Chương 16

Tại sân bay quốc tế đông người, kẻ qua người lại, người nước ta nước ngoài đủ kiểu. Kẻ đứng đợi người đi xa trở về, người đưa tiễn người đi. Tất cả âm thanh tạo nên cái náo nhiệt nơi đây. Người máy đi qua đi lại, nó giúp hành khách sách hành lý, cũng như giúp đỡ người già đi đứng. Mấy đứa nhỏ nói chuyện đùa giỡn với người máy tạo hình giống con mèo lớn, mặt có hình trái tim nho nhỏ trên má rất đáng yêu.


Đứng đợi trong đám người, ba thanh niên đeo kính đứng ngốc ở góc sân bay. Mấy cô gái còn xì xào chỉ nhau tưởng đó là diễn viên điện ảnh nào đó nữa chứ, còn muốn chụp ảnh treo trên mạng xã hội, nhưng ai ngờ bị một người trong ba người liếc qua làm rét lạnh.


Cảnh Yên cười ha hả, kéo áo Băng Du muốn cho anh bạn nhà mình bớt bớt không thôi con gái nhà người ta sợ đến khóc nấc mất. Đình Tú cười nhẹ nhẹ, anh ta gáp dài một hơi chán nản, xem đồng hồ trên tay, càm ràm nói:
"Trể 5 phút rồi, thằng này múa trên máy bay sao mà chưa chịu xuống nữa?"


"Nó mà, lề mề từ nhỏ, lát nữa bắt nó bao đi ăn mới được." Cảnh Yên rất đồng tình, cậu bỏ giờ ăn trưa để ra đón thằng bạn chí cốt đi nước ngoài lâu rồi chưa gặp. Ai ngờ chẳng biết nó đang làm gì mà đến giờ này vẫn chưa thấy.


Băng Du nghe cậu nói vậy, khoé miệng hắn nhếch lên một chút, trêu chọc: "Mày đang có thai đó, ăn uống bậy bạ rồi than đi."
Nghe trêu chọc như vậy, cậu phồng môi trách cứ: "Nhím xù thấy ghét."


Băng Du cao lãnh không thèm chấp người đang mang thai, hắn nhất mắt kính đen làm tăng vẻ ngầu lòi của mình. Mắt nhìn vào đám đông người đang đi ra, xa xa thấy cái bóng lùn lùn đáng yêu hí hửng lôi vali chạy ra, hắn nói:
"Kìa, nó ra rồi kìa."


available on google playdownload on app store


Trong đám đông người, Thái Bảo Hiếu siêu cute chạy ra. Mặt non như đứa nhỏ mười 17 tuổi, dáng thon gầy, lại thấp bé. Cậu nhìn xa xa tưởng là học sinh trung học chứ chẳng ai tin đã 23 tuổi còn là CEO tài năng của tập đoàn Sweetss. Cậu ta từ xa đã thấy mấy thằng quỷ trời đánh bạn mình, dù sao ba người các cậu khá nổi bật người ta chỉ dám nhìn chứ không dám lại gần. Miệng kéo căn lên đến mang tai, cậu ta buông vali chạy ùa đến đám bạn.


Đình Tú thấy bạn thân yêu mấy năm chưa gặp cũng xúc động, giang rộng hai tay muốn ôm ấp vào lòng một chút, ai ngờ dáng anh ta quá cao, cao tận 1m86 còn bé Bảo Hiếu kia quá thấp chỉ mới 1m68 nên chui qua hai tay của anh ta nhào vào lòng Cảnh Yên mà ôm ấp.


Thái Bảo Hiếu chu môi muốn hun lên má cậu nhưng bị cậu ghê tởm kéo ra, trề môi cười khà khà nói: "Yên ới, tao nhớ mày quá đi. Hun cái nào."
Cảnh Yên ôm lấy đứa nhóc đáng yêu này trong lòng, xúc động mà khinh thường xô cậu ta ra xa xa, trề môi chán ghét nói: "Thấy gớm. Sao đi bao năm vẫn lùn như vậy?"


Bảo Hiếu bị chọc đúng chỗ đau, cậu ta trợn mắt nhìn ba thằng bạn thằng nào cũng cao hơn 1m của mình, nếu trước đây cậu chắc chắn sẽ tủi thân ngồi khóc ăn vạ nhưng giờ lớn rồi, đứng hiên ngang hất mặt lên mà khinh khỉnh đáp lại: "Kệ tao, hừm đỡ hơn đứa đi học có mấy năm về ôm thêm cái bụng." Nói xong còn làm vẻ mặt lêu lêu rất đáng đánh.


Cảnh Yên bị phản lại mà muốn hộc máu, vò cái đầu của thằng nhóc con láo toét đó, trừng trừng mà khẻ cười hết sức khả ố: "A, thằng nhóc lùn này muốn tạo phản này. Có tin bố thịt mày không con?"
Bảo Hiếu sống cây ngay không sợ ch.ết, liền cao giọng nói: "Thách mày đó."


Nhìn hai thằng điên trừng nhau rồi đánh nhau chí choé, Đình Hiếu phải nắm Cảnh Yên lại, còn Bảo Hiếu bị tổn thương về mình lùn mà ôm lấy chân Băng Du cố bám vào để hưởng hơi của chiều cao 1m này. Đình Tú nhìn hai thằng này mà cười khổ, nói: "Thôi đi hai ông nội, về ăn cơm, con đói quá ròi."


Hai đứa đều trề môi cười khanh khách, bốn thằng bạn lâu năm chưa tụ hội lần này được gặp lại nhau liền chí choé chửi cha mắng mẹ không kiên nể ai với ai, chức cao trọng vọng ra sao, trong mắt họ tụi nó chỉ đơn giản là bạn. Băng Du bật khoá xe, bốn thằng đều chui vào ngồi rồi cùng cất tiếng:


"Tài xế, đến quán nào đó gần gần đê. Bữa nay phải chơi tới bến mới được."


Băng Du liếc nhìn ba thằng khùng kia, chép miệng bất lực rồi mặc kệ. Hắn nhiều lúc cũng chẳng biết tại sao có thể quen được với ba thằng ôn thần này, còn chơi với nhau mười mấy gần hai mươi năm. Đúng là nghiệt mà ông trời gieo xuống cho hắn mà.


Căn bản chẳng ai quan tâm Băng Du đang bất lực toàn tập với ba người. Cảnh Yên nhéo má bạn thân, yêu thương mà hỏi: "Cưng à, sao lại gầy vậy? Chị cưng không cho cưng ăn sao?"


Bảo Hiếu hơi rợn người với cái giọng điệu dơ bẩn của thằng bạn, nhưng dù sao quen quá rồi, cậu ta dựa lưng chán nản mà lắc đầu nói: "Gì mậy, tại làm việc nhiều quá thôi."


Bảo Hiếu là CEO của cả một tập đoàn lớn, đừng nhìn cặp dò ngắn này mà tưởng chỉ là bảo bối dể thương, trong công ty cậu mang danh "Ác ma" mà mỗi khi nhắc đến ai ai cũng rợn da gà. Vì chị cậu ta nắm chức chủ tịch, nhưng giống như mọi việc đều ném vào đầu cậu vậy. Nên đã lùn còn bị việc dồn nén lại không cao lên được.


Nhiều lần đi bơi cho cao, nhưng khổ nổi thừa hưởng gen thấp còi của nhà ngoại lại còn sinh non, nên đến tận 23 tuổi vẫn không thể cao được. Nhiều lúc đứng bên chị mà chỉ tới vai, buồn lắm chứ bộ.


Nhưng chẳng thằng nào trong chiếc xe chạy bạc mạng này quan tâm đến nổi khổ tâm của Bảo Hiếu đáng thương. Cảnh Yên hết xoa má rồi lại nhéo nhéo mũi nhỏ kia, trong mắt cậu, Bảo Hiếu là một đứa nhỏ không thể lớn dù còn nhỏ hay đến lớn vẫn là đứa nhóc để cậu bảo vệ sau lưng. Cậu cười hì hì, chợt nhớ đến điều gì đó, hỏi:


"Mà tao nghe mày nói dắt người yêu về mà. Đâu?"
Nhắc đến chuyện này, mặc đã xụ của Bảo Hiếu càng lúc càng xụ thành cục bùi nhùi, yếu ớt nói: "Chia tay rồi mày à. Tao phát hiện nhỏ đó đang quen nhỏ khác. Bà mẹ nó tức." Nói xong còn hết sức chuyên nghiệp kéo áo Đình Tú chùi mũi.


Đình Tú thấy gớm nên kéo về, còn không thề thấy đồng cảm mà trêu chọc: "Thấy chưa, tao nói cả đời mày chỉ để đàn ông đè thôi. Bày đặc quen gái chi, há há."


Bảo Hiếu như con gấu đen tức giận giơ vuốt chuẩn bị tấn công: "Im mẹ mày đi, nói tới đàn ông tao càng tức hơn. Mẹ nó, Nhím mày cho tao mượn mấy người bắn nát đầu mấy thằng tinh trùng thượng não kia đi."


Vừa dứt lời, hai thằng ngồi kế bên đã đập đùi, cùng hô lên như phát hiện ra thật ra Trái Đất hình vuông: "Ghê chưa "mấy thằng" luôn, ch.ết ch.ết."
Cảnh Yên còn thêm câu: "Rồi sao chịu nổi, thôi về đây một mình tao thương đi."


Bảo Hiếu buồn nôn trước hành động kia, cậu ta né xa xa hai thằng biến thái, trừng mắt cảnh báo: "Bắn luôn hai thằng bây luôn đó lũ biến thái, tao biết tụi bay thèm chảy dãi tao lâu lắm rồi, nhưng tao không phải người dể dãi, Ok? Đừng dụ dỗ tao."


Ngồi trên vị trí tài xế, Băng Du cũng buồn cười cất tiếng hỏi: "Thôi thôi, sao kể nghe chơi." Cái gì chứ chuyện bốn phương của bạn bè, hắn khá là hóng.


Vừa nghe cậu hỏi, Bảo Hiếu lại biến thành gương mặt ủ dột, gương mặt nho nhỏ trắng trắng hết sức đang thương mà muốn cất lên câu vọng cổ than đời, nhưng lại vì quá đau lòng mà không hát được, chỉ đành dùng lời mà than thở: "Nhím mày không biết đâu, tao xem nữa bị..."


Chưa hết cảm động đã bị Cảnh Yên xông vào miệng ngồi: "Bị thịt? Mày chưa bị hả? Thằng nào yếu vậy?"


Bảo Hiếu liếc xéo, giận dữ mà gào lên: "Mày có lòng yêu thương con người không đồ cầm thú? Sao mày nở lòng nào nói bạn mày như vậy chứ? Mày đâu biết tao phải cố gắng thoát khỏi hiểm cảnh mấy lần đâu. Bạn gái tao bị đám ngu đó dụ mới quen nhỏ khác đó."


Lại một lần nữa, Đình Tú thốt lên lời khẳng định: "Thấy chưa là "đám" lận đó. Lần này ch.ết nghen con."
Bất lực với thằng bạn ngu xuẩn của mình, Bảo Hiếu nhào lên cấu cắn, vừa đánh vừa nói: "Sao mày có thể quan tâm cái vấn đề không quan trọng hoài vậy Tú ghẻ."


Đình Tú cũng chẳng hiền gì mà nhéo lại: "Mày mới ghẻ đó, rồi rồi, chốt lại bao nhiêu thằng?"


Một hồi im lặng, Bảo Hiếu vì đau lòng mà im thin thích cố nén cơn đau lòng vào bụng mình, cậu ngước lên muốn tìm lời an ủi thì thấy bốn con mắt đầy đợi mong của hai thằng ngồi kế bên, thêm đôi mắt hiếu kỳ chiếu sau kính của Nhím. Bảo Hiếu đau lòng muốn khóc mà giơ ba ngón tay lên đau khổ nói:
"Ba."


"Ba?" Cả đám cùng hít một hơi thật sâu, nhìn nhau mà làm vẻ mặt không tin được.
Đến cuối Cảnh Yên phán câu tuột máu nhất: "Rồi sao chia?" Nói xong liền ăn cái bốp vào đầu.


Đình Tú là người thực hiện cái đánh vào đầu ngu đó, anh nhìn cậu xoa đầu từ từ dạy bảo: "Mày ngu quá Yên, thì thằng đầu là thứ hai - ba, thằng thứ hai là tư - năm, thằng thứ ba là sáu - bảy." Vừa nói xong nhìn sắc mặt của Báo Hiếu đã đen rồi giờ càng giống đít nồi. Thật đáng thương, Đình Tú tự than thở cầu nguyện cho bạn mình.


Nhưng vẫn còn đứa ngu phán nhanh nữa: "Còn chủ nhật nghỉ?" Dứt lời, Cảnh Yên thấy cả xe vang lên tiếng thở dài bất lực. Cậu nhún vai, cậu dù sao cũng đâu có mặn đến vậy, ai biết chơi 4P sẽ ra sao đâu.


Đình Tú lần nữa làm thầy giáo bất đắc dĩ, tự hỏi sao bản thân lại quen biết thanh niên trong sáng như tờ giấy trắng này hay vậy, nói: "Đấy, nói ngu thì không chịu, chủ nhật ba thằng cùng làm."


Hơi bị đau đó nha, Cảnh Yên khâm phục nhìn về phía nạn nhân, kinh ngạc thốt ra: "Quao, không ch.ết mới lạ. Hiếu sau khi mày bị đè ch.ết muốn ăn gì tao sẽ cúng cho mày, yên tâm cứ nói bạn bè không keo kiệt gì hết."


Bị trêu ghẹo nảy giờ "Ác ma" Bảo Hiếu đã nổi sùng lên, ba người ngồi ghế sau lại tiếp tục "quần" nhau túi bụi. Băng Du nhìn ra phía sau, lần nữa thở dài bất lực, nhấn ga phóng càng nhanh trên đường. Cảnh Yên nhéo xệ má Bảo Hiếu cười hề hề đầy đáng ghét, cậu ta buồn bực mà gào lên:


"Thằng cờ hó, sao ngày đó mày không bị thằng nào đó đè ch.ết mẹ luôn đi."
Hoàn toàn bỏ qua lời chửi bới đó, cậu lại làm vẻ mặt qua tâm hỏi: "Nghĩ cũng tội, mà ba thằng đó cho mày về đây sao?"


Bảo Tú ỉu xìu nói: "Tao trốn về đó. Mợ nó, sợ thấy mẹ luôn, ba thằng đó còn ra mắt ba má tao rồi, ổng bả ưng lắm nữa cơ, đang chọn xem thằng nào làm con rể được. Fuck, chị tao nói là chọn đại đi dù sao cũng đều bị ba thằng đè. Tụi mày thấy nhân tính ở đâu? Công bằng đâu?"


Đáp lại đồng thanh là: "Chị mày tâm lý ghê."
Bảo Hiếu khóc ròng, cậu thút thít đáng thương nói: "Tao không muốn bị đè, tao muốn đè người ta."
Băng Du cười cười chọc ghẹo: "Kéo dò cho dài ra đi rồi tính."


Bảo Hiếu làm vẻ mặt không thể gờ, cậu giờ khóc thật, nước mắt rơi như mưa, quay đầu vùi vào trong bàn tay, mếu máo nói:
"Nhím đến lượt này chọc tao? Lũ bạn khốn nạn."
Biết chọc đủ rồi, Băng Du tìm chuyện khác nói:
"Thôi thôi, để xem lại đã. Quên mất, chị mày khi nào cưới đây?"


"Bả nói là cuối năm. Ngày tháng thì để xem khi nào trời đẹp đẹp thì cưới. Mà chị dâu tao mấy ngày nay hơi bận."
Cảnh Yên cười hô hố, nhớ lại dáng vẻ của chị cậu ta năm xưa, lắc đầu: "Ây, chị mày cưới rồi, giờ hết chị đại để trêu nữa."


"Coi chừng bả mà nghe được là xé mỏ mày giờ." Làm mặt quỷ cảnh báo. Nhớ cái hồi xưa, chị của cậu ta đứng thứ nhì về dữ như sư tử thì chẳng có con sư tử nào dám đứng nhất. Hồi đó cầm dép mà tán ngang mặt thằng dám trêu chọc bả sái quai hàm. Rồi còn vào phòng thí nghiệm trường chế thuốc nổ làm trường sém nữa cháy luôn một toà. Nói chung nhiều chuyện khi nhắc đến truyền thuyết chị đại năm xưa. Giờ chị đại làm "trùm" tập đoàn, còn chuẩn bị kết hôn nữa.


Than ôi thời oanh liệt nay còn đâu.


Thôi thổn thức khi rợn gáy nhớ về người thiếu nữ xé váy cầm vợt cầu lông nhào vào chơi đứt đám cà chớn, đánh mà bầm mắt gãy tay xé quần xé áo làm đánh lưu manh đó thằng nào thằng nấy mặt sưng vù, khóc tu tu chạy về nhà. Đến cả Băng Du cũng nuốt nước bọt ngao ngán khi nhớ lại, thở phào một hơi, hên là giờ chuẩn bị có vợ rồi, không còn dáng vẻ bà trùm năm đó nữa.


Xe phóng nhanh trên đường, với tốc độ 100 km/h này, Bảo Hiếu nhớ về chốn xưa, bồi hồi thấy cách xa bao năm giờ đổi thay nhiều quá. Từng hàng cây hồi xưa đi học về che nắng, mấy khu chung cư cao cao cũ rít giờ đập lại xây mới hết. Vừa có quen vừa có lạ, cậu nhớ lại hương vị mấy quán cốc ven đường năm xưa, lại tiếc rằng giờ chẳng thể chạy ra ăn được. Bảo Hiếu chợt nói:


"Nhím, qua quán chú Diệp ăn đi, lâu rồi tao chưa ăn ở đó, nhớ ghê gớm."
Hai người kế bên cũng đồng thanh: "Đi đi."
+++


Quán Miêu Cẩu vào giờ này đã vắng hơn, chỉ còn lại mấy công nhân làm tay chân ngồi hưởng máy quạt. Họ không ngồi cách xa chiếm chỗ, quen thuộc chụm lại một bàn, quạt thổi vù vù uống cạn một ly trà đá lạnh mà nghỉ ngơi. Quán bật mấy bản nhạc êm êm làm lòng người thư thái, mấy chú đến ăn mỗi ngày, mỗi ngày đều ngồi đây cố tận hưởng cảm giác yên tĩnh vào trưa nắng này.


Tiếng bước chân đến, một chú mở mắt nhìn ra phía cửa, thấy có mấy thanh niên đến ăn trưa, dẫn đầu là thanh niên quen thuộc hay đến nơi này ăn. Chú cũng không phải người nhiều chuyện nên im lặng nhắm mắt lại dựa lưng lên tường ngủ một chút.


Bên trong nghe thấy có người đến, Diên Kỳ chạy ra ai ngờ thấy Băng Du dắt thêm ba người nữa đi vào. Cậu ngại ngùng nhìn về phía họ, Cảnh Yên thì cậu có quen, nhưng hai người còn lại thì chưa gặp bao giờ. Nhất là người thấp bé nhìn đáng yêu kia, cậu tự dưng có chút tủi tủi chẳng biết từ đâu tràn tới.


"Sao vậy?" Băng Du để ý thiếu niên này, mặt cậu như mới làm rơi tiền xuống cống tuy thấy được nó nhưng không thể nào lấy lên được. Hắn nhìn mặt ngu ngu kia, không hiểu tại sao lại muốn cười.


Diên Kỳ thấy mình thật kỳ lạ, cậu lắc đầu né đường cho hắn và ba người kia đi vào trong. Bình thường hắn cũng hay đến ăn, cũng chủ yếu ăn bên trong bếp. Diên Kỳ làm ở đây được hơn một tháng, quen thuộc với cách làm việc nơi đây, cũng đã thân thiết nhiều người, nhưng chỉ có mỗi người kỳ lạ này làm cậu thấy thật ngại ngùng. Muốn nhìn hoài nhưng lại không dám.


Băng Du ngồi vào chỗ, hắn nhìn quanh thấy bếp vắng tanh, hỏi: "Mọi người đâu rồi?"
Diên Kỳ nảy giờ lo nhìn hắn, tự dưng bị hỏi đến đỏ bừng gương mặt, cúi đầu cố che đi ngại ngùng đáp: "Dạ? À, bên kia có mở quán bánh nướng ngon lắm. Chú Thiện dắt mọi người đến đó ăn rồi."


Hắn để ý đến từng biểu hiện của người này, nhưng tự nhiên nghe được mùi "ma cũ bắt nạt ma mới", hắn lại hỏi: "Cậu không đi sao?"


Diên Kỳ xua tay, cười xuề xoà: "Không, dù sao cũng không thích lắm. Với lại còn khách mà." Nói thật là do cậu tiếc tiền thôi. Tuy không hám tiền lắm, nhưng vì cuộc sống của bản thân, của bà nội cậu nhịn được mức nào thì nhịn. Ăn uống gì đó, không cần lắm.


Nhìn cắt mặt tiếc nuối mà không dám thể hiện của Diên Kỳ, hắn im lặng hồi lâu rồi quyết định im luôn. Ba thằng bạn bên kia nảy giờ lo chạy đến chạy lui trong bếp người ta, tưởng tiệc buffet mà cực lực chọn đồ ăn đầy tô đầy dĩa chẳng biết bóng dáng ngầu lòi cao lãnh thường ngày chạy nơi nào rồi. Cảnh Yên thèm thịt bê nguyên dĩa thịt heo lẫn bò ra, vùng vĩ nướng than hồng. Hai tên kia còn mang theo tôm cua, bia đá ra. Chuẩn bị làm tiệc đây mà.


Diên Kỳ thấy ba người họ chí choé nhau hệt như mấy đứa học sinh cấp ba, khẻ che miệng cười, nhưng thấy hắn nhìn mình thì "phừng" đỏ bừng mặt muốn tìm chỗ trốn.
"Ázz, Kỳ lại đây ăn với tụi anh này." Cảnh Yên thấy bóng của cậu ta đang cố trốn xa xa. Cười hì hì quắc lại.


Diên Kỳ ngại mặt đỏ bừng, cậu lắc đầu nói: "Thôi mấy anh ăn đi, em không ăn đâu."
"Ngại gì em trai ơi, lại đây ăn với tụi anh đi này. Nhanh nhanh, thịt nướng thơm lừng đó." Bảo Hiếu thấy cậu ngại, liền đứng dậy chạy đến kéo qua, nhìn cậu nhóc này, tự nhiên muốn chọc thêm nhiều hơn nữa.


Để Diên Kỳ ngồi kế Băng Du, nói thật không phải cố tình, tại hắn ngồi phía ngoài thôi. Diên Kỳ ngồi gần hắn, càng nhìn hắn tim đập càng điên cuồng, mặt nóng bừng lên không dám nhìn thẳng, cứ cúi đầu gắp rau mà ăn. Cậu thấy mình điên rồi, sao tim lại đập điên cuồng đến thế, nhìn cánh tay khoẻ khoắn của người bên cạnh, đại não cậu tự dưng xông lên ý nghĩ kỳ quặc, nhưng bị áp chế một cách nhanh chóng. Ngượng ngùng, muốn tìm cái lỗ nào chui xuống.


Chợt, một đũa thịt được bỏ vào chén của cậu, Diên Kỳ ngẫn đầu nhìn lên thấy hắn mặt vẫn lạnh ăn thịt nướng. Đỏ phừng mặt, cậu cúi đầu không dám nhìn lên, cắm đầu ăn thịt hắn gắp. Mỗi lần ăn gần hết, hắn lại gắp cái khác vào, nào mực nướng, thịt bò viên, rồi cả tôm, tôm đã được lột vỏ.


Vừa ăn như bị tr.a tấn tâm lý, tim đập như muốn nhảy ra khỏi ngực, đập điên cuồng. Người đỏ lừ như uống say, Băng Du nhìn qua không ai biết không ai hay mà nở nụ cười ôn nhu hiếm thấy.






Truyện liên quan