Chương 23
Người ta nói, trên đời này có nhiều thói quen rất đáng ghét. Ví dụ như mỗi ngày đều có người kề bên quan tâm chăm sóc, lúc đó thấy kẻ đó thật đáng ghét, muốn né cho xa ra. Nhưng rồi đến một lúc nào đó không có người đó bên cạnh, bổng chạnh lòng nhớ đến. Rồi không biết từ khi nào bản thân đã quen với hơi ấm người kia.
Người ta nói, thói quen khó bỏ được. Thói quen được tạo thành trong vô thức, đến khi ta nhận ta thì đã muộn rồi.
Như cậu...
Như hắn...
Ngồi ngẫn ngơ trong vườn, xung quanh chìm vào trong lặng lẻ. Lâu lâu nghe được loáng thoáng tiếng xe chạy ngoài đường, tiếng xào xào của con mèo mập lăn lóc dưới cỏ chơi đùa với ngọn cỏ nhụy hoa, mèo kia dường như quên mất bản thân mình là mèo, nó biến thành con ong mật mà lướt qua lướt lại đóa hoa dại kia. Cảnh Yên nhìn mèo nhà mình, cậu buồn cười, tay đưa lên đặt vào bụng mình nhẹ nhàng vuốt ve.
Hình như hôm nay thấy thiếu cái gì đó. Mà thiếu cái gì nhỉ?
Cậu không biết nhưng cảm thấy vô cùng không quen cảm giác cô đơn này, thiếu mất cái bóng của ai, của người nào đó. Ngẫn người, tay cậu còn cầm quyển sách chăm sóc trẻ sơ sinh. Bé con sắp ra đời rồi, cậu càng phải chuẩn bị thật đầy đủ chào đón con nhỏ chứ. Đọc sách để sau này còn biết để làm, đọc thật nhiều sách liên quan, đến mấy quyển sách kỉ năng dạy con ra sao cậu cũng đã đọc rồi.
Bác sĩ nói lúc này bé đã có phản ứng với mẹ, tức là người mang thai, nên khuyên cậu nên nói chuyện, tâm sự, hay đơn giản là xoa bụng thôi, cũng dể mà, bởi bình thường cậu cũng hay làm vậy. Cảnh Yên cũng thường xuyên nghe nhạc, đọc vài quyển thơ văn nào đó cậu thích, mơ màn nghĩ đến viễn cảnh sau này con mình sẽ là một nhà văn hay nhà khoa học gì đó. Sao cũng được, cậu không cần xuất sắc, chỉ cần sống khỏe còn những chuyện còn lại một mình cậu chống là được rồi.
Một người cha, cậu chỉ mong ước đơn giản là vậy, một đứa bé khỏe mạnh, luôn luôn vui vẻ, không lo lắng về cuộc đời, cả đời này toàn vẹn không gặp bất cứ đau khổ nào.
Vỗ nhẹ lên bụng tròn tròn của mình, khóe miệng nảy lên nụ cười ngọt ngào. Cậu mơ màn mơ về một ngày mai, một ngày nào đó cậu nắm tay đứa bé nhỏ xíu xinh xắn, hai cha con cười nói gì đó, cả hai cứ đi bên nhau về nơi mặt trời chiếu rọi. Nơi đó, bên kia đứa bé có một bàn tay khác nắm lấy, hắn cũng cười hạnh phúc nhìn về hai người.
Giật bắn mình, Cảnh Yên vỗ đầu tự mắng bản thân mấy hôm nay coi phim tình cảm nhiều quá rồi, sao lại mơ như vậy được chứ?
Nhưng mà, nhắc mới nhớ, hình như hôm nay hắn bận, sẽ không đến.
"Nhớ chi đến anh ta chứ?" Lầm bầm, cậu tức giận với bản thân suy nghĩ bậy bạ quay đầu tiếp tục đọc sách nữa. Bụng tròn tròn kia chợt cảm thấy chướng chướng, cậu đưa tay sờ vào vuốt ve, bé con lại đạp rồi.
Vì sức khỏe của cậu rất tốt, lúc mang thai tuy không khỏe trong người nhưng đứa bé lại phát triển rất tốt. Mấy ngày nay đứa nhỏ này đạp rất nhiệt tình, cậu cảm thấy hình như mỗi ngày đều phải đạp để nhắc nhở nó sắp ra rồi mau mau chuẩn bị chào đón đi. Ban đầu nhìn thấy bụng mình nhô lên kỳ lạ, sau đó lại biến mất, đổi thành bên kia nhô lên. Lúc đó không biết cậu đã nghĩ gì, cứ như có một con quái vật đang tung hoành trong bụng mình vậy, kinh ngạc và hạnh phúc.
Hồi trước, cậu có nghe mấy đứa bạn xấu xa quen bên kia nói chuyện về việc mang thai của phụ nữ. Lúc đó cậu không để ý nhiều nhưng có nhớ đến có đứa nói một câu làm cậu nhớ mãi, "Đàn ông làm một lần thì sướng rồi quên cả đời, phụ nữ một lần sướng nhưng lại khổ một đời."
Người phụ nữ lúc nào cũng thiệt thòi vì họ có khả năng mang thai, một khả năng mà đàn ông bình thường không thể làm được, ừ thì trừ vài trường hợp đặc biệt ra. Nhưng quả thật lúc nào họ cũng thiệt, thiệt vì là kẻ chịu mọi hậu quả, còn người đàn ông kia dù tự nguyện hay bị ép buộc thì họ cũng chẳng bị cái gì, ghê lắm cảm thấy tội lỗi hay có trách nhiệm thôi.
Phụ nữ kì lắm, đặc biệt khi mang thai, tính cách gần như lúc nắng lúc mưa, cậu cũng hiểu cảm giác đó. Tuy không phải nói ai cũng vậy, nhưng lúc mang thai không có ai bên cạnh, khổ lắm. Đêm về chân đau mà phải tự mò dậy xoa bóp, nhiều lúc nghén ăn không được khó chịu, mất ngủ vì cả người ê ẩm không hiểu vì sao. Nhiều lúc cậu cũng buồn bực đến muốn khóc, tủi thân không hiểu vì sao bản thân lại chịu cảnh này. Mỗi khi như vậy, bực dọc, tức giận, rồi lại sầu. Cảm giác đó mấy người đàn ông hiểu được.
Cũng nhiều lúc, cậu tự nhiên nghĩ đến chuyện, hay bỏ đứa nhỏ đi cho rồi.
Cái suy nghĩ này chỉ xẹt qua trong một khoảng khắc, nhưng sau đó cậu tự tát mình một cái thật đau. Sao lại có cái suy nghĩ này được chứ?
Có lẽ lúc đó tâm lý cậu rất khủng hoảng nên mới nảy ra cái ý nghĩ kia, tuy bất chợt thôi nhưng cũng đủ để cậu hiểu bản thân đang lâm vào khủng hoảng. Cậu bắt đầu rối loạn. Tháng mang thai càng lúc càng làm bụng cậu lớn, đi đứng khó khăn hơn nhiều, tuy dì Giao chăm sóc cậu rất tốt nhưng đâu phải lúc nào cũng chăm, nhiều lúc cậu không ngủ được đành một mình đi vòng vòng trong nhà. Một mình dựa cửa nhìn về phía xa kia.
Mà mỗi lần như vậy, hắn gọi đến.
Cảnh Yên không biết hắn có gắn camera trong nhà hay không, cậu cũng chưa lần nào nghiêm túc tìm kiếm xem. Lúc nghe điện thoại tuy ngoài miệng làm ra kiểu rất chán ghét, nhưng nói thật lúc đó cậu rất vui, một cảm giác được chia sẻ làm cậu ổn hơn rất nhiều. Mà mỗi lần như vậy, hắn đều chạy qua, quên nói tên này rất đầu tư mua nguyên căn nhà kế bên nhà cậu luôn, chỉ cần cậu không ngủ được hắn đều đến ngồi xoa bóp chân cho cậu, nói chuyện bâng quơ nào đó về một câu chuyện không đâu rồi đợi cậu ngủ rồi hắn mới về.
Nhiều lần, rồi cũng thành quen.
Quen mất từ lúc nào rồi.
Cảnh Yên không tự chủ bản thân nhìn ra ngoài cửa, đợi xem có ai đó đến nhà mình hay không, không phải đợi hắn đâu, cậu đợi giao hàng thôi. Ai thèm đợi hắn làm chi...
Tiếng xe chợt tắt, đôi mắt cậu ánh lên một nổi vui mừng không tên, như nhận ra người nào đó bản thân hằng chờ đợi đã đến. Cổng mở ra, chiếc xe quen thuộc chạy vào gara, rất nhanh một thanh niên chạy ra, hắn cười dịu dàng nhìn cậu, trên tay còn cầm túi nhỏ gì đó. Cảnh Yên làm vẻ mặt chán ghét không thèm để ý, cậu chăm chú đọc quyển sách trên tay, đợi khi hắn ngồi xuống mới hắn giọng hỏi:
"Tiệc cưới xong rồi sao?"
Đồng Khánh lấy túi bánh hắn mới nhờ người làm lên bàn, bánh quy thơm lừng được làm từ tay đầu bếp hàng đầu về bánh ngọt. Bởi hôm qua cậu nói muốn ăn hắn liền cho người liên lạc, cũng may hôm nay tiệc cưới do người kia làm nên hắn đến lấy luôn. Đưa cậu cái bánh, hắn tiện tay sắp xếp lại đống sách trên bàn, gật đầu nói:
"Xong rồi, mọi người rất vui."
Cảnh Yên chỉ ừ một tiếng, tuy cậu đã gọi điện thoại chúc mừng rồi, nhưng vẫn cảm thấy thật có lỗi. Dù sao hai chị ấy cũng là bạn từ nhỏ đến lớn với cậu, tình cảm tốt như chị em trong nhà vậy mà ngày quan trọng như vậy không đến được. Không biết hai chị có buồn không.
"Hai người đó không trách em đâu."
"Ừm, để sau này sinh xong rồi đến tạ lỗi vậy." Cậu ăn bánh nói.
Đồng Khánh lại thấy cậu thả hồn về phương xa, hắn nhìn cậu chóng cằm suy tư, thật đáng yêu. Lướt xuống bụng đã lớn đằng kia, áo rộng buông xuống làm cho cậu thoải mái hơn, bụng đã lớn rồi đứa nhỏ cũng lớn. Hắn tính toán khoảng giữa tháng 6 là đứa nhỏ ra đời. Thời gian này hắn rất tích cực làm thân, hắn có cảm giác sau khi cậu sinh xong tất cả đều quay lại vị trí ban đầu nếu hắn không chiếm được tình cảm của cậu. Cảnh Yên tính cách khá phức tạp, tình cảm cũng phức tạp từ đó, hắn không thể đoán được cậu đang lo lắng cái gì, cũng như đang sợ hãi cái gì.
Cũng có thể hắn đã biết, nhưng nó ở trong tiềm thức, như là một thứ hiển nhiên hắn đã nhận ra nhưng lý trí hắn vẫn chưa tìm đến được. Hắn chăm sóc cậu không phải chỉ là vì đứa bé, mà hắn là một tên đàn ông, đương nhiên hắn phải che chở bảo vệ cho người mà hắn yêu chứ. Hắn yêu cậu, thương cậu hơn bất cứ kẻ nào trên Trái Đất này. Không có bất cứ ai có thể so sánh được, dù là ba mẹ hắn, hay những người từ trước đến giờ hắn gặp qua.
Tiềm thức thôi thúc hắn phải nhanh chóng chiếm lấy tình cảm của thanh niên này càng nhanh càng tốt, giống như phải nhanh chóng nhốt cậu trong cái lồng tình ái của hắn, nếu không nó sẽ điên cuồng mất không chế. Tình cảm của hắn rất thẳng thắng nhưng rất trung thành, một loại trung thành tuyệt đối.
Trước đây có thể hắn có nói chuyện yêu đương với vài người vài kẻ, nhưng mấy lời nói đó có bao nhiêu phần là thật. Hắn có thể cảm thấy những người đó rất vừa ý, mang lại cho hắn thỏa mãn dục tính của đàn ông, cũng có thể làm hắn vui vẻ đôi chút. Nhưng chỉ thế thôi, hắn không để ý lắm, quan hệ vài tháng rồi cũng tìm cái mới mẻ hơn. Hắn sống như vậy qua ngày.
Có thể cậu cảm thấy kinh tởm nếu hắn nói hắn yêu cậu. Nhưng đó là thật, một lời nói thật lòng đã lâu rồi hắn chưa nói ra. Hắn ở một thế giới dối lừa từ nhỏ, một gia đình hạnh phúc dối trá, những tình thương dối trá, và cả những tiếng cười dối trá. Hắn quá quen thuộc với điều đó, dần dần trói buộc bản thân lại, biến thành một kẻ dối trá. Hắn chưa lúc nào thành thật với bản thân, vẽ lên cho bản thân một nụ cười đầy chân thực, viết lên cho mình bản sơ yếu đầy hào nhoáng. Nhưng tất cả đều là dối trá.
Trừ, câu nói kia, "Anh yêu em."
Câu nói thật lòng đã bao lâu rồi hắn chưa nói, hắn quên mất bản thân cũng có thể thốt ra lời chân thành đó. Hắn như moi tim moi gan của mình dâng lên cho cậu, một loại dục vọng chiếm hữu mãnh liệt dần nảy sinh trong lòng hắn. Một loại tình cảm mà hắn không thể giải thích bằng lời được.
Đồng Khánh nhìn cậu, dịu dàng sâu lắng, hắn đưa tay muốn chạm vào gương mặt gần mà xa kia. Giơ lên rồi hắn lại rụt rè. Sợ. Sợ nếu chạm, người kia sẽ biến mất, giống như bóng nước ngoài mưa, vỡ tang sẽ không bao giờ hàn gắn lại. Sợ nếu chạm rồi, tay sẽ không thể rút lại được nữa.
Bàn tay cứ giơ lên, lưỡng lự một hồi rồi rút tay, rũ mắt hỏi: "Bảo Bối có làm em khó chịu không?"
"Hả? Không có, hồi nảy mới đạp rất nhiệt tình nha. Hình như muốn ra rồi." Mới nói xong liền đạp tiếp, cậu hình sống gần hắn nhiều ngày cũng quen dần, cầm tay hắn đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng gõ gõ bụng mấy cái, "Sờ đi, thấy không đạp rất mạnh nha."
Đồng Khánh cũng giật mình, tay hắn cảm nhận được cú đạp kia của sinh linh trong bụng cậu. Đây không phải lần đầu hắn cảm nhận được nó, lúc trước hắn đợi khi cậu ngủ rồi mới dám chạm vào một chút, mỗi lần như vậy cảm nhận từng chuyển động của Bảo Bối đang lớn dần trong bụng cậu, hắn nảy lên một cảm xúc không thể nói thành lời. Lúc này hắn càng xúc động hơn, lần đầu tiên cậu chủ động cho hắn chạm vào đứa bé.
Bàn tay nhẹ nhàng áp vào, tuy cách một lớp áo ngoài, nhưng Cảnh Yên cũng cảm nhận được hơi ấp của bàn tay kia. Có phải do cậu đã quen hắn quá rồi không, sao cậu lại cho hắn sờ vậy? Tuy là không phải không cho ai đụng, mấy thằng quỷ bạn kia lần nào đến cũng đè cậu ra xoa tới xoa lui chán chê mới thôi, nhưng lần này cậu lại chủ động cho hắn chạm vào đứa nhỏ.
Cảnh Yên đương nhiên không ngu ngốc, cậu sống có chủ kiến từ nhỏ, với lại quan sát nhiều đương nhiên nhận ra tình cảm của hắn, và của cậu.
Nhận ra chứ, cậu từ năm 18 tuổi đã bắt đầu nói chuyện yêu đương khắp nơi, tuy bản thân coi như thích điểm gì đó của các nàng đi nhưng tình cảm đó không phải thật, chỉ là chuyện phong hoa của thanh niên thích chơi đùa mà thôi. Nhưng trong những cô gái kia, không phải là không có người có tình cảm thật. Cậu có gặp một cô gái, lúc này đã không còn liên lạc nữa, nghe nói cũng đã tìm người mới rồi. Nhưng khi quen nhau, cô gái đó qủa thật có tình cảm với cậu. Chuyện giải quyết vấn đề sau khi chia tay rất rắc rối, nhưng trong thời gian quan hệ cô ta có những cử chỉ hành vi quan tâm, coi như gần như với hắn. Đặc biệt là ánh mắt, nó chứa đựng một thứ tình cảm sâu đậm luôn hướng đến cậu, chỉ nhìn về mỗi cậu.
Cảnh Yên hiểu đôi mắt đó, cậu cũng từng có cái nhìn như vậy về một người con gái. Cũng luôn hướng về người đó, lúc nào cũng dỏi theo từng bước chân từng cử chỉ, từng giọng nói tiếng cười đều luôn hướng về người đó. Cậu hiểu chứ, cậu đã từng yêu, đương nhiên cậu hiểu.
Chỉ là, có lẽ cậu đang sợ. Cậu không ngu đến mức bản thân cũng có tình cảm với hắn mà không nhận ra. Chỉ là cậu đang dối lòng mình mà thôi.
Từ khi nào cậu có tình cảm với hắn như vậy? Không biết, có thể mới nảy, có thể ngày hôm qua, cũng có thể là một buổi đẹp trời nào đó. Cậu không biết, ai mà biết được khi nào mình thích người kia, và biết tại sao mình lại thích người kia.
Trong mắt cậu hắn hoàn toàn không có gì đặc biệt. Nghe có vẻ hơi buồn cười, người ta mà nghe chắc còn mắng cậu nhãm nhí tự cao tự đại, hắn nổi bật như vậy mà không có gì đặt biệt là sao? Nhưng, thật sự trong mắt cậu, những thứ hắn có hoàn toàn không có gì đáng nói.
Hắn có thể thành công sớm, nhưng ba cậu tự gây dựng sự nghiệp, cũng thành công rất sớm. Anh hai cậu từ nhỏ được em là thiên tài, tuổi trẻ tài cao đến 16 tuổi tự gây cho mình một công ty, đến khi lớn thì tiếp nhận luôn công ty của gia đình. Những thứ đó không phải quá tuyệt vời sao, còn ai sánh bằng được?
Còn nếu nói về giá trị nhan sắc thì thôi, hắn thua xa gia đình nhà bạn Nhím kia tới mấy chục cây số. Không phải cậu tâng bốc Băng Du nhưng cậu ta quá nổi bật, nổi bật đến mức cậu chơi với cậu ta từ nhỏ quen mắt đến mức độ mà nếu so sánh thì nói thật chẳng mấy ai để cậu khen đẹp cho được. Còn chưa kể trong số những người cậu quen, có một số người nổi bật về nhanh sắc không kém Nhím, tựa như Ope, như Táo là anh em kết nghĩa của Nhím. Nếu so ra thì Đồng Khánh chỉ dừng lại ở mức tuấn tú ưa nhìn thôi.
Cho nên những điều đó không còn làm cho cậu ấn tượng nữa, mà nói thật không phải chỉ mình cậu mà vài người nữa ví dụ đơn giản như chị ba Cát Vy cũng vậy, hai người bị miễn dịch rồi.
Nên cậu không thích hắn bởi hắn giỏi, hắn xuất sắc, hắn tuấn mỹ hoàn hảo như người ta đã hâm mộ. Có lẽ, có lẽ là do hắn lặng lẽ quan tâm cậu. Cảnh Yên cậu không phải kẻ sống vô tâm, cậu rất để ý người khác làm gì, từng cái đơn giản là lấy cho cậu chậu nước ấm, lo lắng đổ thêm chút dầu gừng vào cho ấm chân. Hay lâu lâu cậu thấy hắn lén lút đọc vài quyển sách trên kệ về chăm sóc người mang thai và thai nhi. Hay là, cậu nhận ra hắn mỗi khi nhân lúc cậu ngủ mà lặng lẽ chạm vào bụng cậu.
Chỉ chạm vào thôi, thì thâm mấy lời yêu thương đứa bé, nghe có vẻ sến rện, nhưng làm lòng cậu ấm áp. Tình cảm cha con, cậu không cắt được, nó được nối với nhau bằng một sợi dây vô hình và vô vùng huyền bí. Nó có thể thắt nối lại, cũng có thể đứt gãy rồi nối lại khi nào chẳng hay. Cậu biết hắn thương đứa nhỏ, cũng biết hắn yêu mình.
Cảnh Yên bàn hoàn nghe câu thì thầm kia, cậu đã trốn chạy bao lâu nay nhưng khi nghe câu nói đó vào buổi tối nọ. Hắn chỉ dám thì thầm khi cậu đã ngủ, hắn sợ, sợ nói rồi cậu sẽ khinh thường không cho hắn ở cạnh nữa.
Lúc đó, cậu bàng hoàn, nhưng rồi không biết làm sao. Cậu hiểu hắn, có lẽ là đồng cảm phần nào về cái lo cái sợ của hắn. Nhưng quả thật lúc đó, cậu không đón nhận được.
Nhưng, thời gian qua đi, hai người dần quen thuộc. Tuy bên ngoài cậu vẫn lạnh nhạt, có thể đến cả chị ba luôn hiểu cậu cũng không cảm nhận được, đến Nhím tinh tế cũng không nhận ra. Nhưng từ tận sâu trong đáy con tim, cậu đã bắt đầu đan kết một loại tơ đỏ. Sợi tơ đã từ khi nào nối với sợi tơ trong trái tim hắn.
Cậu đã thương hắn từ khi nào?
Thương không phải thương hại. Thương một loại tình cảm rất mãnh liệt dai dẵn, nó ngấm ngầm ngàn năm vào lòng của một con người, nó cắm rể ở đó để khi người ta nhận ra thì người ta đã không thể ngừng thương rồi. Có thể thương là tiền đề của yêu, phải biết thương rồi mới yêu, nhưng có nhiều kẻ biết yêu nhưng không biết thương. Thương không giống yêu, nó nhẹ nhàng đến, ôn hòa, bao dung. Khác với yêu cuồng nhiệt, say đắm, độc chiếm mãi mãi.
Cậu không thể nói cậu yêu hắn được, vẫn chưa đến mức điên cuồng đó. Yêu có thể có nhiều định nghĩa, "có ai định nghĩ được chữ yêu" mà. Yêu cuồng nhiệt say đắm vào nhau, tận hưởng từng phút từng giây với nhau, gắng liền linh hồn cùng thể xác với nhau. Nhưng tình yêu mang theo ích kỷ, tham lam, và đố kỵ. Nhưng thương thì khác, nó bao dung cho tất cả.
Lúc này đây cậu chỉ có thể thương hắn thôi...
Hắn yêu cậu, hay cậu thương hắn. Không phải thương hại, mà chính là thương. Thương không biết vì sao mình thương, thương mãi rồi không nói yêu được, thương thôi nhẹ nhàng, nhưng sâu lắng.