Chương 17

Nếu chiều nay không có anh, ai sẽ đưa em về 
Trời sắp đổ cơn mưa sao anh còn đứng mãi 
Hãy nói một lời có phải anh giận em 
Có phải anh giận em...


Trưa nắng gắt, bên ngoài ve vang lên câu hát làm không khí nơi bàn ăn bên trong có chút ngượng ngùng. Bàn ăn năm người, ba người kia cười đùa lâu lâu liếc liếc mắt qua bên con lại, khiều tay nhau mà nhướng mày. Bảo Hiếu ngồi đối diện Băng Du, nhìn hắn chăm lo cho cậu trai kia mà kinh ngạc muốn lòi con mắt. Trợn mắt nhìn qua bên hai thằng bạn bên cạnh -  Nhím bị sao vậy?


Đình Tú lắc đầu lia lịa - Ai biết, hay là tìm đối tượng?
Cảnh Yên trề môi - Nhím xù là ai chứ? Tao dám cá thích rồi.


Ba người vừa ăn vừa liếc mặt trợn mắt lên mà đối thoại, đương nhiên không thoát được ánh mắt của cái người đang làm đối tượng bị soi mói kia. Băng Du uống ly nước lọc, lia mắt về đám nhiều chuyện đằng kia cảnh báo, làm ba người nọ rét run vội vàng cắm đầu tìm chuyện khác nói.


Băng Du hài lòng vì sự tự giác kia của đám bạn, hắn lại bắt đầu ngồi lột vỏ tôm cho cậu nhóc kia, nhìn cậu nhóc cứ đỏ mặt cắm đầu vào chén, hắn thấy rất thú vị. Mặt đỏ bừng, Diên Kỳ thấy mình điên rồi, sao anh ấy làm như vậy? Không lẽ phát hiện cậu hay nhìn anh ta sao? Đang trêu chọc mình? 


Diên Kỳ tuy không quá biết về người đàn ông này, nhưng cậu cảm nhận được hắn không phải kẻ bình thường. Có rất nhiều người theo hắn, đến cả lâu lâu nghe họ gọi hắn là Boss, cậu nghĩ có khi Băng Du là xã hội đen. Nhưng nghi thì nghi, cậu không dò hỏi, không tìm hiểu. Để làm gì? Biết nhiều về người ta nhưng người ta có liếc mắt đến mình đâu, làm vậy chỉ để bản thân thêm ao ước rồi cũng tự chuốc lấy thất vọng. Với lại cậu tự ý thức được việc đó hết sức ngu xuẩn, lòng hiếu kỳ giết ch.ết mèo.


available on google playdownload on app store


Tuy vậy, nhưng cậu vẫn không tự chủ được, Diên Kỳ hơi ngẫn đầu nhìn lên, nhìn gương mặt như tranh vẽ đó ở trước mặt, thật gần mình. Hắn cúi đầu lột tôm, bàn tay trắng thon dài xinh đẹp, ẩn dưới mái tóc mày bạch kim kia là gương mặt tinh xảo vô song. Không biết có phải do cậu thích hắn nên mới thấy như vậy nhưng, hắn trong mắt cậu là đẹp nhất, hơn bất cứ thứ gì trên đời này, chưa bao giờ cậu gặp người nào đẹp như vậy. 


Tim đập càng loạn, cậu biết hình như cậu thích hắn rồi, nhưng, cậu cũng biết thân biết phận mình, kẻ như cậu chỉ nên thích thôi đừng mơ chạm tới. Bản thân từ nhỏ cậu đã chẳng tin vào mấy quyển sách quyển truyện xếp đầy trên kệ kia. Cuộc sống mà cứ màu xám xịch rồi sau này đi đến màu hồng phấn nếu có cũng chẳng đến lượt cậu. Người ta đẹp, người ta giỏi, người ta giàu còn có lẽ, nhưng đứa như cậu bình thường đến mức chẳng thể nhận ra trong đám đông thì thôi mau tỉnh lại đi. Cả đời cậu đã chỉ có một màu trắng nhạt nhẽo rồi, nhưng cứ như vậy đi, cậu chẳng mong gì hơn.


Chợt, Băng Du ngẫn mặt lên, hắn biết cậu đang nhìn hắn. Khoé môi nảy nụ cười nhẹ mang theo cái dịu dàng như con gió thoảng, hắn nhìn cậu hỏi: 
"Sao vậy?"
Diên Kỳ lúng túng, vội vàng nói: "Không sao... không sao hết."
"Ừ, ăn tiếp đi." Nói xong hắn gắp tôm trong chén hắn bỏ qua cho cậu.


Hành động dịu dàng kia làm Đình Tú nhíu mày, anh ta khẻ nói với hai đứa bạn: "Chẳng biết tại sao, nhưng ta thấy cảnh này quen quen."


Xoa cằm, chợt một hình ảnh đã quá lâu rồi chợt loé trong đầu cả ba, rợn người vẻ mặt không tin nỗi. Cảnh Yên lắc đầu, vội vàng bỏ qua điều đó đi khỏi đầu. Nhưng, cậu vẫn thấy Nhím quan tâm cậu nhóc này không phải để cho vui, Nhím đâu giống ba người bọn họ.


Không biết qua bao lâu, đồ ăn trên bàn đã gần hết, tất cả đều no nê ngồi vất vưởng chơi điện thoại, không thì bàn nhau về mấy mối làm ăn. Dù sao bốn người bọ họ trừ cậu nhóc đang bận ăn uống đằng kia đều là kẻ có tiền, đầu tư đây đó kiếm thêm cũng là bình thường.


Cảnh Yên nhấp chén nước ấm, cậu nói: "Ê có đứa nào đầu tư vào trường học không?"
Bảo Hiếu nghe mà cười nhe răng, nhéo nhéo tay ai kia trêu chọc: "Con chưa đẻ nữa đã lo chạy trường rồi sao?"
Cảnh Yên khinh thường liếc mắt: "Hừm, tụi mày rồi cũng có con thôi lũ đáng ghét. Sao sao, xây trường đi."


Tuy trêu đùa nhưng thấy ý tưởng này thú vị, đầu tư xây trường học tuy chi phí nhiều nhưng thu lại không hề ít đâu. Tính toán sơ sơ, Đình Tú tư bản nói: "Cũng hay nhưng ai làm hiệu trưởng? Tao bận lắm." 


Bảo Hiếu thấy vấn đề này chẳng đáng nói, ngậm tâm vừa sỉa vừa nói: "Ôi dăm ba mấy cái hiệu trưởng, tìm đại ai đó cũng được, hay kêu chị Cẩm đó bả hình như học xong tiến sĩ đúng không?"


Nhắc đến cái "chị Cẩm" kia cả đám liền lắc đầu. Bà này không phải người thân, nhưng là chị em thân thiết với Cát Vy, tính tình thì thôi khỏi nói. Nói thẳng ra thì "Tam đại tiểu thư" hồi đó có ai không ác, Cát Vy - Hồng Cẩm - Ngọc Duyên, ba chị đại mà thầy cô nghe đến chỉ biết lắc đầu, học thì quá được cũng biết tôn sư trọng đạo, nhưng dữ dằng quá. Hồng Cẩm lớn hơn Cát Vy với Ngọc Duyên 2 tuổi, nhưng chơi đã thân từ hồi mẫu giáo. 


Ba bà này là ác mộng của toàn thể học sinh, vừa giỏi vừa đẹp nhà lại giàu đấy nhưng chẳng ai dám cua. Hồi đó đi học, bốn người bọ họ ai mà chẳng bị ba bà chị kia đàn áp, muốn ngoi đầu lên đấu tranh liền bị đạp xuống sâu hơn, đến Băng Du nổi tiếng "nạnh nùng" cũng e dè tránh né. Tính tình ác liệt nhưng được cái tâm không ác, tuy độc miệng hay chửi người mắng chó nhưng ai dám đụng đến bốn người bọn họ thì "bất kể mày là thằng nào bà đây cũng nhai sạch".


"Bả thèm vào." Thở dài một hơi, Cảnh Yên rùng mình nghĩ đến cảnh bà kia lên làm Hiệu trưởng thì cái trường nát mất. Học sinh không bị chỉnh đến ch.ết cậu đi đầu xuống đất.


Tuy không dám nghĩ đến tương lai của ngôi trường chưa kịp xây đó, Bảo Hiếu chóng cằm nói: "Hỏi thử đi, hồi đó bả nói muốn xây trường mà. Rũ bả nữa rồi xây cái trường to vào, cho đám nhà giàu vào học."


Vừa nói xong cả đám cười cợt: "Ủa, hồi đó đứa nào than học trường quý tộc học không nổi? Muốn con thành quý tộc sao?"


Bảo Hiếu trề môi: "Có mới lạ, tao cho con học trường công, học chi mấy cái trường ngu xuẩn đó, với lại tao đâu có ở đây đâu. Đầu tư kiếm thêm thôi, trường học thu lợi nhiều nhất. Nhím, định góp vốn cho vui không?"
Vẫn lạnh lùng, hắn đáp: "Tao không hứng thú."


"Thấy chưa, nó mê mấy cái động cơ tự động thôi. Mà cũng đúng nó bỏ tiền ai dám vào học."


Ngồi đằng xa xa nhai đồ ăn kia, Diên Kỳ mới cảm thán đây mới là cách nói chuyện của người có tiền. Cũng lạ, cậu thấy mấy người giàu dưới quê mỗi lần ăn uống đều là "chén ngọc mân ngà" ăn toàn là "nem công chả phượng", đâu có ai chui  vô bếp rồi tìm đại mấy miếng thịt trong tủ lạnh ra ăn đâu. Với lại thái độ của mọi người rất tốt, không nói chuyện kiểu như "nhà bố chẳng có gì ngoài tiền", hay khoe khoang này kia. Bốn người này tính tình thoải mái, chẳng chê chẳng e dè gì mấy người nghèo như cậu. Không khinh thường, tuy cậu bị khinh quen rồi nhưng ở đây cậu rất thoải mái.


"Uống nước đi." Băng Du thấy cậu nảy giờ ngõng mặt lên nghe bọn họ bàn chuyện. Ánh mắt chuyển hoá từ kinh ngạc, ngưỡng mộ, tủi thân rồi ao ước. Hắn tr.a được gia cảnh của cậu, đương nhiên rồi người hắn muốn, hắn tất nhiên phải biết về gia cảnh nhà người đó chứ. Nhìn vào nét tủi thân kia hắn chỉ khẻ nói: 


"Muốn làm giàu phải có đầu óc, nghe họ nói có vẻ như đang khoe tiền nhưng đó là cách họ kiếm tiền. Cậu muốn có tiền phải nổ lực, khởi đầu đã khó thì càng nổ lực hơn nữa. Chọn cách đi, tìm con đường mà bản thân cảm thấy không hổ thẹn để đi, đừng đi theo con đường đã sa lầy. Nhớ rằng trên đời này không ai cho ai cái gì, cậu xem, chúng tôi là bạn nhưng trên mặt tiền bạn rất sòng phẳng. Tiền rất dể làm cho con người mờ mắt, có thể kiếm tiền nhưng đừng vì tiền bán mà mạng."


Không tin được khi nghe mấy lời đó, Diên Kỳ tròn xoe mắt lòng đầu xúc động mà nhìn hắn. Một cảm giác ngưỡng mộ dâng lên trong lòng, không hiểu sao cậu cảm thấy ấm áp. Nhìn ai kia say đắm, cậu thẹn thùng nhìn lại ba người đằng kia. Bản thân cậu không cầu cao, nhưng cậu cầu tiền. Bà nội cần tiền chửa đau lưng, không thể xoè tay xin tiền cô chú nữa, có xin cũng chẳng ai cho. Cậu làm việc để nội có tiền mà sống, nhưng nếu cứ như thế này không được, ngập ngừng vừa muốn hỏi vừa ngại không dám, cuối cùng hít một hơi, cậu cố nói:


"Anh..." nhưng ngại quá không nói được.


Đình Tú thấy cậu cứ ngại đến đỏ mặt, anh cũng với ba người còn lại nháy mắt, quả nhiên cậu nhóc này được Nhím để ý rồi. Đâu có ai được ăn quan tâm đến như vậy đâu. Cách làm của Nhím không ai hiểu bằng ba người bọn họ, hắn muốn cậu tự bước đi trên con đường của mình chứ không muốn vươn tiền ra giúp đỡ.


Cười hiền lành Bảo Hiếu nói: "Cứ nói đi tụi anh chỉ dạy thêm cho, tuy không nhiều nhưng vài chiêu rất được nha."
Băng Du hết sức hài lòng vì có đám bạn như vậy lén lén đưa ngón cái lên khen thưởng. Hắn nhìn qua cậu, vẫn lạnh nhạt nhưng giọng nói phản phất ôn nhu:


"Tụi nó là chuyên gia đấy, cậu muốn có chuyên viên tư vấn tương lai thì cứ đặt câu hỏi, không phải ai cũng được đâu."


Diên Kỳ nghe những lời kia, lòng càng thêm thả lỏng, cậu thấy được hắn có niềm tin vào cậu, điều này không gây áp lực mà còn tiếp thêm một nguồn sức mạnh vô hình nào đó tới, ngẫn đầu nhìn họ, cậu nói: "Dạ là... làm gì để kiếm tiền được nhanh ạ?"


Câu hỏi không vược ngoài sức tưởng tượng lắm, cậu nhóc này mà hỏi làm sao để cướp lấy trái tim ai kia bọn họ còn líu lưỡi chứ máy thứ này là đồ bỏ. Nhanh chóng cười hì hì xoa cằm làm vẻ nghĩ ngợi như bật cao nhân đang chuẩn bị truyền đạt bí kiếp bí truyền nào đó, Đình Tú hỏi:


"Ừm, kiếm tiền nhanh sao? Kinh doanh thì làm giàu nhanh. Nhóc học đại học đúng không? Ngành gì vậy?"
Diên Kỳ nhanh miệng đáp: "Dạ, Nông nghiệp."


Cảnh Yên thấy thú vị, hỏi: "A, biết cách canh tác không?" Nếu biết trồng cây thì cho mượn mãnh đất với số tiền để đầu tư máy móc, tự trồng trọt sau đó thu thành quả cũng là cách kiếm tiền nha, nay nông nghiệp được chú trọng lắm giá cả hàng nông nghiệp rất cao.


Diên Kỳ hình như cũng loé ý tưởng trong đầu, cậu có hơi nuối tiếc nói: "Dạ không em học bên nghiên cứu lai tạo giống mới." Thật ra hồi đó cậu cũng định học về chuyên môn canh tác, nhưng làm nông phải có máy móc kỉ thuật cùng với đất đai, và quan trọng nhất là vốn đầu tư. Cậu chẳng có gì hết, nên sự lựa chọn an toàn là học bên lai tạo giống, sau này làm việc bên viện nghiên cứu cũng sống được.


Bảo Hiếu hỏi: "Hay nha, cái này thì bên mãn nghiên cứu rồi, đã nghiên cứu được cái gì chưa?"
Yểu xìu đáp: "Cũng có, nhưng chưa hoàn hảo lắm."


Băng Du nhìn cậu xụ mặt đưa tay lên vỗ vai mấy cái. Hắn biết cậu đang tự thấy bản thân vô dụng, tự ti trong cậu luôn có. Bởi hoàn cảnh gia đình, bởi không có cha mẹ bên cạnh cùng với cái khinh rẻ của họ hàng mà ra. Bên ngoài cười nói, nhưng trong tâm vẫn thẹn mà thấy bản thân thật đáng thương, tự tủi thân rồi tự đứng lên bước tiếp.


Đoán ra sơ sơ gia cảnh nhà của cậu, Cảnh Yên cười dường như cố làm cậu quên đi chuyện gia cảnh kia, nói: "Ha, học xong làm bên Viện nghiên cứu, định đi du học không? Nói thật anh không hiểu lắm về nông nghiệp nhưng anh nghĩ nếu có cơ hội em nên đi du học cho biết thêm nhiều thứ. Còn về kiếm nhiều tiền, nhiều cách lắm. Nếu em có vốn thì kinh doanh nhỏ lẽ, bán mấy thứ vặt vãnh tuỳ khả năng, nấu ăn ngon thì bán đồ ăn, biết làm đồ handmade bán cũng được trong giới học sinh, sinh viên rất thích mấy thứ đó, em có nhiều hơn hay biết ăn nói thì bán mấy thứ khác tuỳ vào khả năng. Góp ý thôi, còn ý tưởng là của em."


Qủa thật cậu không buồn lâu, chỉ hơi tủi tủi thôi, nhưng nghe đến những cách kia liền lấy lại cảm xúc. Buồn làm gì? Từ nhỏ đến giờ buồn tủi chưa đủ sao? Đến lúc phải tự đứng lên rồi. Diên Kỳ liền hỏi:
"Bán cái gì được được ạ?"


Đình Tú: "Người ta bán khoai lang nướng lề đường, sau mấy năm biết đầu tư cũng trở thành tỉ phú đó. Em cứ thử đi, số vốn ban đầu không lớn kiếm lời đương nhiên không nhiều. Lấy kiến thức của bản thân rồi quan sát xung quanh thử tìm xem nhu cầu của khách hàng là gì. Đặt từng mục tiêu nhỏ rồi mục tiêu lớn, hãy lên kế hoạch cho để hoàn thành mục tiêu. Lên ba kế hoạch tối ưu nhất, nếu thấy cái này không khả thi thì chuyển kế hoạch thứ hai, đừng bao giờ để bản thân lâm vào lúng túng không biết nên làm gì, nhớ kinh doanh là chủ động. Sau đó tổng hợp lại đánh giá lượng tiêu thụ, lời lỗ ra sao, quan sát thị trường tìm cái mới cho sản phẩm."


Bảo Hiếu: "Đơn giản là vậy, em có thể làm thử vài cái."
Nói thật có chỗ hiểu có chỗ không, chắc nên tìm vài quyển sách kinh doanh đọc thử, nhưng ý tưởng chợt loé lên, cậu hỏi: "Bán thú bông được không? Em biết may."


Băng Du: "Làm mấy nhân vật trong anime, manga đó, hay tự thiết kế cho thật đáng đáng yêu người trưởng thành cũng thích."
Cảnh Yên nghe liền bật cười ha hả, chọc ghẹo: "Mày vẫn đam mê sao?"
Băng Du khinh thường cho đứa bạn ánh mắt chán ghét, đáp lại: "Hừm, làm như mày không coi."


Diên Kỳ cũng không ngờ Băng Du lạnh lùng như thế cũng xem mấy thứ kia, hồi cấp ba cậu cũng đọc truyện tranh, nhưng lớn thì không xem nhiều nữa. Qủa thật đừng bao giờ nhìn mặt mà bắt hình dong. 


Chợt lạnh lạnh, cậu thấy ánh mắt hắn nhìn cậu, chớp mắt mấy cái cậu liền bỏ đi cái suy nghĩ vớ vẫn trong đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Em trồng thêm sen đá, xương rồng, mấy cây đó em thấy bán rất được. Thêu khăn tay nữa."


Bảo Hiếu thấy cậu nhóc này rất được, biết tự giác suy nghĩ, tuy ý tưởng nhỏ nhặt nhưng biết cách cũng kiếm không ít lợi đâu. Chắc cũng vì điểm này mà Nhím thích cậu ta, anh chóng cằm nhìn cậu, làm vẻ thâm cao nói: "Dám đầu tư là dám chịu lỗ, em thấy bản thân dám không?"


"Dám." Chắc nịch, hồi đó cậu có thêu đồ cho người ta lấy tiền, tay nghề rất được. Bây giờ cậu nghĩ chỉ cần thêm một chút ý tưởng phát triển hẳn rất ổn. Cậu không dám chắc, nhưng nếu lỗ cũng chỉ là tiền vải với chỉ, không thì tặng bạn cũng được, còn làm thêm ở đây mà không lo lắm.


Cảnh Yên nghe mà khâm phục, đứa nhóc này cũng tài hoa đấy chứ: "Biết may thêu thùa luôn, quá giỏi. Mà giờ mấy chị em cũng thích sài khăn tay, em cứ thêu thử đi rồi để anh đi quảng cáo cho, nhớ chia hoa hồng nhá. Nhưng nhớ biết sắp xếp thời gian, nghĩ ngơi đừng thấy lợi mà ham, tiền thuốc nhiều hơn tiền em thu vào đó."


Diên Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, cái đầu nhỏ bắt đầu tính toán xem nên làm thế nào. Chóng cằm suy tư quên trời quên đất rồi.


Đằng cánh cửa thông qua phòng khám mở ra, Sư Diệp ngáp dài ngáp ngăn nhìn đám bọn họ với đống chén dĩa trên bàn mà gáp thêm cái dài nữa. Bảo Hiếu thấy ông ấy, vui như con gặp mẹ chạy đến nhào vào ôm, đầu dụi dụi vào ngực chú nói:


"Con nhớ chú quá chừng đi à. Chú tụi nó nói con lùn, tụi nó ăn hϊế͙p͙ con kìa."
Đám đằng kia nghe câu nói chướng tai kia liền chán ghét đồng thanh: "Ế, thằng này mày méc phụ huynh ai chơi."
"Đó đó chú thấy chưa." Bảo Hiếu trề môi.


Sư Diệp đối với bốn đứa bọn họ đều như người chú trong nhà, có gì đều chạy đến đây nói. Tính chú ấy hiền hoà, nhiều lúc hiểu tâm trạng thiếu niên còn hơn cả ba mẹ ở nhà. Lúc còn đi học là cả đám chạy đến đây ăn, còn đau bệnh là chạy qua bên phòng khám của Sư Diệp. Ngoài ba mẹ, nói thật nơi này cũng là nơi một tay nhào nặn họ lớn lên. Tình cảm chẳng thua gì với ba mẹ, nên cậu mới gặp liền méc bị khi dể.


Sao chẳng hiểu đám lóc nhóc này, Sư Diệp cùng Bảo Hiếu vào bàn ngồi, đưa tay xoa đầu anh, cười hà hà nói: "Thôi đừng nghe tụi nó, sao sao nhìn lớn hơn rồi nha. Càng lúc càng đẹp trai, sao nghe nói đem người yêu về mà đâu rồi cho chú xem mặt coi."


Cảnh Yên nghe vậy cười hết sức đáng khinh nói: "Chú chuẩn bị đi đám cưới nó đi là vừa. Người yêu không phải một đâu, ba thằng nó hốt hết. Ghê chưa?"


Bảo Hiếu bị chọc trúng chỗ đau liền đau khổ mà tủi thân muốn khóc, kéo tay Sư Diệp đau khổ nói: "Chú con không thích, chú đập ch.ết ba thằng đó đi. Tụi nó cứ... oa oa... con không thích tụi nó đâu." Nhẫn quá cũng chịu không được khóc oà.


Thấy bạn khóc, ba thằng bạn thân liền nhún vai quay mặt đi không quan tâm. Cảnh Yên định nhờ Sư Diệp  kiểm tr.a baby, phải đợi lát nữa quá nhìn  kiểu này phải đợi "của nợ" kia kể khổ xong mới được. Vắt chân lên bàn, cậu nhìn qua Băng Du đang đọc gì đó trong điện thoại, còn Diên Kỳ bắt đầu dọn dẹp dù sao đây cũng là công việc của cậu nhóc. Đình Tú thì lâu lâu mới xả hơi, liền lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm chẳng biết nhìn cái gì mà chăm chú hết sức còn cười ngọt ngào nữa.


Chán quá nên cũng lấy điện thoại ra, ai dè, điện thoại cậu để im lặng nên không biết có 99 cuộc gọi đến. Bà nó, bị điên hay sao gọi dữ vậy? Còn là thằng khùng họ Huỳnh kia nữa. Chán ghét đưa ngón tay vuốt qua coi như không thấy, cậu lại bật tin nhắn lên lần này ít hơn, chỉ có 12 tin thôi. Khỏi đọc cũng đoán được thằng điên này hỏi đi đâu, làm như mẹ cậu vậy.


Nhưng, hình như không bình thường, gọi chi nhiều vậy?
Bật tin nhắn lên đọc, lần này mới toá hoả trợn mắt với dòng tin nhắn: "Bên Homestay ở biển Vụ Hàm của em có án mạng, cảnh sát đến điều tra. Mau về công ty."






Truyện liên quan