Chương 12

Tiếng động đằng sau, hình như có kẻ đang đi phía sau... không chắc chắn là có kẻ đi theo. Sợ hãi, cô gái quay đầu ghé mắt đầy lo âu nhìn lại, nhưng không có ai. Thở phào, cô lại vò đầu đi về phía trước, co hẻm tối đầy rác cùng mấy thứ  dơ bẩn nằm lăn đầy đất. Mấy tiếng cọ cọ nhẹ, như tiếng quào của mấy con mèo cào lên hộp giấy, cô thấy lạnh buốt, lại cảm giác đó nhưng lần này nó ở khắp mọi nơi.


Nó đang nhìn cô.
Nhìn chằm chằm như loài săn đêm nhìn vào con mồi của nó.


Cảm giác bất an lần như báo động đỏ, cô không dám nhìn quanh cố bước chân thật nhanh qua con hẻm nhỏ. Bước chân nhanh, thứ đằng sau cũng đi nhanh, chạy thứ đó cũng chạy. Nó luôn giữ một khoảng cách nhất định đối với cô, không hề có ý vượt lên giống như đang chơi trò đuổi bắt. Nuốt nước bọt, cô gái trẻ cứ nhắm thẳng mà chạy đầu cô giờ này chỉ biết phải thoát khỏi đây.


Phải nhanh lên.


Tiếng kim loại bị kéo lê làm vang lên âm thanh lạnh toát rợn gai óc. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, dường như nó đã chán nản với trò đuổi bắt kia. Cô gái trẻ có linh cảm xấu, phải gọi là cực tệ. Cô đánh liều nhìn ra phía sau, một thanh mã tấu thật dài đưa lên cao, ánh đèn đường làm nó loé sáng chói mắt.


Tiếng thét dài trong đêm vắng lặng làm mấy con mèo hoang cũng giật mình kêu meo meo...
+++


available on google playdownload on app store


Mới sáng sớm đã thấy chẳng may mắn gì rồi, Cảnh Yên vừa ăn sáng vừa xem tin tức trên TV, ai đời đâu mới sáng sớm bật TV lên là thấy ch.ết chóc. Hôm nay tốt nhất không nên ra khỏi nhà. Nhưng mà, tên sát nhân này cũng thật độc ác, giết thì thôi đi, lột da của người kia làm gì. Cậu khá miễn dịch với xác ch.ết, nhưng nghe người đưa tin mà thấy da mình nhức nhối.


Chóng cằm, cậu bật qua kênh khác, dù sao tin tức này cũng chẳng có lợi gì cho cậu, có thì cũng cho cảnh sát xem đi. Gáp dài một hơi đầy chán nản, cậu nhìn qua đồng hồ trên tường, lần nửa ngẫn người. Mấy hôm nay cứ gặp tên kia, đi ăn chơi cũng gặp, đi Đa Điếm tìm Nhím cũng gặp, đi ra công viên câu cá cũng gặp. Nhiều lúc tưởng tên này gắn định vị trên người cậu.


Nghĩ mà phát bực, tên này đang định gì đây?
Muốn làm tổng tài bá đạo sao? Hừm, diễn với ai thì diễn định diễn trước cậu sao? Không cho ăn dép là mừng rồi.


Chán nản lần nửa, hình như từ cái hồi mang thai cậu ít đi chơi hẳn, nhiều lúc cũng thấy chán. Hình như chú Lam Băng về rồi, hay qua đó chơi? Cũng được dù sao lâu quá không nghe chú ấy kể chuyện, nhưng mà tự nhiên đến nhà người ta cũng kỳ. Hay rũ thêm Đình Hiếu đi cho vui, không được thằng này bận tối mặt, rũ thêm nó không đập đống tài liệu vào mặt cậu mới lạ. Chán chường, tự nhiên thấy nhân sinh thật nhàm chán.


Dì Giao đang đang nón len, dì nói muốn đan cho Bảo Bối một bộ làm quà, cậu cũng muốn học nhưng khổ nổi thanh niên nhỏ đến lớn có biết thêu thùa may vá là cái gì đâu, đụng vào liền bung chỉ rơi kim, chơi được mấy lần liền thấy không vui nữa nên quăn qua một bên. Dì thấy cậu cứ chóng cằm gáp dài thật dài liền hiểu cậu đang chán, cười nói: "Cậu Yên, sáng hôm nay không phải cậu có hẹn với Chủ tịch Huỳnh sao?"


"A." Không nhắc cậu cũng quên, tên kia tự dưng lòi đâu ra cái chuyện muốn cùng cậu đi "vi hành" kiểm tr.a mấy cái khách sạn ở vùng Thanh Hiên, còn nói là thấy cậu rảnh quá nên rũ theo cho vui. Nghe cái lý do này, cậu tự nhiên muốn đập ch.ết hắn như con gián.


Chán nản, cậu tự nhiên lười, hôm qua gặp hắn ở công ty trước bàn dân thiên hạ chẳng lẽ từ chối, thế thì không nể mặt sếp lại phải mang cái danh "chanh xả" nữa. Cậu trước khi sinh con không muốn tạo nghiệp, nên tránh được cái gì liền tránh. Nhưng giờ nghĩ lại, cậu đi với hắn chẳng lẽ không nhận được mấy cái ánh mắt đầy ghen tỵ cộng đố kỵ của mấy nàng mấy chàng trong công ty sao?


Ôi, nhân sinh, muốn làm người tốt cũng chẳng xong.
Đang mơ màn, điện thoại liền reo lên. Cậu cầm lên xem, trên cái điện thoại dấu yêu hiện lên cái tên đáng ghét "Chó điên".
"Alo."


Nghe cái giọng lười chảy nhớt kia, hắn liền biết cậu chưa tỉnh dậy hoặc đang chảy nước nằm dài trên ghế đây mà. Hít một hơi thật lâu, ai chứ hắn có thể nhường nhịn thanh niên này hết mức đạt đến vô cực luôn, chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn dựa lưng vào cái ghế êm ái nhì vào mấy bông qua hướng dương nở vàng rực lấp ló qua khe cổng. Cười cười, làm bộ nói:


"Cậu chuẩn bị xong chưa? Tôi đang trước của nhà cậu."
Liền nghe được tiếng lầm bầm gì đó, Đồng Khánh biết cậu đang rủa hắn, hồi lâu liền nghe tiếng đáp lại đầy mệt mỏi: "A... sếp, tự nhiên tôi khó chịu quá nên anh đi một mình đi nha."


Hắn bật cười, biết ngay cậu sẽ dùng chiêu này mà, lắc đầu nén cười lấy cái giọng đầy nghiêm nghị đáp: "Cậu có vấn đề gì sao? Có cần vào bệnh viện xem không?"
"Không sao, chỉ hơi mệt thôi. Tôi sợ sẽ cản trở công việc của ngài, ngài cứ đi đi đừng nghĩ đến tôi."


"Tôi thấy cậu nói nhiều như vậy tức là rất khoẻ, ra đây nhanh đi đừng lười biến nửa." Hắn vừa dứt lời liền cúp điện thoại, nếu không chắc chắn lại nghe được mấy lời trù tréo liên miên không điểm dừng của thanh niên kia. Ngồi bật lên bản nhạc nhẹ, âm thanh như nước chảy may trôi gió lùa, như đang hoà mình vào dòng chảy của thiên nhiên kỳ ảo.


Đồng Khánh chẳng hiểu tại sao mình lại cứ nhất nhất muốn thanh niên này đi cùng với mình. Có lẽ, khi ở với Cảnh Yên hắn thấy rất thực, bản thân cậu không câu nệ không khách sáo cũng không nể nang hắn, muốn mắng liền gân cổ lên mắng chửi, lâu lâu mỉa mai châm chọc hắn vài câu, nhưng lại không hề muốn lợi dụng hay muốn tiền của hắn.


Cậu khác với những kẻ hắn gặp. Không, hắn không muốn ghép cậu vào những hạn người đó.  Cảnh Yên rất đặc biệt, ít nhất trong tim hắn nói như vậy.


Đặc biệt theo một hướng nào đó, đến hắn cũng không rõ, nhưng đã gặp liền không quên. Hay là do không thể nào quên được. Hắn không tin tình yêu sét đánh, cũng không tin kiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hắn không yêu cậu, chỉ cảm thấy cậu rất đổi đặc biệt nhưng chưa đủ làm cho tim hắn rung rinh.


Tiếng mở cửa, Cảnh Yên mặc áo khoác chui vào xe, vẫn như thói quen đeo cái balo xám sau lưng. Khi ngồi vào cậu liền lấy xuống rồi ném nó ra phía ghế sau, nằm ngã lưng trên ghế mắt đầy chán ghét cùng lười biếng. Hắn nhìn thái độ không muốn phục tùng kia thì chỉ biết lắc đầu, bật chìa khoá lên liền nhấn ga chạy đi.


Thời đại này cái đứng đầu để bảo vệ là tài nguyên và môi trường. Con người đã thành công trong việc khắc phụ môi trường bằng những biện pháp hoá học sinh học, làm biến mấy các loại bao nilong không phân huỷ, vớt rác dưới đáy biển, nhào lên núi trồng rừng... Nói chung rất nhiều việc, ban đầu khó nhưng nhiều người cùng làm nó liền gây một hiệu ứng cộng đồng rồi dần dần ai cũng làm, trải qua gần hai mươi năm môi trường cũng đã sạch sẽ hơn hẳn.


Thế giới nghiêm cấm các hành vi tàn phá thiên nhiên, dù là nhỏ thôi nhưng xử phạt rất nghiêm trọng. Ví dụ như vào một ngày đẹp trời, bạn ra đường trong miệng đang nhai kẹo gum, nhai mỏi cả hàm nhưng thùng rác xa quá, nhìn quanh không thấy ai liền phun đại ở bụi cây nào đó, còn lấy chân đá đá đất phủ lên, thì chúc mừng bạn camera ở khắp các táng cây cột điện đã quay rõ tận cảnh đến sắc nét hành động của bạn. Bạn có thể về nhà, nằm dài ra giường đợi đến tối tự nhiên có anh cảnh sát cao to đẹp trai đế gõ cửa rước bạn về phường làm việc.


Cũng vì một môi trường xanh nên các phương tiện giao thông đã thôi xử dụng nhiên liệu như dầu xăng nữa, giờ này tất cả đã dùng năng lượng mặt trời và một loại dung dịch được các nhà hoá chất phát minh ra. Dung dịch này gọi là OX dùng để bôi trơn cho các máy móc cùng chống rỉ với thời gian lâu dài, vừa an toàn vừa thân thiện với thiên nhiên lại không hề thua kém dầu nhớt ngày xưa.


Đồng thời rất nhiều thứ gây ô nhiễm được đánh thuế rất cao, ví dụ như thuốc lá vì chất độc trong nó rất lớn vừa gây ô nhiễm lại gây bệnh cho người. Hiện nay đã giảm bớt các chất trong đó, nhưng khói của nó vẫn độc tuy chẳng bằng một nửa ngày trước, nhưng muốn có một điếu thuốc loại thường bạn phải mua với giá bằng với 10 gói ngày xưa, cũng bởi giá quá đắc nên rất nhiều người đành từ bỏ cái món thuốc này.


Nghĩ đến thuốc mới nhớ, lâu rồi chưa hút lại. Cảnh Yên không phải kẻ nghiện thuốc, chỉ là lâu lâu gặp chuyện căn thẳng cậu cần một điếu để tỉnh táo hơn. Cũng nhiều lần bỏ rồi, nhưng được mấy tháng lại phải hút vài gói, lần này do có Bảo Bối nên cậu quyết định không đụng đến nó nửa. Nhìn gói thuốc hàng tốt của hắn, miệng cậu thấy nhàn nhạt.


Tự nhiên muốn ăn thử bả thuốc ghê.
Thơm thơm...
Nuốt nước miếng, cậu đưa tay cầm gói thuốc của hắn lên, Đồng Khánh nhìn qua cũng tưởng cậu muốn hút thuốc định đưa cái bật lửa nhưng ai dè, cậu mở chỗ chứa rác ra quăn ngay vào đó, còn làm vẻ rất bực dọc mà gầm gừ trừng hắn nói:


"Từ giờ trước mặt tôi cấm hút thuốc."
"A..." Tên nhóc này bị cái gì vậy? Lên cơn sao?


Cảnh Yên khoanh tay, cậu không muốn giải thích với hắn. Cũng may khi nảy cậu kiềm chế được bản thân mình không cần điếu thuốc cắn ngang, cái thứ đầu độc tố đó mà ăn vào thì đi toi à. Hầm hực, thèm cái gì không thèm, thèm bả thuốc. Hôm bữa tự nhiên cậu thèm bả cafe, phải một hai bắt dì Giao say cafe uống môi ngày để cậu có bả cafe ăn, giờ nghĩ lại sao bản thân lại ăn mấy thứ đó chứ.


 Nhìn thanh niên chẳng hiểu cái gì mà hậm hực. Hắn chỉ biết lắc đầu mà nhịn cười, nhiều lúc hắn cũng chẳng biết thanh niên đằng kia đang nghĩ cái gì. Lúc buồn lúc vui, cứ như phụ nữ tiền mãn kinh vậy. Nhiều lúc muốn trêu chọc một phen nhưng lại không dám, sợ cậu ngượng mà thủ tiêu luôn hắn.


Đồng Khánh cười cười, nhấn nút tự động chạy rồi ngã người ra phía sau nghĩ ngơi.


Khoa học kỉ thuật hiện đại, giờ đây lái xe cũng chẳng cần lái chỉ cần có thiết bị định vị cùng nhận diện là có thể thoải mái nằm trong xe cho nó đưa đi rước về. Tự động hoá cho ô tô đã thành công hơn năm năm trước ban đầu còn nhiều vấn đề nhưng đến hiện tại đã đạt mức vượt bật, có thể tự tránh chướng ngại vật, cùng có thể chạy với vận tốc 200 km/h.


Cũng vì hầu như ngày nay người ta chỉ đi phương tiện công cộng như tàu điện ngầm hay xe bus, rất ít người có sở thích đi ô tô. Chủ yếu mấy kẻ có tiền ngại đi chung với nhiều người hay vì thuận tiện mới đi thôi. Nhiều thì gần gần người ta đi xe đạp hay xe điện, tại nó vừa rẻ vừa khoẻ người.


Nhìn mấy chiếc xe lẻ tẻ đi phía trước xa xa mấy người chạy xe đạp qua lại. Cảnh Yên ngã người trên ghế, lấy cái hộp trong balo ra, lại ăn thịt gà khô cái món hôm qua cậu muốn ăn. Đồng Khánh hình như rất mệt, hắn lúc nào cũng nhân đi xe mà ngủ một lúc giờ đã ngủ say rồi. Cậu nhìn hắn ngủ mà chỉ biết lắc đầu, lấy cái gối ở ghế sau, bung ra là cái chăn nhỏ cậu nhóm người đắp cho hắn. Nhìn cái mặt ngủ đầy mệt mỏi này, tự nhiên thấy làm chức cho cao vô rồi đầy đoạ bản thân như thế này đây.


Nhấn lên cửa kính kế bên, bên cửa hoá thành cái màn hình cảm ứng. Cảnh Yên nhấn nhấn vài cái liền bật lên chương trình hài mà mấy hôm nay cậu xem. Đeo tai nghe vô tuyến lên, bắt đầu dựa lưng lên ghế vừa ăn vừa xem hài.


Nghe ai cười, Đồng Khánh khẻ mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía cậu. Cảnh Yên chóng cằm, vừa xem vừa cười khe khẻ, dường như cậu rất có ý thức vì kế bên có người đang ngủ nên mỗi lần cười liền che miệng lại không cho âm thanh bay ra ngoài, dù vậy nhưng vẫn không che giấu được tiếng cười khúc khích đó. 


Đồng Khánh nhìn cậu, không hiểu sao lòng lại dâng lên niềm cảm xúc kỳ lạ. Như rất hào hứng, muốn ngắm nhìn cậu cười tiếp. Một loại khác, cái này nó mãnh liệt hơn, hắn muốn chạm vào đôi môi đang cười kia của cậu. Như muốn cướp lấy nụ cười đó, biến nó là của mình hắn, chỉ dành cho riêng hắn mà thôi.


Cái suy nghĩ bắt đầu bóp méo đầu óc hắn, Đồng Khánh từ khi nào đã vươn tay. Gần tới rồi, chỉ cần một chút nửa thôi, một chút nửa...


"Sao vậy?" Cảnh Yên nhìn tay hắn giơ lên chuẩn bị chạm mặt mình, cậu nghi hoặc nhìn qua hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Đồng Khánh giờ thu tay không được mà cứ để vậy cũng chẳng xong. Đang bối rối, ai biết Cảnh Yên đã giơ hộp khô gà lên, đôi mắt khép hờ nói:
"Ăn sao?"


Hắn biết cậu muốn đánh bay cái không khí ngại ngùng đang dần "bốc mùi", nhanh tay bốc đại một ít, hắn nhìn chằm chằm về phía trước, nói nhỏ: "Ừm, cảm ơn."
+++


Lần nay đi đến vùng Thanh Hiên cũng mất khá nhiều thời gian, nghe đâu hình như có vấn đề ở mấy khách sạn ở đó. Cảnh Yên cũng không nhiều chuyện về nhân sự của hắn, cậu bên thiết kế, cũng chỉ chăm chăm vào công việc của mình không rảnh rổi đâu mà nhìn ngan liếc dọc. Nhưng có lẽ lần này việc không nhỏ.


Đồng Khánh sau khi đặc hai phòng cho hai người, hắn dùng danh là khách du lịch để dể tìm hiểu vấn đề hơn, vừa lấy chìa khoá giao vali cho nhân viên nhìn qua bên cạnh Cảnh Yên đang đứng đực nhìn về phía xa.


Hắn theo điểm nhìn của cậu, thấy một cặp đôi đang đi ra khỏi cửa, chỉ nhìn bóng lưng cô gái thôi hắn đoán chắc chắn là rất xinh đẹp, nhưng làm gì mà nhìn cô ấy như thế? Hắn nhìn vào mắt cậu, đôi mắt này đầy chua sót cùng uất hận. Đôi mắt đó lần đầu hắn thấy ở cậu, bình thường ánh mắt cậu mang hàm ý cười cợt lười biếng, đôi lúc đầy khinh thường, nhưng chưa bao giờ buồn bả như thế này. Cậu ta đang nghĩ cái gì? Tại sao lại có biểu cảm như thế? 


Nhìn xuống tay cậu, hắn để ý không biết có phải thói quen hay không nhưng Cảnh Yên cứ hay vuốt bụng, dù cậu rất vui, đang suy nghĩ hay đang sầu về việc gì đó, tay cậu vô thức đặc vào bụng mà xoa xoa.
Cảnh Yên đi đến bên hắn, cậu đưa tay nói: "Thẻ phòng."


Thấy cậu đang mất hứng, hắn cũng chẳng rảnh rổi mà đi chọc ghẹo liền dâng thẻ phòng bằng hai tay cho cậu. Cảnh Yên không nói không rằng cậu cứ một đường đi thẳng vào phòng, vừa vào phòng liền nằm dài trên giường.


Hình như hồi nảy, cậu gặp lại cô. Cô gái năm đó, dù chỉ thấy bóng lưng nhưng cậu có thể nhận ra tiếng cười đó, mái tóc đen láy đó, cũng như một cảm xúc lạ, như nắm đó. Tay vắt ngan trán, cậu thở dài mà tự cười chính mình. Cô ấy nói hận cậu, không muốn gặp lại lần nữa, có nhớ có thương cũng có đến với nhau được đâu. Nhưng sao ký ức lại cố chấp không buông tha cậu như thế này.


Nằm dài trên giường, nằm thật lâu cho vơi đi cảm xúc buồn bả đó. Cảnh Yên biết bản thân thật ngu xuẩn, vì sao lại thích một người như vậy? Người ta nói, tình đầu thật đẹp dù mong manh. Nhưng cậu và cô ngay từ đầu đã chẳng có chữ tình với nhau. Cậu thích cô, cũng chỉ thích ở đằng xa nhìn cô cười, rồi một lần xuất hiện trước mặt cô lại làm cô khóc cô hận.


Vậy thôi, tại sao cứ nhớ?
Bản thân cũng không biết tại sao lại nhớ.


Ánh chiều tà, đã chiều rồi sao? Cảnh Yên ngồi dựa vào cửa sổ nhìn ra phía biển vào lúc hoàn hôn, ánh nắng đỏ rực như biến cả vùng biển thành lửa. Ngọn lửa hồng lấp lánh dưới lòng biển sâu, lấp lánh xa xa là mấy con tàu đánh cá bắt đầu cuộc hành trình ra lòng biển để đánh bắt cá mưu sinh cho cuộc sống ngày mai. Mặt biển như tỉnh, không có ngọn sóng nào ồn ào muốn va đầu vào cát, xa xa bãi cát vàng hoe, bóng người từng bước đi dưới đó, dấu chân bị bỏ lại cũng nhanh chóng bị thuỷ triều dâng lên cuống đi mất.


Gió biển mang theo mùi mặn nồng, mùi muối, cũng là mùi của biển.
Lá dừa lay lay, cậu ngẫn người nảy lên nụ cười, hít một hơi thật sâu vào bụng, rồi thở mạnh ra cuốn bay hết mọi phiền muộn.


"Đói quá đi, tự nhiên muốn ăn gì đó." Cậu bắt đầu ngâm nga bài ca "Đói meo" của mình. Hí hửng khoác cái áo khoác rồi nhanh chân bước ra ngoài tìm cái ăn. Mới bước ra cửa cậu lại nhớ đến hắn, ăn một mình hơi buồn rũ thêm hắn vậy. Nghĩ là làm, cậu bước qua gõ phòng hắn.


Đồng Khánh cũng đang định kêu cậu đi ăn, hồi nảy thấy cậu buồn hắn muốn nói gì đó cũng không tiện. Nhìn sắc trời chắc cũng đói rồi, trưa cậu cũng chỉ ăn qua loa mấy thứ, không biết có đói chưa. Hắn định mở cửa là nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc. Vừa mở ra, Cảnh Yên cười cười đầy kinh ngạc không ngờ hắn nhanh đến vậy, nhưng vẫn cười nói:


"Đói quá, đi ăn đi."
"Ừm, tôi cũng định kêu cậu. Cậu muốn ăn gì?" Hắn đóng cửa, vừa đi vừa quan tâm hỏi. Hắn nhìn cái mặt bận suy nghĩ kia, tự nhiên thấy đáng yêu hết sức. Nhưng không kịp cho hắn suy nghĩ sâu xa hơn, cậu liền cười hì hì nói:
"Tui muốn ăn thịt nướng, ăn xiên que."
"Đi nhà hàng?"


"Èo, ăn mấy cái này mà ăn nhà hàng còn gì là ngon. Tôi biết vài chỗ ở đây, để tôi dẫn anh đi ăn. Ăn bao ngon luôn. Đi đi." Trước đây cậu cũng từng đi d lịch bụi mới mấy thằng kia đến đây ăn chơi mấy ngày nên biết kha khá chỗ. Dù sao cũng từng đi nhiều nơi, bây giờ phải dạy cho tên thiếu gia từ nhỏ không dính bụi trần này ăn mấy món lề đường mới được.


Cậu cười, kể hắn mấy chuyện hồi xưa. Vừa kể, vừa ha ha trêu chọc hắn đáng thương không bạn không bè. Đồng Khánh cũng không cãi lại, hắn im lặng đi bên cạnh nhìn cậu quơ chân múa tay trong thanh máy cười đến tít mắt mà tay không tự chủ được nhéo cái má đang phồng ra hóp vào kia.


Vậy mà mềm mịn, nhéo rất đã.


Chát... Tay hắn đau nhói, tiết nuối phải tha ra. Cảnh Yên trừng mắt với hắn, cậu đứng xoa xoa má mình cũng không thèm quan tâm đến hắn nửa. Tháng qua cậu với hắn nói chuyện qua lại cũng nhiều, cậu cũng coi như quên đi chuyện bị hắn đè, với lại từ nhỏ đến lớn cậu không hận ai quá lâu nên đối với hắn coi như qua lại được. Đồng Khánh tuy đôi lúc rất đang ghét nhưng cậu không để ý mấy thứ đó, muốn sao chẳng được chỉ đừng quan tâm thái quá đến cậu là được rồi.


Nhưng, hình như tên này bắt đầu thích cậu rồi?
Thôi đi... 
Hắn cũng nhận ra bản thân mình lỗ mãn nên ngoan ngoan đứng nghiêm chỉnh lại ở bên cạnh. Đến khi "tingg" một cái, hai người cùng bước ra, nhưng không khí vẫn mang cái căn thẳng không thể giải toả được.


Chợt, Cảnh Yên lướt qua một người, cậu dừng lại nhìn kẻ đó hồi lâu chợt nảy lên nụ cười đầy giễu cợt.






Truyện liên quan