lắm, đợi thêm 7 tháng nữa phải xin nghỉ để đi nước ngoài mấy tháng, lúc đó anh phải cho tôi nghỉ đó."


Đồng Khánh giật mình: "Cậu đi đâu?"
"Đi chăm con mới sinh. Ôi, có con sớm nhiều chuyện lắm. Anh nên tìm một đứa con đi, nuôi con nhiều lúc cũng là thú vui." Cậu rất có kinh nghiệm mà truyền cho hắn, cậu cũng chợt quên "tác giả" của cái bụng này là của ai.


Đồng Khánh thấy nụ cười của cậu càng lúc càng rạng rở, hắn để ý chỉ cần nhắc đến đứa con chưa sinh kia, cậu dường như rất vui, vui sướng đợi mong từng ngày. Cảm giác chuẩn bị làm cha như vậy sao? Hắn chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.


Bằng tuổi của cậu, hắn hình như cũng nghe tin bản thân có giọt máu trong bụng của cô ả nào đó, nhưng hắn không cảm thấy vui sướng mà phiền phức. Hắn không muốn đứa nhỏ đó, ít nhất lúc này, hay là không phải người phụ nữ đó. Phá đứa trẻ chỉ là giọt máu nhỏ đối với hắn không phải là điều đáng lo lắng, nó chưa thành hình chưa có linh hồn.


Hắn chưa một lần cảm giác vui sướng khi làm cha.
Chưa bao giờ.
Không hiểu tại sao, nhưng Đồng Khánh chợt hỏi: "Cậu chỉ mới 23 tuổi."


Cảnh Yên rất ghét ai đó nói cậu quá trẻ để làm cha, cậu nhún vai cọc cằn đáp: "23 thì sao? Tôi có tiền có thời gian bỏ ra chăm con. Tôi xin làm ở nhà để chăm con chứ có phải ở nhà ngủ đâu. Người ta nuôi con tuổi 20 được, tôi cũng được. Người ta làm "gà trống nuôi con" được, tôi cũng tự tin mình có thể. Chỉ là do có thật muốn nuôi hay không thôi, tôi muốn đứa nhỏ nên mới để nó ra đời. Tôi chuẩn bị thật nhiều thứ đợi chờ nó, tôi đọc nhiều sách học nhiều thứ, học làm ba, học làm mẹ, học kiên nhẫn để chăm con. Có lẽ hơi khó khăn, nhưng tôi còn có ba mẹ, ba mẹ tôi dù có giận cỡ chẳng lẽ thấy cháu khóc mà không sót mà dỗ dành, thấy cháu cười với mình mà không yêu thương bế vào lòng. Tôi tự nhận bản thân có đủ bản lĩnh, có thể tự làm tất cả, nên tuổi 23 này tôi chẳng ngại gì cả."


Đồng Khánh hơi chìm vào suy tư, hắn thở dài mà nói: "Cậu, thôi, đứa nhỏ được mấy tháng rồi?"
"Hai tháng mấy ngày rồi." Cậu vừa mỉm cười nói, tay lại vuốt ve bụng mình, xoa thật dịu dàng đầy yêu thương.


Bởi vì bàn để che đi, hắn không thấy hành động đó của cậu, hắn nhìn cậu mỉm cười mà đáp, nụ cười như thấy ngàn ánh nắng, lòng lấp lánh ngàn vì sao. Tim hắn chợt đập lệch, trái tim kia thình thịch mà đập điên cuồng. Hắn giọng, hắn không muốn bản thân có suy nghĩ bậy bạ với thanh niên này, bân quơ lại hỏi: "Mẹ của nó, cậu có thường đến thăm không?"


Vấn đề này cậu đã chuẩn bị sẵn, liền rất tự nhiên mà nói: "Ừm, không, thăm qua thăm lại có nhiều rắc rối lắm. Cứ chuyển tiền cho cô ta, đến khi cô ta sinh đến ôm đứa nhỏ liền cũng đừng cho cô ta nhìn nó, nảy sinh tình cảm mệt lắm." 


Dù người mẹ có tham tiền, dù ghét con mình lắm nhưng cũng là mang thai 9 tháng 10 ngày, cậu đã biết nghén là thế nào mệt lắm còn kéo dài mấy tháng liền, khó ăn khó ở. Đừng nói đến những ngày chợt nhận ra con đạp, cái đạp đó cậu nghĩ nó rất thiêng liêng, như chứng minh là con đang sống và chuẩn bị chào đời. Những ngày đi siêu âm thấy con mình từng ngày càng lớn lên, nhìn đứa bé bản thân đã nuôi bằng máu, bằng thịt, bảo bọc mấy tháng trời mưa nắng. Trái tim người mẹ dù làm bằng thép, cũng bị cái chạm nhẹ của con cũng biến thành nước.


Không cho người mẹ nhìn đứa con mình mới sinh ra, dù biết rất tàn nhẫn, nhưng nhờ vậy mẹ nó sẽ quên đi nó. Sẽ không biết con mình hình dạng ra sao, có cái gì đặt trưng. Cái ôm con đó làm người mẹ quyến luyến, rồi không buông được.


Cậu không hiểu tại sao có người lại có thể vứt con mình vào sọt rác, rồi phá thai khi thai đã được 5 - 6 tháng. Dù cậu có bắt phá, nhưng đó chỉ mới một hai tháng đầu, chứ đừng đến tháng thứ 4 - 5, dù không muốn cậu cũng sẽ không giết. Đó là giết người, đứa trẻ đã bắt đầu hình thành tay chân, nó đã bắt đầu có sự sống riêng rồi.


Tại sao lại tàn nhẫn như thế, không dám phá thì sinh nó ra có bỏ cũng bỏ ở đâu đó như chùa, nhà thờ, trại trẻ mồ côi, hay trước của nhà giàu có nào đó cũng được. Tại sao có thể bỏ con mình vào sọt rác, cống, công viên rồi mặc con khóc, con đói, để đó cho kiến cho ruồi bọ bâu vào xâu xé. Hay tàn nhẫn hơn ném con như ném một bao rác từ trên tầng xuống để nó ch.ết mà không toàn thay, thành một cục máu trong bịt đen. 


Họ không cảm thấy kinh tởm sao? Bản thân không bằng cầm thú.
Bỏ con vì nhiều lý do, nhưng cũng đừng tàn nhẫn đến vậy.
Ác lắm, đứa nhỏ có biết gì đâu.


Có lẽ, cậu đã hoà mình vào tình yêu thương con vô hạng, cậu không thể nào chấp nhận được những hành động độc ác đầy dã tính đó. Trước đây cậu từng thấy một đứa bé sơ sinh, nó bị bỏ ở công viên, lúc đó là tháng bão, khi người ta tìm ra nó thì nó đã ch.ết rồi, ch.ết thật đau đớn lạnh lẽo ở công viên vào lúc mưa giông gió giật. Cậu với chị Cát Vy như ch.ết đứng khi nhìn đứa nhỏ đó, cậu không dám nhớ lúc đó đứa bé như thế nào, có lẽ đã cứng ngắt, có lẽ người trắng bệch, nhưng chắc chắn nó rất lạnh.


Cậu nhớ nó được đặc ở gốc cây sâu trong công viên, đặt trong một cái thùng giấy mỏng. Bên trong đứa bé được mặc một cái áo hình con thỏ rất mỏng bên ngoài được mặc một cái áo len nho nhỏ màu hồng, quần dành cho trẻ sơ sinh dài đến mắc cá chân nó, đầu nó đột một cái nón có tai thỏ, có bao tay chân đầy đủ, nhưng cái nào cũng rất mỏng. Đứa bé nằm lót dưới đống quần áo, đủ thứ có lẽ cho ấm. Bên cạnh có bình sữa vẫn còn nửa bình, sữa đã chua rồi, có một cái khăn màu trắng nhỏ đã xù lông. Còn có một mẫu giấy, nhoè rồi, không ai đọc được nửa, nhoè như cuộc đời nó vậy.


Cậu lúc đó vẫn còn là thiếu niên 12 - 13 tuổi, có biết được cuộc đời này tàn nhẫn đến thế đâu. Lần đầu nhìn người ch.ết, là một đứa bé chưa được một tháng tuổi. Nó ch.ết, ch.ết vì chính mẹ ruột của nó đã vứt nó. Nó có lẽ đã khóc, đã gào, đã van xin mẹ đừng đi, nhưng... nó ch.ết rồi.


Đến giờ cậu vẫn không hiểu, tại sao lại để nó ở đó? Nếu để ở gần hơn, ở đâu đó trước cửa nhà người ta đi, thì ít ra người ta cũng sẽ không để mặc nó ch.ết vì lạnh vì mưa ngoài trời. Tại sao lại để nó giữa khu rừng âm u? Hay do, người mẹ đó không muốn nó sống nữa?


Đồng Khánh thấy cậu im lặng hồi lâu, đôi mắt bắt đầu âm u như đang nhớ đến một điều tệ hại nào đó, hắn muốn lên tiếng để giúp cậu thoát khỏi đó. Nhưng lời muốn cất lên nhưng thốt ra được. Hắn chợt đưa tay, muốn chạm vào người ta, rồi lại rụt tay lại. Hồi lâu, Cảnh Yên tỉnh lại trong hồi tưởng cậu nhìn hắn, cậu mỉm cười.


Hắn không muốn có con, nếu cậu nói cậu đã mang thai con hắn, hắn có ép cậu phá hay không?
Không cần, con cậu chỉ có cậu là ba, nó không còn người ba hay người mẹ nào nữa. 
Đúng vậy, không cần bất cứ ai nữa hết.
+++


Tại ngôi biệt thự nho nhỏ, nơi đó có hoa, có cây cỏ có cả mấy con thú chạy nhảy tung tăng. Con hổ sư già trắng muốt chạy đùa giỡn với con mèo xám mặt mày cấu kỉnh, con chó Alasca vừa trắng vừa nâu nâu giống ly cafe sửa cùng hoà vào cuộc chạy đua. Chú mèo nhẹ nhàng chạy, như nó là kẻ đang đuổi giết hai con thú kia, con chó điên cuồng chạy lên trước nhiều lúc nó quay đầu nhìn lại con mèo như đang khinh thường. Mèo "lão đại" kêu "méo" rồi nhào lên táng cho chú chó một cú. Con sư hổ, nó đã già rồi nhưng tính vẫn như hồi còn ngây thơ, nó nhìn hai con thú kia đánh nhau, thấy vui quá nên cũng nhào vào góp sức.


Nghe tiếng có mèo đánh nhau, à không, còn có con sư hổ nửa, um xùm làm huyên náo cả khu vườn. Cô làm vườn đang cắt lá vàng nhìn ba con thú mà bật cười, cô bật cười mà lắc đầu bất lực, nhà này không nghe ba con thú kia cắn nhau cũng thấy thiếu vắng.


Tiếng bước chân, bước rất nhanh như đang chạy, dưới ánh hoàng hôn đỏ ửng lên màu tóc bạch kim nhuộm hồng. Cô bé lắc lư đi đến, vẻ mặt hết sức chờ đợi cứ ngóng cổ ra ngoài cổng rồi lại chán nản thở dài. Cô bé đi đến bàn trà đặt ở vườn hoa, tự rót cho mình chén trà hoa đào, uống một ngụm nhỏ chóng cằm nhìn ba con thú đánh nhau đến bay lông rụng râu đằng kia. Lại uống thêm ngụm nữa, cô bé bắt đầu than vãn:


"Dì Châu, sao ba với cha chưa về?"
Dì Châu đang ngồi bắt sâu, nghe nó hỏi liền bật cười trả lời: "Tiểu thư, cô đã hỏi câu này lần thứ 99 rồi đó. Ông chủ với cậu chủ phải đến giờ ăn tối mới đến, hay cô đói rồi?"


Nghe dì nói làm như mình là con nhỏ tối ngày chỉ biết ăn, cô bé phụng phịu mà phồng hai má bầu của mình giận dỗi, chu môi cãi lại: "Con không có đói, con nhớ ba thôi."


Dì Châu cũng chỉ biết cười đáp lại tiểu thư nhỏ này, Mai Vân lắc lư, chân ngắn ngồi trên ghế chưa chạm đất. Nó cứ ngóng cổ nhìn ra phía ngoài, chờ chờ. Hồi sau, có chiếc xe chạy vào, nó mừng quýnh muốn nhào ra chào, ai ngờ mở cửa lại là ông anh hai già đánh ghét.


Băng Du không biết tại sao em gái nhỏ mới thấy mặt mình lại xụ xuống. Bình thường phải nhào đến đòi bánh đòi kẹo chứ, nhìn nó buồn thiêu thở dài ngồi uống trà, nhìn sầu hết sức. Vì là anh trai kiểu mẫu, hắn quyết định đi vào nhà mặc kệ nó sầu, ai biết đâu lỡ lúc này bắt đầu crush thằng nào rồi sao? Không nên trêu chọc tâm hôn em gái mới lớn.


Thấy anh hai đi vào nhà, Mai Vân càng bực bội hơn. Có anh hai như không. Đành ngồi chóng cằm đợi ba về. 


Trong phòng khách, vang đâu đó bài "We are" trong One Piece, hắn khá ám ảnh bài này, dù sao hắn lớn lên trên mấy bộ phim như One Piece, Conan, rồi Naruto đủ loại. Thật mau ba hắn không cuồng đến mức bắt Cosplay, chỉ xem phim thôi. Người nằm trên ghế, chân thả dưới sàn chân vắt trên ghế, hắn nhìn cái dáng nằm đầy "mất nết" của em trai, đá đá chân lên cái chân dài đang chiếm ghế rồi ngồi xuống.


Nằm xem phim, trái cây bánh ngọt đặt đầy trên bàn, Nguyên Hạ tay ôm rổ nho vừa nhăm nhi vừa lia mắt nhìn anh hai mình, nhướm mày tiếp tục xem phim tiếp. Băng Du nhìn cảnh Luffy đánh nhau với Crocodile, đánh bùm bùm ầm ầm, máu đổ đầy sàn. Nhớ hồi đó, cái hồi còn nhỏ xíu ấy, sao mà mê ch.ết mấy cảnh như vậy, may quá lớn lên đỡ hơn rồi.


Hồi lâu, Nguyên Hạ chợt nói: "Anh hai."
Băng Du bắt đầm đắm chìm vào từng đòn đánh của Luffy, cú đấm vẫn đầy uy lực: "Gì vậy?"
Nguyên Hạ: "Hình như có đứa theo dỏi em."
"Sao?" Hỏi cho có thôi, hắn vẫn chưa rời mắt khỏi màn hình.


"Nó cứ đi theo em, đi hoài à." Nguyên Hạ cũng y hệt hắn, vừa xem phim vừa nói.
Băng Du nhíu mày, lần này nghiêm túc hỏi: "Biết ai không?"
"Em không biết, nhưng nhìn như là con gái học cùng trường."
"À..." Hắn kéo dài hơi.
Nhóc nhướm mày lên nhìn anh hai, nheo mày lại hỏi: "Sao lại à?"


"Biết đâu nhỏ đó thích em." Chuyện này, hắn quen quá rồi.
Nguyên Hạ nuốt trái nho cuối cùng, xoa cằm cũng thấy có lý, liền giật đầu lia lịa: "Cũng có lý, nhưng sao mỗi lần em quay đầu lại là trốn."
"Tại ngại đó. Hay anh điều tr.a thử cho em."


Nhóc xua tay: "Thôi, người ta là con gái mới có mười mấy tuổi đầu, đừng dọa như thế."
"Vậy thôi."
Hai người lại im lặng, chỉ còn nghe được tiếng bùm bùm của TV, hồi lâu thật lâu sau, Nguyên Hạ lại nói: 
"Anh hai."
"Sao nữa?" Đang khúc hay, gọi hoài vậy.
"Nếu em muốn đánh ch.ết một đứa, anh dọn cho em nha."


"Ai vậy?" Lần đầu nghe em trai nói muốn đánh ch.ết ai đó, hắn hơi kinh ngạc nên quay đầu nhìn vào mắt em trai.
Nguyên Hạ bắt đầu cắt táo, vừa cắt vừa nói: "Thằng ngu kia dám trêu chọc Hải Đình."
"À, vậy kêu thằng Đình Huy đánh nó, em đánh làm gì bẩn tay."


"Anh Đình Huy đi công tác ở biên giới rồi. Thật ra cũng chẳng muốn đánh đâu, tại thằng đó ngu quá, nhìn rất ngứa mắt."
"Nhóc Đình kêu em đánh sao?"
"Nó lên kế hoạch rồi, chuẩn bị luôn bao để trùm đầu. Anh hai, thứ đó có nên kêu người tới hϊế͙p͙ ch.ết không?" hϊế͙p͙ tới hấp hối cho biết sợ là gì.


Hắn lia mắt không tin được nhìn em trai: "Em mới có mười mấy tuổi thôi đó."
"Thằng đó hại bao nhiên đứa rồi, dạy nó một lần cho biết."
"Hai đứa bàn đi, lỡ không may mà ch.ết, anh dọn cho." Xua tay, hết sức hào phóng như mới ném một cái thẻ có mấy chục tỷ vào mặt mà đáp.


Nguyên Hạ vui vẻ, cậu liền nhắn tin truyền đạt ý tưởng của mình, ai ngờ bên kia đáp lại bằng câu "Anh hai tao nói là đợi mai ổng lái trực thăng về chém nó. Mai tao với mày đi xem thôi."


Nhanh tay nhắn lại một câu: "Cha này dữ mậy, ổng về thiệt sao? Tao nhớ ba mày bắt ổng ở đó huấn luyện gì đó bên quân đội mà."
Bên kia, hồi sau lại đáp: "Ai biết. Nói chung là vậy, tao chẳng biết ai nhiều chuyện nhắn tin báo cho ổng. Thôi vậy đấy, tao đi ăn cơm đây."


Nguyên Hạ thở dài, đành bỏ qua ý định đánh ch.ết thằng kia rồi. Nhóc thật ra cũng chẳng ghét thằng đó, à nó tên là Dương Tuấn Vũ, học sinh mới chuyển trường. Ban đầu thấy còn được được, cái sau bắt đầu gạ gẩm bạn tốt Tạ Hải Đình của nhóc. Thôi thì coi như thằng bạn có bồ cũng mừng cho nó, tự dưng phát hiện thằng này là sở khanh.


Ha, mới có tí tuổi đã muốn bị thiến rồi. Vừa gạ Hải Đình còn muốn quay qua gạ nhóc. Tại vì trường này có người quen nên sơ yếu lý lịch của cậu được giấu rất kính, hầu như ngoài Hải Đình không ai biết gia đình cậu là Mafia. Hải Đình có ba làm lớn trong quân đội nên đương nhiên cũng bị giấu đi. Thế nên mới có mấy đứa không biết sống ch.ết như thế này đây.


Hừm, hên sao Hải Đình thuộc dạng khó cưa, cậu ta đã ghét hắn lâu rồi nhiều lúc muốn cắt mẹ cái lủng lẳng đó, nhưng kềm lại. Lần trước thằng ngu đó dám giữa thanh thiên bạch nhật mà tuyên bố kiểu Hải Đình thích nó, lần đó còn có mấy đứa mắc toi chẳng biết ở đâu ra. Hai đứa nắm tay nhau kìm lắm mới chỉ đánh cho cả đám đó vào bệnh viện nằm mấy bữa. Nay thằng này còn dám trừng mắt đòi kiện này kia, trời ơi chuyện cười, nhóc với cậu ta quyết định không dạy thằng đó một bài học không phải làm người.


Và thế là, bùm, tự nhiên không được đánh nữa chán.
Ê a, hai anh em trai ngồi em phim bỏ em gái ngồi ngóng mỏ đợi ba về. Cũng may sao, lại có chiếc xe chạy đến, dừng lại bước xuống...


"Ba..." Mai Vân gào liên chạy nhào vào lồng người trung niên mới bước xuống. Người này rất đẹp, tuy thời gian có tàn phá đến mức nào cũng thấy được ngũ quan tinh xảo của người nọ. Mái tóc màu bạch kim ửng đỏ vì ánh xế chiều, đôi mắt xanh lục bảo xinh đẹp, nhìn Mai Vân như phiên bản hoàn hảo của người này vậy.


Y ngồi xuống, bế bổng đứa con gái mình lên, ôm xoay một vòng làm nó vui cười đến tít mắt. Mai Lam Băng xoay mệt rồi liền đặc con gái xuống, Lâm Hoàng Nguyên nhìn hai ba con chơi đùa, liền thở dài chán ngán nói:
"Có đứa con gái rượu, đi lâu lắm mới về chỉ biết mừng một người."


Mai Vân biết ý liền nhào đến ôm chân ông làm nủng, chớp chớp đôi mắt lung linh cười mà nói: "Đâu có, Thỏ nhớ cha lắm đó. Xoay xoay nào."


Ông cười, lắc đầu bế con gái đã 10 tuổi lên xoay mấy vòng, hai cha con chơi vui quên trời quên đất. Lam Băng vừa về, ba con thú liền xúm lại dụi dụi chân cậu, đặc biệt là con sư hổ, nó tưởng nó bé bỏng lắm mà nhào lên xém nữa làm y té đập đầu vào xe. Xoa đầu con thú bự, cậu nói:


"Khoai Môn, mày bự lắm rồi nha, đừng có hở ra là nhào lên. Có bữa tao đập đầu ch.ết đấy."


Con thú nghe như không hiểu vẫn tiếp tục dụi. Y bất lực, mặt kệ nó ɭϊếʍƈ sao vẫn quay đầu đi. Nghe tin ba với cha về, hai anh em kia cũng đi ra mừng. Lam Băng ôm đồ trong tay, Băng Du thấy ba mình ốm nhom mà nhào đến giành đồ, nhíu mày cằn nhằn:
"Cha không cho ba ăn sao?"


Lam Băng kinh ngạc: "Hử? Ba thấy ba mập hơn rồi đó, con coi coi, mặt bầu hơn chút rồi nè. Bóp mềm hơn đó."
Nguyên Hạ nhìn chỉ biết cười, nói: "Ba ốm hơn thì có, hồi trước nhìn hồng hào nay ốm hơn rồi. Hay con hầm gà cho ba."


"Thôi thôi, ăn đồ bổ hoài, lâu lâu ăn còn được ở với hai đứa cứ tối ngày ăn. Ăn nhiều quá cũng bệnh đó." Nói xong liền nhìn quanh, tìm xem hai cha con kia đi đâu rồi "Cha con đâu?"
Nguyên Hạ ôm hai cái thùng gì đó, nhìn quanh lắc đầu: "Con đâu biết đâu."


Lam Băng chán chường than: "Ông già này lại đi đâu rồi, không phụ gì hết. Nhím ơi, con để cái thùng đó ở trong kho đi, đồ chú Diệp con nhờ mua đó. Sóc cái này cho con này, Nhím đồ của con trong thùng này nha. Thỏ ơi, bé Thỏ, màu nhuộm với vải của con đây nè tới tự nhận đi."


Mai Vân nghe nhắc đến mình liền chạy đến ôm đồ của mình lên phòng, của ai nấy làm không nhờ vả. Hoàng Nguyên thì đành ôm thùng hải sản vào bếp, Lam Băng sướng nhất chỉ đứng chỉ đạo thôi.


Sau một hồi huyên náo, cuối cùng gia đình năm người cũng ngồi vào bàn ăn. Lam Băng với Hoàng Nguyên đi chơi gần hai tháng, đi đủ thứ nơi, mua quá trời quà về. Ba anh em cũng lâu rồi chưa gặp baba thân yêu liền kể nghe mấy chuyện đã gặp. Hoàng Nguyên cũng cười mà kể chuyện lạ ở đâu đó.


Bữa ăn gia đình là nơi xum vầy, là nơi để cả nhà kể nhau nghe những chuyện đã gặp trong ngày. Cũng là cái nôi ấm áp nuôi lớn biết bao nhiêu người. Không cần của ngon vật lạ, chỉ cần vài món đơn giản, và có cả nhà...






Truyện liên quan